Đọc truyện Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Kinh Dị – Chương 14: Thị Trấn Siren 14
Thảo nào nhiệm vụ nhánh “Con tàu tình yêu đích thực” này được 100 điểm tích lũy, mức độ nguy hiểm so với mấy nhiệm vụ khác cao hơn nhiều.
Andre thật sự không thể nén nổi cơn thèm ăn của mình, vươn tay giật lấy miếng sandwich từ tay tài xế: “Cho tôi ăn với!”
Miếng sandwich trong tay gã tài xế bị Andre như hổ đói vồ mồi nhét vào miệng, hắn ăn uống hết sức lỗ mãng, nhai chưa được mấy lần đã vừa đấm đấm ngực vừa nuốt xuống.
Tài xế cũng không giật lại, chỉ nhìn Andre đang khom người ăn với ánh mắt thương hại như thể đang dỗ dành một con vật: “Ăn đi con trai, ăn đi, đói đến rã cả ruột thế này, không được ăn uống gì hay sao? Cứ việc thưởng thức bữa tối của cậu đi.”
Bạch Liễu nhìn thoáng qua, mở miệng: “Đây là bữa tối thứ hai của cậu ấy trong đêm nay.” Bữa thứ nhất là cướp của Jeff.
Jeff – người đã bị cướp mất bữa tối – nghe xong câu đó hơi nhúc nhích, cúi đầu bụm mặt, bên tai cậu ta cũng xuất hiện nếp gấp hệt như mang cá, mang của Jeff dường như vì tức giận mà mở ra trong giây lát, hàm răng cũng trở nên sắc nhọn và dày đặc như cá mập.
Nhưng cảnh tượng dựng tóc gáy này chỉ diễn ra trong phút chốc, lúc Bạch Liễu nhìn sang, Jeff sợ sệt cúi xuống, che lấy mặt mình như không có chuyện gì xảy ra, nhưng ánh nhìn nơi khóe mắt** vẫn còn dừng lại một cách kỳ dị trên khuôn mặt Bạch Liễu phản chiếu qua gương chiếu hậu.
(***gốc là đuôi mắt dư quang (眼尾的余光): tầm nhìn ngoại vi, là vùng nằm ngoài khu trung tâm những gì bạn nhìn thấy rõ; nói một cách đơn giản là khi tầm nhìn của bạn tập trung vào một điểm, nhìn thẳng về phía trước mà vẫn thấy được những thứ xung quanh dù không rõ nét.)
[Âm mưu đẫm máu của Jeff—— tiến độ hoàn thành: 50%]
Bạch Liễu khẽ nhíu mày khó mà nhận thấy.
Nhiệm vụ này vừa mới tăng tiến độ cơ mà, sao giờ lại tăng nữa rồi?
Trước đó tăng một lần hẳn là do Jeff xác định sẽ ra tay với Andre, lần này tăng lên là do đâu?
————————
Bạch Liễu và những người khác dừng chân tại bến cảng.
Khi chuẩn bị xuống xe, cậu nhớ tới độ tin cậy của tài xế đối với mình cực kỳ thấp, lại nghĩ đến [Âm mưu đẫm máu của Jeff] phần lớn có sự tham gia của gã, Bạch Liễu vẫn muốn gia tăng độ tin cậy với tài xế – NPC quan trọng này.
Thế là lúc xuống xe, cậu lấy danh nghĩa cảm ơn để đưa thêm một khoản cho gã xem như tiền boa, nhưng tài xế lại nặng nề nhìn những tờ tiền trong túi Bạch Liễu – những tờ tiền không được đưa cho gã, cuối cùng toét miệng cười dữ tợn, hôn một cái lên xấp tiền boa Bạch Liễu cho, huơ huơ tay: “Chúc mọi người chơi vui vẻ.”
[Âm mưu đẫm máu của Jeff—— tiến độ hoàn thành: 80%]
Bạch Liễu nghĩ bụng, cư dân thị trấn này quả nhiên là phường ăn cướp mà, thấy tiền là sáng mắt, khác ở chỗ có màu lục thôi.
