TỘI PHẠM (Hãn Phỉ)

Chương 9


Đọc truyện TỘI PHẠM (Hãn Phỉ) – Chương 9

Chuyển ngữ: Andrew Pastel

Những ngày ấy, không khí trong khu nhà giam thứ ba cứ thấp thỏm không yên.

Một nhân vật không biết rõ lai lịch, lại không thể chọc vào, tồn tại như bệnh dịch lan truyền ở khắp nơi. Các nhóm tù nhân ngứa tay, luôn liên tục chằm chằm nhất cử nhất động trong ban 7, còn bọn rắn độc của ban 7 thì nhấp nhổm hư đang ngồi trên đống than, đêm nào ngủ cũng bất an, ôm chặt gối nằm, cứ sợ có tai họa nào đó bất thình lình trút xuống.

Ở chung buồng giam với một nhân vật như thế, sao mà thanh thản sống được cơ chứ?

Sau khi tập thể dục sáng nay, một nhóm người đổ nhiều mồ hôi vây quanh bồn rửa cạnh ký túc xá để rửa mặt. 

Bồn rửa tay là một cái bục xi măng dài, hai vòi xả lớn, một đám người đang vùi đầu rửa mặt, có cả xà phòng và bàn chải đánh răng.

La Cường đang cầm một lọ men trong tay, ngậm chiếc bàn chải đánh răng nghiêng nghiêng trong miệng, vẻ mặt thờ ơ, vẫn là cái biểu cảm không quan tâm đến ai và đừng hòng ai cản đường hắn.

Thuận Tử vừa rửa mặt xong, cầm một chậu nước đầy, bất ngờ quay đầu lại tạt ào xuống đất.

Một nửa chậu toàn bọt xà phòng, toàn bộ phần nước bắn tung tóe lên ống quần La Cường.

Thuận Tử tức giận trừng mắt nhìn La Cường một cái rồi bỏ đi.

Thuận Tử là một người cha, có một cô con gái nhỏ. Khi hắn ta vừa vào tù con gái cũng vừa vào mẫu giáo, nhoáng cái mấy năm, con gái nhỏ đã lên lớp ba. Suy bụng ta ra bụng người, hắn ta ghét nhất những kẻ làm hại các bé gái, hận đến nghiến răng nghiến lợi.

La Cường đảo mắt qua Thuận Tử, nhưng không nói gì, vùi đầu vào vòi tiếp tục hứng nước, lấy nước lạnh dội lên đầu để rửa sạch mồ hôi.

Hồ Ly đang đứng cách đó vào người, cùng ban 7 đánh răng, trộm ngắm La Cường qua kẽ hở của đám người. 

Hồ Nham nhấp nhấp miệng, không nói gì, xem một hồi, y ra vẻ rất tự nhiên chen vào bên cạnh La Cường.

Hồ Nham bị cận nhẹ, nhìn không rõ, thiệt thòi lắm, nên muốn đến gần và nhìn kỹ hơn. Lúc La Cường gội đầu, cơ vai căng ra, xương bả vai mở rộng từ từ nhấp nhô, nước chảy dọc theo yết hầu, băng qua xương đòn len vào ngực. Hồ Nham ngậm đầy bọt kem trong miệng, đánh răng cái được cái mất, trợn mắt mà ngắm nhìn……

Hồ Ly nhìn chằm chằm con sói, có người cũng đang nhìn chằm chằm Hồ Ly.

Y đang chăm chú ngắm nhìn, bỗng thình lình có một bàn tay sờ soạng mông y, thậm chí còn đè lên khe mông, luồn qua phần đùi cố gắng mò đến nơi nhạy cảm, Hồ Nham ‘Á’ một tiếng, suýt nữa nuốt luôn kem đánh răng, quay đầu trừng mắt căm tức nhìn phía sau..

Là Vương Báo, thuộc hạ của tên ban trưởng chốc đầu ở ban 3, đi gây rối từ phòng này sang phòng khác thành thói quen, lâu lâu nhàn rỗi thì đi trêu ghẹo Hồ Nham. Tên này luôn khinh thường gọi Hồ Nham là đĩ đực, nhưng đĩ đực nhỏ này không phải ai cũng để mắt tới, Vương Báo lại càng không, nên làm gã tức điên lên.

“Đáng ghét! … Cút mẹ mày đi!”

Hồ Nham trừng mắt mắng xối xả, vào nhà giam trọng phạm Thanh Hà này, chẳng kẻ nào là hiền lành cả.


Cũng xui cho Vương Bảo, chọc ngay họng súng. Lần thứ hai đưa tay ra khỏi kẽ hở, gã không đụng trúng mông của Hồ Ly.

