Đọc truyện Tội Phạm FULL – Chương 38: Sẽ Không Buông Tay
Mây đen từng chút một nuốt hết ánh sáng trên đỉnh núi, bốn phía quanh tầm mắt càng thêm tối tăm.
Hai người ngâm mình trong nước giống như hai con trâu dùng sừng húc vào nhau, ai cũng khó chịu, cũng đau lòng cho đối phương, lúc trước mắng đến thoải mái, lúc này mới bắt đầu sốt ruột.
Hai người tiếp sức thay phiên kêu la một hồi: “Có ai không, ai kéo bố đây một cái, bố sẽ gọi người đó bằng anh luôn”, giọng nói đều khàn khàn, phóng tầm mắt chung quanh nhìn lại chính là một mảnh đại dương mênh mông, một người cũng không có.
“Có di động không? Gọi điện thoại đi!” La Cường quát.
“…… Mẹ nó tôi không có di động!” Thiệu Quân rống lại.
“Tôi là phạm nhân không có di động, cậu cũng không có di động nốt?!” La Cường tức đến bối rối, thằng nhóc con bốc đồng này, làm việc luôn không chịu đắn đo, không suy nghĩ hậu quả, thiếu gia không biết quý trọng cái mạng nhỏ của chính mình! Cậu yên ổn ở trong khu nhà giam để bố yên tâm về cậu, như vậy chẳng phải sẽ tốt hơn sao? Cậu chạy ra đây định làm trò diễn xiếc hả?
“Trước nay tôi đi làm đều không mang theo điện thoại, anh cũng đâu phải không biết!” Thiệu Quân cũng oan ức mà gào to.
Mỗi lần cảnh sát Tiểu Thiệu trực ban xác thật đều không để điện thoại trong túi, ở phương diện này nhà tù đã có điều lệ nghiêm khắc, điện thoại đều phải đặt ở trong ngăn tủ khóa.
Giữa trưa y sốt ruột cuống cuồng chạy ra nên chẳng nhớ lấy cái điện thoại trong ngăn tủ, sau eo chỉ giắt một cái bộ đàm cảnh vụ.
Thứ đồ chơi này chỉ có thể có tác dụng ở trong phạm vi khu nhà giam, sau khi ra khỏi cánh cửa sắt lớn rồi thì chỉ còn là một cục sắt vụn.
Nhân lúc trời còn chưa hoàn toàn tối đen, hai người cần nghĩ cách thoát thân, nếu không thì phải chuẩn bị ngâm ở trong nước một đêm, ngâm thành hai con cá sấu cứng đờ.
La Cường bảo Thiệu Quân tiện tay nhặt lấy mấy cây gỗ trôi xung quanh rồi gom lại cùng nhau, buộc thành trang bị cứu sinh đơn sơ nhất.
Dùng dây gai, khăn trải giường trôi trên mặt nước buộc bó gỗ lại, thắt lưng quần Thiệu Quân cũng được trưng dụng (đáng tiếc dây quần đồng phục nhà tù của La Cường là dây thun, không có thắt lưng).
Tuy nhiên chiếc bè cứu sinh không đủ lớn để giữ trọng lượng của hai người.
La Cường hất cằm, ý bảo: “Cậu lên trước.”
Thiệu Quân nói: “Anh đi trước.”
La Cường mắng: “Bà nội cậu, hiện tại còn tranh với tôi ai trước ai sau nữa hả? Tôi lớn hay cậu lớn, ai lớn thì nghe người đó!”
Thiệu Quân cũng ngoan cố không kém, ai có đạo lý nghe người đó: “Eo của anh không được, anh đi lên trước, lúc anh lên tôi còn có thể ở dưới đỡ anh một cái, nếu không ai đỡ anh?!”
La Cường: “……”
La Cường bám chặt bè cứu sinh, giãy giụa ở trong nước hồi lâu, rốt cuộc cũng đến một chỗ đường dốc, từ trong nước chậm rãi đi lên trên bờ.
Thiệu Quân dừng ở phía sau, một tay đỡ mông La Cường ra sức nâng người lên.
La Cường sử dụng tay chân, té ngã lộn nhào, leo lên chỗ cao.
Cả người hắn lăn cứ y như một con tinh tinh lăn bùn, cây cỏ nhỏ trong phạm vi cánh tay có thể với tới đều bị hắn kéo bật rễ.
