Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Kinh Dị

Chương 41: Chuyến Tàu Cuối Nổ Tung 3


Đọc truyện Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Kinh Dị – Chương 41: Chuyến Tàu Cuối Nổ Tung 3


Edit: B. ???????? Beta: Phương
Lần nào trên diễn đàn có bài đăng thảo luận về Bạch Liễu thì phần lớn sẽ kết thúc với kiểu xé rách mặt nhau cực kỳ tàn khốc.

Mà hầu hết các bài đăng xé nhau đều là lần Bạch Liễu đạt được [Vị trí quảng bá nòng cốt] trước đó, đồng thời thảo luận xem Bạch Liễu có xứng với vị trí này hay không.
Rất nhiều người chơi thấy thực lực của Bạch Liễu kém như thế, chỉ có vài trò vặt, không xứng với vị trí quảng bá tốt như vậy.

Một số người chơi khác thì lại thấy Bạch Liễu xứng đáng với vị trí đó, mà xứng hay không thì cũng có liên quan quái gì đến mấy người đâu?
Vương Thuấn xem qua vài trận tranh cãi và tổng kết một chút, phần lớn mấy người chơi ghét Bạch Liễu đều cảm thấy Bạch Liễu “đạo đức không xứng với địa vị”.

Người từng một lần khơi dậy vụ tranh cãi quy mô lớn về vụ “đạo đức không xứng với địa vị” gần nhất trước đó là Đỗ Tam Anh khi còn là người mới.
Giá trị may mắn của Đỗ Tam Anh tận 100, làm gì cũng cực kỳ thuận lợi, điểm của cậu ta cứ tràn vào tài khoản như nước.

Nhiều người chơi nhìn mà không chịu nổi, ghen đỏ cả mắt, ngày nào cũng chửi Đỗ Tam Anh là loại nhờ vào giá trị may mắn ngồi không cũng thắng, không đáng sống sót, sớm hay muộn cũng sẽ chết trong game.
Bên cạnh đó, vẫn có người nói Đỗ Tam Anh là một người chơi có thực lực, kỹ năng cá nhân của cậu ấy rất lợi hại, nhưng mà nhiều lúc kiểu biện giải này thường bị câu “Có giỏi thì mày làm cho thanh may mắn của Đỗ Tam Anh về 0 đi rồi hẵng nói tới chuyện cậu ta có thực lực” phang lại cho câm nín.
Tuy nhiên từ sau khi Đỗ Tam Anh ngồi vững ở vị trí thứ 3 trong ba vị trí đầu trên Bảng xếp hạng Tân tinh, số người chơi dám lên tiếng đắc tội cậu ta giảm đi rất nhiều, mấy tình huống kiểu nhục mạ hay xúc phạm cũng chuyển biến tốt đẹp hơn.
Hiện tại, giá trị may mắn của Bạch Liễu là 0, hoàn toàn dựa trên thực lực và tư duy để đạt được [Vị trí quảng bá nòng cốt] mà mấy người này vẫn thấy ngứa mắt, cảm thấy cậu “đạo đức không xứng với địa vị”.
Xem ra có “đức” hay không không quan trọng, vị trí kia ai ngồi lên cũng không xứng.

Chỉ cần người đó không phải là mình thì có thể bới móc người đó rồi đưa lên cho mọi người cùng xâu xé.
Vương Thuấn lắc đầu, không nghe mấy người chơi này thảo luận nữa, nhưng khi nhìn lên bức tường với TV nhỏ trước mặt, Vương Thuấn cũng cảm thấy rối rắm tương tự– nên xem TV nhỏ của ai đây?
TV nhỏ của [Kẻ điều khiển rối] có mở hình thức thu phí, TV nhỏ của Mục Tứ Thành cũng mở hình thức thu phí.

Tuy Đỗ Tam Anh là tuyển thủ Tân tinh xếp hạng 3, nhưng bởi vì trước giờ cách chơi của cậu ta không có gì hấp dẫn hay kíƈɦ ŧɦíƈɦ, khả năng giữ chân người xem trả phí không cao nên TV nhỏ của Đỗ Tam Anh chưa bao giờ mở hình thức thu phí khi phát sóng trực tiếp.
Bạch Liễu là một người mới, đương nhiên cũng không mở hình thức thu phí.


Tuy Bạch Liễu là người chơi không thu phí nhưng số lượng người xem lại nhỏ hơn nhiều so với [Kẻ điều khiển rối] và Mục Tứ Thành, càng khỏi cần so với lượng người xem của Đỗ Tam Anh.

