Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Kinh Dị

Chương 46: Chuyến Tàu Cuối Nổ Tung 8


Đọc truyện Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Kinh Dị – Chương 46: Chuyến Tàu Cuối Nổ Tung 8


Edit: Huyên ???? Beta: Sơ Tình, Nhi
【Có 1776 người like tivi nhỏ của Bạch Liễu, 2006 người follow, 345 người donate cho người chơi Bạch Liễu, điểm donate là 345 điểm.】
【Có 2004 người đang xem tivi nhỏ Bạch Liễu, người chơi đạt hơn 1500 lượt like trong vòng một phút, cuối cùng thì người chơi Bạch Liễu đã nghiêm túc trở lại!】
【Yo~ Biểu hiện của bạn đã trở lại như trước ~yo~ nhưng trừng phạt của tôi vẫn sẽ không biến mất yo~ cho đến khi bạn bay thẳng lên ~yo~】
【Người chơi Bạch Liễu muốn rời khỏi [Khu nhảy disco trên mộ phần] cần có 47294 lượt like, 50860 lượt follow và 14724 điểm donate.】

Mục Tứ Thành chạy vòng quanh toa tàu không biết bao nhiêu lần, mãi đến khi tới sân ga mới, tất cả【hành khách】xuống xe mới có cơ hội dừng lại thở dốc.

Hắn nằm ngửa đổ thuốc phục hồi thể lực cho mình, quẹt mớ tóc ướt đẫm mồ hôi dính trên gò má, sắc mặt âm trầm không tốt nhìn lướt qua Bạch Liễu cũng đang ngồi nghỉ ngơi.
“Bạch Liễu, có phải anh đã đoán được kỹ năng cá nhân của tôi là trộm đồ từ sớm đúng không?” Mục Tứ Thành cũng đưa ra suy đoán như Vương Thuấn: “Lúc trước anh bẫy tôi bằng cách trộm đồ của tôi, để tôi cho rằng kỹ năng của anh là trộm cướp, làm tôi hạ thấp cảnh giác với anh.”
“Trước đó ở cổng đăng nhập trò chơi anh cố tình không đoán đúng kỹ năng của tôi, thuận miệng nói bừa là tăng cường ngũ cảm, thật ra con mẹ nó anh đã sớm biết kỹ năng của tôi là trộm đúng chứ?” Ánh mắt Mục Tứ Thành nhanh như điện, hắn tỉnh táo nhìn thẳng Bạch Liễu.
“Đúng vậy.” Bạch Liễu thẳng thắn thừa nhận.
Mục Tứ Thành hít sâu một hơi, hắn nhìn chằm chằm Bạch Liễu: “Anh biết từ khi nào?”
Kỹ năng cá nhân là thứ mà mọi người đều ngầm hiểu trong lòng, không thảo luận trên diễn đàn.

Bởi vì để lộ kỹ năng cá nhân sẽ đắc tội với người khác, ngoại trừ tình huống cần tuyển người chơi nên phải để lộ kỹ năng của mình ra như kẻ điều khiển thì kỹ năng cá nhân của những người chơi khác sẽ không được bàn công khai.
Bạch Liễu là người mới, cách duy nhất để biết rõ kỹ năng cá nhân của Mục Tứ Thành là mua video trò chơi.
Nhưng bảng kỹ năng của người chơi không mở ra cho khán giả xem, nghĩa là khán giả không thấy được kỹ năng cụ thể của người chơi là gì.