Hồ Nham chen vào bên cạnh La Cường, La Cường thì đang cúi mặt tập trung gội đầu, cái bàn tay ẩm ướt của Vương Báo vô tình sờ trúng cặp mông rắn chắc của La Cường!

La Cường đột nhiên ngẩng đầu lên, những hạt nước lạnh chảy dọc theo khóe xương lông mày trên trán, long tong nhỏ xuống bồn xi măng.

La Cường nhìn chằm chằm Vương Báo: “Làm trò gì đó?”

Vương Báo sửng sốt,  bị đôi mắt La Cường nhìn chằm chằm, gã bỗng dưng thấy rợn tóc gáy.

Hồ Ngôn bỗng nhiên vui vẻ, xen vào: “Đáng đời.”

Vương Báo không yếu thế nói: “Tao sờ đít thằng đĩ đực đó.”

La Cường nhìn xoáy vào gã, lạnh lùng: “Tao không quan tâm, tao chỉ biết mày vừa sờ đít tao.”

Đừng nói Vương Báo không ngờ tới, Hồ Ngôn không ngờ tới, lão ban trưởng chốc đầu ban 3 không ngờ tới, ngay cả Thiệu Quân vừa tán gẫu vừa hút thuốc cách đó 20 mét cũng không ngờ tới.

Nói ra đã muộn rồi, cũng chỉ ngắn ngủn vào giây, chuyện đã xảy ra..

Mấy tiếng la của Vương Báo còn chưa kịp thốt ra, nghẹn lại hết trong cổ họng, xương cốt gã đập vào bồn xi măng nghe răng rắc như một âm thanh bị bóp nghẹt khủng khiếp đến nổi cả da gà!

Bàn chải đánh răng đầy bọt kem trong miệng Hồ Nham rơi cạch xuống đất. Người trước mặt y đang đè đầu Vương Báo xuống bồn rửa, nhanh chóng dứt khoát đến mức không ai kịp nhìn thấy, tiếp theo là một trận giãy giụa, tiếng ùng ục và ho khan vì ngạt nước của Vương Báo, cùng một tiếng vèo!

Đến khi mọi người sực tỉnh, Thiệu Quân cầm dùi cui chạy đến, người nào đó mặt như gan lợn, yếu ớt quỳ xuống thành bể, gào ra mấy âm thanh nghe chẳng giống tiếng người.

Nguyên một cây bàn chải đánh răng của Hồ Nham vẫn còn bọt trên đầu cắm thẳng vào lỗ thí của gã, một nửa cán bàn chải đánh răng màu hồng còn lồi ra ngoài, trông như đuôi của một con thú nhỏ nào đấy.

Trong nhà giam có một trò bắt nạt gọi là ‘cọ rửa’. Đúng như cái tên, ấn kẻ xấu số xuống đất, lột quần, dùng bàn chải đánh răng lông cứng chà xát lên chỗ đó. Rất đau đớn và khó chịu, người bị bắt nạt đau đến không nói nổi. Trước đây hai kẻ ‘hoa án’ trong nhà giam đều đã bị ‘cọ rửa’. Theo lời của tù nhân, nếu mày dùng thứ đó để hại phụ nữ và trẻ em, thì tụi tao sẽ chà cho mày ba lần sáng trưa chiều, chà lột hết da, để sau này mày còn dám ra ngoài làm bậy không?!

La Cường làm còn tàn nhẫn hơn.

Thiệu Quân nhanh tay lẹ mắt lao vào đám đông, tách La Cường ra trước khi mọi việc trở nên bát nháo hơn.

Thiệu Quân huých mạnh lên ngực La Cường, quắc mắt mắng: Anh đang làm gì vậy!

Thấy cây dùi cui trong tay của mình chạm vào ai đó, Thiệu Quân nhìn xuống người đang nằm trên mặt đất, mẹ nó …


Vấn đề là, nếu chuyện này là nội chiến của ban 7, nếu kẻ Chu Kiến Minh đánh là Thuận Tử hay Nhím, thì dùi cui của Thiệu Quân chắc chắn sẽ nện xuống, đánh kẻ gây rối vài đòn cho hả dạ.

Nhưng Chu Kiến Minh lại đánh người ban 3.

Thiệu tam gia bênh vực phạm nhân dưới quyền mình có tiếng trong nhà giam.

