TỘI PHẠM (Hãn Phỉ)

Chương 82


Đọc truyện TỘI PHẠM (Hãn Phỉ) – Chương 82

Chuyển ngữ: Andrew Pastel

Thiệu Quân đã phải chịu đựng một mình quá lâu, tính tình nóng nảy của anh cũng đã được rèn giũa một chút kiên nhẫn, không cần quá gấp gáp ngả bài với La Cường, dù gì giằng co cũng được hơn nửa năm rồi, thêm hai ba ngày nữa cũng chẳng sao.

Buổi tối xem xong tin tức, từ phòng tập thể đi ra, La Cường dùng vai cọ qua Thiệu Quân, không biết cố ý hay vô ý, là cọ tới cọ lui đến mấy lần, thấp giọng hỏi: “Có muốn ăn khuya không? “

Thiệu Quân liếc qua mí mắt, mặc kệ tên này, vẫn bày ra vẻ mặt lạnh nhạt.

Anh đánh mắt ra xung quanh, nhanh chóng xác định cảnh sát Tiểu Mã đang đứng một mình, tiến lên ôm cậu ta một cách thân thiết. Anh với Mã Tiểu Xuyên kề vai sát cánh đến nhà hàng dưới tòa nhà văn phòng ăn hoành thánh, suốt dọc đường hai người tựa đầu vào nhau tán gẫu về trận bóng chuyền ngày hôm đó, trông rất thân thiết.

Ban đêm, trong màn hình giám sát, Thiệu Quân nhìn chằm chằm La Cường không chớp mắt, nhìn La Cường lăn lộn trên giường không ngủ, nằm nghiêng nửa người, cạ cơ thể lên ván giường để dập lửa…

Hai người chiến tranh lạnh hơn nửa năm, La Cường cũng không đi lung tung với người khác.

Thực ra gần sáu năm La Cường ngồi tù, hắn cũng chưa từng dan díu đến người thứ hai.

Thiệu Quân bĩu môi, đôi mắt đỏ như con thỏ nhìn chằm chằm màn hình, cảm thấy còn chưa hết giận, duỗi một ngón tay ra chọc vào màn hình máy tính, chọc cơ thể run rẩy phập phồng của La Cường trong video, chọc tên khốn chết dẫm này …

Hai ngày sau, khu nhà giam số ba lại lần nữa làm lao động ngoài trời, các đội trưởng của mỗi đội dẫn tù nhân, mang theo thang và các dụng cụ lao động đi thu hoạch cây ăn trái và rau củ trong vườn.

Cuối hè và đầu thu là thời điểm thu hoạch nhiều loại nông sản, rau củ quả chín rồi phải hái nhanh vì sợ bị thối, hỏng. Ven đường đậu một chiếc xe tải lớn, những quả táo to đã hái được cho vào hộp nhựa, những quả táo tàu đỏ thẫm to mọng được đóng thành từng bao, để lên xe tải chở ra khỏi nông trường.

Thiệu Quân lái đến một chiếc xe tải hạng nhẹ, mở cửa khoang sau ra hiệu cho mọi người chất mấy bao tải bí ngô lớn lên xe, thoáng cái đã chất gần hết khoang.

Ánh mắt anh lướt qua tán lá rậm rạp trước mặt, xoay người lại, tìm kiếm tên khốn mà anh đang nhớ thương trong lòng.

La Cường qua lại khiêng mấy bao tải to, áo tù đẫm mồ hôi, trán rám nắng, làm việc quần quật mà im lặng không than một lời.

Cảnh sát Tiểu Mã chịu trách nhiệm thống kê điểm công nói, La Lão nhị nửa năm qua rất tích cực lao động, người khác làm một phần, hắn làm hai phần, nếu người khác làm hai phần, hắn sẽ làm bốn phần, làm như bán mạng. La Cường hiện là bếp trưởng phụ trách nhà ăn của tù nhân, cũng kiêm luôn việc trên vườn rau và tham gia mọi công việc lao động ngoài trời. Vào buổi trưa, quản giáo giao bữa ăn đến vườn cây ăn quả, La Cường thậm chí còn không nghỉ tay để ăn, hắn cầm một cái bánh bao lớn, cắn vào miệng rồi quay lại làm việc …

Mã Tiểu Xuyên thản nhiên nói với Thiệu Quân, số điểm công việc mà La Cường đã giành dụm được trong hai năm qua đủ để hắn xin giảm án. Những màn trình diễn xuất sắc trong các giải đấu bóng rổ và bóng chuyền cũng có thể cộng thêm điểm thành tích. Mặc dù viện kiểm sát rất nghiêm ngặt với tội phạm xã hội đen, không dễ phê duyệt, nhưng chúng ta cứ báo lên thử đi.


