Đọc truyện Tội Phạm FULL – Chương 27: Kích Động Nhìn Lén
Thiệu Quân ôm đồ ăn vặt trong lòng, y nhấm nháp vị cay miếng cổ vịt ở trong miệng, một chân rảo bước tiến vào phòng giám sát.
Vừa ngẩng đầu nhìn thì trên màn hình lớn xuất hiện một bóng người khỏa thân đang lay động, họng súng đỏ đậm còn rỉ nước đối diện camera, xém tí nữa Thiệu Quân đã nuốt chửng miếng cổ vịt vào trong miệng.
“Khụ, khụ!……”
Thiệu Quân ho dữ dội, bị mấy hạt bột ớt cay làm sặc khí quản khiến ngũ quan nhăn như mấy nếp gấp trên bánh bao.
Mấu chốt là trong phòng giám sát này không phải chỉ có mỗi một người là y, mà còn có mấy đồng nghiệp nữa.
Mặt Thiệu Quân đỏ cả lên, chỉ có thể dùng tiếng ho khan để che dấu khuôn mặt đỏ bừng như đang bốc lửa của y.
“Thật mẹ nó thiếu chịch mà, cuối tuần không cho ăn thịt kho tàu nữa, ăn đậu giá với rong biển thôi!”
Thiệu Quân thấp giọng lẩm bẩm, đè nén ngọn lửa trong người, thật ra y cảm thấy chính mình cũng nên ăn thêm mấy cái đậu giá rong biển đó.
Nhưng mà, sao kỳ cục thế nhỉ, lão Vương chỉ ngồi ở kia vùi đầu xem báo, cũng không nói trước với y một câu.
Điền Chính Nghĩa cũng đang vươn cổ xem màn hình cơ mà.
“Thật là tệ quá rồi! Sau này phải quản giáo loại người này thật tử tế mới được!!!”.
Bụng dưới của Thiệu Quân cuồn cuộn bốc lửa, tim như muốn bật ra tới nơi, nghiến răng nghiến lợi.
“Ấy? Hiện tại Hồ Nham lớp các cậu có chủ không? Người bạn trước kia của cậu ta không phải ra ngoài rồi sao, hiện tại có ai không?”
Điền Chính Nghĩa đơn thuần chỉ là rảnh rỗi nên nhiều chuyện, ánh mắt thoáng nhìn qua màn hình, có ý nói: “Tiểu Hồ và La lão nhị kia chắc là một đôi nhỉ?”
“……” Trong tức khắc kia ánh mắt Thiệu Quân liền trở nên bất thường, “Ai nói với anh hai người bọn họ là một đôi?!”
“Xem qua rồi mà còn không nhìn ra chắc?” Đội trưởng Điền nói.
“Tuyệt đối không có…… Chắc chắn không phải.” Giọng điệu Thiệu Quân không được dễ chịu lắm.
“Không phải sao? Hai người đó cứ dính lấy nhau suốt mà.” Điền Chính Nghĩa nhún vai không cho là đúng.
“……” Thiệu Quân cắn môi, không còn lời gì để nói.
Hồ Nham múc cơm hay khi bắt đầu làm việc đều thường xuyên đi theo phía sau mông La Cường, thoạt nhìn như La Cường đang mang theo một cái đuôi.
Mỗi lần tắm rửa, hai người đều chen dùng chung một cái vòi phun, cọ tới cọ lui.
Hồ Nham còn chủ động giúp La Cường giặt quần áo, áo trong, quần lót hay vớ cái gì gã cũng đều giặt giùm.
Trong chốn nhà tù này, một người giặt quần áo cho một người khác không phải do bị bắt nạt cũng không phải bị cưỡng bách ép buộc, mà là tự nguyện.
Đây chính là cách theo đuổi trắng trợn, bày tỏ tình yêu, hoặc là cả hai bên đều có tình cảm với nhau.