Trong đại đội, ngoài đội trưởng Điền Chính Nghĩa, con có một vài quản giáo chia nhau ra quản lý 12 ban. Nhiều người thay phiên nhau trực ban, nhưng cũng có sự phân công, mỗi người chịu trách nhiệm một ban cụ thể. Đối với Thiệu Quân, ban 7 giống như con cái của mình, bọn nhỏ dù có bướng bỉnh đến mấy cũng phải do chính bố mẹ dạy bảo, chính tay Thiệu tam gia anh dạy bảo, mà ban 3 lại thuộc quản lý của Đội trưởng Điền.

Trước đám đông trong sân chơi lớn, những người trong ban 7 và ban 3 gây nhau giống như trong một đại viện mà con cái nhà mình đập vỡ kính của nhà khác, con cái nhà khác đó chạy sang giật mất que kem của con cái nhà mình vậy. Làm cha mẹ sao có thể để người khác bắt nạt con mình? Không được, không hợp lý chút nào, trong sổ tay Quản lý Quy tắc Ứng xử quản giáo của Thiệu Quân không có mục này, hoàn toàn không. 

Hơn nữa, dù Chu Kiến Minh bị bạn tù chèn ép nhưng Vương Báo cũng chẳng vừa gì, gã thường giở nhiều mánh khóe đi gây rối, được ban trưởng chốc đầu bao che, thường bắt nạt những người ở ban 5, 6, 7 và 8. Vương Báo bị tấn công bất ngờ, người có thù với gã thì khoanh tay hả hê, còn lại là những người chưa kịp định thần lại chuyện gì đang xảy ra. 

Một luật bất thành văn nữa trong nhà tù đó là, đừng dây vào những kẻ hung bạo.

Trước đây chưa ai từng gặp qua một tội phạm cưỡng dâm mà hung bạo như thế này cả.

Thiệu Quân cũng coi thường người như Vương Báo, chỉ dám quấy rối những kẻ yếu thế, làm gì có gan chọc vào mấy kẻ dữ dằn.

Một vài người lôi tên trứng thối xui xẻo với chiếc bàn chải đánh răng còn cắm vào mông lên, đưa đến phòng y tế.

Bọt kem đánh răng được trộn với bạc hà, the the lành lạnh, coi như sát trùng trực tràng luôn. Gã hét lên thảm thiết, tất cả tù nhân hả hê cười điên cuồng khi thấy người khác gặp họa.

Thiệu Quân dùng tay chém vào La Cường trong không khí, ánh mắt và cử chỉ làm vẻ cảnh cáo.

Giỏi lắm ‘con trai’, tàn nhẫn đó, nhanh tay lẹ mắt đó!

Nửa câu sau đương nhiên anh không biểu lộ ra ngoài: Vương Báo cũng đáng đời, thiếu dạy đã lâu, nay được dạy dỗ rất đúng lúc.

Hồ Nham có vẻ sợ nhóm quản giáo gây khó dễ, nên cướp lời, thay La Cường biện hộ: “Do hắn ta đụng vào tôi trước, sàm sỡ tôi trước!”

“Hắn còn sờ cả Chu Kiến Minh, nên mới bị đánh. Hắn sờ chỗ đó, chỗ kia, chỗ nọ, chỗ nào hắn cũng sờ qua hết trơn á!……”

Hồ Nham miêu tả sinh động như thật. Bàn chải đánh răng của y đã hỏng, còn phải mua bàn chải mới nhưng trong lòng ngoài mặt đều rất hân hoan vui mừng.

La Cường liếc nhìn Hồ Nham, mơ hồ khá vui vẻ, cái tên này …


Thiệu Quân quay sang La Cường, hừ một cái: “Hắn sờ anh có chỗ đó, anh thọc cả bàn chải đánh răng vào mông người ta? Lần sau ai chạm vào mặt anh, anh cũng đánh răng cho người ta luôn?”

La Cường nhìn vào mắt Thiệu Quân không hề sợ hãi, có ý như muốn nói, cảnh sát Thiệu, hay cậu thử chạm vào mặt ông đây xem, xem tôi có đánh răng cho cậu không? 

Chuyện xảy ra ở đại đội một đó, lan truyền khắp nơi, ai cũng biết.

Sau này, mỗi lần nhắc lại, mọi người đều cười trộm thêm một câu: Mông hổ đó, không sờ được đâu, không ai dám sờ hết á.

