Đọc truyện Tội Phạm FULL – Chương 46: Đại Chiến Keo Dính
Lần di dời tới nhà giam mới này, một số trọng phạm trong các nhà giam gần đó đều bị giam giữ tập trung, La Cường không ngờ rằng mình lại gặp con trai của người quen cũ.
Lớp số 7 được bố trí ở ký túc xá mới, cả nhóm người đều rất vui vẻ, vứt chăn lên giường, từng người nhao nhao trèo lên giường mới, sờ đông sờ tây ngắm nhìn, cảm thấy đặc biệt mới mẻ.
Mọi người trong trại giam đều được phân số thứ tự nên khi vào ký túc xá, đội trưởng Thiệu không cần chỉ định giường cụ thể, ai cũng biết mình nên ngủ ở giường nào.
Nếu như anh không biết? Thậm chí còn lẫn lộn thứ tự, thì đừng mong được lăn lộn trong cái phòng này nữa.
La Cường đi thẳng đến chỗ cửa sổ, cái ghế chỗ hắn đang ngồi thuộc loại lớn, chống hai tay lên thanh tựa, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hắn ngoái cổ nhìn xung quanh một lượt, nhưng không thể tìm thấy vị trí của tòa nhà văn phòng, cũng không thể nhìn thấy con đường rợp bóng cây tùng bách tùng ẩn hiện ở tầng dưới; từ góc độ này nhìn ra sân tập lớn, thế nhưng chẳng nhìn thấy được xà đơn với xà kép mà hắn thích nhất!
La Cường căng cổ như một con ngỗng, tập trung tìm kiếm một hồi, lặng lẽ trèo xuống giường, leo lên cái giường lớn thứ hai của lớp bọn họ, lại cố sức quan sát một lúc.
La Cường ho khan vài cái, hỏi: “Ài, Thuận Tử, đây là…… Giường của cậu hả?”
Thuận Tử đang thu dọn tủ nhướng mắt nhìn lên: “Ừm, của tôi, sao thế?”
La Cường nói: “Phòng này không xếp sai vị trí giường chứ? Tại sao giường lớn lại ở hướng đó còn giường thứ hai của cậu lại ở hướng này? ”
Thuận Tử không để ý: “Trước kia không phải cũng như vậy sao?”
La Cường nuốt một ngụm nước bọt, không chịu thua.
Giường ngủ quả thực không đặt sai vị trí, cửa sổ lớn quay về hướng nam, giường trên đông tây đều có một giường lớn, theo quy tắc cũ thì giường tầng ở góc Đông Nam là giường tầng lớn, giường tầng ở góc Tây Nam là giường tầng lớn thứ hai, những người khác cứ theo thứ tự như vậy mà kéo dài.
Vấn đề là hướng của khu nhà giam mới này, tòa nhà văn phòng với sân tập khác với trước đây, giống như bị ngược lại vậy!
Nhưng bố còn chưa được nhìn thấy phong cảnh tuyệt vời độc đáo ở nơi này, vậy mà mẹ nó lại nhường người khác nhìn thấy trước……
La Cường cắn môi nhìn chằm chằm bóng dáng nhỏ bé chạy ra khỏi một tòa nhà văn phòng, rốt cuộc chịu không nổi, nói: “Hay là, Tiểu Thuận, bố đổi giường với cậu nha.”
Thuận Tử sững người một lúc lâu, sau đó trừng mắt nhìn La lão nhị bằng vẻ mặt kinh hãi.
Thuận Tử rõ ràng đã hiểu sai ý của La Cường, mặt khác mấy thằng nhãi con trong lớp số 7 cũng đang náo loạn lên.
Anh Cường đang có ý gì thế? Đổi giường? Giường ngủ có thể thay đổi theo ý muốn sao?
Giường của ngài là lớn nhất lớp số 7, nếu ngài không ngủ trên cái giường lớn kia thì sẽ lớn chuyện lắm đó? Như vậy không phải trật tự của lớp chúng ta sẽ lộn xộn lên sao?