Lần trước kéo bè kéo lũ đánh nhau ở sân bóng rổ, Hồ Nham cực kì trượng nghĩa xông lên giúp La Cường đập một ghế, sau đó bị phê bình trừ điểm cũng không hề oán hận một câu, ý tứ này không nói cũng hiểu.
La Cường áp lưng vào bức tường cứng rắn, lửa đốt từ phía sau lưng và mông khiến vách tường ẩm ướt đã trở nên khô ráo, nóng bỏng.
Một tia nắng mơ hồ từ cửa sổ chiếu vào khuôn mặt thô ráp của La Cường.
Đầu hắn xoay qua một bên, gân xanh trên cổ phát run, mày nhăn chặt, yết hầu trượt lên trượt xuống, giống như đang xé rách nhấm nháp con mồi nhưng lúc sau lại gấp gáp không chờ nổi lập tức cắn nuốt nó, tận hưởng từng đợt khoái cảm.
Đội trưởng Điền ngồi ở ghế xoay, quay trái quay phải, thất thần mà quan sát.
Điền Chính Nghĩa đã có vợ, người này thẳng đến thực sự không thể thẳng hơn.
Mà đúng là thẳng ghê thật, không phải là xem đàn ông đang tuốt ống thôi sao, xem thì xem đi, thế mà mặt vừa không đỏ cũng không thở hổn hển, cơ bản là không hề để ý.
Nhưng mà nhìn hắn như vậy, Thiệu Quân đã chịu không nổi, không thể nhịn được nữa, sắp bùng nổ đến nơi.
Mẹ nhà anh chứ, loại chuyện như này có thể tùy tiện cho người khác xem sao, nhiều người như vậy vây xem, mắt to trừng mắt nhỏ cứ thế mà nhìn, cái đồ La Cường khốn kiếp, đồ vô lại!……
Thiệu Quân giống như một con chim cút đang quay cuồng bị chiên rán trong chảo dầu nóng, y đi quanh một vòng trong phòng, nói năng lộn xộn: “Đội trưởng Điền, bao giờ gạo mới của năm nay mới được chuyển đến?…… Nhà tù nói sẽ lắp quạt điện mới trong 5 năm nay rồi, sao còn chưa lắp cho chúng ta?!……Đội xây dựng của tập đoàn thi công nói muốn điều người từ khu nhà giam số 3 chúng ta, anh đến tìm trưởng nhà tù nói chuyện đi, phạm nhân bên đội chúng ta mài đá đã đủ khổ rồi, nhất định không thể làm thêm việc đào đá này!”
Đội trưởng Điền không khỏi liếc mắt mà nhìn người này, nói mấy cái chuyện gì đâu không vậy, Thiệu Tam Gia đang phát bệnh thần kinh ư?
Thiệu Quân chỉ muốn nói linh tinh vài ba câu nhằm khiến đội trưởng Điền đi ra chỗ khác.
Mà đội trưởng Điền còn đang lười động đậy, lẩm bẩm: “Cậu muốn thì cứ đi đi, cậu nói chuyện với đội trưởng, ông ấy còn có thể không cho chúng ta mặt mũi à? Có thể để thiếu gia như cậu mệt mỏi vì dãi nắng dầm mưa sao?!”
Trước nay sao Thiệu Quân không cảm thấy cái người Điền Chính Nghĩa này lại phiền phức, nói nhảm nhiều như vậy.
Y gần như là vội vàng thúc giục đẩy người này đi ra ngoài, sau đó nhanh chóng đóng cửa văn phòng lại.
Mới đi được hai bước, y lại quay đầu khóa cửa văn phòng lại, kéo kín mít hai tấm rèm cửa sổ, lúc này mới thấy thoải mái……
Thiệu Quân kéo cái ghế dựa lại gần, ôm màn hình nhỏ của máy theo dõi, gần như dán hết cả khuôn mặt lên, mắt không chớp mà nhìn La Cường đang tự an ủi.
Mỗi một động tác của La Cường, mỗi một chút biểu cảm đều được miêu tả đến rành mạch.