Mức độ nổi tiếng của Đỗ Tam Anh từ trước đến nay vẫn luôn rất cao, lại không thu phí, lần phát sóng trực tiếp này còn là cuộc tề tựu của ba vị thần với độ thảo luận cao.

Gần như tất cả những người chơi không muốn trả phí đều đổ xô đến khu vực quan sát TV nhỏ của Đỗ Tam Anh.

Từ xa nhìn lại, khu vực này cực kỳ đông, có khi số lượng người xem ở đây còn nhiều hơn cả số lượng người xem ở chỗ [Kẻ điều khiển rối] và Mục Tứ Thành.
Ngay cả ba [Người chơi con rối] dưới trướng [Kẻ điều khiển rối], ví dụ như Lý Cẩu, nhờ có [Kẻ điều khiển rối] thuộc hàng đại thần dẫn theo nên việc phát trực tiếp ở TV nhỏ của Lý Cẩu cũng khá nổi tiếng, còn tốt hơn cả Bạch Liễu.

Tính ra chỉ có mỗi Bạch Liễu sân nhà lạnh lẽo.
Vương Thuấn mang tâm trạng “không thể nhìn nổi nữa” thở dài bước vào khu vực phát sóng trực tiếp của Bạch Liễu.
Kiểu tình huống có sự va chạm của nhiều vị đại cao thủ trong một trò chơi như vậy phần lớn mọi người còn không xem được TV nhỏ của mấy anh tài kia, hơi đâu mà đi chú ý một người mới? Lượng truy cập TV nhỏ của Bạch Liễu gần như bị hút hết và việc không ai quan tâm đến nó là chuyện hết sức bình thường.
[Có 301 người đã like TV nhỏ của Bạch Liễu, 170 người đã lưu trữ TV nhỏ của Bạch Liễu, 210 người đang xem TV nhỏ của Bạch Liễu, không có người donate cho TV nhỏ của Bạch Liễu]
[Người chơi Bạch Liễu, xin bạn hãy nỗ lực và chăm chỉ hơn nữa! Số lượt thích của bạn hiện giờ chỉ bằng 1% so với Đỗ Tam Anh–người chơi đứng đầu trong số liệu tổng hợp từ các TV nhỏ của người chơi cùng kỳ !]
“Lượt like của Đỗ Tam Anh được 30.000 rồi, trò chơi đã bắt đầu được bao lâu đâu…” Vương Thuấn phát ra cảm thán từ tận đáy lòng.

Anh ta nhìn Đỗ Tam Anh nháy mắt đã đạt được vị trí quảng bá thứ nhất, rời khỏi phân khu chuyển đến đại sảnh trung ương.

Vương Thuấn thở dài, like cho Bạch Liễu một cái, “Bạch Liễu à, cố lên, đừng để rớt xuống khu Vô danh nhé…”
——-
Đỗ Tam Anh đứng phía ngoài sân ga, gần như dán mắt lên địa điểm trên vé tàu, lầm bà lầm bầm, “Kỳ lạ, sao ga khởi hành và ga cuối của chuyến tàu này đều giống nhau…”
Đồng hồ LED đếm ngược của sân ga phía sau cậu ta đã nhảy tới [00:10].

Ngay sau đó, khi đồng hồ tiến vào giai đoạn 10 giây đếm ngược, nhà ga hoàn toàn tối đen, 1 giây sau lại sáng lên, chỉ là ánh sáng không còn là ánh sáng trắng bình thường nữa, thay vào đó là ánh đèn đỏ mờ lập lòe vô định.

Ga tàu điện ngầm đỏ đen đan xen, ánh sáng như biến nơi đây thành buồng tối dùng để rửa ảnh.

Phía cuối đường ray, một đầu tàu với đèn pha đỏ đang lao đến, mang theo tiếng rít gào từ đường hầm tối tăm.

Nó như một con thú dữ với cặp mắt đỏ ngầu đang không thể chờ thêm nữa mà vồ lấy cắn nuốt con mồi.

Tàu điện ngầm tiến nhanh vào trạm rồi từ từ dừng lại trước mặt Đỗ Tam Anh.
Một giọng nữ máy móc lạnh lùng thông báo từ ga tàu điện ngầm: “Các hành khách trên tàu xin hãy chú ý, đã đến trạm cuối của Thành phố Đồ Cổ.

Quý hành khách với điểm đến là Thành phố Đồ Cổ xin hãy xuống trạm.

Tàu chuẩn bị khởi hành đến trạm tiếp theo.