Nếu Bạch Liễu muốn biết kỹ năng cá nhân của hắn, thì chỉ có thể đưa ra suy đoán dựa vào việc xem nhiều video của Mục Tứ Thành, hoặc thảo luận với người chơi kinh nghiệm khác.
Nhưng Bạch Liễu chưa từng mua video của Mục Tứ Thành, hơn nữa vào lần đăng nhập này của Bạch Liễu là Mục Tứ Thành tìm ra cậu trước, cậu không có cơ hội thảo luận với người chơi khác để biết kỹ năng của Mục Tứ Thành!
Tại sao cái tên này lại biết được kỹ năng của hắn chứ?
Bạch Liễu: “Lúc tôi đăng xuất [Thị trấn Siren] rồi gặp được cậu, tôi đã biết kỹ năng cá nhân của cậu là gì rồi.”
Mục Tứ Thành không thể tin nổi nhìn Bạch Liễu: “Lúc đăng xuất khỏi [Thị trấn Siren] á?! Tôi tìm anh ngay khi anh vừa đăng xuất đó, rõ ràng là anh không có thời gian để tìm hiểu kỹ năng của tôi là gì cơ mà?!”
“Quả thật ban đầu tôi muốn lừa bình thuốc tẩy trắng tinh thần của cậu, chứ không phải bắt chước cậu đâu.” Bạch Liễu sờ mũi, “Phản ứng của chính cậu làm bại lộ kỹ năng cá nhân là ăn trộm, hơn nữa chẳng phải cậu đã nói mình đứng top 4 bảng Tân Tinh sao? Thực lực có vẻ rất tốt, cho nên tôi nghĩ nếu cậu đã đến rồi, không làm gì thì người thiệt thòi là tôi, cho nên tôi đã thuận nước đẩy thuyền…”
Đệt con mẹ nó!!! Đã đến rồi, không làm gì thì thiệt thòi? Con hàng này là Grandet* hả, có thể nhổ lông chim nhạn bay qua**?
(** Ban đầu được mô tả là võ công cao siêu, sau này ẩn dụ rằng chỉ người thích lợi dụng, nhìn thấy lợi ích thì không bỏ được.)
Mục Tứ Thành tức đến nỗi lồng ngực phập phồng, không phục mà chất vấn lại: “Tôi phản ứng ra sao mà lại phơi bày kỹ năng cá nhân của mình?”
Bạch Liễu quay đầu nhìn Mục Tứ Thành: “Bởi vì sau khi tôi【trộm】thuốc tẩy trắng tinh thần của cậu, phản ứng đầu tiên là bảo rằng kỹ năng của tôi là trộm cướp.”
“Bằng không thì sao?” Mục Tứ Thành không còn gì để nói: “Còn kỹ năng nào khác có thể trực tiếp lấy đồ từ kho hàng hệ thống của tôi à?”
Bạch Liễu bình tĩnh nhắc nhở: “Nhưng trong đại sảnh hệ thống, cậu cũng biết rõ là cấm trộm cướp, lần thứ hai tôi đoạt thuốc bổ sung thể lực từ cậu, phản ứng của cậu cực kì cố chấp cho rằng kỹ năng của tôi là trộm đồ.

Tôi cảm thấy người chơi bình thường sẽ ngẫm lại lần nữa, ví dụ như đoán tôi có thể điều khiển cậu tặng đồ cho tôi, thế nhưng cậu không làm thế.”
“Thậm chí trước khi tôi tiến vào trò chơi, cậu cũng không thay đổi suy nghĩ, đinh ninh rằng kỹ năng của tôi là trộm.”
Mục Tứ Thành sững sờ.
Bạch Liễu quét qua Mục Tứ Thành: “Đây là phản ứng bản năng của cậu.

Điều này cho thấy chấp niệm về hành vi trộm cướp trong tiềm thức của cậu rất mạnh mẽ.


Kỹ năng cá nhân nối liền với du͙ƈ vọиɠ, cho nên tôi đoán kỹ năng cá nhân của cậu quá nửa liên quan đến trộm cướp.”
“Fuck.” Mặt Mục Tứ Thành khó chịu, hắn cắt ngang lời Bạch Liễu: “Cứ coi anh đã muốn thao túng và lợi dụng tôi từ sớm, nhưng anh chẳng thể đảm bảo 100% tôi sẽ vào trò chơi với anh.