Cậu làm như không thấy ánh mắt tham lam của tài xế dính chặt vào tiền trong túi của mình, còn thoải mái mở to cho gã nhìn, trên mặt Bạch Liễu vẫn giữ nét cười như thường lệ: “Hẳn là thế rồi.”
Địa điểm quan sát hoạt động đánh bắt người cá chính là trên một chiếc tàu cỡ lớn.
Tàu lớn từ từ rời bến vào ban đêm, trên boong tàu đều là thủy thủ lặng lẽ qua lại, mà trên vài con thuyền nhỏ nối với phần dưới tàu đều là đám ngư dân với vẻ ngoài giống như cá kia.
Nhóm người Bạch Liễu lên tàu vào khoảng sau khi sắc trời đã sập tối, đám ngư dân trên thuyền nhỏ bên dưới vẫn dán mắt nhìn cả nhóm Bạch Liễu trên boong.
Có sự khác biệt về bản chất giữa những thủy thủ trên boong và những ngư dân trên mặt đất, quan trọng nhất chính là những thủy thủ này trông giống người hơn là cá, hơn nữa trên mặt họ cũng không có mấy thứ hoa văn hình thù kỳ quái, trên người cũng không có mùi tanh của cá, chỉ là nước da có phần tái nhợt, trông tương tự như người lễ tân khách sạn bảo mình mắc chứng bạch tạng nọ.
Bạch Liễu chú ý xem xét đôi chút, số người trên tàu này thật sự chẳng nhiều nhặn là bao, ra khơi đánh bắt thôi mà lái con tàu có tải trọng lớn như này làm gì không biết…!Quá là lãng phí.
Không những thế, con tàu này còn có điểm bất thường.
Bạch Liễu vừa lên đến nơi đã đã để ý ngay, mớn nước** của tàu quá lớn, trên tàu nhất định có chứa vật gì đó vô cùng nặng.
(***Mớn nước (吃水): độ chìm của tàu, là khoảng cách thẳng đứng giữa mặt nước và đáy tàu.
Mớn nước không chỉ phụ thuộc vào trọng lượng của tàu mà còn phụ thuộc vào hàng hóa trên tàu, càng chất tải nặng thì tàu càng chìm sâu vào trong nước và mớn nước sẽ càng lớn.)
Các thủy thủ mang gương mặt vô cảm đi tới đi lui trên tàu, cứ như không nhìn thấy nhóm người Bạch Liễu.
Thỉnh thoảng, cậu lại bắt gặp một vài thủy thủ đứng trong góc tối nhìn bọn họ bằng ánh mắt hết sức kỳ quặc, rồi thấp giọng xì xào bàn tán với người bên cạnh, sau đó cười một cách vừa thỏa mãn vừa quái dị.
Tàu khởi hành.
Mặt biển lúc nửa đêm gió yên sóng lặng, ánh đèn pha ở mũi tàu chỉ có thể rọi sáng một vùng biển nhỏ, ngoài ra đều là bóng tối đen đặc như thể sắp nuốt chửng cả con tàu, hai bên thân tàu khi có khi không vang lên tiếng sóng vỗ, thủy thủ trên tàu đã được phân công nhiệm vụ đâu vào đấy, còn ngư dân thuyền bên cạnh thì giăng lưới đánh cá.
Con tàu tiến vào trong đêm đen thăm thẳm không thấy điểm dừng.
Lucy trùm áo khoác đứng cạnh Bạch Liễu, bờ môi tô son đỏ giờ phút này cũng bị lạnh đến tím tái, cô nép sát vào người cậu để ủ ấm: “Lạnh thế chứ lại.
Bạch Liễu này, em vừa mới đi hỏi mấy người kia, họ nói muốn bắt người cá thì phải khởi hành đến vùng biển ngày trước vớt được người cá đầu tiên, chỉ từ nơi đó mới bắt được người cá.
Họ gọi vùng biển nọ là The Sirens Gift, như là có truyền thuyết gì ấy.”
Bạch Liễu quay sang: “The Sirens Gift?”