Dưới thân trướng lên chắc nịch, sung sức, cả bàn tay to cầm còn không hết, đầu mãnh hổ khẽ động còn ẩn hiện gân xanh trong lòng bàn tay, dương vật màu đỏ cháy bỏng khỏe mạnh, giống như được bọc một lớp thép nóng rực, sôi trào, kích động……
Mặt Thiệu Quân nhìn chằm chằm không chút biểu cảm, đầu chậm rãi ngửa về phía sau, bên tai phảng phất như có tiếng dòng nước ào ào cọ rửa trái tim y, rửa mất một lớp ngụy trang, trái tim như bị lột trần trụi muốn nhảy ra ngoài.
Y duỗi ngón tay đến chỗ thắt lưng quần, cách một lớp quần, đã cứng đến không chịu nổi.
Thiệu Quân thở dốc, ngón tay phát run, y kéo khóa quần xuống, xúc động mãnh liệt lấp đầy lên lòng bàn tay khiến y hoảng sợ, cảm thấy rất thẹn nhưng lại càng cảm thấy hưng phấn, kích thích đến cực độ.
Y không chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào màn hình chỗ La Cường, sợ lúc này có đồng nghiệp gõ cửa tiến vào nhưng lại hoàn toàn không có cách nào kháng cự ma thuật mê hoặc của người trước mắt này, một tay tuốt động cực nhanh, gần như đuổi kịp tần suất điên cuồng của La Cường, cũng cùng thời khắc đó, không thể kiểm soát được kích thích mà bắn ra đầy cả tay, khắp quần đều là……
Ban đêm hôm đó Thiệu Tam Gia lén lút chuồn ra ngoài, lấy một xấp tài liệu thảm thương che phần đũng quần rồi chạy về ký túc xá thay quần……
Y thay quần xong lại quay trở về, thừa dịp các đồng nghiệp đều không ở đây, một mình mân mê trong phòng giám sát.
Y lấy đoạn video trong nhà tắm, chủ yếu chính là lấy đoạn hình ảnh mười phút La Cường khoe trym kia chuyển sang USB của y, len lén trộm đi.
Vài ngày sau, tinh thần của Thiệu Tam Gia rất không ổn, mọi thứ trong đầu đều là chuyện này.
Sau lại đến lượt trực ban đêm một mình trong phòng giám sát, Thiệu Quân ngứa tay, trong lòng khó chịu, thật sự không nhịn được mà bật đoạn video kia lên lần nữa, nghĩ nghĩ, thôi để cho an toàn vẫn nên xóa hết đoạn phim kia đi.
Đoạn ghi hình La lão nhị khoe trym chỉ có thể cho một mình Tam Gia tôi xem, người khác không thể xem, không cho xem.
Thực ra thì làm gì có ma nào thèm xem đâu?
Toàn bộ mấy đội trưởng, quản giáo bên trong khu nhà giam số 3, cũng chỉ có cậu nhóc Thiệu Tam này đứng đầu về cái ham mê xấu xa không thể nói với người ngoài này, không dám xem một cách quang minh chính đại, chỉ dám nhìn lén trong phòng nhỏ, rảnh rỗi không có việc gì lại lấy thước đo lượng chiều dài, hưởng thụ dư vị trong đầu.
Nhưng Thiệu Quân vẫn không yên tâm, cảm giác đó chính là La Cường là người của y, con trym lớn của La Cường cũng là của y, Tam Gia tôi rảnh rỗi không có việc gì làm sẽ xem một hai hiệp, giải khát giải lao cũng sẽ xem cho đỡ ghiền, người khác đừng hòng nghĩ đến!
Kể từ lúc đó, hay là hoàn toàn không biết bắt đầu từ lúc nào, Thiệu Quân phát giác ra chính mình đã si mê La Cường.
Làm bộ thờ ơ chẳng hề để ý hoặc là tự lừa mình dối người cũng vô dụng, y đã mê muội La Cường.