Nếu tôi không vào cùng anh, những sắp xếp này sẽ đổ sông đổ biển!”
“Quả thật tôi không thể đảm bảo 100% cậu sẽ vào theo.” Bạch Liễu thản nhiên thừa nhận: “Nhưng tôi dám chắc khoảng 80%.”
Bạch Liễu nâng mắt: “Bởi vì trên người của tôi có thứ cậu muốn trộm, 【Bùa hộ mệnh người cá】, đúng không?”
Nhịp hô hấp của Mục Tứ Thành ngưng lại.
“Trước đó tôi còn cảm thấy rất kỳ lạ, tại sao cậu lại đến cổng đăng xuất trò chơi tìm tôi.” Bạch Liễu tiếp tục nói, “Cậu là người chơi có thực lực không tệ, coi như cậu tò mò kỹ năng cá nhân của tôi đi, cũng không thể nào sau khi lỗ mất hai ngàn điểm vẫn bám theo tôi.”
Bạch Liễu ngước mắt: “Cậu chẳng phải kẻ ngu, dậy sớm không có lợi thì dậy làm gì.

Nhất định trên người tôi có thứ cậu muốn, đồng thời cậu còn rất tự tin sẽ lấy được, cho nên khi tôi vừa ra khỏi trò chơi cậu đã tới tìm tôi, xác nhận tôi đang giữ thứ cậu muốn trộm, dùng thuật ngữ trong nghề của dân trộm mấy người là — “thám thính” đúng không?”
Lần này, rốt cuộc sắc mặt Mục Tứ Thành cũng đen sì: “Anh sớm biết tôi muốn trộm【Bùa hộ mệnh người cá】của anh? Anh dùng thứ này để kéo tôi mắc câu hả?”
Bạch Liễu thay đổi ngữ điệu, cậu nở nụ cười hòa ái: “Sao có thể nói là kéo cậu mắc câu chứ Mục thần? Chủ yếu là tôi muốn hợp tác với cậu.

Xem như tôi tặng cậu thứ này đi, cậu coi, giờ tôi khống chế cậu, tôi cũng có yêu cầu cậu trả lại cho tôi đâu?”
Bản lĩnh nói dối không nhắm mắt của Bạch Liễu có thể nói là đạt tới đỉnh cao.

Thật ra cậu không thể khống chế Mục Tứ Thành trả lại【Bùa hộ mệnh người cá】cho cậu.

Trước mắt, kỹ năng của Bạch Liễu và Mục Tứ Thành vẫn là hợp tác, Bạch Liễu không có khả năng ép buộc Mục Tứ Thành làm một số chuyện.
Tuy nhiên sau khi Mục Tứ Thành nghe xong, sắc mặt hắn tốt hơn xíu, Bạch Liễu không yêu cầu hắn trả đồ lại, ít nhất nói rõ tên Bạch Liễu này không giống “kẻ điều khiển rối”, dùng “con rối” như rút gân lột da, không thèm quan tâm sống chết.

Tạm thời hắn vẫn an toàn.
Mục Tứ Thành không nói chuyện với Bạch Liễu nữa, tránh rước bực vào thân.

Hắn mở bảng cá nhân của mình ra nhìn thoáng qua.
【Bảng thông tin cá nhân của người chơi Mục Tứ Thành.】
【HP: 94 (giảm xuống sau khi bị ngọn lửa thiêu đốt).】
【Giá trị thể lực: 30 (bị tiêu hao, đang phục hồi).】
【Giá trị tinh thần: 75 (bởi vì bị hành khách tấn công nên dị hoá ở mức thấp).】
Nếu Mục Tứ Thành chạy một mình, thể lực của hắn sẽ không giảm nghiêm trọng như vậy, cũng sẽ không bị bầy quái vật đốt.

Tất cả là do mang theo Bạch Liễu và phải duy trì tốc độ ban đầu, kỹ năng hắn dùng tiêu hao thể lực gấp mấy lần bình thường.
Hiện tại Mục Tứ Thành không rõ cái tên Bạch Liễu này có thể khống chế hắn ở mức nào, hắn không dám hành động lỗ mãng làm Bạch Liễu bị thương, nhưng chuyện này chẳng ngăn Mục Tứ Thành khịa Bạch Liễu được: “Người cõng cậu chạy là tôi, vậy mà thể lực của cậu cũng tiêu hao.

