Đọc truyện Tội Phi Hữu Độc – Chương 26: Của nàng quật cường
“Để bổn vương tới!” Nhìn Triệu Yên Nhiên nâng Mộ Dung Tình khập khiễng hướng tới bên giường, Triệu Yên Nhiên khí lực nhỏ, đi được hai bước liền thở hổn hển, Dạ Vô Ưu ngưng mi, tiến lên bắt được cánh tay Mộ Dung Tình.
“Vâng!” Dịu dàng cười, Triệu Yên Nhiên buông cánh tay Mộ Dung Tình ra, lấy khăn tay lau lệ.
Cánh tay nữ tử nhỏ mảnh như trẻ sơ sinh, Dạ Vô Ưu nhìn không lí do đau lòng, đơn giản trực tiếp nắm eo của nàng, ôm nàng đến giường.
Xuân Đào, Xuân Yến phản ứng kịp bước lên trước, hai tay đặt ở bên phải thắt lưng, hơi hơi cúi người, “Thỉnh an Vương gia, thỉnh an Triệu cô nương!”
Xuân Yến thấy Dạ Vô Ưu khom lưng, bước lên phía trước cởi giầy cho Mộ Dung Tình, thật cẩn thận nâng hai chân bị ghế nện vào lên đặt ở trên giường, kéo chăn mỏng đắp lên hai chân của nàng.
“Hai người các ngươi qua đây!” Trầm mặc nhìn Xuân Yến làm xong, Dạ Vô Ưu nhíu chặt mi vẫn không có dấu hiệu buông ra, thấy Xuân Đào đi chỉnh lý đống bàn ghế, hắn mím môi không hờn giận đối hai người ngoắc.
“Vương gia!” Xuân Đào, Xuân Yến vội vàng bỏ chuyện trong tay xuống đến trước mặt hắn cung kính cúi đầu, chờ đợi phân phó của hắn.
“Lý Trắc phi đối đãi với Dạ Cơ như vậy, vì sao các ngươi không tiến lên ngăn cản?” Đại thủ dưới mãng bào nắm chặt, Dạ Vô Ưu ngưng mi, đáy mắt xẹt qua đau lòng mà ngay cả hắn cũng không phát giác.
“Vương gia, không phải chúng nô tỳ không ngăn cản, mà là…” Xuân Đào, Xuân Yến đưa mắt nhìn nhau, muốn vì chính mình biện giải, lại bị nam nhân lạnh lùng cắt ngang.
“Đủ rồi, ở đâu ra có phải hay không? Các ngươi hộ chủ không chu toàn chính là tội của các ngươi, phạt bổng lộc một tháng, chịu hai mươi bản!” Phất tay, Dạ Vô Ưu gọi thị vệ vương phủ tới lôi hai tiểu nha đầu sắc mặt tái nhợt đi ra ngoài.
“Vương gia, nô tỳ oan uổng, Trắc phi nương nương xưa nay cả vú lấp miệng em, chúng nô tỳ nào dám đắc tội?” Xuân Đào xưa nay nhanh mồm nhanh miệng, vùng vẫy kêu oan, mâu quang đảo qua nữ tử xinh đẹp sắc mặt tái nhợt đang nghiêng người tựa vào trên đệm, hai má sưng đỏ, đáy mắt mang theo khinh thường.
Vương gia để các nàng hầu hạ Dạ Cơ cô nương, bề ngoài là hầu hạ, thật ra là giám thị, nàng mỗi ngày làm gì, nói gì, các nàng đều phải báo cho Vương gia.
Nhưng Vương gia không bảo các nàng bảo hộ nữ tử này, trong cảm nhận của Vương gia, chung quy là người bên gối có vẻ thân đi? Trắc phi nương nương tới đây nháo, có cho các nàng thêm ba lá gan các nàng cũng không dám tiến lên ngăn cản.
Càng không nói đến mấy bà tử cao lớn vạm vỡ kia, vừa thấy liền là quanh năm làm việc nặng, hay là mấy nha hoàn kia, ai so với các nàng cũng đều lớn tuổi hơn, khí lực lớn hơn, các nàng tiến lên còn không phải cùng Dạ Cơ cô nương một dạng, bị đánh sao?
