Đọc truyện TỘI PHẠM (Hãn Phỉ) – Chương 97
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Chuyện phát sinh ở nông trường Thanh Hà đã làm rung chuyển đến cả trung ương.
Dù sao thì cũng ở thủ đô, cách Quảng trường Thiên An Môn ở Trung Nam Hải chưa đầy trăm km, nội thành đô thị đông dân cư và có nhiều cơ quan, nếu hai ba tên côn đồ hung hãn thoát ra khỏi tù lẻn vào thành phố, hậu quả sẽ rất tai hại.
Những tù nhân chạy ra khỏi buồng giam để tham gia cuộc chiến đêm đó đều bị giam giữ, cách ly thẩm vấn nghiêm ngặt. Nhà tù Thanh Hà bị giới nghiêm trong một tháng, không ai được phép bước ra khỏi.
Cũng có người bị thương, được cáng đưa vào bệnh viện cấp cứu.
Mã Tiểu Xuyên não chấn động, nôn mửa.
Lại Hồng Binh bị đâm nhiều chỗ trên ngực và bụng, nhuộm đỏ cả thân dưới.
Khuỷu tay của Trương Đại Hổ bị đũa đâm xuyên qua, cẳng tay nhỏ treo lắc lư trên khuỷu tay, đốt ngón tay bầm dập, khuôn mặt bị cái bào cà rốt bào mấy đường trông như quả dưa.
Thằng nhãi Lương Tử là khôn nhất. Khi bị La Cường Thiệu Quân đánh ngã xuống đất, nó giả vờ chết để trốn đòn, sau đó lợi dụng lúc quản giáo xông vào thanh giam, chuồn ra khỏi cửa nhà tù. Thằng nhãi leo lên bức tường cao trong đêm và hét lên một tiếng “A” thật lớn. Sáng sớm hôm sau cảnh sát vũ trang dọn dẹp phát hiện nó bị treo trên lưới điện cao thế, quần áo và một lớp da bị cháy đen, tạo cho nó một dáng vẻ đầy cá tính …
Tất nhiên, cũng có ông già họ Cổ, ngã xuống khi chỉ còn vài bước là vượt ngục thành công, bị bắn vào giữa lưng được đưa vào phòng cấp cứu.
Hai cảnh sát vũ trang khác bị thương bởi các mảnh nổ, và một cảnh sát vũ trang bị đạn bắn xuyên qua đầu chết tại chỗ.
……
Một sự cố lớn như vậy khiến nhiều người chết và bị thương, trưởng nhà giam, trưởng khu giam và đội trưởng của các đại đội khác nhau không thể trốn tránh trách nhiệm, họ bị cách chức tạm thời để điều tra.
…
Trong phòng điều tra, cơ quan công an và tổ điều tra của viện kiểm sát đưa từng phạm nhân đến thẩm vấn tình hình.
Ngụy Truyền Lâm (tên của Nhím) sờ cái đầu húi cua của mình nói, “Vâng, tôi đã cạy khóa của ban 7 và ban 3.”
“Đồng chí cảnh sát cũng biết lúc đó tình huống như thế nào mà? Tôi sẽ không phá cửa được. Phe bên kia có chìa khóa, chúng tôi không có, nên chỉ đành cạy khóa!”
“Ban chúng tôi không muốn thoát khỏi nhà tù, chúng tôi là những người tốt! Chúng tôi chỉ muốn ngăn chặn những tên chó má đại đội 2 muốn vượt ngục kia!”
Trần Hữu Thuận (tên thật của Thuận Tử) nói: “Tôi muốn gọi cảnh sát Mã lại. Tôi thấy đại đội 2 rất gian xảo. Họ muốn giết cảnh sát Mã!
Đại ca của chúng tôi lúc đó không bị ốm, tôi chỉ muốn cứu cảnh sát Mã nên đã gọi cậu ấy. Mấy ban bên cạnh đội chúng tôi cũng nghe thấy tiếng tôi la hét.”
“Nhưng cậu ấy không nghe lời tôi, cậu ấy vào ban đối diện và bị đánh. Nhóm đó chắc đã lên kế hoạch hãm hại cảnh sát!”