Bảng thuộc tính của cậu yếu vl đấy, lẽ ra cậu nên chết từ sớm rồi.”
“Không phải đã có Mục thần ra tay giúp tôi à? Tôi còn chưa chết đó sao?” Bạch Liễu ung dung đáp lại, cậu mở bảng ra, “Đại nạn không chết tất có hậu phúc, chúng ta đã kích hoạt con quái đầu tiên trong sách quái vật.”
【 “Sách quái vật Chuyến tàu cuối nổ tung” cập nhật — Hành khách nổ tung (1/3)】

【Tên quái vật: Hành khách nổ tung.】
【Đặc điểm: Tốc độ di chuyển cực nhanh (điểm tốc độ di chuyển là 1000, ngọn lửa có hiệu quả cộng thêm).】
【Nhược điểm: ??? (chờ khám phá).】
【Cách tấn công: Bị ngọn lửa trên người [Hành khách nổ tung] thiêu trúng, HP và giá trị tinh thần sẽ giảm xuống.】
“Kích hoạt con quái đầu tiên trong sách quái vật thì có ích lợi gì?” Mục Tứ Thành cười nhạo một tiếng, ngửa đầu uống cạn thuốc hồi phục thể lực: “Không phải anh muốn sưu tầm đủ sách quái vật trong phó bản cấp hai [Chuyến tàu cuối nổ tung] đó chứ? Bạch Liễu à, tôi cho anh biết, ngay cả người chơi ở cấp độ như tôi cũng không dám tập hợp đủ sách quái vật trong phó bản cấp hai hoàn toàn không có bất kỳ người nào qua cửa như này đâu.”
“Việc gì chẳng có lần đầu tiên.” Bạch Liễu – khả năng làm người ta tức chết mà không cần đền mạng, thản nhiên nở nụ cười: “Lần này không phải đã có tôi đó sao? Mục thần muốn thử tập hợp đủ không? Chúng ta hợp tác đi.”
Hai chữ “hợp tác” vừa được thốt ra, Bạch Liễu gần như muốn uy hiếp Mục Tứ Thành, cưỡng ép khống chế hắn trợ giúp bản thân tập hợp đủ sách quái vật.
Mục Tứ Thành chỉ cảm thấy cơn tức mình vất vả lắm mới ép xuống được giờ lại sôi trào lần nữa.

Hắn hít sâu hai hơi điều chỉnh nhịp tim và hô hấp của mình, tránh bản thân đang sống nhăn răng tức chết: “Con mẹ nó HP của anh sắp về không rồi mà còn muốn tập hợp đủ sách quái vật, đúng là cần tiền không cần mạng.”
Bạch Liễu nhận lời khen, không hề hổ thẹn đáp: “Cậu nói đúng, tôi là người như thế đó.”
Mục Tứ Thành: “…”
Mục Tứ Thành nói rất chính xác, bảng thuộc tính của Bạch Liễu còn thảm hơn bảng cấp A của Mục Tứ Thành nhiều:
【Bảng thuộc tính cá nhân của người chơi Bạch Liễu】
【HP: 31 (giảm xuống sau khi bị người chơi Mục Tứ Thành tấn công và ngọn lửa thiêu đốt).】
【Giá trị thể lực: 8 (ngừng tiêu hao, đang phục hồi).】
【Giá trị tinh thần: 90 (bởi vì bị hành khách công kích nên dị hoá ở mức độ thấp).】
Mục Tứ Thành hít thở sâu để đè nén tâm trạng của bản thân.

Hiện tại hắn đang bị cột vào chung một con thuyền với Bạch Liễu, vậy nên mới miễn cưỡng giữ tỉnh táo nói: “Hậu quả khi giá trị tinh thần giảm anh đã được trải nghiệm rồi, nhưng có lẽ anh còn chưa ý thức được tầm quan trọng của HP, để tôi cho anh biết hậu quả khi HP bị giảm xuống.”
“HP là thuộc tính duy nhất mà người chơi không thể tự khôi phục trong trò chơi, khi về 0 anh sẽ chết, bất kỳ đạo cụ gì cũng không thể khôi phục.

Nghe này Bạch Liễu, hiện giờ HP của anh chỉ có 31, cực kỳ nguy hiểm.

Bất kì con quái vật nào trong phó bản cấp hai này đánh anh vài lần, anh sẽ chết ngay.