“Chuẩn.” Lucy khép chặt vạt áo khoác hơn chút nữa, cô run lên cầm cập, nói: “Omg, lạnh quá đi à, cảm giác như bọn mình đang đi đến cõi âm ty đầy rẫy linh hồn ý, chỉ có chốn đấy mới có gió lạnh tới nhường này.”
Bạch Liễu trái lại không hề cảm thấy lạnh, cậu chợt nghĩ tới điều gì, cầm đồng xu quét qua Lucy.
[Tên NPC: Lucy (Mức độ dị hoá – trung)]
Bạch Liễu vươn tay ra chạm thử vào tay Lucy, làn da của cô trơn nhẵn lạnh ngắt, xúc cảm y hệt sáp vừa đông đặc.
Lucy mỉm cười nhìn Bạch Liễu, cô hẳn là định nhướng mày, tuy nhiên cơ mặt lại cứng đờ như xác chết, khiến cho biểu cảm của Lucy lúc này trông kỳ quái khác thường, tựa như tranh trừu tượng của Picasso.
Giọng nói cô cũng bắt đầu trở nên khô khốc, mang theo sự nồng nhiệt khó lòng hiểu nổi: “Tay anh ấm ghê, em hôn anh được không?”
Bạch Liễu từ chối khéo: “Không được.” Cậu tìm cho mình lời giải thích: “Ở đây nhiều người quá.”
Lucy không phải là bị lạnh do gió biển, mà là nhiệt độ cơ thể cô đang dần giảm xuống.
Jeff đã xuất hiện bên cạnh Bạch Liễu tự bao giờ, cậu ta cuồng nhiệt nhìn vùng biển trước mặt, khẽ lẩm bẩm: “Đúng, The Sirens Gift, tương truyền rằng vùng ven biển này là tặng vật của Siren King, có thể cải tử hoàn sinh.”
“Du khách ra khơi không cẩn thận rơi xuống nước chết đuối tại vùng biển này sẽ được Siren King ban cho năng lực tái sinh, họ sẽ biến thành người cá về lại nhân gian, vì lẽ đó, ngư dân mới có thể bắt được người cá ở đây.”
Bạch Liễu nhủ thầm, Siren King đã sớm bị vớt lên đặt ở bảo tàng tượng sáp rồi, sao vùng biển này vẫn còn liên tiếp sản sinh ra người cá được?
Mà chính từ sự kiện Siren King bị vớt lên bờ trở đi, vùng biển này mới bắt đầu sản sinh ra người cá ùn ùn không dứt…!
Vả lại, linh hồn đã khuất biến thành người cá trở về nhân gian, câu chuyện này nghe kiểu gì cũng thấy không ăn nhập gì với “Thần minh ban phúc”, càng giống một loại nguyền rủa tà đạo hơn.
Nội tâm Bạch Liễu thầm bổ sung diễn biến tiếp theo của câu chuyện này một cách hợp logic nhất—— Người chết đi biến thành người cá, bị vớt lên cho vào khuôn đúc thành tượng sáp phục vụ du khách tham quan, còn có một số người cá trực tiếp bị chế biến thành thức ăn, bị cư dân thị trấn dùng làm thực phẩm, và sau đó những tượng sáp người cá này cuối cùng cũng bắt đầu tác quái, du khách trong thị trấn bắt đầu mất tích liên tục…!
Gì mà tặng vật của Siren, đây không hề có chút điểm tương đồng nào với hai chữ tặng vật cả, đây là một cuộc nổi dậy trả thù của người cá thì đúng hơn.
Thủy thủ đột nhiên đi tới và nói: “Chúng ta sắp đến khu vực The Sirens Gift, xin các bạn đừng đi lung tung trên tàu, bằng không xảy ra chuyện gì bọn tôi sẽ không chịu trách nhiệm.”
Thủy thủ nói xong liền rời đi.
Bạch Liễu phát hiện tất cả thủy thủ đều đi xuống tầng dưới cùng của con tàu, trên boong bỗng chốc không còn một ai.
Bạch Liễu híp mắt, lượn quanh trên thuyền vài vòng, giả đò vô ý mà bám theo sau một tên trong đám thủy thủ.