“Sau đó, chúng tôi cạy cửa lao ra ngoài kéo cậu ta về. Cảnh sát Mã đã được một vài người trong chúng tôi giải cứu, nếu không cậu ấy sẽ bị giết chết!”
Hồ Nham thú nhận: “Lúc đó tôi không muốn bỏ trốn. Tôi chạy ra ngoài để tìm đại ca”.
“Đại ca của chúng tôi còn chưa chạy, tôi làm sao chạy được? Tôi chỉ nghe lời đại ca.”
“Ông già Cổ đó có vấn đề. Chính ông ta đã lên kế hoạch phá ngục trốn thoát, còn có cái người giao hàng cho nhà ăn tên Huy Tử, có vết chai súng trên ngón tay. Tôi tự tay chạm vào lúc cắt tóc cho anh ta. Người đàn ông đó chắc chắn đã bắn tỉa trên núi giết cảnh sát vũ trang, chắc chắn là anh ta! “
“Người này thường ngụy trang. Tôi là người duy nhất ở khu giam số ba nhìn thấy bộ dạng thật của anh ta. Tôi biết anh ta. Tôi có thể giúp mấy người vẽ một bức tranh, bắt lấy anh ta!”
Tiểu hồ ly tự tin.
Cuối cùng đến lượt La Lão nhị bị thẩm vấn, đội điều tra và công an cùng nín thở, như thể họ đang đối mặt với một kẻ thù lớn, vẻ mặt rất nghiêm túc.
La Cường đẩy ly nước lọc trên bàn đi, hất cằm lên: “Cho điếu thuốc.”
“Cửa sổ chống hộ hay ghế hổ ông đây đều đã trải qua rồi. Các người giờ chỉ cần cho tôi điếu thuốc là được.”
La Cường nói: “Trước đó ông đây không biết mấy thằng khốn này định trốn khỏi nhà tù. Nếu biết, tôi đã báo cáo với Cảnh sát Thiệu và trưởng trại giam.”
“Nhưng không phải ông đây phụ trách căn tin sao? Bọn nhãi đại đội 2 giở trò với thức ăn trong nhà ăn, bị tôi phát hiện. Bọn chúng uy hiếp không cho tôi nói gì. Sau này, tôi mới thấy mấy viên kẹo đó là ma túy bọc đường. Tôi không cho những thứ đó vào đĩa. Thứ tôi cho là thuốc nhuận tràng bệnh xá kê cho người trong ban của tôi chữa táo bón. Ông đây vô tội. “
“Những người trong ban chúng tôi rất thân với cảnh sát Tiểu Thiệu và cảnh sát Tiểu Mã của đại đội 1, tất nhiên chúng tôi không thể khoanh tay đứng nhìn họ bị đánh! Ai dám bắt nạt họ, ông đây sẽ bắt nạt lại chúng. Lũ khốn trong đại đội hai dám ra tay, ông đây đánh gục hết tất cả! “
“Còn có một ông già họ Cổ cố gắng trốn khỏi nhà tù. Tôi đã đuổi theo ông ta đêm hôm đó vì tôi nhận ra ông ta. Tên thật của ông ta không phải là Cổ Phúc Quý, ông ta là Vưu Bảo Xuyên. Tôi đã chiến đấu với người đàn ông này 20 năm trước, ông ta bị tôi chặt đứt hai ngón tay trên bàn tay trái. Ông ta đang bị Bộ Công an mấy người truy nã. Mấy người không nhận ra ông ta sao bao nhiêu năm giam giữ là do mấy người kém cỏi. Cuối cùng thì ông đây cũng nhận ra trước! Khách sạn Đông Hồ bốc cháy và thiêu rụi một vài cảnh sát là do ông ta làm. Mọi người trên giang hồ chúng tôi đều biết. “
…
Qua ô cửa kính lớn của phòng thẩm vấn, vài người đứng đầu Bộ Công an và Cục trưởng Thiệu ngồi trong phòng giám sát, nhìn La Cường khai nhận, cẩn thận xem xét từng lời La Cường nói …
Lãnh đạo trực tiếp của Cục trưởng Thiệu và trưởng phòng điều tra tội phạm trong Bộ Công an gõ ngón tay lên bàn: “Mấy ông có nghĩ La lão nhị đang nói sự thật không?”