Hắn không kịp thở một hơi đã quay đầu vươn tay cho người phía sau: “Mau lên đây!”
Thiệu Quân duỗi tay túm một bụi cây, dùng sức quá mạnh, không ngờ được đột nhiên cành cây đó lại bị gãy, thân thể lập tức trượt từ sườn dốc xuống……
“A!!!”
“Bắt lấy, nhanh lên! Không thể ngã xuống!!!”
Tròng mắt La Cường sắp văng ra khỏi hốc mắt, thò tay ra tóm không biết là chỗ nào trên người Thiệu Quân, liều mạng túm chặt không buông tay.
Hai tay hắn bắt lấy bả vai Thiệu Quân, hai tay Thiệu Quân lung tung níu lấy cần cổ của hắn.
Hai người đều sắp bị đối phương siết chết thở không nổi, mặt nghẹn đến mức đỏ bừng, trên huyệt thái dương căng ra từng đường gân xanh còn to hơn con giun đất.
Hai người cứ như vậy rũ xuống nơi đó, một người trên sườn núi, một người dưới sườn núi.
Phía dưới chính là dòng lũ chảy xiết, nếu thêm một cơn sóng cuốn lại đây, người rơi vào lốc xoáy sẽ chẳng còn nữa.
Khi đó, chỉ cần có một người không chống đỡ, hoặc là không muốn kiên trì nữa mà buông tay ra, chỉ sợ sẽ thật sự là đường hoàng tuyền gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt, nhìn nhau một lần này thôi là sẽ không còn cơ hội nhìn thấy được nữa.
Phần eo La Cường như bị kim đâm, đau đến hai mắt chỉ thấy màu đen, mắt đầy sao xẹt, nửa thân trên và nửa thân dưới giống muốn đứt lìa làm đôi.
Đầy đầu đầy cổ Thiệu Quân cũng bị ép ra đầy mồ hôi, thở gấp, kiên trì, ánh mắt bởi vì sinh tử đang bị treo trên sợi dây mà toát ra sự sợ hãi khắc sâu khát vọng cầu sinh, Tam Gia còn chưa sống đủ, không muốn chết đâu!
Bờ môi La Cường run rẩy, giọng khàn khàn mang đầy máu: “Bắt lấy…… Trèo lên…… Dùng sức đi……”
“Cưng à, dùng sức hơn nữa, tự mình bò lên đi……”
“Eo của bố không xài được nhưng bố nhất định sẽ không buông tay, tự cậu nhanh chóng cút lên đây cho bố……”
“Con mẹ nó nếu hôm nay cậu không cố gắng tới cùng, bò không lên nổi thì cậu cứ kéo luôn tôi xuống đi, bố chết cùng với cậu.”
……
La Cường thấp giọng mắng, uy hiếp, hai tay như kìm sắt, mười ngón tay thô chắc mạnh mẽ gần như khảm vào trong thịt của Thiệu Quân.
Khi đó Thiệu Quân ngửa đầu, trong con ngươi tràn ngập hình ảnh khuôn mặt to lớn của La Cường nôn nóng hung ác hùng hùng hổ hổ không có một tia cười kia.
Mẹ nhà anh, hung dữ thế ……
Người trên sườn núi liều mạng túm, người sườn núi bạt mạng leo lên, Thiệu Quân giãy giụa, vặn vẹo, leo lên giống như một con sâu lớn, cực kỳ chật vật.
Mắt nhìn thấy sắp lên được, sau mông roẹt lại một cái.
Thiệu Quân đau đớn mà a một tiếng, nhánh cây kéo rách quần ngay chỗ mông y.
Cái quần vốn dĩ đã mất đi thắt lưng, lỏng lẻo, không nhịn được.
“Quần…… Quần…… Quần………… Tôi ……”
Thiệu Quân nghẹn đỏ mặt.
“Đã là lúc nào rồi hả?!”
La Cường gấp đến độ mắng to, hai tay bố đây cũng kéo hết sức rồi, không có cái tay thứ ba đâu, còn đi giúp cậu kéo quần.
La Cường chịu đựng phần eo đau nhức, hai cánh tay như sắt dùng sức một cái, một tay nhấc người lên sườn dốc, hai bàn tay to ôm cả người Thiệu Quân vào trong lồng ngực vững chắc.