Chiếc ghế rồng của hoàng đế phía trên chính điện, lão hoàng đế ngài đây không tự mình ngồi lên đó, mà đem con mèo con chó đặt lên.
Đây có phải là muốn thay đổi triều đại hay sao?
Thuận Tử nói: “Anh Cường, anh đùa tôi đấy à? Đừng đùa nữa, ngài nhanh về giường của mình đi!”
Hơn nữa, nếu để lớp khác thấy La lão nhị lớp số 7 không ngủ trên giường lớn, tất cả mọi người trong đại đội số một đều sẽ bàn tán loạn lên, bọn nhãi ranh lớp số 7 tạo phản tập thể rồi sao?
La Cường gãi gãi đầu, bất lực lẩm bẩm vài câu, mới miễn cưỡng nhấc mông dời đi, bò về giường của mình.
Hắn lập tức cảm thấy cái gọi là cái giường lớn này thật ra chẳng lớn chút nào, hoàn toàn là thứ chó má, bản thân lúc trước khi hạ được lão Thịnh tranh giành vị trí cái giường lớn này, lại không chú ý có bao nhiêu ý nghĩa?
Sống trong nhà giam này, một số suy nghĩ của La Cường đã chậm rãi phai nhạt, như thể không rõ ràng, tâm lý đã thay đổi mà không hề hay biết.
Trước kia tính khí cứng rắn từng tích cực tranh dũng chiến đấu trên giang hồ mài ra sự không dễ mất bình tĩnh.
Lấy số má trên giang hồ, danh tiếng, địa vị, có bao nhiêu thủ hạ, có bao nhiêu anh em phô trương qua từng trận đấu, bây giờ dường như đã không còn quá quan trọng nữa.
Một khi con hổ lạc xuống đồng bằng, bị mắc kẹt trong nhà tù sâu thẳm, những gì trước đây có được, bây giờ đã không còn gì cả; những gì trước đây chưa từng có, nhưng bây giờ đã có…..
Trước đây từng trèo cao bao nhiêu, giờ đã không còn ý nghĩa đối với La Cường.
Hiện giờ trong lòng để ý nhất, chính là mỗi sáng sớm nhìn ra khung cửa sổ nhỏ này, cảnh vật tươi sáng hữu tình hiện ra trước mắt, ngồi tù cũng đáng.
Địa ngục quá lạnh, một bước tiến tới nhân gian, ánh dương nhân gian thoải mái.
Hồ Nham đang ngồi trên giường vùi đầu vào thu dọn đồ đạc, từ khóe mắt luôn lén quan sát đại ca nhà gã.
Nếu nói chưa chết tâm, vậy thì đúng là vẫn còn.
Hồ Nham nhìn La Cường như vậy, cái mũi nhăn lại, bĩu môi hừ một cái nói: “Anh Cường, điều kiện ký túc xá tốt hơn trước kia luôn á, trên trần nhà còn lắp quạt trần kìa.”
La Cường “Ừ” một tiếng.
Hồ Nham chỉ có thể biết điều than thở nói: “Mùa hè anh sẽ không nóng, không cần phải dùng hủ phấn gì đó…… Có tốt gì đâu chứ……”
La Cường liếc Hồ Nham rồi nhét hủ phấn nhỏ của mình vào dưới gối đầu.
Hắn lại theo thói quen ngước mắt lên để xem xét vị trí góc độ của màn hình, nheo mắt trước camera, miệng nhếch lên, tâm trạng ấm áp hẳn……
La Cường ở bên này ra hiệu với máy camera, bên kia người nào đó đang đeo vũ trang lên thắt lưng, đôi ủng da lớn tiêu chuẩn, đang vặn hông bước tới nhà giam.
Thiệu Quân mới đi đến cửa lớp số 7, bẹp, “Ô” kêu một tiếng.
“……”
Thiệu Quân tức điên, xoay người hét lên: “Chuyện này ai làm?”
“Ai đổ phân ở cửa lớp số 7 đây hả!!!!!”