Trợ thủ cho ông ta xem qua hồ sơ nhận tội và chứng cứ: “Những thứ từ bếp nhà ăn mang ra như đũa, cái bào, khăn lau, bồn rửa inox thì giải thích thế nào đây?”
Lãnh đạo chế nhạo: “La lão nhị … Tên này từ lâu đã ủ mưu phá ngục, nên hắn ta giữ những thứ này lại để dùng.”
Thứ trưởng nói: “Nhưng họ đã cứu Cảnh sát Mã và Cảnh sát Thiệu,cứu tất cả những người trong khu giam, nếu không toàn bộ nhà tù có thể bị hạ độc.”
Cục trưởng Thiệu vẫn luôn cúi đầu không nói gì, nét mặt phức tạp, như đang còn đắm chìm trong ký ức nào đó khiến ông bàng hoàng.
Lãnh đạo liếc nhìn ông: “Ông Thiệu, ông nghĩ thế nào? Cảnh sát dưới quyền chúng ta thỉnh thoảng còn hay có câu ‘câu cá chấp pháp’. La Lão nhị làm nghề gì? Cái này phải gọi là ‘câu cá lập công’. Con mẹ nó, lần này hắn ta đã lập công lớn! “
Thiệu Quốc Cương nấn ná một lúc lâu, có một số việc, ông vẫn có thể phân biệt được cái nào nhẹ hơn cái nào nặng hơn, ở vị trí của ông, con trai ông là nặng nhất.
Thiệu Quốc Cương nói: “Tôi nghĩ rằng ưu tiên hàng đầu hiện tại của chúng ta là ba thứ”.
“Thứ nhất, Vưu Bảo Xuyên, Vưu Lão nhị, là tội phạm bị truy nã cấp A trong bộ chúng ta, trên tay dính rất nhiều máu, sáu năm không bắt được người, còn tưởng rằng đã chết, cuối cùng cũng đã đền tội.”
“Thứ hai, đường dây vận chuyển ma túy vào nhà tù. Đây là một loại ma túy mới, được sản xuất ở Myanmar, tương đối hiếm ở phía bắc. Chắc chắn phải có một đường dây ma túy phía sau. Ma túy từ miền nam rồi được vận chuyển vào, tàng trữ rồi đưa vào trại giam”.
“Thứ ba, người tên Huy Tử từ lời khai của Hồ Nham, có lẽ là tay súng bắn tỉa đã giết và làm bị thương các chiến sĩ cảnh sát vũ trang của chúng ta. Tên này vẫn chưa bị bắt. Hắn là một tên khủng bố rất nguy hiểm. Nhiệm vụ cấp bách đầu tiên là phải bắt hắn.”
“Về vấn đề của La Cường …” Cục trưởng Thiệu dừng lại, giọng không được tự nhiên, “Người này bị nhốt vài ngày, dù sao cũng không chạy trốn được. Sau đó sẽ từ từ xử lý. … “
Một số nhà lãnh đạo ngồi sau hậu trường đã cùng nhau nghiên cứu đoạn video giám sát trong hành lang khu giam khi đợt phá ngục diễn ra.
Cục trưởng Thiệu nhìn thẳng vào những cảnh ồn ào hỗn loạn trên màn hình nhỏ, hết cảnh này đến cảnh khác đều kinh tâm động phách, trong lúc nguy nan, Thiệu Quân bị vây trong góc, tự mình cắn nát hai ngón tay …
Ông nhìn thấy La Cường mở đường máu xuyên qua nhà tù, che cho Thiệu Quân bằng cơ thể mình.
La Cường toàn thân đẫm máu, đôi mày rậm dày đặc hàn khí, miệng gầm lên.
Thiệu Quốc Cương đọc được khẩu hình môi, xem đoạn ghi hình ba bốn lần ông đã đọc được rõ ràng. La Cường lúc đó đã hét: “Đứa nào dám làm tổn thương cảnh sát Thiệu một sợi tóc, hôm nay bố mày sẽ liều chết với đứa đó.”