Mấy ngón tay thô to ấn Thiệu Quân nhét vào ngực của mình, cứ như là lấp lại một miếng thịt từng bị lóc xuống vào lòng mình, tươi sống vẫn còn đập, mang theo máu, mất đi rồi tìm lại, một lần nữa lấp trở về chỗ cũ……
Tìm được đường sống trong chỗ chết, còn chưa kịp hoàn hồn, cả người Thiệu Quân run run, hai tay gắt gao ôm lấy người, vừa rồi khi y giãy giụa đi lên, phía sau lưng La Cường đã thấm từng mảng máu ra ngoài.
Cả người toàn là bùn, gương mặt hai người cũng không thấy rõ lắm, gắt gao mà ôm nhau, lớn tiếng thở gấp, run rẩy, cứ vậy vùi mặt vào hõm vai đối phương.
Ôm rất lâu, rất lâu, ôm thật sự chặt, một câu cũng không nói nên lời.
Người Thiệu Quân ở trên sườn núi, còn quần dài đồng phục thì rơi dưới sườn núi, bị một lốc xoáy nhỏ nhẹ nhàng cuốn đi, không còn tung tích.
Hai người lăn vào nhau, chân La Cường mang theo vết máu mà quắp lấy Thiệu Quân, hai cái chân bóng loáng của Thiệu Quân bởi vì vừa ướt vừa lạnh mà run cầm cập dán chặt vào thân thể La Cường, hưởng thêm tí ấm áp.
Thiệu Quân: “Ông già nó…… Quần tôi đâu rồi!”
La Cường: “Quần gì?”
Thiệu Quân: “Quần của tôi, quần của tôi mất rồi!”
La Cường: “Không quần thì kệ đi, người còn là được rồi không phải sao!”
Thiệu Quân: “…… Đều tại anh đó, La Cường, anh chính là một tên khốn!!!”
Khóe miệng Thiệu Quân vì uất ức mà bĩu xuống, vừa bĩu vừa mắng, đôi mắt đột nhiên đỏ lên.
Ba phần là uất ức, còn bảy phần là sợ hãi.
Chưa bao giờ trải qua loại thiên tai này, muốn nói không sợ hãi thì là giả, vừa rồi thật sự bị dọa rất sợ.
Khi còn nhỏ lúc không bò được dưới cái giá thì gào khóc lớn, tốt xấu gì thì lúc đó còn có một đám người mắt trông mong chờ đón nhóc Quân Quân của chúng ta, đường đường là thiếu gia nhỏ làm gì đã từng gặp phải trận lũ như hôm nay? Người ta đều nói sống chết có số, thành sự tại thiên, Thiệu Tam Gia tôi tuổi còn trẻ, anh tuấn phóng khoáng, tuấn tú lịch sự, đi tới đâu mà chẳng được hoan nghênh? Sao phải chịu chà đạp ở nông trường Thanh Hà, sao phải chịu giày xéo trong lòng bàn tay họ La khốn kiếp này chứ?
Hôm nay thiếu chút nữa đã phải đi báo danh với Diêm Vương, nếu như vậy thì phải âm dương cách biệt với tiền đồ xán lạn, cuộc sống tươi đẹp, còn có cả tên khốn này nữa!
Thiệu Quân thở dốc hồng hộc, mơ hồ còn hừ hai tiếng, mang theo giọng mũi dày đặc.
“Đến mức đó ư, mới có bao lớn, chưa hiểu sự đời……” La Cường thấp giọng nói.
“Tôi không muốn thấy sự đời kiểu này! Lúc trước tôi đã cảnh cáo anh, mỏ đá nhiều nguy hiểm, với lại tại sao máy xúc đất lại nổ? Anh chán sống rồi hay anh không muốn sống nữa!” Thiệu Quân uất ức thét.
“Đừng có hù bố, bố cái rắm cũng không có chuyện gì.” La Cường không cho là đúng.
“Như thế nào mới tính là có chuyện? Mẹ nó nếu anh thật sự bị nổ đến không còn một mảnh thì phải làm sao?…… Ai chịu nổi!” Thiệu Quân gào giận.
Y xem như đã nhìn rõ, La Cường con người này nửa đời người giẫm từng bước lên máu trong giang hồ mà đi ra, không sợ chết, không muốn sống.
Người như vậy lấy mạng người khác lót mạng cho mình, anh cũng lấy mạng mình ra lót luôn hay sao?