Ban trưởng ban 3 và ban 7 chưa ai nói gì ai, nhưng ban trưởng chốc đầu bên ban 3 thì nghẹn đến đỏ mặt tía tai, còn trong ánh mắt âm trầm của Lão Thịnh có thể thấy gã đang rất không vui. Tù nhân mới này đã thách thức nghiêm trọng đến quyền uy quản giáo, đe dọa đến quyền lực được xác định rõ ràng trong nhà tù này…

Đám nhãi con của ban 3 nghĩ rằng đây là một sự sỉ nhục khủng khiếp, nhưng chẳng biết đi kể khổ với ai, chỉ vì hôm xảy ra chuyện trùng với ngày nghỉ thường lệ của Đội trưởng Điền, ​​”cha ruột” không có mặt, quản giáo nhà bên Thiệu Tiểu Tam Nhi là “cha kế” của chúng ta, chúng ta bị bắt nạt! Những người trong ban 3 cay cú khó chịu.

Tất nhiên, La Cường cũng chẳng thoải mái gì, vì hắn bị biệt giam trong một ngày.

Hắn không sợ bị giam giữ, nhưng Thiệu Quân và vài quản giáo khác vây quanh hắn lần lượt nói liên tục ba tiếng đồng hồ về tư tưởng, đạo đức, hành vi của nhà giam vân vân vũ vũ, làm đầu hắn đau như bị niệm chú, cuối cùng đành chịu thua: “Thôi đừng đọc nữa, lần sau tôi sẽ không làm thế nữa, tôi buồn ngủ rồi, cho tôi về phòng ngủ.”

Thiệu Quân: “Còn nữa, phạt anh không được sử dụng bàn chải đánh răng trong nửa tháng.”

La Cường: “… Vậy tôi phải đánh răng như thế nào?”

Thiệu Quân “Có thể dùng kem đánh răng. Còn đánh thế nào là chuyện của anh, khỏi đánh luôn cũng được.”

La Cường nhăn mặt, không nói gì.

Thế là nửa tháng đó, mỗi buổi sáng mọi người đều thấy La Cường cầm một tuýp kem đánh răng, trong ánh mắt vây xem, nhúng ngón tay vào kem đánh răng rồi chà lên răng…

Đây là đòn sát thủ của Thiệu Quân, anh quản lý tù nhân chưa bao giờ dùng roi da nước muối, chỉ dùng những hình phạt nhỏ như thế này để đối phó, nhưng chắc chắn khiến người ta nhớ đến già!

Trong số những người theo dõi cảnh bát nháo hôm đó, chỉ có Hồ Nham mở to mắt nhìn chằm chằm bóng lưng của La Cường một lúc lâu, rồi tự nói: “Anh ta không phải là tội phạm hiếp dâm, Vương Báo mới giống tội phạm hiếp dâm.”

Nhím khinh khỉnh nói: “Sao mày biết? Quản giáo đã đã nói tòa tuyên án, chắc chắn không sai đâu!”

Hồ Nham nói: “Tòa án thì không thể phán sai à?”

Thuận Tử nói: “Mấy vụ như thế này, tao thấy những người có gia thế, giàu có và quyền lực đều được tòa phán nhẹ, chưa thấy ai bị kết án nặng! Những kẻ như vậy phải xử tử hình mới đúng!”

Hồ Nham nghiêm túc nói: “Tao không thấy giống. Hai tên hiếp dâm lúc trước vào đây có tên nào giống Chu Kiến Minh đâu? Người phạm tội hiếp dâm không phải là người có tính cách như thế.”

“Bất cứ ai động vào trẻ em đều không đáng làm đàn ông. Thứ đó không sử dụng tốt, mới ra tay với trẻ em, tất cả bọn ấu dâm đa phần đều bất lực, tâm lý không bình thường! …”

Hồ Nham khẽ lẩm bẩm, tự tin vào phán đoán của mình.

Hồ Nham tuy rằng có lúc lẳng lơ, nhưng y thật sự rất tinh tế nhạy cảm, dễ dàng đánh giá được người khác từ cái nhìn đầu tiên.

Kể từ ngày đó, Hồ Nham nhìn Chu Kiến Minh bằng ánh mắt khác hẳn…


Sau này, có lần La Cường nói với Thiệu Quân, đến Hồ Ly còn có thể nhìn ra được, cặp mắt heo này của em chỉ để trang trí, câu dẫn người khác thôi à? Chẳng nhìn ra một cái gì?!

(Quân em là mắt phượng hẹp dài mà La daddy nỡ nào bảo ng ta mắt heo hmu hmu =]]]]…..)

Thật raThiệu tam gia cũng không phải ngốc, anh cũng thấy có gì đó không đúng.