“Một đám nhãi con, muốn đoạt lấy thứ gì của cảnh sát Thiệu, trước tiên chúng mày phải hỏi xem bố mày có đồng ý không. Muốn động đến cảnh sát Thiệu, thì phải giẫm lên bố mày trước cái đã.”
Hành lang đó có hơn hai trăm phạm nhân, hai quản ngục mắc kẹt trong đó, tỉ lệ phạm nhân và quản giáo là 100: 1. Nếu không có La Cường, không có nhóm ban 7 ban 3 liều mạng bảo vệ lẫn nhau, Thiệu Quân và Mã Tiểu Xuyên, hai tên ngốc nhỏ này, có thể sẽ bị đánh chết, đừng mong toàn mạng ra ngoài.
La Cường lúc đó ôm chặt Thiệu Quân trong lòng, bảo vệ đầu, đối mặt với họng súng bắn tỉa, bình tĩnh đến mức không có biểu hiện gì dư thừa, ánh mắt rắn đến không thể phá vỡ..
Nếu hai người không đi trên hai con đường khác nhau, Thiệu Quốc Cương thực sự cảm kích và nể phục La Cường một chút, hắn đáng mặt một người đàn ông.
Thực sự khi đối mặt với họng súng vào khoảnh khắc sinh tử, Thiệu Quốc Cương khẳng định rằng với cương vị một người bố, ông có thể làm điều đó cho con trai mình. Nhưng ông không ngờ La Cường cũng có thể làm được, không ngờ có người cướp đi trách nhiệm độc quyền làm bố của ông, hơn nữa mắt còn không chớp lấy một cái, thấy chết không sờn …
****
Hành lang trên một tầng hầm nào đó của tòa nhà trống trải và yên tĩnh, ánh đèn mờ trên đầu kéo bóng dài trên nền bê tông.
Thiệu Quân đi qua bức tường, lách qua một cánh cửa sắt, nhìn qua nhìn lại, cuối cùng dừng lại ở cửa một phòng giam, chạy tới cửa sổ nhỏ, huýt sáo.
La Cường nhận ra tiếng huýt sáo, có một lần hai người lén lút tắm và thân thiết trong nhà tắm của quản giáo, Tam Màn thầu đã vui vẻ lắc eo, vừa huýt sáo vừa tắm rửa. La Cường lững thững đứng dậy khỏi giường, khẽ đung đưa ra cửa, vai áp vào cửa sắt, đầu hơi nghiêng, vị trí đúng vào điểm mù của camera.
Cách một cánh cửa nặng nề, cả hai chỉ có thể nhìn nhau qua ô cửa sổ nhỏ nơi đưa nước và thức ăn, nhìn khuôn mặt nhau chỉ lộ một hình vuông bởi ô cửa sổ nhỏ.
Hai người nhìn nhau rất lâu, chỉ nhìn nhau như vậy dường như vẫn chưa đủ, họ muốn khảm hết vào đáy mắt mình từng nét biểu cảm nhỏ nhặt nhất trên khuôn mặt, từng sự dịu dàng trong ánh mắt nhau.
La Cường duỗi ngón tay ra đặt trên mép cửa sổ.
Thiệu Quân cũng duỗi hai ngón tay ra đặt lên tay La Cường, dùng móng tay cọ xát vào nhau.
Thiệu Quân có vết thương ở hai ngón tay, là do con chuột nhỏ có hàm răng sắc nhọn này tự mình cắn đứt một lớp da, thời khắc mấu chốt thật sự không chút nhu nhược.
La Cường cầm ngón tay của Thiệu Quân: “Sao không quấn băng gạc?”
Thiệu Quân lắc đầu: “Quấn dễ thối, để tự nhiên tốt hơn.”
Thiệu Quân thoải mái: “Bây giờ em dùng tay phải để in dấu vân tay.”
La Cường lẩm bẩm: “Thế lần sau em định băng luôn tay phải nữa phải không?”
Thiệu Quân: “……”
“Không nghiêm trọng như vậy, không sao, chỉ có một lớp da tôi, mọc lại nhanh lắm.”
