Tôi Quyết Định Đi Tìm Ba Ruột

Chương 12


Bạn đang đọc Tôi Quyết Định Đi Tìm Ba Ruột – Chương 12


Từ thôn Trương Gia đi thẳng một đường đến thành phố B hết mấy tiếng đồng hồ.Lâm Tích yên lặng ngồi trên xe, thỉnh thoảng cô còn nghe thấy tài xế giới thiệu về phong tục tập quán, những món ăn ngon và chỗ vui chơi thú vị của thành phố B.Tuy cả đêm qua không chợp mắt nhưng bây giờ Lâm Tích như được bơm máu gà vậy, cô rất tỉnh táo, không cảm thấy buồn ngủ chút nào.Chạy đến gần trước cổng Trung tâm khoa học công nghệ NTN, tài xế dừng xe lại và giải thích: “Xe ngoài trung tâm không được chạy vào trong nên chỉ có thể dừng ở đây thôi.”Lâm Tích gật đầu nói cảm ơn, tỏ ý không sao, sau đó xuống xe.Đứng trước tòa nhà NTN, ngước nhìn tòa nhà đồ sộ, hùng vĩ, Lâm Tích không khỏi thở dài trong lòng: Trung tâm khoa học công nghệ trong truyền thuyết, quả nhiên…!đến cả nơi làm việc cũng toát lên khí thế bức người.Đây cũng là nơi mà cô hằng mong ước.

Lâm Tích còn nhớ trong một bài văn ở hoạt động văn hóa của trường với đề tài “ước mơ”, cô đã viết về ước mơ trở thành giáo sư trẻ nhất Trung Quốc và được bước chân vào nơi này.Sau đó bài văn của cô đã được chọn là bài văn mẫu xuất sắc, đáng tiếc là khi Lâm Tích dạt dào niềm vui chạy về nhà báo tin mừng này, Tổng Khả Hân chỉ nhìn lướt qua rồi thờ ơ nói “Khá lắm”, còn những người khác hoàn toàn không quan tâm.


Lúc đó, mọi người đang mải mê xem màn nhảy nhóm của lớp Lâm An Hinh.Lâm Tích chìm vào hồi ức.Một dáng người nhỏ nhắn, mặc một chiếc áo khoác thể thao, trên lưng mang ba lô to khổng lồ xuất hiện trước tòa nhà NTN, điều này có hơi kỳ lạ.Có lẽ là vì Lâm Tích đã đứng bên ngoài tòa nhà NTN quá lâu nên bị nhân viên bảo vệ tuần tra nhìn thấy, còn tưởng cô là ăn xin.Nhân viên bảo vệ đi tới gọi Lâm Tích: “Này nhóc, làm gì đấy? Nơi này không phải là chỗ xin ăn đâu đấy nhé!”Thấy nhân viên bảo vệ đang đi tới, Lâm Tích bèn gật đầu với ông ấy: “Chào chú, cháu tới đây để tìm người.

Chú cho cháu hỏi chỉ cần đi vào Trung tâm Công nghệ NTN bằng lối vào chính ở đây là được phải không ạ?”Lâm Tích lễ phép, ý tứ được thể hiện trong lời nói cũng rất rõ ràng, không có vẻ gì là ăn xin cả.Nhân viên bảo vệ quan sát Lâm Tích một lượt: “Cháu đến đây tìm người à?””Dạ, người cháu tìm đang làm việc ở đây.”Thấy những lời của Lâm Tích không giống nói dối, nhưng nhìn dáng vẻ của cô…Nhân viên bảo vệ không chắc lắm, nhất thời không biết nên xử lý ra sao.