Nếu không, lúc trước La Cường đánh nhau bị thương tại sao y lại nóng vội, lại đau lòng? Lại sốt ruột hoảng sợ mà mang người từ lồng sắt ra rồi đưa vào bệnh viện?
Y làm sao lại vì La Cường mà ngoan cố cãi nhau với ba y, tìm kiếm tất cả mọi cơ hội chỉ vì một cái tên của người này, khôi phục thân phận thật cho hắn?
Y còn bỏ tiền mua đồ ăn vặt, dùng mấy trò bịp bợm mà lấy lòng người này, chỉ vì có thể nhìn thấy cái nhếch miệng lộ răng của anh hai La hiện ra ở trước mặt, cho y một nụ cười?
Y ở phòng biệt giam chuyện trò cùng La Cường suốt cả một đêm, tim La Cường đổ máu, tay y cũng bị siết đến chảy máu?
Y vì người cha đã chết của La Cường mà tự nguyện vi phạm quy định của nhà tù, đem đội đưa tang chia buồn đến, thậm chí còn mời mấy huynh đệ xã hội đen trước kia của La Cường đến nhà tù, làm một lễ cúng đầu thất cho cụ La, chỉ để thực hiện một tâm nguyện của người này?
Đến tột cùng là cha ai cũng không phải cha của Tam Gia y chết, y toàn để tâm đến cái éo gì vậy chứ?!
……
Ra ra vào vào các lối đi nhà xưởng, nhà ăn ở trong tù, hai người ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy.
Mỗi một lần La Cường đi qua trước mặt, Thiệu Quân nghiêng đầu ngâm nga mấy câu hát như không có việc gì, làm như chuyện gì cũng không xảy ra; chờ đến khi La Cường đi qua, y có thể nhìn chằm chằm mông người này thật lâu, hai tròng mắt dường như có thể phóng ra tia X-quang, đôi mắt đều dính lên mông La Cường, như thể nóng lòng muốn lột luôn lớp da kia, sờ vào máu thịt nóng đỏ ở nơi đó.
Từng ngày trôi qua bình yên.
Mặt trời đỏ hồng chậm rãi ló rạng rồi lại chậm rãi khuất đi sau dãy núi phía xa.
Mỗi một ngày nhìn cây hòe dưới ký túc xá rung rinh làm mấy bông hòe vàng rơi lả tả, mỗi một ngày đều có thể nhìn thấy người kia.
Có đôi khi, chạng vạng lúc tan tầm, các phạm nhân thu dọn gọn các công cụ, xếp hàng đi ra khỏi nhà xưởng, La Cường vô tình mà cố ý kéo dài thời gian để đứng ở cuối cùng, ngồi xổm xuống buộc dây giày (giày vải hắn hay đi cũng đâu có dây đâu mà cột), hắn có thể ngồi buộc mãi trong mười phút mà vẫn không đứng lên.
“Anh Cường, có đi ăn cơm không?” Hồ Nham thật sự không nhịn nổi, muốn ăn chung với La Cường.
“Mọi người đi trước đi, tôi còn thu dọn đồ đạc.” La Cường buồn bực, giọng điệu bình thản.
Hồ Nham rất thất vọng, đi tới cửa còn quay đầu lại nhìn……
Thiệu Quân cũng cố ý kéo dài ở lại cuối cùng, chỉ huy La Cường làm này làm kia, sau đó lấy cớ để hai người ở lại nhà xưởng vào góc kho hàng nào đó để ngầm trò chuyện.
Dọc theo giá sắt trong kho hàng có một cái thang gác, tầng hai có một cái sân thượng nhỏ, trên mặt đất rơi rụng rất nhiều tàn thuốc.
Khi đó Thiệu Quân và La Cường thường xuyên ngồi ở trên cái sân thượng đó, một người dựa vào dưới chân tường phía đông, một người dựa vào dưới chân tường phía tây, cùng hút thuốc, dùng khóe mắt nhìn đường cong gò má quyến rũ của người bên cạnh, ngồi xem hoàng hôn buông xuống, một mảng trời nơi Yến Sơn đầy rạng mây đỏ……
Có lúc La Cường hình như là tùy miệng nói, hỏi một câu: “Cảnh sát Thiệu, tại sao lúc trước cậu muốn vào nhà tù?”