Chính anh vô tâm không tim không phổi, tim gan của người khác tên khốn anh cũng sẽ không để ý luôn, đúng không!
La Cường dùng sức xoa bóp đầu tóc bẩn của Thiệu Quân một phen, lau mặt cho mèo lớn, một tay ôm bả vai, một tay ôm mông, muốn an ủi đứa trẻ bị hoảng sợ.
Không ôm thì không biết, một tay sờ đến cái mông tròn như trứng.
Thiệu Quân như bị điện giật: “Anh làm gì?”
La Cường: “Sao cậu lại trần trụi thế này?”
Hai người đồng thời mở miệng, đồng thời cúi đầu nhìn xuống.
Da mặt Thiệu Quân rất mỏng, tức khắc vừa rồi giống như quét thêm một lớp máu gà, lúng túng che lại.
Đâu chỉ là quần bị cành cây móc rớt, quần lót Armani cao cấp của y cũng bị khoét một đường rạch lớn theo đường may chỗ mông, khoét thành cái quần thủng đáy.
Quần lót vẫn được treo trên thắt lưng bằng một sợi dây thun, vải lỏng lẻo, giống một cái rèm che.
La Cường cúi đầu nhìn rồi ngơ ngác trong chốc lát, đột nhiên phun ra một ngụm nước miếng, phóng đãng mà cười ha ha.
“Thật sự rất đẹp đó, trông anh tuấn gớm.” La Cường vui vẻ.
“Cút cho tôi!” Thiệu Quân bực bội đến hỏng rồi.
“Phía trước còn che mà, chưa hở sạch sành sanh đâu.” La Cường nói.
“……” Thiệu Quân tức giận đến cạn lời, run rẩy trước mặt La Cường, “Hừ, thứ này là bảo bối của Tam Gia tôi, sao có thể tùy tiện mà bày ra? Bày ra hay không cũng hù chết anh!”
“Ôi trời? Làm tôi sợ quá đi mất?” La Cường nhịn không được chọc nhóc con, “Trong đũng quần ngài chứa phi thuyền hay tàu sân bay, bố thật sự muốn mở mang kiến thức đấy.”
Sống sót sau tai nạn, cả người từ thân thể đến tâm tình đều tan nát, hai ông lớn ôm nhau điên cuồng vui vẻ, mừng rỡ không hề còn phong độ tiết tháo, thực sự không biết xấu hổ mà sỉ vả nhau mấy câu đen tối.
Cảm giác kia dường như khiến mây đen khói mù ở đáy lòng tan thành mây khói, bỗng nhiên rộng rãi, từ ngực thấm vào một sợi ánh sáng mông lung, lòng mỗi người đều ấm, đều mềm mại……
Đã lâu chưa nói mấy câu không đứng đắn, lời tốt một chút thì bị ngăn ở ngực, không biết nói từ đâu.
Nước dưới sườn núi có khuynh hướng dâng lên, lại không chạy thì sẽ bị ngâm trong nước, Thiệu Quân lăn lóc bò dậy, nâng La Cường lên, hai người đỡ nhau leo lên chỗ cao trên núi.
Eo La Cường không xài được, một chân lại bị thương, vừa động là đau, chỉ có thể gắng gượng.
Thật ra bàn chân Thiệu Quân mang giày, hai cái chân lại trần trụi, đi đường rất không được tự nhiên.
Rèm che của y được thông gió tứ phía, thổi đến hạ bộ bảo bối mềm mại yếu ớt không ngừng lắc lư trong gió đêm, không có vải vóc bao bọc, quả nhiên cảm giác không được yên ổn cho lắm.
Bả vai Thiệu Quân ra sức chống La Cường, đỡ đối phương chậm rãi đi.
Hai người một chân sâu một chân cạn, hết sức chật vật, quả thực đây là con đường đi chật vật nhất, gian nan nhất trong cuộc đời này.
Đừng nói Thiệu Quân chưa từng xấu hổ như vậy, bản thân La Cường cũng vậy; năm đó bị cả nước truy nã, công an đuổi sát, hắn trốn trong núi sâu cũng đều là một thân trang bị chuyên nghiệp đồ dã ngoại sinh tồn, eo giắt vài khẩu súng, chỉ đâu đánh đó.
Trời hoàn toàn đen xuống, chỗ trũng vùng tâm lũ lụt trong thời gian ngắn sẽ không rút lui.
