Tội Phi Hữu Độc

Chương 22: Hung hăng phản kích


Đọc truyện Tội Phi Hữu Độc – Chương 22: Hung hăng phản kích

“Khinh người quá đáng?” Hồng Lăng nghe vậy, cười đến ngửa tới ngửa lui, quay đầu nhìn mấy nha hoàn mình mang đến, “Dạ Cơ muội muội nói ta khinh người quá đáng, các ngươi cảm thấy có khả năng sao?”

“Không có!” Trừ trả lời vang dội còn có thêm động tác lắc đầu nhất trí.

Tại Thụy vương phủ, không có Vương phi nương nương cùng Trắc phi nương nương, Hồng Lăng này còn được Dạ Vô Ưu phong làm tam phu nhân, so với những nữ quyến trong phủ đều lớn hơn một bậc.

Có thể nói, ở thời điểm Dạ Vô Ưu không có trong phủ, nàng chính là người có tiếng nói nhất, bình thường lại mạnh mẽ ương ngạnh, hạ nhân trong Thụy vương phủ hợp đều sợ nàng.

Nhìn ánh mắt sợ hãi của mấy nha hoàn kia, Mộ Dung Tình cũng phát hiện Hồng Lăng cả vú lấp miệng em, cánh môi hồng nhuận nhấp thành một đường.

Đang yên đang lành lại phải chịu hai bạt tai, khuôn mặt Mộ Dung Tình nguyên bản trắng xanh lúc này trở nên đỏ rực, ngay cả cặp phượng mâu  kia cũng lây dính chút màu đỏ nhạt.


Nàng phẫn nộ nhìn nữ tử áo đỏ chân cao khí ngang trước mặt, rõ ràng là đến kiếm chuyện, phượng mâu mang theo đám đám hỏa diễm, tiểu thủ xoa nhẹ lên đôi má nóng rát, chất vấn, “Trắc phi nương nương, Dạ Cơ cùng Vương gia chỉ là chi giao bình thường, người hôm nay tới đây làm khó dễ như vậy, đây là đạo đãi khách của Thụy vương phủ sao?”

Mộ Dung Tình cực kỳ thông minh, nguyên tưởng rằng nói như vậy sẽ làm cho Hồng Lăng đánh mất cảnh giác nhưng nàng lại xem nhẹ nữ nhân bị sự ghen tị quấn tâm, cũng xem nhẹ dũng khí của Hồng Lăng.

Nghe nàng nhắc tới Dạ Vô Ưu, khóe môi Hồng Lăng cười lạnh càng sâu, mắt hạnh nhìn nàng, khẩu khí bất âm bất dương, “Chi giao bình thường? Dạ Cơ muội muội, lời nói dối này của ngươi nói cũng quá không cao minh, chỉ là chi giao bình thường Gia sẽ đêm khuya còn ở nơi này của ngươi? Chi giao bình thường Gia sẽ thu ngươi vào phòng?”

Càng nói càng khó nghe, Mộ Dung Tình giận đến phải thở dốc, sự kiêu ngạo bộc lộ ra ngoài, chiếc cằm tiêm tế nâng cao.

“Hồng Lăng, ta kính ngươi là chủ nhân vương phủ này, ngươi không cần quá phận!” Ngón tay chỉ vào Hồng Lăng, thân thể hơi hơi lay động, trên gương mặt đỏ bừng mang theo vẻ yêu diễm.

“Quá phận? Người tới!” Hồng Lăng mắt hạnh nhìn một đám bà tử mang đến, “Dạy cho vị Dạ Cơ muội muội mới tới này cái gì gọi là “Quy củ””.

Nàng mang đến mấy bà tử cao lớn vạm vỡ, nhìn đều là thân cường thể tráng, là người làm quen việc nặng, nghe vậy nhao nhao xắn ống tay áo, từng bước một tiến về phía Mộ Dung Tình đang kinh hồn táng đảm.

Ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm khuôn mặt nhanh chóng không còn huyết sắc của Mộ Dung Tình, giống như nàng là đồ chơi trong lòng bàn tay các nàng, không thể trốn.