Thiệu Quân quay đầu vừa nhìn thấy.
Ở hành lang bên cạnh cửa phòng giam, có một người đang tựa lưng, cũng là dáng người gầy gò, lông mày đen nhánh, dung mạo tuấn tú, chân mày ở gần mi tâm có nốt ruồi son đỏ đào.
Chỉ là đôi mắt to của người này phát ra ánh sáng trắng xanh, diện tích lòng trắng lại nhiều hơn lòng đen, đáy mắt có ý xấu, nhìn chằm chằm vào y.
Người này không phải là cái thằng nhóc tầng ba xuống vào buổi trưa hay sao, không phải đã bị phê bình rồi à?
Khóe miệng nhãi con mắt to nở nụ cười giễu cợt, khịt khịt mũi: “Cảnh sát Thiệu, cái này không phải để cho anh giẫm vào, nhưng mà nếu như anh đã giẫm phải thì đành vậy! Nước tiểu kia cũng không phải là hướng vào anh, tại anh thò đầu ra nên mới hứng mấy giọt thôi.
Chỉ có mấy giọt nước tiểu thế mà anh lại phạt tôi, anh ỷ mình là ai chứ? ”
Nhãi con này nói năng vô cùng phách lối, nói chuyện lại không nể nang, còn cố ý vô tình nói lắp.
Lúc này La Cường mới ló đầu ra khỏi cửa lớp số 7.
Đúng là oan gia ngõ hẹp, phòng giam của hai người chỉ cách nhau hai gian phòng đối diện.
La Cường dùng ngón tay chỉ từ xa, trong miệng khạc nhẹ một cái, đôi mắt ửng đỏ bắn ra ý cảnh cáo.
Người trẻ tuổi có đôi mắt to híp mắt lại, hung dữ đe dọa: “La lão nhị, mày, mày chờ đó cho tao!”
“Bố mày phải chờ cái đéo gì?” La Cường cười lạnh, nghiến răng nói ra một câu tàn nhẫn, “Đàm Tiểu Long, bố này đang chờ ngày dọn cái tay, chỉnh lý lại chân mày, nhặt xác cho mày đấy.”
Thiệu Tam Gia còn nhớ lúc trước ba y từng nói, đổi tên họ cho La lão nhị, thực ra là cũng muốn “bảo vệ” hắn, người này kẻ thù khắp nơi, trong nhà giam cũng có, làm sao có thể bình an không gặp sự cố mà yên ổn ngồi tù?
Nhưng mà tình huống trước mắt này, đổi thành Chu Kiến Minh, Vương Kiến Minh, Trương Kiến Minh, rõ ràng không thể thay đổi được gì.
Hai oan gia đối đầu mắt to trừng mắt nhỏ, đối mặt với nhau.
Tên trẻ tuổi mặt trắng này là ai? Còn không phải là hòn ngọc quý trên tay của nhà họ Đàm Hậu Hải một trong “Bốn bá Kinh Thành” năm đó, cậu ấm Đàm Long nhà họ Đàm đây sao?
Đi vào nhà giam mới, đội sản xuất đã chuyển đổi nghề, không còn mài đá thủ công nữa, lần này tập thể phạm nhân đổi nghề, làm lồng chim.
Mỗi ngày La Cường đi làm về, hai tay đều bị dính một lớp keo dính cao su, khiến các đốt ngón tay, các vết chai thô ráp trên lòng bàn tay, các kẽ hở móng tay, đều lấp đầy dấu vết keo dính cao su.
Chập tối, một góc nhỏ của kho hàng trong nhà xưởng được bao bọc trong ánh mặt trời lặn, hai người thỉnh thoảng nói chuyện bí mật, lôi áo kéo tay, Thiệu Quân tự chùi một tay toàn keo dính của hắn.
Thiệu Quân dùng sức chùi ở ngay trên quần mình, oán giận nói: “Anh làm thế nào vậy? Bản thân cũng rửa không sạch……”
La Cường khinh thường: “Sạch rồi cũng chẳng để làm gì? Hôm nay tôi rửa sạch ngày mai sẽ lại bị dính.”