Tôi khuyên anh tốt nhất đừng nghĩ đến việc thu thập đủ sách quái vật nữa.”
Bạch Liễu chưa đáp được hay không, cậu bỏ qua đề tài này, nói: “Chúng ta phải thu thập những mảnh gương kia.”
Mục Tứ Thành nhắm mắt nghỉ ngơi khôi phục thể lực không tiếp lời, Bạch Liễu tiếp tục phân tích:
“Xem ra bối cảnh trò chơi này là ga tàu có hành khách lên xuống liên tục.

Lúc khách lên chúng ta sẽ phải đối mặt với cuộc truy đuổi, lúc khách xuống, cửa tàu điện ngầm sẽ đóng lại.

Nếu như nói trên đoàn tàu không có bất kỳ mảnh gương vỡ nào, chúng chỉ xuất hiện ngoài ga tàu điện ngầm, vậy chúng ta chỉ có một cơ hội duy nhất để sưu tầm mảnh gương vỡ.”
Bạch Liễu trầm ngâm nói: “Đó là lúc hành khách lên xe, chúng ta phải thừa dịp bọn họ lên tàu để chạy ra ga tàu tìm kiếm mảnh gương, đồng thời trở về trước khi cửa tàu đóng lại, nếu không chúng ta sẽ phải ở chung với những “hành khách” đó trên ga tàu, tôi cảm thấy Kẻ điều khiển rối gì đó đã lên ga tìm kiếm trong lúc chúng ta bị truy đuổi rồi.”
“Sao anh biết được?” Đỗ Tam Anh luôn trốn trong góc cuối cùng cũng tò mò lên tiếng hỏi.

Tình huống của cậu ta có thể nói vẫn còn khá tốt, mặc dù xe điện dụng nhỏ kia dính máu, trên mặt pony bé nhỏ cũng dính đầy các mảnh thịt cháy, nhưng Đỗ Tam Anh không bị thương tổn chỗ nào.
“Bởi vì vừa rồi chúng ta bị truy đuổi chạy tới chạy lui trong tàu nhưng không hề gặp ai khác.” Bạch Liễu dựa vào tường lau mồ hôi trên mặt mình, “Nếu không phải lần nào cũng trùng hợp lướt qua Kẻ điều khiển rối, thì chính là khi chúng ta đang bị đuổi bắt, Kẻ điều khiển rối không hề ở trên tàu.”
“A –!” Đỗ Tam Anh nôn nóng, “Vậy chẳng phải 【Bậc thầy múa rối】 có thể nhanh chóng thu thập mảnh gương vỡ rồi qua cửa sao?”
“Cái này hả, tôi lại không nghĩ thế.” Bạch Liễu nhấc mí mắt nhìn Đỗ Tam Anh, “Tôi cảm thấy rất có thể gã sẽ không tìm được mảnh gương ở sân ga.”
Đỗ Tam Anh sững sờ: “Vì sao anh cảm thấy như vậy?”
“Bởi vì nếu tôi là gã ta, sau khi xác định mảnh gương đang ở sân ga thì tôi sẽ chỉ làm một việc.” Bạch Liễu giơ ngón trỏ ý chỉ số một, ánh mắt bình tĩnh, “Đó là đi tìm chúng ta.”
“Tại sao sau khi xác định vị trí mảnh gương lại tới tìm chúng ta?” Đỗ Tam Anh càng nghe càng mơ hồ.
“Thời gian dừng lại ở trạm tàu điện ngầm chỉ có hai phút, tôi đã thăm dò diện tích của trạm tàu điện ngầm.

Kẻ điều khiển rối muốn tìm kiếm khắp sân ga rồi quay về đoàn tàu trong vòng hai phút là không thể, cứ coi là Kẻ điều khiển rối có ba con rối tốc độ nhanh như Mục Tứ Thành đi, thế thì cũng không có khả năng đâu.