Mọi người trong khu vực nhà giam số 3 đều biết La Cường có liên quan đến một vụ án lớn nên mới lãnh án chung thân, người này đã không còn là 15 năm tù nữa, người này là tù chung thân.

Vài người thuộc Đại đội Hai hàng xóm ngồi xổm dưới gốc cây ăn quả lặng lẽ hút thuốc.

Mấy kẻ đó là Đại Hồ và Lương Tử, đều là những cây đinh gai nổi tiếng của đại đội hai, lần nào lao động cũng dùng mánh lới, tìm nơi râm mát nghỉ ngơi.

Đại Hồ nhìn theo bóng lưng La Cường, cắn tàn thuốc lẩm bẩm, “Tao chưa bao giờ thấy La Lão nhị tích cực bán mạng thế này. Lần này chung thân rồi, hắn gấp gáp cái gì chứ?”

Lương Tử khinh thường nói: “Mẹ nó, giờ gấp gáp cũng được tích sự gì? Tụi mình 18 năm, còn có hy vọng có thể thoát án. Tên này còn thêm 30 năm nữa, mày nhắm hắn ra ngoài nổi không? Coi như chết trong nhà tù này rồi còn gì? “

Thiệu Quân nghe được, chân mày dưới vành mũ cau lại, cảm thấy khó chịu, muốn đi chỗ khác …

Thiệu Quân đã nghẹn lâu rồi, anh cũng rất muốn biết La Cường đang nghĩ gì trong đầu, trong lòng hắn?

Nếu nó không hỏi thì tên khốn đó sẽ không bao giờ, vĩnh viễn không bao giờ thẳng thắn, dù là ba mươi năm sau, đến già đến chết cũng sẽ không nói!

La Cường vác thang gỗ bước vào rừng cây, Thiệu Quân lặng lẽ đi theo, đế giày da của anh phát ra tiếng lạo xạo trên mặt đất đầy cành cây và lá khô.

La Cường tiếp tục đi đến chỗ sâu nhất của rừng cây, không đặt thang xuống hay ngoái lại, hừ mũi, “Vẫn còn đi theo à? Không mệt hả?”

Thiệu Quân sau lưng La Cường cắn răng một cái, nhỏ giọng mắng.

Anh đột ngột rút dùi cui ra, nhắm vào eo lưng của La Cường, hung hăng đánh một gậy vào mông tên khốn này …

Chiếc thang đã sớm bị ném sang một bên, La Cường quay lại dùng khuỷu tay đỡ dùi cui, Thiệu Quân thuận thế cầm dùi cui đẩy La Cường vào gốc cây, còng tay hắn lại.

La Cường thấp giọng hừ nói: “Em làm gì vậy…”

Hai người thở hổn hển, bế tắc, giãy giụa, mũi áp vào chóp mũi, ánh mắt chậm rãi biến chuyển, hô hấp cũng bắt đầu rối tung.

Đã nhiều ngày không gần gũi, giờ cả hai đều như nhau, chỉ cần chạm vào đối phương là có thể cứng lên ngay lập tức. La Cường đột nhiên vặn trái tay, thô bạo nắm lấy anh, kéo vào lòng rồi ôm chặt, thở gấp. Sự cứng đầu cứng cổ mỗi lúc một giận dữ của Màn thầu luôn khiến trái tim hắn tan chảy …


Trong rừng cây nhỏ vang lên từng tiếng thở hỗn độn.

Cánh tay La Cường rất mạnh, ghìm chặt anh, nhưng giọng nói lại dịu đi, mang theo một chút gì năn nỉ: “Màn thầu, ngày hôm qua em nói thắng rồi em sẽ tha cho anh.”

Người đàn ông này đã phải xuống nước cầu xin lòng thương xót từ bao giờ?