Thiệu Quân giải thích, an ủi La Cường, biết rằng La Cường rất chu đáo, hay lo nhưng không thích nói nhiều. Trải qua một trận chiến khốc liệt, thoát khỏi cõi chết, tất cả sự tức giận trước đó của Thiệu Quân về chuyện La Cường che giấu sự thật đều biến mất. Giờ anh chỉ băn khoăn liệu La Cường có thoát khỏi hiềm nghi hay không, liệu La Cường có được giảm án hay không.
La Cường nhẹ nhàng vuốt ve nơi ngón tay của Thiệu Quân không bị thương, trên mặt không chút biểu cảm, đột nhiên tiến lại gần, ngậm chặt hai ngón tay của Thiệu Quân vào miệng.
Thiệu Quân hừ một tiếng, miệng vết thương bị niêm mạc miệng của hắn chạm vào, rất đau.
Anh đau nhưng không rút tay, nhìn La Cường từng chút một nuốt lấy ngón tay mình, cho đến khi hắn nuốt đến gốc ngón tay, mút lấy anh bằng động tác tương tự như động tác quan hệ bằng miệng, đầu lưỡi thô ráp vẽ vòng tròn trên đốt ngón tay, lấy lòng, an ủi anh.
Thiệu Quân run lên, khiến La Cường như phát sốt trong đầu. Anh đưa tay vuốt ve đôi mắt đỏ ngầu vào mái tóc La Cường, chạm vào cái trán La Cường để lộ dưới họng súng của tay bắn tỉa, chạm vào khối xương cốt phản nghịch nổi loạn cứng rắn dưới ót … Hai người cuối cùng đặt môi lên nhau, xuyên qua cửa sổ nhỏ cố gắng ngậm lấy môi nhau, nhấm nháp độ ấm của nhau, đáy mắt lộ ra khát vọng mãnh liệt sau tai ương.
La Cường thấp giọng nói: “Thiệu Quốc Cương có nói chuyện với em không?”
Thiệu Quân lắc đầu: “Bố không có thời gian để xử lý em. Vụ án lớn như vậy, bên trên cũng bắt bố xử lý cho nhanh.”
La Cường trịnh trọng nói: “Bố em đã biết rồi.”
Thiệu Quân: “……”
“Biết thì biết, sớm muộn gì cũng biết. Anh quan tâm chuyện người khác có biết hay không à?”
La Cường nở một nụ cười điềm tĩnh trên môi: “Ông đây không quan tâm.”
Thiệu Quân cũng rất bướng bỉnh và nghiêm túc: “Em cũng không quan tâm.”
“Chúng ta tốt với nhau như vậy, em không ngại cho mọi người biết.”
……
Ở góc hành lang tối dưới tầng hầm, ánh sáng phản chiếu một bóng dáng cao lớn mặc áo khoác màu đen, hai tay đút túi quần. Thiệu Quốc Cương lặng lẽ nhìn con trai mình khát khao trên khung cửa sổ nhỏ của phòng giam, chạm tay vào người bên trong, thì thầm, hôn môi …
Thiệu Quốc Cương vừa trở về từ bệnh viện nhà tù gặp cảnh sát bị thương Mã Tiểu Xuyên đang nằm viện, cũng đến gặp Vưu nhị gia đang hôn mê hấp hối trong phòng chăm sóc đặc biệt.
Đầu của Mã Tiểu Xuyên quấn một lớp gạc dày, khuôn mặt gầy gò trông rất yếu ớt.
Mã Tiểu Xuyên đối mặt với Cục trưởng Thiệu, vẻ mặt tội lỗi, cụp mắt xuống: “Cục trưởng, tôi đã phạm sai lầm trong công việc. Tôi đã mắc bẫy và suýt chút nữa đã giết chết cảnh sát Thiệu … Tôi xin lỗi.”
Thiệu Quốc Cương nghiêm mặt như thép.
Mã Tiểu Xuyên: “Tôi sẵn sàng chịu mọi trách nhiệm và chấp nhận mọi hình phạt.”