Tù nhân mới này không phải là lần đầu tiên vào tù vì đã quen với nhiều chiêu trò trong trại giam. Hơn nữa, Chu Kiến Minh được áp giải đến Thanh hà bằng xe bọc thép và tám cảnh sát đặc nhiệm hộ tống. Đây chắc chắn là tù nhân trọng tội, một nhân vật nguy hiểm nào đó, hơn nữa lại còn cố tình che giấu, thâm tàng bất lộ.

Quay lại văn phòng, việc đầu tiên anh làm là bật máy tính, vào hệ thống quản lý nhà tù xem danh sách. Anh tìm cả buổi, xem qua danh sách năm nay, năm ngoái, thậm chí ba năm trước, cũng không có tên ‘Chu Kiến Minh’ trong danh sách máy tính của mạng nội bộ của nhà tù.

Thiệu Quân cắn điếu thuốc, không quay đầu lại hỏi đồng nghiệp: “Quái, sao không có tên Chu Kiến Minh trong máy tính vậy?”

Đồng nghiệp phản bác: “Hoàn toàn không có luôn à? Chắc do người làm hồ sơ quên mất. Trước đây cũng hay quên, tôi phải tự mình ghi thêm.”

Quên ghi? Trùng hợp vậy sao?

Thiệu Quân nhằn điếu thuốc, nghiêng đầu nhìn chồng hồ sơ của Chu Kiến Minh trên bàn …

Vì sự cố bàn chải đánh răng, phòng giam ban 7 im hơi lặng tiếng đến mấy ngày, không ai dám mạo muội động vào Chu Kiến Minh.

Các quản giáo cũng phát hiện ra rằng Tù nhân 3709, chỉ cần không ai khiêu khích hắn, hắn sẽ không gây rắc rối; nếu không có ai nói chuyện với hắn, hắn có thể im lặng cả ngày, không bao giờ chủ động nói chuyện với người khác.

Chỉ có ban trưởng ban 7, lão Thịnh, nhìn chằm chằm Chu Kiến Minh, ánh mắt đỏ vằn lên bất thường.

Lão Thịnh trước đây cũng từng lăn lộn trong giang hồ, từ đông bắc đưa tới đây, cũng từng có nhiều thủ hạ, làm qua rất nhiều việc, hơn một lần vào tù. Những người như vậy đều độc ác, bàn tay nhúng chàm. Gã không chủ động tự mình chỉnh đốn tù nhân mới, không có nghĩa là gã chịu nhịn, nhưng gã vẫn chưa tìm được cơ hội. Mọi người đều biết, chuyện của Chu Kiến Minh vẫn chưa xong đâu.

Thời gian qua nhanh như chó chạy ngoài đồng, chỉ trong nháy mắt, đã gần một tháng trôi qua.

Lịch làm việc của quản giáo là một ngày trực, hai ngày nghỉ, luân phiên liên tục 24 giờ, nghỉ 48 tiếng để vùi đầu ngủ.

Thiệu Quân thích nhất là sống kiểu này, trong thời gian làm việc cũng vui vẻ như đi chơi, sau giờ làm việc thì lại càng vui vẻ.

Mỗi khi làm việc, anh hòa mình giữa đám tù nhân đủ loại, vỗ về chỗ này, giáo dục chỗ kia, như một người chú vậy. Và Thiệu Quân chợt nhận ra rằng gần đây anh vô thức chú ý đến Chu Kiến Minh, lúc nào cũng tìm kiếm bóng lưng hắn trong đám người…

Người đàn ông này hàng ngày ăn ở căng tin, luôn ngồi xổm trên ghế.

Người đàn ông này lông mày rậm, trên trán, xương mày, gáy, xương quai xanh, mu bàn tay, lòng bàn tay, và các nơi dễ thấy, tổng cộng có tám vết sẹo lớn nhỏ;

Người đàn ông này không quá cao, nhưng vai rộng, khuôn ngực rắn chắc, đôi mắt sắc sảo, đi giữa đám đông luôn là người nổi bật nhất;

Ngón tay hắn thô và dài hơn người khác, tay chân rất nhanh nhẹn, thoạt nhìn đã biết là người bươn chải, việc gì cũng đã từng làm qua…

Trong đội huấn luyện tù nhân mới, người đàn ông này chỉ mất nửa ngày để học xong tất cả những thứ cần học, dư lại tám ngày rưỡi ngồi xổm; làm việc trong nhà xưởng thủ công, người khác mài hai viên đá trong một giờ, người này có thể mài ra trong một giờ, thời gian dư ra luôn ngồi xổm trên ghế, nhìn vào một khoảng bất định, hai mắt thẫn thờ, không biết là đang nhìn gì, hay đang chờ đợi ai..

La Cường đang đợi ai đó thăm tù sao.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.