Do dự một lát, ông ấy lại nói với Lâm Tích: “Chú cũng không rõ nữa, cháu theo chú vào trong rồi tự hỏi thử xem.”Nhân viên bảo vệ đưa Lâm Tích đến quầy lễ tân của NTN, giải thích ngắn gọn với nhân viên lễ tân rồi rời đi.Lễ tân là một cô gái trẻ.Cô ấy nhìn Lâm Tích, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc: Cô bé trước mặt nhìn có vẻ còn nhỏ, rõ ràng vẫn còn đang đi học, chắc chắn không phải tới đây để làm việc, nhưng cũng không giống đến tìm người cho lắm.Tuy nhiên, nhân viên lễ tân vẫn nhẹ nhàng hỏi: “Xin hỏi, em cần tìm ai? Chị có thể kiểm tra giúp em.””Em tìm Cố Thiệu, Tổng giám đốc Cố của các chị.” Lâm Tích nói.Nghe thấy thế, nhân viên lễ tân vô cùng sửng sốt, suýt chút nữa tưởng mình đã nghe nhầm.”Em tìm Tổng giám đốc Cố của bọn chị á?”“Phải.” Lâm Tích gật đầu.Nhân viên lễ tân cau mày, rõ ràng là không tin lời khẳng định của Lâm Tích.Sếp lớn của họ và cô bé trước mặt đây, cho dù nhìn thế nào cũng không thấy hai người họ có liên quan gì đến nhau.”Cho chị hỏi có phải em biết Tổng giám đốc Cố của tụi chị qua sách báo phải không?” Nhân viên lễ tân lại hỏi.Lâm Tích nghĩ ngợi một lát, cô biết Cố Thiệu là ba mình từ khi đọc cuốn tiểu thuyết “Trong mơ”.


Chắc cũng tính là sách nhỉ? Thế là cô gật đầu.Thấy vậy, chị gái lễ tân khẽ nhếch mép, con nhỏ này thấy Tổng giám đốc Cố của bọn họ trên báo chí truyền thông cho nên mới chạy tới tìm Tổng giám đốc Cố.

Thế này…!há chẳng phải đang troll cô ấy sao?Mặc dù lễ tân cho rằng Lâm Tích đang gây sự vô lý, nhưng nhân viên lễ tân vẫn hỏi một cách chuyên nghiệp: “Vậy, cho hỏi em có hẹn trước không?”Lâm Tích lắc đầu: “Không có.”Sau đó lại vội vàng hỏi thêm: “Vậy bây giờ em có thể đặt hẹn được không chị?”Nhân viên lễ tân nở một nụ cười chuyên nghiệp: “Xin lỗi, lát nữa Tổng giám đốc Cố của bọn chị có hẹn rồi.”“Không sao ạ, em có thể chờ.” Lâm Tích kiên trì nói.Nhân viên lễ tân liền cảm thấy khó xử, cô ấy chỉ muốn đuổi khéo cô đi, nhưng không ngờ cô lại kiên trì đến vậy.

Một đứa trẻ mười ba, mười bốn tuổi trông bẩn bẩn lại muốn hẹn gặp Tổng giám đốc Cố của bọn họ, nghĩ thế nào cũng thấy không hợp lý.“Xin lỗi, không có lý do hợp lý nên chị không thể đặt hẹn giúp em được.” Nhân viên lễ tân lại nở nụ cười chuyên nghiệp và nói với giọng kiên định.Nghe vậy, Lâm Tích không khỏi thất vọng.Không ngờ muốn gặp Đại Lão lại khó đến vậy.Nhưng Lâm Tích không muốn bỏ cuộc.Lâm Tích cắn môi, cúi đầu, đứng bất động trước quầy lễ tân.Nhưng trong đầu Lâm Tích chợt lóe lên một ý tưởng, cô ngẩng đầu lên, chân thành nhìn chị gái lễ tân và nói: “Em rất muốn gặp Tổng giám đốc Cố một lần.


Tuy rằng trước đây em chưa gặp chú ấy bao giờ, nhưng chú ấy là ân nhân của em đó chị.”Nếu không có Cố Thiệu thì cô cũng không thể xuất hiện trên đời này, cho nên nói Cố Thiệu là “ân nhân” của cô cũng không sai.Lâm Tích kìm nén lương tâm đang cắn rứt của mình, nói: “Em là học sinh nghèo được Tổng giám đốc Cố tài trợ học bổng.”Nghe vậy, vẻ mặt của chị gái lễ tân lập tức thay đổi, ánh mắt nhìn Lâm Tích cũng thêm phần kinh ngạc.Sau đó Lâm Tích tiếp tục nói: “Em đặc biệt từ thôn Trương Gia đến đây chỉ để cảm ơn người đã tài trợ cho mình đó chị.”Vừa nói Lâm Tích vừa mở cặp lấy ra phiếu điểm của kỳ thi tháng này đưa cho chị gái lễ tân..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.