Hành khách có nhu cầu khởi hành từ Thành phố Đồ cổ xin hãy lên tàu–Attention, passengers: We have arrived at the terminal station of Antique city.

Please get off the train at the destination of…”
Theo giọng nữ thông báo, cửa tàu điện ngầm bắt đầu từ từ mở ra trước mặt Đỗ Tam Anh.

Mùi thịt cháy hòa cùng gió tạo ra lúc đoàn tàu chạy đến trạm tràn ra khỏi cửa.

Mùi cháy khét nồng nặc còn sót lại từ một vụ nổ xộc đầy khoang mũi của Đỗ Tam Anh, khiến cậu ta không chịu được phải che mũi và miệng lại ho sặc sụa vài lần.
Đỗ Tam Anh ngước mắt nhìn tuyến tàu điện ngầm số 4 mà cậu ta sắp bước lên–dưới ánh đèn chập chờn, cậu ta nhìn thấy đoàn tàu trong phút chốc không còn một bóng người, tay vịn trên tàu cô đơn lắc qua lắc lại, sau đó những bộ mặt mơ hồ của các hành khách lại chợt xuất hiện, giống như tàu điện ngầm đang vào giờ cao điểm của một thành phố lớn, chen chúc chật chội đến nỗi Đỗ Tam Anh không thể nào đi lên nổi.
Màn hình của đồng hồ LED màu đỏ phía sau cậu ta kêu lên một tiếng rồi nhảy tới [00:05].


Cú nhảy này giống như một tín hiệu, tất cả các cửa thông gió điều hòa không khí trong ga tàu điện ngầm đều đột ngột ngừng hoạt động.
Nhiệt độ của toàn bộ ga tàu điện ngầm bắt đầu tăng lên nhanh chóng, loa của đài phát thanh trên tàu giống như những ngọn nến, bắt đầu nhỏ giọt và tan chảy.

Giọng thông báo nữ trở nên méo mó và bị kéo dài ra, cuối cùng dừng lại bằng việc ký tự kỳ lạ [44444] được lặp đi lặp lại.

Đỗ Tam Anh cảm thấy giọng nữ này hẳn đang nói về tuyến số 4.
Mấy vị khách đang đợi để lên tàu xung quanh Đỗ Tam Anh bắt đầu bước lên một cách chậm rãi.

Bóng của họ lập lòe lạ thường dưới ánh đèn đỏ đen nhấp nháy.

Một vài người trong số đó đột nhiên phừng một tiếng bùng cháy, sau đó biến thành cái xác bốc cháy dữ dội.

Da trên khuôn mặt của những “hành khách” đang bốc cháy này bị ngọn lửa đốt bỏng đến nỗi vỡ ra, mép da cháy đen và quăn lại, phần dầu vàng nhạt bên trong cơ thể vì nóng mà chảy ra, nhỏ từng giọt từng giọt xuống mặt đất, tứ chi bị lửa thiêu co lại, bốc ra mùi khói đen gay mũi.

Bọn họ dường như không hề biết việc cơ thể mình đang bốc cháy, vẫn cứ bước lên đoàn tàu.
Đoàn tàu dần dần chất đầy những thi thể cháy đen, người thì ngồi, người thì đứng, một số người sử dụng tay vịn, một số khác thì dựa vào cửa tàu, tay vịn bằng nhựa bị lửa đốt cháy chảy ra, nhỏ giọt xuống người các vị “hành khách.” Kính trên tàu nứt vỡ kêu canh cách vì nhiệt độ cao.

Những vị “hành khách” này vẫn còn đang cúi đầu xem điện thoại trên tay, dù cho nó đã nóng chảy đến mức nhìn thấy cả linh kiện, có vẻ họ không hề nhận ra cảnh tượng khủng khiếp xung quanh.

Nếu không có mấy ngọn lửa đang cháy hừng hực trên người kia thì trông họ chẳng khác gì những người bình thường mỏi mệt đang bắt chuyến xe cuối cùng để về nhà.
【Hệ thống nhắc nhở: Xin người chơi Đỗ Tam Anh nhanh chóng lên tàu】
“Thiệt hả…” Đỗ Tam Anh có cảm giác không nói nên lời, “Trò chơi lần này bị sao vậy, đoàn tàu gϊếŧ người ư? Tàu cháy như thế này, tôi bước vào để thành BBQ nướng sống à?”
Các khán giả trước TV nhỏ của Đỗ Tam Anh đều thấy buồn cười:
“Đoàn tàu gϊếŧ người, cười chết tôi, hahaha! Yên tâm đi Bé Vẹt, gϊếŧ ai thì cũng sẽ không gϊếŧ cậu đâu!”
“Bé Vẹt, cậu phải có tự tin với giá trị may mắn của mình chứ! Cậu mà đi lên có khi lửa nó còn tự động tắt ấy!”
“Ê mà từ từ, không đúng!! Mấy người chú ý coi!! Trên tàu có ai bị đốt cháy không!?! Ở trên tàu còn có người chơi!!”
“Ghê! Ai trâu bò mà lên luôn vậy!! Không sợ chết hả?!”