Thiệu Quân không có điện thoại, không liên hệ được người mình, chỉ có thể quyết định hạ trại tạm thời ăn ngủ ngoài trời, qua một đêm ở trong núi.
Đừng thấy năm đó cảnh sát Tiểu Thiệu ở trường cảnh sát đã từng học qua chương trình sinh tồn dã ngoại linh tinh, nhưng tri thức trên sách vở thực sự phát huy tác dụng là ở thực địa, vẫn là không bằng La Cường chưa từng đọc một trang, hoàn toàn dựa vào một đôi chân của mình tạo ra kinh nghiệm thực tiễn.
La Cường đứng ở chỗ cao, nhìn đơn giản địa hình địa thế một phen, ngửa mặt tìm tìm vị trí sao Ngưu Lang Chức Nữ, vì thế chọn một hang động nhỏ ở rìa vách núi, yên lặng, khô ráo.
Hai người móc hết từ trong người ra những vật có thể tạo ra lửa, La Cường giao cho người này thu thập nhánh cây củi, đốt một đống lửa trại ở bên trong động, lúc này mới ấm áp.
La Cường muốn hút thuốc, nhũng nửa hộp thuốc bên trong túi áo Thiệu Quân đã sớm bị nước ngâm đến nát rồi.
Không thuốc thì sao qua được đêm dài? Hai người nghiện thuốc lá nặng gấp đến độ tung tăng nhảy nhót, vò đầu bứt tai.
Sau lại lấy một cục đá lớn, nướng ở trong lửa nóng rồi lấy một cây thuốc ướt nhẹp ra đặt trên đá từ từ hơ khô……
Thật vất vả hơ khô một cây thuốc, đốt lên, hai người gấp không chờ nổi, cứ thế mỗi người một hơi, hút vào mùi hắc ín thơm ngào ngạt thấm vào ruột gan.
La Cường khó chịu mà oán giận: “Này, thuốc cậu là thuốc gì thế? Toàn thấy mùi dầu.”
Thiệu Quân vô tội nói: “Tinh phẩm gấu trúc! Không phải hôi dầu đâu, để bùn ngâm mềm nhũn nên sợi thuốc lá hết giòn đó.”
La Cường nhếch miệng lộ ra một hàm răng trắng, cướp thuốc từ trên môi nhóc Thiệu, ngửa đầu hung hăng mà hút một hơi lớn, đồ nhất phẩm, lại hút một hơi, mắt hí nhỏ nhìn sang một bên, nếp nhăn thâm thúy mê người.
Ở trong sơn động gần một tấc vuông, hai người ngồi bên đống lửa, vai tựa vai, ngón tay đưa điếu thuốc qua lại, anh một hơi, tôi một hơi……
Biến cố trong mấy ngày này rời xa nhau, cố ý xa cách, thực ra trong lòng ai mà dễ chịu?
Ngồi ở một chỗ rít điếu thuốc, trong lòng nghẹn cất đầy lời nhưng còn chưa muốn giải thích với đối phương, biện bạch hoặc là chất vấn một phen, ngay bây giờ đều không quan trọng nữa, giống như cái gì cũng không cần nói ra.
Đã cùng nhau trải qua một đường sinh tử, tay nắm tay ra khỏi vòng xoáy lũ lụt núi lở, còn cần nói gì thêm? Chuyện gì có thể quan trọng hơn chuyện người trước mắt còn sống tốt ngồi ở bên cạnh để có thể dựa vào?
Năm đó không lựa chọn ngồi tù, hai bên sẽ có cơ hội quen biết nhau hay sao?
Sẽ có hôm nay sao?
Đây đều là số mệnh sao?
Treo ở trên vách núi, chỉ cần một người thả lỏng tay, quay đầu từ bỏ thì sẽ chẳng bao giờ được gặp lại người kia nữa.
Ở một khắc không lựa chọn buông tay ấy, chính là không cam lòng, không chấp nhận số mệnh, còn muốn nhìn thấy đối phương, bất luận như thế nào cũng không nỡ chết đi.
Có một câu nói, hoàn toàn không cần phải nói ra, hãy đưa tay chạm vào con tim của chính mình.
Một người một mình là suy nghĩ lung tung, gọi là không biết tự trọng; hai người nhớ thương lẫn nhau, đó được gọi là tình yêu.