Miệng Thiệu Quân cắn cắn điếu thuốc lá: “Ai vào nhà tù? Tôi tới để quản lý các anh đấy nhá.”
La Cường nhìn người chằm chằm: “Cậu hiểu tôi nói gì mà.
Lúc đầu cậu đã không thành ở đâu? Cục Công An, Đội hải quan chống buôn lậu, Đại đội cảnh sát đặc nhiệm, còn có cả cái gì mà Đội đột kích Lam Kiếm, tôi không nói sai chứ?”
Thiệu Quân nhún nhún vai: “Có gì ghê gớm đâu.
Anh đừng xem đám cảnh sát đặc nhiệm, đội đột kích diễn trong TV cực kì trâu bò, suốt cả ngày ẩn mình ở trong đại viện để huấn luyện đặc biệt, đám người này nếu thật sự đi ra ngoài sẽ rất khiến người ta sợ hãi, không che giấu được, khi xảy ra chuyện lớn thì vẫn phải bị điều đến quân khu, gia nhập đội bộ đội dã chiến mà thôi.”
La Cường cười lạnh, nghĩ thầm bố cũng đã giao thủ với người trong đội cảnh sát đặc nhiệm, trông cũng chẳng ghê gớm gì lắm, giờ cậu lại là cảnh sát nhân dân lăn lộn trong nhà tù, cậu có thể trâu được bao nhiêu chứ?
Thiệu Quân im lặng trong chốc lát, chậm rãi nói: “Tôi chỉ muốn tìm một nơi thật yên tĩnh, không ai quản lý được tôi, chỉ có một mình, vậy là rất tốt rồi.”
La Cường híp mắt, cân nhắc: “Người nhà cậu có thể để cậu tới nơi này, làm công việc này sao?”
Thiệu Quân cảnh giác hỏi: “Anh biết chuyện nhà tôi à?”
La Cường cố ý đùa y: “Toàn khu nhà giam số 3 ai mà không biết, thiếu gia?”
Thiệu Quân khó chịu mà trợn trắng mắt liếc hắn một cái: “Đừng có đùa vậy.
Kêu tên tôi bình thường không được à?”
“Ha ha……” La Cường bỗng nhiên vui vẻ, “Tam Bánh Bao!”
Thiệu Quân tức khắc ngừng ngay động tác, lấy điếu thuốc đang hút dở ném qua nhưng lại ném không trúng, dứt khoát lăn từ trên mặt đất qua đánh người, khóe miệng La Cường nâng lên, cười cười mà né tránh.
Hai người chơi bẩn, làm bậy……
La Cường biết nhưng lại cũng không biết.
Hắn không được ra khỏi nhà tù, một chút tin tức về cậu nhóc Thiệu Tam kia cũng chính là được mấy phạm nhân có chút hiểu biết trong khu nhà giam số 3 nhắc tới trong lúc đang tám chuyện linh tinh.
Hắn hoàn toàn không phải thuận miệng hỏi, đối với người mà hắn cảm thấy hứng thú, Tam Bánh Bao nhăn cái mày, dẩu cái miệng, ngoáy cái mũi, hắn đều muốn biết thật rõ ràng, trong lòng người này thật ra đang nghĩ đến ai??
Có một số việc La Cường cực kì muốn biết, nhưng biết rồi thì đã sao.
Mấy việc không liên quan đến bản thân mình, hỏi thăm linh tinh làm gì?
Nhưng mấy chuyện này thực sự không liên quan đến mình sao? Cậu nhóc Thiệu Tam này cuối cùng là người thế nào, cậu ấy là người bình thường sao?