Giữa vô số những thi thể cháy đen của hành khách, có một người làn da trắng nõn, mặc sơ mi trắng và quần tây, trông như một nhân viên văn phòng đang nghiêng đầu nói chuyện bình thường với người bên cạnh.

Người mà người ấy nói chuyện cùng mồm ngậm kẹo mút, hai tay đút túi quần, thoạt nhìn giống một sinh viên, cúi đầu ghé tai vào anh nhân viên văn phòng, dường như đang nghe anh nhân viên nói chuyện.

Cậu sinh viên với cây kẹo mút ngậm trong mồm nghe rồi nhướng mày nở một nụ cười đầy xấu xa, trông cực kỳ bắt mắt với những đường nét hấp dẫn trên mặt.

Trên một chuyến tàu đầy những “hành khách” cháy đen và khô khốc, hai vị hành khách tưởng chừng có vẻ ngoài bình thường lại nổi bật nhất.
Người xem TV nhỏ của Đỗ Tam Anh nháy mắt bùng nổ:
“Móa móa móa!! Là Mục Thần!! Mục Thần đẹp trai quá đi!!”
“Anh nhân viên văn phòng đó là ai vậy, bình tĩnh thế.”
Mục Tứ Thành thấy có hơi buồn cười khi nhìn Bạch Liễu khôi phục lại diện mạo vốn có: “Sao đã đổi lại rồi? Không để kiểu SMART* nữa à?”
(*Trào lưu SMART: từ đơn tiếng anh, ý nghĩa là thời thượng, thông minh.

Trào lưu này chính thức du nhập vào TQ từ những năm 2008, là một sự kết hợp giữa phong cách Visual Kei của Nhật Bản và các bạn nhạc Rock Âu Mỹ.

Người ta đơn giản là bắt chước MỘT CÁCH MÙ QUÁNG các loại quần áo, phụ kiện, cách trang điểm, đầu tóc của (phần lớn là) phong cách Visual Kei rồi tự xưng là Gia tộc Smart, bị cư dân mạng gọi là óc lợn, ngu ngốc, sơn trại style.

Fan Visual Kei chân chính cực kì ghét cái hội này.

Tìm hiểu thêm về Visual Kei tại )
“Phát sóng trực tiếp cũng đã bắt đầu rồi, đổi về lại như vầy đương nhiên là để hấp dẫn người xem.” Bạch Liễu sửa sang lại ống tay áo sơ-mi của mình một chút, không biết xấu hổ mà nói: “Con người là sinh vật ưa vẻ bề ngoài, tôi còn có một khuôn mặt không tệ lắm, đương nhiên là phải tận dụng cho tốt để kiếm tiền rồi.”
“Nhưng mà còn có một nguyên nhân nữa.” Bạch Liễu quay đầu lại liếc nhìn Mục Tứ Thành một cái, “Để cho cái tên muốn tới bắt tôi làm rối tìm tôi dễ hơn chút.”
Nụ cười của Mục Tứ Thành tắt dần, hắn bực bội mà chậc một tiếng: “Bạch Liễu à, anh thật sự muốn dùng bản thân làm mồi nhử tên Trương Khôi? Thực lực của gã ta không hề tệ, kỹ năng còn rất lợi hại.

Kế hoạch của anh thì đầy sơ hở, ngay cả khi tôi hợp tác với anh cũng chưa chắc đã thành công gϊếŧ…”
“Suỵt.” Bạch Liễu đặt ngón trỏ trên môi, mắt nhìn về phía cái đồng hồ LED đếm ngược phía bên ngoài tàu đang hiển thị [00:01], thấp giọng nói: “Đồng hồ đếm ngược sắp về 0, có người chơi đang đi lên đây.”
“Tùy anh.” Mục Tứ Thành ôm ngực dựa vào cửa tàu, không còn gì để nói: “Cái kế hoạch như dâng mạng kia là của anh, không phải của tôi, tôi thì chẳng sao cả, anh bằng lòng chịu chết là được.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.