Thiệu Quân nói: “Vớ vẩn, vậy anh cứ để vậy mà không rửa sao? Buổi tối anh ăn ba cái bánh bao lớn, ngày mai lại đói bụng, vậy hôm nay cơm chiều anh khỏi ăn bánh bao, được không?”
La Cường nhếch miệng vui vẻ: “Bánh bao thì phải ăn, không ăn tôi sẽ bị đói, buổi tối ngủ không được lại càng muốn ăn…”
Thiệu Quân ném ra một giọng thậm tệ: “ Nếu sau này còn không rửa sạch sẽ, đừng tùy tiện chạm vào tôi, Tam Gia đây không muốn anh chạm vào đâu!”
Có một lần, Thiệu Quân không thể kìm được nên đã nắm lấy bàn tay của La Cường, moi móc từng kẽ móng tay khiến La Cường phiền tê tái muốn trốn đi luôn, nói rằng y không chỉ nghiện sạch sẽ, mà còn là chứng nghiện sạch sẽ đến ám ảnh cưỡng chế, giờ lại ảnh hưởng tới trên người bố nữa! Một ngày nào đó bản thân Tam Bánh Bao thử tự tay làm công việc cắm que tre, trên tay thì đầy keo dính, y sẽ biết nó vất vả như thế nào, mẹ nó xem xem còn dám chê bố hay không?!
Đó cũng là lần Thiệu Quân biết được lý do dẫn đến những ân oán ban đầu giữa hai bên từ chỗ La Cường.
Long Vương Đàm Ngũ Gia của Hậu Hải, năm đó lão xuất thân trong dòng dõi Nho học làm quan ở Bắc Bình, kết hôn với Bát tiểu thư nổi tiếng, cây lớn gốc sâu, gia tài bạc triệu.
Hậu Hải dựa vào phe phú hộ nhân đức không nhường ai của đời trước, rất có địa vị, danh tiếng vang xa trong giang hồ, khiến người ta kính sợ.
Mà La Cường thì sao? Xuất thân của La Cường là như nào?
Anh em nhà họ La cùng nhau ra đời ở hẻm nhỏ dân nghèo nơi thô sơ, không có bối cảnh, họ có thể coi là tự lập.
Hai anh em đều là người giỏi giang, rất có năng lực lăn lộn mà từ từ đi lên trong giang hồ, tài sản của gia tộc từ chẳng có gì mà trở nên giàu có phất nhanh, khiến người trên giang hồ ngưỡng mộ, nhưng cũng khiến nhiều người đỏ mắt ghen ghét, không phục.
La Cường bắt đầu làm ăn phát đạt từ hẻm nhỏ Tây Tứ.
Người dưới quyền chỉ có mấy thằng nhãi con, đầu tiên kinh doanh quán cà phê Internet và phòng chơi bida, sau đó ngày càng lớn mạnh.
Các dự án kinh doanh bao gồm nhà hàng, quán bar, vũ trường, câu lạc bộ đêm, sức ảnh hưởng của hắn dần dần xâm chiếm ngành công nghiệp hộp đêm trong thành phố.
Vị trí đắc địa gồm có Hậu Hải và Tam Lý Truân.
La Cường vừa có năng lực vừa có bản lĩnh, dù là đánh nhau hay kinh doanh, hắn luôn có tầm nhìn hiểm ác ra tay tàn độc, lại ỷ vào thế hệ sau sức trẻ sức mạnh cùng sông Trường Giang sóng sau xô sóng trước, khi đó đã không thèm đặt Đàm Ngũ Gia vào mắt.
Đàm Ngũ Gia đang làm ăn đang lên thì gặp bất lợi, tức giận nhưng lại không chịu được ống thép hung hãn trong tay La lão nhị, La Cường đã từng nuốt nửa con đường toàn cửa hàng mặt tiền của ông ta, bởi vậy nên kết thù hận từ đây.