Trong nhà Thiệu Quân có chút bối cảnh, các phạm nhân trong nhà tù đều biết điều này, cho nên người này có thể có được uy tín danh dự rất tốt ở Thanh Hà, hô mưa gọi gió, thường được gọi là “Thiệu Tam Gia”, ngay cả trưởng nhà tù cũng phải nhún nhường ba phần rất nể mặt đối với vị cảnh sát Tiểu Thiệu này,.
Nhóm phạm nhân dưới quyền cảnh sát Thiệu cũng thường có thể nhận thêm được chút quyền lợi, chút quan tâm, đặc quyền.
Còn thật sự rốt cuộc trong nhà Thiệu Tam Gia có lai lịch thế nào, cấp bậc quan chức ra sao, có bao nhiêu quyền lực, các phạm nhân cũng không biết rõ.
Trong Bắc Kinh này chẳng bao giờ thiếu mấy nhà có bối cảnh, khắp nơi đều là quan lại, thương nhân, quyền quý, còn cậu ấy chỉ là một quản giáo nhỏ bé, gia thế của cậu ấy còn có thể phi thường đến đâu chứ? Có khi chỉ là làm trong Bộ tư pháp hoặc là một viên chức nhỏ trong cơ quan nào đó.
Lúc ấy phỏng đoán của La Cường là như vậy.
Khi đó Thiệu Quân nói với La Cường: “Tôi chỉ là không muốn cứ ở mãi trong thành phố như thế, không muốn chỉ quanh quẩn dưới mí mắt của ba tôi.
Tôi chỉ muốn rời khỏi nhà, không muốn nhìn thấy ba tôi.”
La Cường nhướng mày: “Vì sao? Ba cậu chọc giận gì cậu sao?”
La Cường nhịn không được nói: “Cậu còn có cha có mẹ mà vẫn không hài lòng sao.
Giống tôi ấy, không cha không mẹ, không ai trông coi quan tâm, cả cái nhà để về cũng không có, sau này cậu sẽ vui vẻ sao? Một mình tôi cô đơn ngồi trong tù, tôi bị ép buộc không có cách nào nên mới bị tòa án phán quyết ném vào đây, cậu tính làm gì?…… Đồ con nít.”
La Cường dùng một câu “Đồ con nít” tổng kết cảm giác Thiệu Quân đem lại cho hắn.
Tính cách mấy người trẻ tuổi sau thế hệ 80 đúng là vẫn chưa chín chắn, chưa hiểu chuyện, thích đối nghịch với cha mẹ, tám phần chính là trong nhà chiều chuộng nên mới có cái tính tình tiểu thiếu gia tự cho là đúng, cảm thấy bản thân luôn là nhất.
Còn những người đàn ông ở thế hệ 60 đã phải trải qua thảm họa đất nước nghèo đói cùng nỗi đau gia đình ly tán, không quen nhìn mấy đứa trẻ ngày nay, những việc như thiên tai từ trên núi ập xuống, cuộc sống nông dân ngày xưa bị áp bức hãm hại đánh đập, cậu chưa từng được trải qua thì làm sao có thể biết quý trọng những ngày tháng yên bình hạnh phúc như bây giờ chứ.
Thiệu Quân lại nói: “Anh có biết…… Mẹ anh như thế nào không?”
Y rõ ràng là đã biết mà còn cố hỏi.
La Cường: “Lúc đi sinh thằng ba nhà chúng tôi thì bị khó sinh, xuất huyết nhiều.”
Thiệu Quân: “Anh biết mẹ tôi như thế nào không?”
La Cường nhìn người: “Cậu nói đi.”
Thiệu Quân nói: “Mẹ tôi cực kì thương tôi, khi còn nhỏ tôi được nuôi bên nhà ông ngoại, mỗi ngày mẹ đều đưa tôi đến nhà trẻ, đưa tôi đi học, dẫn tôi ra ngoài chơi……
“Mẹ tôi còn chưa đến 40 tuổi, tinh thần bà không tốt lắm, sau đó thì vào cái năm tôi tốt nghiệp trung học cơ sở …… Bà ấy nhảy lầu.