(Mục Tứ Thành nghe đến đây thì nghiến răng ken két.)
“Bởi vì tìm đồ cần thời gian, cần kỹ năng thu thập, không liên quan mấy đến tốc độ.” Mặt Bạch Liễu không đổi sắc, cậu nói tiếp, “Tuyến tàu điện ngầm số 4 này có 11 sân ga, ngoại trừ sân cuối cùng【Thành phố Đồ Cổ】- nơi chúng ta cần đến, tuyến số 4 này còn có 10 sân ga khác.”
“Vừa rồi chúng ta xuất phát đến sân ga đầu tiên cũng mất hơn ba phút, cộng thêm hai phút dừng lại, đại khái mỗi sân ga cần tốn trên năm phút.

Như vậy đường đi đến 10 sân ga cần hơn 50 phút, nhưng thời gian đếm ngược là một tiếng đồng hồ, chứng minh chúng ta chỉ có thể đi một lần trước khi tuyến tàu số 4 nổ tung.

Nói cách khác, nếu mảnh gương vỡ ở sân ga, chúng ta chỉ có một cơ hội lục soát.

Ba con rối của Kẻ điều khiển rối cũng không có cách nào tìm kiếm khắp sân ga chỉ trong hai phút.”
“Cho nên gã sẽ tới tìm chúng ta.” Bạch Liễu đưa ra kết luận.
Đỗ Tam Anh nghe mà hai mắt híp thành nhang muỗi: “Tại sao chứ?!”
Bạch Liễu à, câu anh nói vừa nãy không liên quan gì đến kết luận của anh cả!
Ba con rối không thể lục soát toàn bộ sân ga trong vòng hai phút, sau đó Kẻ điều khiển rối đến tìm chúng ta! Tại sao chứ! Chúng ta cũng đâu có giúp Kẻ điều khiển rối lục soát sân ga — Chờ chút!
Đỗ Tam Anh chợt tỉnh táo lại, cậu ta ngạc nhiên nhìn Bạch Liễu.
“Bởi vì gã ta thiếu người.” Bạch Liễu nhìn cuối đoàn tàu vắng vẻ đang rung chuyển, “Sau khi xác nhận manh mối mấu chốt quả thật là phải ra sân ga tìm mảnh gương vỡ, gã nhất định sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế, biến chúng ta thành con rối dưới tay gã.”
“Nhưng trước khi xác nhận được manh mối mấu chốt, gã sẽ không lỗ mãng đến tìm chúng ta.”

“Chủ nhân, mảnh gương vỡ không có trên sân ga.” Giọng điệu Lý Cẩu cực kỳ nhỏ nhẹ, thái độ cung kính như đi trên băng mỏng, “Ba người chúng tôi không có cách nào lục soát hết toàn bộ sân ga, chỉ dựa theo lời ngài nói tìm đến phần lớn những nơi gần tàu điện ngầm, thật sự không có.”
“Một mảnh gương cũng không có?” Con mắt trên gương mặt con rối của Trương Khôi híp thành một đường chỉ, “Kỳ lạ, lẽ ra trò chơi này có thể tìm kiếm mảnh gương trên sân ga mới đúng, là do không lục soát toàn bộ sân ga à?”
Lý Cẩu nhỏ giọng nói: “Chỉ không lục soát bên trên sân ga thôi, ở đó có quá nhiều hành khách cháy khét, chúng tôi không thể đi lên được.”
“Tao biết, tao đứng cạnh cửa khống chế chúng mày, mắt tao có thể nhìn thấy.” Trương Khôi không kiên nhẫn phất tay, trên ngón tay của gã kéo ra sợi tơ trong suốt, làm Lý Cẩu quỳ xuống trong nháy mắt, “Tao đang nhớ bước tiếp theo của kế hoạch, đừng có cắt ngang tao!”
Lý Cẩu cắn răng trong chốc lát, nhìn Trương Khôi dường như sắp thoát ra từ trong suy nghĩ, không nhịn được nhỏ giọng đề nghị: “Chủ nhân, nếu như tạm thời không có suy nghĩ nào về trò chơi, tại sao chúng ta không ra tay với Bạch Liễu trước?”
Bởi vì chuyện vị trí quảng bá nên Lý Cẩu vẫn còn ghim thù Bạch Liễu, nhưng lúc trước Bạch Liễu đã bộc lộ tài năng, nếu như gã đơn độc một mình thì sẽ không chọn cách ra tay với Bạch Liễu, nhưng giờ gã đã có đại thụ dựa lưng, vừa hay “đại thụ” này còn hết sức bất mãn với Bạch Liễu.