“Kéo xuống!” Ngưng mi, phất tay với thị vệ, ống tay áo đột nhiên bị mạnh mẽ kéo lại, Dạ Vô Ưu quay đầu.
“Vương gia, các nàng bất quá là hạ nhân, quanh năm bị ức hiếp, gặp chuyện như vậy sợ hãi cũng là thường tình, thỉnh Vương gia tha thứ cho các nàng!” Mộ Dung Tình tuy tức giận hai người thời khắc mấu chốt không giúp bản thân, nhưng các nàng tới cùng đã đi theo bên cạnh mình mấy tháng, cũng có chút tình cảm chủ tớ, hơn nữa người trong vương phủ, nếu vì mình mà bị đánh bị phạt, nàng ái ngại.
“Ngươi hi vọng bổn vương tha cho các nàng?” Hí mắt, Dạ Vô Ưu mặt lộ vẻ kinh ngạc.
Nữ tử này, quả nhiên là không giống người thường.
Nữ tử khác trong phủ nếu như bị khi nhục như vậy, chỉ sợ sớm đã khóc nháo tìm mình tố khổ, sau đó yêu cầu lấy lại công đạo, nàng không khóc không nháo, ngược lại vì hai nha hoàn không giúp bản thân cầu tình, là không biết cách sinh tồn hay là trời sanh tính thiện lương?
Hắn, có chút mê hoặc rồi.
“Đúng, Vương gia!” Gật đầu, Mộ Dung Tình cười, lại bởi vì động đến vết thương trên mặt mà cứng đờ, mày nhăn thành một nắm, “Các nàng là người duy nhất có thể cùng Dạ Cơ nói chuyện, nếu Vương gia xử phạt các nàng, vậy thỉnh Vương gia cũng phạt Dạ Cơ đi!”
Xốc chăn gấm lên, chống thân thể đau đớn ngồi dậy, Mộ Dung Tình nhẹ nhàng nhìn nam tử cười giống như hoa nở rộ, trong mỹ lệ mang theo yêu dã.
“Tiểu Tình, trên thân ngươi thương tổn không nhẹ, nhanh nằm xuống!” Triệu Yên Nhiên thấy nàng làm tới, bước lên phía trước áp trụ vai của nàng, muốn đẩy nàng nằm xuống.
Mộ Dung Tình lại quật cường không thuận theo, phượng mâu nhìn về phía Xuân Đào Xuân Yến bị lôi đi, đột nhiên gạt tay Triệu Yên Nhiên ra, ở trên giường thẳng tắp quỳ xuống, “Vương gia, cầu Vương gia bỏ qua cho Xuân Đào, Xuân Yến, nếu hôm nay Vương gia phải xử phạt một người mới có thể nguôi giận mà nói, vậy người xử phạt Dạ Cơ đi, Dạ Cơ không có một câu oán hận!”
“Tiểu Tình…” Triệu Yên Nhiên mắt to nhìn nữ tử quật cường, đau lòng khẽ gọi.
“Ngươi có tội gì? Bổn vương vì sao phải xử phạt ngươi?” Đáy mắt Dạ Vô Ưu hiện lên vẻ hứng thú, cũng không nâng nàng dậy, ngược lại đứng khoanh tay từ trên cao nhìn xuống đôi má nàng sưng đỏ.
Sự quật cường này làm cho hắn hơi hơi ghé mắt.
“Vương gia, Xuân Đào, Xuân Yến là người thân nhất từ khi Dạ Cơ đến nơi đây, các nàng phạm sai lầm là Dạ Cơ không biết dạy bảo, Dạ Cơ cam nguyện lĩnh phạt!” Nhìn thẳng nam nhân ánh mắt tìm tòi nghiên cứu mang theo hàn quang, Mộ Dung Tình không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Cuối cùng, Dạ Vô Ưu cũng không xử phạt Xuân Đào cùng Xuân Yến, không phải là vì Mộ Dung Tình quật cường, cũng không phải vì Triệu Yên Nhiên cầu tình, chỉ là đơn thuần không có tâm tư trừng phạt các nàng, ngược lại phất tay, để cho các nàng lui ra hầu hạ.