Thiệu Quốc Cương: “Tôi không đến hỏi cậu chuyện này! … Các cậu làm ăn kiểu gì vậy? Các cậu không hề để ý đến thái độ của tù nhân buổi sáng sao? Tại sao cậu không thông báo cho tôi về hành tung của La Cường? Tại sao cậu lại để cho Thiệu Quân dính vào nguy hiểm đến vậy?! La Lão nhị thật sự đã lập công, còn Thiệu Quân thì suýt mất mạng! “
Mã Tiểu Xuyên ôm chăn ngồi trên giường, cúi đầu nghe mắng mỏ, đợi đến khi Cục trưởng Thiệu tức giận nói xong mới chậm rãi ngẩng đầu lên: “Cục trưởng, tôi xin lỗi, nhiệm vụ của ngài, tôi không có khả năng thực hiện, phiền ngài đi tìm người khác. “
Thiệu Quốc Cương nhìn chằm chằm cậu: “…”
Mã Tiểu Xuyên muốn nói gì đó nhưng lại thôi, quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó thì thào nói: “Tôi không thể làm việc mà ngài đang đợi. Cục trưởng, tôi có thể nhìn thấy Cảnh sát Thiệu và La Cường… cả hai đều rất tốt. La Cường trong mấy tháng thụ án, Tiểu Quân rất đau khổ, giống như đã chết tâm, mỗi lần anh ấy leo lên sân thượng nhà xưởng, tôi đều lặng lẽ đi theo, sợ anh ấy nghĩ quẩn rồi xảy ra chuyện không may. Sau đó một thời gian, chợt anh ấy hoàn toàn khác. Tiểu Quân hạnh phúc đến mức không thể ngừng cười mỗi ngày, cơm ăn cũng nhiều hơn. Hai người họ rất hạnh phúc bên nhau … “
“Tôi chỉ cảm thấy, hai người họ đã rất khó khăn rồi…”
Cảnh sát Tiểu Mã chưa từng yêu, khi mới đến nhà tù Thanh Hà, cậu là một cảnh sát ngây thơ.
Cuộc sống trong tù vô cùng tẻ nhạt, bình thản, chán chường, không người thân thích, không phụ nữ, trong bức tường cao đều là đàn ông, đối với Mã Tiểu Xuyên, Cậu ba nhà Thiệu là người có mối quan hệ thân thiết nhất với cậu.
Khi đó, Thiệu Quân cũng được coi là “sư phụ” của Mã Tiểu Xuyên, cảnh sát hay có thói quen này, người cũ được lãnh đạo phân công kèm cặp người mới. Đội trưởng Thiệu mỗi khi làm nhiệm vụ đều đưa đồ đệ nhỏ của mình đi, đưa Mã Tiểu Xuyên đi xem mọi tòa nhà của nông trường Thanh Hà, mọi nơi quan trọng của chính phủ, mọi nơi hoa thơm cỏ lạ. Thiệu Quân thường mời Mã Tiểu Xuyên đi ăn tối. Khi đồ ăn trong nhà ăn không hợp khẩu vị hay bị nhạt miệng, cả hai đến nhà hàng nhỏ trong khu nhà tù gọi một vài món ăn, uống hai cốc bia, anh anh em em tâm sự chuyện nhà. Khi Mã Tiểu Xuyên không có chỗ ở vài tháng đầu, Thiệu Quân đã đưa chìa khóa căn hộ cho cậu, nói cậu đến ngủ trong căn nhà thuê ở thị trấn trong quận, anh còn chở cậu vào thành phố chơi.
Trên sân khấu đầy ánh đèn của bữa tiệc năm mới, Mã Tiểu Xuyên đứng sau Thiệu Quân, lặng lẽ làm nền cho Thiệu Tam công tử tỏa sáng.
Lúc đó, từ khóe mắt, Mã Tiểu Xuyên nhìn thấy cặp mông lắc lư của Thiệu Quân không bị cây đàn che lại, thật gợi cảm và đẹp trai.
Nhìn từ góc độ của mình, cậu thấy rõ ràng Thiệu Quân đang chỉ tay về phía khán giả, chỉ về hướng La Cường. Thiệu Quân và La Cường đối diện nhau từ xa, ánh mắt dây dưa, quấn lấy nhau rất tình cảm.
Hai người này, những năm này, dù là ai cũng không thể tách rời, chia lìa họ …
./.