Vì vậy nếu gã không thuận nước đẩy thuyền diệt thằng chó dám cướp vị trí quảng bá của mình thì cũng rộng lượng quá.
Nếu không phải lần trước Bạch Liễu đoạt vị trí quảng bá của gã thì gã sớm tập hợp đủ điểm để mua đạo cụ ra tù, giờ này đã vui vẻ ở bên ngoài rồi!
Lý Cẩu không hề muốn ngồi trong ngục giam dù chỉ một giây!
“Trước khi tao biết rõ rốt cuộc mảnh gương bị giấu ở đâu, thì không nên tùy tiện ra tay với tên Bạch Liễu này.” Trương Khôi ở trên cao nhìn xuống Lý Cẩu như đang nhìn một thằng ngu không thể tả.
“Xuống tay với cậu ta sẽ xảy ra xung đột, bên bọn họ có Mục Tứ Thành, tên đó có thù cũ với tao, nhất định sẽ tới làm gậy quấy phân heo* cản trở tao, bên chúng ta nhất định sẽ bị thiệt, độ khó qua cửa trò chơi sẽ tăng lên.

Đây là trò chơi cấp hai, phải đặt việc qua cửa làm ưu tiên, trước khi biết rõ manh mối then chốt của trò chơi, chúng ta không nên hành động thiếu suy nghĩ.

Trước hết phải bảo đảm qua cửa trò chơi, sau đó sẽ tiếp tiếp những chuyện khác, không được lẫn lộn đầu đuôi.”
(* Chỉ người thích gây thị phi, sóng gió, quấy chuyện tốt thành chuyện xấu, tóm lại là phá đám)

Lý Cẩu khẽ cắn răng, nhỏ giọng đáp lời: “Vâng, chủ nhân.”
Qua chốc lát, Lý Cẩu không cam tâm hỏi: “Vậy chủ nhân, mảnh gương vỡ không có ở trên sân ga, cũng không ở trên tàu, vậy nó ở đâu được?”
“Từ từ –” Dường như Trương Khôi đột nhiên nghĩ đến thứ gì đó, sắc mặt biến đổi, “Không phải là ở –“
–.


“Mục Tứ Thành, cậu đã thử trộm đồ trên người quái vật chưa?” Bạch Liễu khẽ di chuyển, kề sát vào Mục Tứ Thành hỏi.
Mục Tứ Thành không kiên nhẫn đẩy Bạch Liễu đang tới gần ra: “Không có khả năng, tôi có thể trộm đồ trên người người chơi, ngay cả Hắc Đào tôi cũng từng trộm, nhưng quái vật thì không được.”
“Vì sao?” Bạch Liễu chống cằm suy ngẫm, “Là do hệ thống phán định không hợp lệ, không thể trộm à?”
Mục Tứ Thành liếc mắt nhìn Bạch Liễu: “Tôi không biết anh đang có âm mưu gì, tôi trực tiếp nói cho anh đây Bạch Liễu, quả thật tôi có thể trộm một số thứ trên người quái vật.

Nhưng sau khi trộm giá trị thù hận của quái vật sẽ luôn khóa chặt trên người tôi, tôi sẽ bị rượt đuổi cho đến trò chơi kết thúc, rất dễ chết.