Hai năm trước, hệ thống bị hacker công an tấn công, nhà họ Đàm cũng bị ảnh hưởng nặng nề, đứa con trai quý giá cũng vì vậy đã phải vào tù, cùng La lão nhị chân trước chân sau bị xét xử, mỗi người bị kết án 15 năm, cả hai đều tới cùng một nơi.
Thiệu Tam Gia quản lý đại đội số một, kể từ khi hai vị ông nội này được phân vào cùng một nhà giam, cũng coi như thú vị không ít.
Mỗi ngày hai người cúi đầu không thấy thì ngẩng đầu thấy, ai nhìn ai cũng không vừa mắt.
Mỗi ngày tập thể dục buổi sáng đều là chạy đường dài, hai người tự dẫn đầu đội của mình nhìn chằm chằm vào nhau từ xa, không ai muốn chạy phía sau để bị người kia chèn ép, vì vậy họ dẫn đầu đồng đội lao lên phía trước, một đám nhãi con phía sau thì kiệt sức thở dốc, kêu gào……
Hàng ngày đều đi làm.
Một trong hai người, người này ngồi ở đầu phía đông của nhà máy còn người kia ngồi ở đầu phía tây nhà máy.
Đang chăm chỉ làm việc, giống như một cuộc đua, nếu hôm nay người này làm bốn lồng chim, thì người kia không thể chỉ làm có ba cái.
Nhóm quản giáo tám chuyện nói, thiếu gia à, nhìn đại đội số một của cậu đi, hai người La lão nhị cùng Đàm Long kia, một người như Đông Tà còn người kia như Tây Độc(1), mỗi ngày từ lúc chúng ta bắt đầu làm việc thì chỉ toàn thấy hai người này phát công với đối phương từ xa.
Chưởng hoa đào đối chiến với công phu con cóc!
Mỗi tối đều ăn cơm cùng một cái nhà ăn, một người ngồi ở đầu đông, người kia thì ngồi ở đầu tây.
Một nhóm thanh niên xếp thành bàn dưới trướng của họ, dùng vẻ mặt u ám nhìn về phía đối thủ……
Với tuổi tác thân phận hiện tại của La Cường, đã không còn là chàng trai hai mươi tuổi đầu nữa, tự nhiên sẽ không còn chủ động khiêu khích Đàm Long nhưng hắn cũng không phải dân hiền lành gì, nếu như Đàm Long dám ra tay khiêu khích, hắn phải tiếp chiêu.
Chiều hôm đó ở nhà xưởng bắt đầu làm việc thì xảy ra chuyện, phó đội trưởng Thiệu đi trực, đang tuần tra các lối đi nhỏ.
“Đông Tà” vẫn ngồi ở vị trí cũ trong góc tường phía đông, bên cạnh là một đám nhãi con lớp số 7, đang buồn bực ma sát những thanh tre.
“Tây Độc” vẫn ngồi ở góc tường phía Tây, bên cạnh là đám nhãi con lớp mười ba thuộc đại đội số hai.
Bọn họ đóng đinh vào một cọc tre đánh bóng rồi dán keo dính thành lồng chim.
Cậu ấm nhà họ Đàm xuất thân giàu có.
Mặc dù cũng sống trong hẻm nhưng hẻm của họ hoàn toàn khác với hẻm của nhà họ La.
Tổ tiên nhà lão Đàm ngày xưa có nhà cửa, đất đai, đồ cổ thời hoàng đế, vàng miếng.
Gia đình họ có một khoảng sân lát gạch xanh, ngói xanh cùng bốn cái sân lớn hợp lại, phía sau có hai cánh cửa nhỏ màu đỏ và một bức tường xây làm bình phong ở cổng.
Trong sân còn có một cái động tiên.
Ở Bắc Kinh bây giờ với giá hàng trăm triệu cũng không thể mua được một cái sân như vậy, dù ra giá cao hơn cũng không có người bán.