Thiệu Quân tránh đi mấy cái, lại để cho La Cường cọ xát vào cổ mình, thở hổn hển chửi thề: “Đừng hòng, tôi không tha cho anh đâu.”

La Cường gặm gặm cái gáy của anh, ngâm nga, “Em có đang nghĩ giống anh không?”

Thiệu Quân: “Anh nghĩ gì?”

La Cường: “Ông đây nhớ em…”

Thiệu Quân: “Cút đi.”

La Cường mắt tối sầm lại: “Ngày hôm qua chơi bóng, em mặc cái quần hoa to kia, thật là xinh đẹp, ưa nhìn, ông đây còn muốn nhìn thấy em mặc…”

Thiệu Quân cảm thấy khó chịu, uất ức không chịu nổi, chống cùi chỏ vào xương sườn La Cường, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén: “La Cường, anh đã giấu tôi bao nhiêu chuyện rồi? Anh còn định lừa tôi bao lâu nữa?”

Nụ cười trên khóe mắt và môi La Cường lúc đó chợt đông cứng lại, sự hưng phấn trong mắt cũng gió cuốn mây tan.

“Ba mươi năm, nửa đời sau, con mẹ anh lại còn cười được …” Thiệu Quân tức giận đến há mồm chửi bới: “Con mẹ nó tôi xinh đẹp, xinh đẹp con mắt anh! Trên trán Tam gia gia của anh đây viết chữ ‘ngu’ hay chữ ‘khờ’? “

“La Cường!!! … Anh trốn tránh tôi, anh lừa gạt tôi, tôi mà không hỏi anh sẽ không bao giờ nói, anh coi tôi như đồ ngốc, trong mắt anh tôi luôn là đồ ngốc! “

Đôi mắt Thiệu Quân đỏ bừng, anh cố gắng hết sức để chịu đựng, gân xanh nổi đầy trên cổ.

Hai tay La Cường dần buông lỏng, dựa vào gốc cây, đôi mắt đen đặc, sâu không thấy đáy …


Cả hai cùng kinh ngạc nhìn nhau, xung quanh lặng ngắt như tờ, như cùng nhau rơi vào một thời không xa lạ nào đó, cả người như không trọng lượng …

Ngày đó, Thiệu Quân lái chiếc xe bán tải, thò đầu ra ngoài cửa sổ, vội vàng chào: “Xuyên Tử, tôi lấy con xe này đi luôn. Tôi sẽ trở về trước khi đèn tắt vào ban đêm!”

Thiệu Tam gia lái xe tải nhỏ chạy vù vù trên con đường ngoại ô, mang theo một xe bí ngô lớn. Không ai biết, trong những bao tải chất thành đống ở ngăn sau, có một bao tải lớn chắc chắn không chứa bí ngô.

Thiệu Quân phóng xe nhanh hết cỡ, lái xe vào thị trấn quận, lái xe về căn nhà thuê của mình.

Anh đậu xe tải ngay bên lề đường bên ngoài tiểu khi, mặc kể những quả bí ngô trong xe có bị cướp đi hay không.

Thiệu Quân dùng một tay kẹp La Cường, kéo nửa người hắn về phía phòng thuê của mình. Trên thân La Cường phủ áo khoác, che lại hai tay bị còng. Cả hai đều cố gắng hết sức để tránh ánh nhìn của nhau, tâm tình gợn sóng, như thể họ biết rằng mọi thứ chỉ là khúc dạo đầu cho cơn một bão sắp sửa ập đến.

Thiệu Quân tra loạn chìa khóa mở cửa, ngón tay cào lung tung, thô bạo đưa La Cường vào phòng!

Áo khoác rơi trên mặt đất, La Cường bị còng hai tay, lảo đảo một chút, lập tức bị Thiệu Quân túm cổ áo. Ánh mắt Thiệu Quân vô cùng tức giận và đau khổ.

Thiệu Quân chất vấn: “Không có người ngoài, chỉ có hai chúng ta, anh nói đi tôi nghe, anh có thể nói thật được không?”

La Cường cực kỳ bình tĩnh, mặt không biểu cảm: “… Em cũng biết rồi, còn bắt ông đây phải nói gì nữa.”

Thiệu Quân nhìn hắn đầy hoài nghi, đáy mắt chậm rãi dâng lên một tầng sương mù.