Coi như là ở trò chơi cấp một tôi cũng sẽ rất dễ chết, càng không cần phải nói đến trò chơi cấp hai, nếu như anh còn muốn dùng tôi, tốt nhất đừng sai tôi đi làm chuyện ngu ngốc này.”
“Giá trị thù hận…” Bạch Liễu chìm vào suy nghĩ, ngón tay của cậu như có như không nghịch tiền xu trên tay mình, đột nhiên ngước mắt nhìn Đỗ Tam Anh đang ngồi trong góc ăn bánh bích quy hồi phục thể lực.
Đôi mắt Bạch Liễu híp lại, nở một nụ cười thân thiện hệt như sói xám lừa gạt cô bé quàng khăn đỏ, “Đỗ Tam Anh, cậu từng chơi Game Online cỡ lớn chưa?”
Khoé miệng cô bé quàng khăn đỏ Đỗ Tam Anh còn dính vụn bánh bích quy, bối rối há mồm a một tiếng, rồi nghiêm túc trả lời câu hỏi của sói xám: “Chơi rồi.”
“Biết rõ cách chơi chuyển giá trị thù hận không?” Bạch Liễu xoay người ngồi xổm sát bên người Đỗ Tam Anh.
Đỗ Tam Anh không biết vì quái gì sau cổ lạnh toát cả ra, nhích về phía sau từng chút, nuốt một ngụm nước bọt, co đầu lại nhỏ giọng nói: “Biết, biết một chút, OT linh tinh gì đó đúng không.”
“Phải!” Bạch Liễu vỗ tay cái bốp, cười càng ngày càng hiền lành, “Ví dụ như sau khi Mục Tứ Thành đi trộm đồ của quái vật, giá trị thù hận của quái khoá chặt trên người cậu ta, tôi sẽ đi tấn công kích con quái vật này, mãi cho đến lúc quái vật này chuyển giá trị thù hận qua chúng ta.

Chúng ta sẽ dụ quái vật này đi, để Mục Tứ Thành có thể trộm đồ, biết xe lửa chạy không? Kéo theo một chuỗi quái vật dài ở sau lưng chúng ta…”
“Chờ chút!” Đỗ Tam Anh hoàn toàn không chú ý việc Bạch Liễu đã chuyển từ “tôi” thành “chúng ta”, cậu ta lắp bắp nghi hoặc cắt ngang lời Bạch Liễu, “Đây không phải là trò chơi kiểu thu thập hả? Đây và Game Online, xe lửa, giá trị thù hận linh tinh thì có quan hệ gì? Nhiệm vụ của chúng ta chủ yếu không phải là thu thập mảnh gương vỡ sao?”
“Đúng vậy.” Bạch Liễu ngước mắt, cậu buông tay nói: “Cậu cảm thấy nếu như mảnh gương vỡ không ở trên tàu, cũng không ở trên sân ga, thì còn có thể ở chỗ nào?”
Đỗ Tam Anh càng ngày càng mờ mịt: “…!Còn có thể ở đâu?”
Bạch Liễu nhếch miệng: “Trước kia tôi cảm thấy khả năng mảnh gương vỡ xuất hiện bên ngoài không lớn lắm, bởi vì tấm gương bị nổ bên trong khoang tàu.

Mà nếu như không ở trong khoang tàu, vậy liệu có phải những mảnh gương đã ghim vào cơ thể hành khách vì bị nổ tung chăng?”
Đỗ Tam Anh: “…”
Mục Tứ Thành: “…”
Đậu móa!!
“Cho nên –” Bạch Liễu vô tội nhìn về phía Mục Tứ Thành , “Mục thần, xem ra cậu vẫn phải đi trộm, thử xem trên người những thứ không phải nhân loại này có gì rồi.”
________
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu Mục cũng bị bắt đi trộm gà bắt chó, thảm ghê!
(* Tại thị trấn Saumur – một địa phương buồn tẻ của nước Pháp, lão Grandet là một tư sản nổi tiếng vì sự giàu có, sự khôn ngoan và đặc biệt vô cùng keo kiệt.

Tuy nhiên điều này không thể ngăn trở việc có nhiều người trong vùng ngấp nghé tranh cưới Eugénie Grandet – cô con gái duy nhất có quyền thừa kế toàn bộ tài sản của lão.

Eugénie là cô gái sinh trưởng trong gia đình giàu có lại xinh đẹp, nhưng nàng là một thiếu nữ có nhiều phẩm chất tốt đẹp.

Cô vẫn quen sống cuộc đời đạm bạc, vì người cha keo kiệt và hám vàng luôn điều khiển và chi phối mọi chi tiêu sinh hoạt trong gia đình.

– Theo wiki).


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.