Dưới sự bao bọc của ông cha già, bao năm qua cậu ấm họ Đàm đã có thói kiêu căng ương ngạnh hô mưa gọi gió, chưa từng chịu khổ cực, cũng chưa từng làm nghề thủ công, ngày ngày ở trong tù, sao cậu ta có thể vui vẻ chịu đựng, tâm trạng thoải mái? Sao có thể chịu nhịn khuất phục? Cậu ta cảm thấy thoải mái khi gặp La Cường chắc?
Đàm Long đang cố sức nhịn để không lên cơn đi tìm La lão nhị gây phiền phức, nhưng cơn ngứa ngáy bùng lên tận xương tủy, nếu cậu ta mà không đi thì nhất định đêm nay sẽ không ngủ được mà nằm gặm ngón tay!
Đàm Long bắt được một kẽ hở mà mọi người đều không để ý, cầm lấy một cái bát lớn trên bàn, nhét vào trong tay áo rồi đứng dậy dựa vào tường đi đến hướng bên này.
Bước chân đi đường của cậu ta như mang theo gió, đáy mắt lộ ra vẻ xấu xa.
Còn chưa chờ cậu ta đi đến, ghế dưới mông của La Cường đã dịch sang một chút, người đã đứng lên.
Đàm Long đang cầm thứ trên tay.
Cậu ta không cầm giũa hay kéo, những thứ này là vũ khí giết người, nếu thật sự gây thương tích cho người ta thì cần phải bị trừng trị theo pháp luật, hơn nữa những dụng cụ sắt này đều đã được buộc chặt vào bàn bằng dây xích để ngăn phạm nhân nhặt lên làm bậy.
Thằng nhãi con Đàm Long khôn khéo gian xảo này, trong tay giấu một chén keo nước lớn!
Đó là loại keo họ dùng để dán lồng chim, hàng ngày họ đổi lấy một cái bát to trong nhà máy, dùng trong lúc làm việc, keo siêu nóng.
Cậu Đàm ra tay, động tác cực nhanh, tư thế kia cực kỳ giống người xướng kinh kịch ngày mùng một với tà áo xanh vẫy nước, kỹ thuật này 80% là học được từ người cha ruột Ngũ gia của mình, một người rất thích kinh kịch, “vù” một cái liền ném keo ra khỏi tay áo!
Ai ăn phải bát keo này chắc sắp tận số đến nơi rồi.
La Cường nhảy nhanh, xoay người, nghiêng đầu tránh đòn tấn công của keo nước, nhưng hắn không ngờ Tam Bánh Bao nhà hắn lại ở phía sau.
Nếu La Cường biết Thiệu Quân ở đằng sau mình thì hắn nhất định sẽ không né, mà trực tiếp xông lên để chắn.
Thiệu Quân phát hiện ra động tác bất thường của Đàm Long, nghĩ rằng La Cường không nhận ra điều đó nên sải bước về phía trước để ngăn cản Đàm Long, rồi thì thành ra vậy, một chén keo nước ào vào đầu Thiệu Quân!
Ngày đó quả là một ngày không may mắn của Thiệu Quân.
Thiệu Tam Gia, một người yêu thích sự sạch sẽ và mắc chứng ám ảnh cưỡng chế sạch sẽ, giờ đây từ trên xuống dưới nguyên con người đều được phủ lên một lớp keo 502 siêu dính.
=====================
(1) Nhân vật trong tiểu thuyết Kim Dung, Đông Tà Hoàng Dược Sư hay còn gọi là Hoàng Lão Tà: Đảo chủ đảo Đào Hoa, tính tình quái dị, thường hành sự theo ý mình, coi thường thiên hạ.
Tây Độc Âu Dương Phong còn được mọi người gọi là Lão Độc Vật: Chủ nhân Bạch Đà sơn ở Tây Vực, độc ác, xấu xa, tham lam, xảo quyệt.
Y nổi danh với tuyệt kỹ Hà mô công, Linh xà quyền và khả năng pha chế ra những loại độc dược chết người, không ai giải nổi