Anh thô bạo chỉ vào trán mình, chọc chọc ngón tay, gằn từng chữ nói: “Đây, La Cường anh nhìn tôi nhìn tôi đi, nhìn tôi đây này.”

“Phát súng này, 16 năm anh cũng chưa bắn. 16 năm, con mẹ nó anh chờ đến lúc này mới chịu nổ súng! Anh tự thú, anh nhận tội, thì chẳng khác nào bắn một phát súng đánh gục tôi rồi, La Cường anh thực sự tàn nhẫn, anh nhẫn tâm đối xử với tôi như vậy! “

La Cường: “……”

Đôi mắt La Cường bị đau đớn đâm thật sâu vào …

Đây là lần đầu tiên La Cường đến căn nhà Thiệu Quân thuê.

Căn hộ trong thị trấn nhỏ một phòng ngủ một phòng khách, có giá thuê dưới hai nghìn nhân dân tệ một tháng. Cư dân trong tòa nhà này đa số là nông dân ở vùng ngoại ô, bị chính phủ trưng dụng đất rồi đền bù. Thiệu Quân thuê nơi này hoàn toàn là để tìm một nơi thuận tiện để ngủ, thay vì thường xuyên trở về nhà trong thành phố. Trong nhà bày biện đúng lối sống của một thanh niên độc thân. Bếp không sử dụng, chăn bông không gấp, ghế sofa, bàn cà phê, sàn nhà, và thậm chí cả TV vắt đầy quần áo bẩn và những thứ linh tinh.

Thiệu Quân vén chăn ra khỏi giường, cậy mạnh đẩy La Cường ngã xuống, ngực đè nặng lên ngực. Anh ấn hai tay La Cường qua đầu, còng hắn vào lan can giường.

La Cường giãy mạnh mấy lần, sắc mặt tái mét, tức giận quay mặt đi, không nói gì.


Dù đã đến bước này, để cho Thiệu Quân ép đến mức này, La lão nhị vẫn là La lão nhị. Ngay cả khi đối mặt với Màn thầu, cho dù mọi việc hắn làm khi ấy đều thật rõ ràng, La Cường cũng sẽ không khóc lóc thảm thiết, cúi đầu với ai đó cầu xin lòng thương xót, hắn sẽ không bao giờ là loại người như vậy.

Thiệu Quân nhìn bộ dạng La Cường như thế, ngực càng quặn đau đến tột cùng: “La Cường, anh là đồ khốn nạn! Anh ích kỷ, anh là đồ khốn nạn, anh vẫn không chịu thừa nhận lỗi lầm của mình, anh vĩnh viễn luôn sẽ như vậy!”

La Cường bướng bỉnh mím môi thành một đường, một lúc mới hừ mũi: “Ghét anh sao? Vậy ra ngoài mua một con dao rồi đâm anh đi cứ đâm thật mạnh, anh nợ em, anh sẽ không bao giờ đánh trả.”

Thiệu Quân lắc lắc cổ của La Cường một cách tuyệt vọng, anh như sắp phát điên lên: “Tôi đâm anh, tôi làm sao nỡ đâm anh bị thương đây!!!”

“Lão nhị, mẹ nó anh đừng lại giả vờ với tôi, đừng nói với tôi lúc trước anh tự thú không phải vì tôi! Đừng có nói với tôi trước bức cung của tổ chuyên án, bị đánh bị khi dễ nửa tháng nhưng không nói một lời là để quay về gặp tôi lần nữa! Đừng nói với tôi rằng anh không thật tình với tôi! Đừng nói với tôi rằng anh không muốn ở bên tôi, con mẹ nó anh cũng thương tôi mà, vì cái gì mà làm vậy, vì cái gì vì cái gì!!!!!!!!!!!!! “

La Cường vô cùng kinh ngạc, lớp ngụy trang cứng cáp trên mặt đột nhiên nứt ra, lặng lẽ rách thành những mảnh vụn, rơi lả tả trước mặt Thiệu Quân.