Các thủy thủ đều hướng đến khoang tàu thấp nhất, cũng chính là kho hàng.
Trên mặt những thủy thủ này không có chút cảm xúc nào, dọc theo cầu thang gỗ nối đuôi nhau vào trong khoang tàu, sau đó lần lượt bước ra cùng với vài tiếng thì thầm:
“…!của chúng ta không có vấn đề gì.”
“…!Nhất định phải đảm bảo những vật này không gặp sự cố.”
“Trước đó đã phá hỏng vài cái, nhưng không hề gì, tối nay sau khi bốn người đó bị ăn sạch thì có cái mới thế vào ngay rồi.”
Các thủy thủ này có vẻ như đang kiểm tra thứ gì đó rất quan trọng, kiểm tra xong, từng người một nối nhau đi ra.
Bạch Liễu ẩn nấp trong góc khuất, cậu nheo mắt thầm nghĩ, quả nhiên trong kho có thứ gì đó rất nặng, vừa nặng vừa cực kỳ quan trọng…!Bạch Liễu đã mơ hồ đoán được đó là thứ gì, nhưng nguyên nhân những thủy thủ này đi đánh bắt cũng phải đem theo nó thì cậu chịu.
Sau khi toàn bộ thủy thủ đều rời khỏi, thủy thủ cuối cùng hình như đã quên việc khóa lại kho hàng trước khi đi.
Ổ khóa cứ vậy mà treo trên cửa kho, lắc lư qua lại theo sóng biển, quả thật như muốn nói với người chơi Bạch Liễu rằng: Hơn nì mau lại đây~ Đến và khám phá em đi nèo~
Bạch Liễu mở cửa đi xuống, bên dưới là cầu thang bằng gỗ vừa dài vừa hẹp, dẫm lên liền phát ra tiếng vang cót két, một mạch dẫn đến kho hàng không nhìn rõ lắm dưới kia, hai bên vách không có đèn, hết thảy kết cấu y như một căn hầm.
Bạch Liễu không đi thẳng xuống luôn, thay vào đó cậu bật đèn pin lên, cậu muốn xem thử trong này có bày ra thứ gì đúng như dự đoán hay không.
Bạch Liễu hướng ánh đèn xuống nhìn một cái, kể cả đã sớm có dự đoán trước, hô hấp của cậu vẫn nghẹn lại một hơi.
Trong kho toàn là tượng sáp người cá với đủ loại hình, những tượng sáp này bày đầy đến mức lấp kín cả kho, thoạt nhìn hầu như không có chỗ đặt chân, tất cả đều là tượng trắng hếu.
Và những tượng sáp người cá này đều không hẹn mà cùng duỗi dài cổ ngửa đầu, giương cặp mắt trắng dã nhìn thẳng vào Bạch Liễu, Bạch Liễu phát hiện số lượng tượng xung quanh cầu thang cậu đứng rõ ràng nhiều hơn đáng kể.
Tượng sáp người cá không khác gì bầy cá sặc mùi tanh chen chúc mà đến, hai trong số chúng đã nhích đến gần bậc thang Bạch Liễu đang đứng, bị ánh đèn pin chiếu đến nhoáng một cái, lại lui về.
Song đèn pin cầm tay chỉ có thể chiếu sáng một phương, ở nơi tối tăm không cách nào soi rọi tới trong kho hàng không ngừng truyền đến tiếng sột soạt, cùng âm thanh ma sát với mặt sàn, cầu thang nơi Bạch Liễu đứng dần dần tụ tập càng lúc càng nhiều tượng sáp người cá, bọn chúng như lũ cá ngửa đầu chuẩn bị đớp mồi, nhìn chằm chằm Bạch Liễu không rời.
Nhưng Bạch Liễu không quay gót trở về, cậu cũng nhìn chằm chằm vào mặt của bọn tượng sáp này đánh giá một hồi, bỗng nhiên cậu buông đèn pin, sải bước đi xuống, còn đưa tay định chạm vào những bức tượng ấy.
Vương Thuấn đang dán mắt vào màn hình TV nhỏ:!!!!.