Mộ Dung Tình xuất thân từ phủ tướng quân, tuy không có bản lĩnh như phụ thân cùng huynh trưởng, nhưng so với người bình thường cũng nhạy bén hơn rất nhiều, nhìn mấy bà tử vây tới đây, bàn tay trong cổ tay áo nắm thật chặt, suy nghĩ kế sách thoát thân.

Phượng mâu lưu chuyển, đem Xuân Đào cùng Xuân Yến lo lắng lại không dám tiến lên xem ở trong mắt, trong lòng thở dài: Các nàng chung quy cũng là người của vương phủ, cùng nàng không có tình cảm gì đặc biệt, nàng có tư cách gì để cho các nàng giúp?


Tựa vào người không bằng tựa vào mình, cầu người không bằng cầu mình.

Hạ quyết tâm, bàn tay dưới tay áo nắm chặt, móng tay cơ hồ đâm vào thịt, tại thời điểm hai bà bà tử nhào qua, nàng dựa vào thân hình nhỏ nhắn khom lưng, từ khe hở giữa hai người mà lách qua, bước nhanh đến phía trước, đối với Hồng Lăng đang ngồi chờ mình bị giáo huấn đá ra một cước.

Nàng lúc nhỏ học đã học qua công phu phòng thân, tuy không ứng phó được cao thủ nhưng bản lĩnh không để mình chịu thiệt thì vẫn có.

Nàng tức giận Hồng Lăng nói năng lỗ mãng, nữ tử từ nhỏ được mọi người nâng niu trong lòng bàn tay, chưa từng chịu quá vũ nhục như vậy? Thậm chí đem nàng cùng nam tử liền cùng một chỗ, nàng không thể nhịn được nữa.

Vì vậy, một cước này đá ra nàng cơ hồ dùng hết khí lực bình sinh.

Hồng Lăng đang cười mỉm đứng ở một bên nhìn, thân hình Mộ Dung Tình nhỏ nhắn lại lộ ra vẻ mảnh mai yêu mị càng làm cho nàng buồn bực, nghĩ rằng mấy bà tử  cũng đủ để hảo hảo giáo huấn loai hồ ly tinh “Không biết tốt xấu” cùng nàng tranh thủ tình cảm này, cũng không nghĩ đến lại bị nàng tránh được.

Nhìn thân hình nữ tử đang tiến tới, đang muốn né tránh lại đâm vào một bóng trắng bay tới, trước ngực bị một cước.


Nàng tuy hung hãn ương ngạnh nhưng tới cùng cũng chỉ là nữ tử mảnh mai, đâu nào chịu được một cước tràn đầy phẫn nộ của Mộ Dung Tình?

Lập tức thân thể mềm nhũn té ngã, hơn nữa thời điểm té ngã thân thể lay động, trán đập vào góc ghế, huyết lưu như chú.

Hồng Lăng kinh hô một tiếng, nhưng không cách nào cứu lạidung nhan xinh đẹp của mình, ngọc thủ ôm trán đứng lên, mắt hạnh nhìn về phía Mộ Dung Tình đầy phẫn nộ.

Mộ Dung Tình cũng không nghĩ tới Hồng Lăng lại không chịu nổi một kích như vậy, một cước đã gục, nhìn máu tươi từ trên trán nàng chảy qua đôi má trắng nõn.

“Bắt nàng lại cho ta, để ta tự mình dạy cho vị “Hảo muội muội” này ở trong vương phủ phải làm như thế nào!” Trán đau đớn làm cho Hồng Lăng nhíu mày, đưa tay xuống, đập vào mắt là màu đỏ tươi làm cho nàng giận dữ.

“Vâng!” Phục hồi tinh thần lại, mấy bà tử bị dọa ngốc liền phục hồi tinh thần lại, tuy tiếc hận Mộ Dung Tình xinh đẹp, tiếc thương nàng nhu nhược, nhưng vẫn tiến tới vây nàng vào giữa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.