Đau khổ chống đỡ lâu như vậy, Thiệu Quân bây giờ đã biết sự thật, anh đã nghĩ gì, anh có thể thực sự đâm La Cường một dao sao? La Cường không bị kết án tử hình, người này không phải đến nơi hành quyết, đối với Thiệu Quân, đó là loại cảm giác nhẹ nhõm thở phào sau một thời gian kiệt sức và đau đớn vì nghĩ sẽ phải chia lìa nhau. Phải chịu qua ba tháng dày vò không biết hắn sẽ sống hay chết, tim cũng cứng lại rồi, còn gì đau hơn lúc đó. Người đã mất dù sao cũng không thể quay lại, trong lòng bàn tay vẫn ôm ý nghĩ cuối cùng, có thể nhẫn tâm vứt bỏ rồi cho qua sao?

Nhưng, làm sao La Cường có thể nói sự thật với Thiệu Quân lúc ấy?

Màn thầu đã phải ngồi tù vì hắn, Màn thầu vì hắn không về nhà, chắp vá mỗi ngày để ở bên cạnh hắn.

Màn thầu mười bốn tuổi không có mẹ, Màn thầu nói rằng anh sẽ không bao giờ tha thứ …

La Cường hắn cũng cồ mồ côi mẹ năm mười tuổi. Chỉ mới nửa ngày không gặp, hối hả chạy đến bệnh viện thì người đã đi mất, vĩnh viễn không có thể trở lại. La Cường hiểu cảm giác đó như thế nào.

Dù có tốt và quan trọng đến mức nào đi nữa, trong lòng Màn thầu,liệu hắn có thể thay thế mẹ anh không?!

La Cường chọn một con đường thắng ăn cả ngã về không là tự thú, sẽ không nghĩ đã chơi dao rồi còn có thể lấy về một cái mạng. Khi đó hắn mới ngoài hai mươi tuổi, là những năm tháng tâm tính hắn tàn nhẫn nhất, máu lạnh nhất. Hắn giết người như ngóe, tội ác hắn gây ra bắt lại phanh thây ngũ mã cũng không đền lại được. Thế đạo có luân hồi, thiện ác rồi cuối cùng cũng phải trả, sớm muộn gì cũng phải trả. Khi La Cường đi theo con đường này, hắn cũng không nghĩ mình sẽ được chết già, hắn chưa từng nghĩ rằng ông trời sẽ đối xử tử tế với hắn, chưa từng nghĩ có thể gặp được người như Màn thầu…

Tự thú lúc đó cũng là do hoàn cảnh ép buộc. Ngay khi Tổ chuyên án của Bộ Công an bước vào nhà tù Thanh Hà nhắc tên, La Cường biết rằng con đường này đã đến hồi kết. Lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, tội ác sớm muộn gì cũng bị vạch trần, Đàm Ngũ gia bị giết, Lưu Hiểu Khôn bị bắt, Bộ trưởng Lưu bị kết án, cả lũ tép riu bên dưới sắp bị xóa sổ. Ngoài tự thú, La Cường còn con đường nào khác để đi?

Hơn nữa, thế lực họ Lưu có nguồn gốc phức tạp và có rất nhiều bè nhóm đứng đằng sau, chúng đã thuê những luật sư nổi tiếng nhất ở các tỉnh phía Bắc để cắn ngược lại. Tất cả tội danh mua hung giết người đều bị dồn vào tay La Cường. Với tính khí của La Cường, liệu hắn có chịu chấp nhận không? Hắn có thể cam tâm tình nguyện làm vật tế thần cho họ Lưu và con trai ông ta không?

La Cường thà bị bẻ cong chứ không muốn gãy, thà chết một cách oanh liệt chứ không phải uất ức để kẻ khác dồn vào chỗ chết. Hắn sẽ kéo theo tất cả, cùng đồng vu quy tận.

Sự quyết đoán của La Cường, và nghĩa khí giang hồ giang hồ, phong thái làm đại ca bao nhiêu năm, hắn tàn nhẫn với người khác, nhưng còn tàn nhẫn hơn với chính mình. Trước mắt hắn chỉ có ngõ cụt này, hắn tự ném mình xuống vực sâu địa ngục, tự thiêu mình thành tro, chứ tuyệt đối sẽ không bao giờ thương tổn người khác.

Chỉ cần hắn có thể đổi về cho Tam nhi bé bỏng của hắn một đời hạnh phúc an yên, đổi cho tam màn thầu một đời trong sạch tự do, để kẻ thù của của gia đình anh nhà cửa tan nát đoạn tử tuyệt tôn, hắn cảm thấy như vậy là rất đáng giá!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.