Tôi Phải Đào Hôn

Chương 47


Đọc truyện Tôi Phải Đào Hôn – Chương 47


Editor: Hắc Bạch
Mãi đến tận khi đi tới vách núi ở đây, chuẩn bị mặc trang bị leo núi Ôn Kỳ mới mở miệng: “Xảy ra chuyện rồi.”
Kim đại thiếu nhìn cậu.
Ôn Kỳ đưa tin tức đã mở ra từ lâu cho hắn xem, nói: “Trong đó có thầy An.”
Kim đại thiếu trầm mặc một giây: “Người thế nào?”
Không đợi Ôn Kỳ mở miệng, máy truyền tin của Kim đại thiếu rung lên, là cuộc gọi đến từ Kim gia đại trạch.
Nguyên nhân là vì mấy ngày nay Kim Bách Lỵ ở lì trong phòng ngủ nhàm chán liền lên mạng, vừa vặn nhìn thấy tin tức, phát hiện cửa hàng thú cưng bị đụng chính là nơi thầy An thường đến, hôm nay lại là cuối tuần, cô rất sợ thầy An sẽ đến, nhịn không được gọi điện cho thầy An, có lẽ được người trong bệnh viện trả lời, liền biết người yêu xảy ra chuyện, liền nhanh chóng ra khỏi cửa chạy đến bệnh viện.
Kim đại thiếu kết thúc trò chuyện, cùng Ôn Kỳ đi về phía bệnh viện, trên đường đi thuận tiện tìm hiểu sự việc.
Câu lạc bộ cách bệnh viện không xa lắm, chờ tới khi hai người đến nơi liền thấy Kim Bách Lỵ vừa vặn chạy tới.

Ôn Kỳ lập tức vội vàng đi đến, muốn để cô bình tĩnh lại một chút.
Kim Bách Lỵ nắm lấy tay cậu: “Anh ấy đang ở đâu? Người đâu?”
Trong chớp mắt hai người nhìn thoáng qua nhau.
Kim Bách Lỵ nhớ lại trước khi đi người này đã gửi cho cô tin nhắn, biết tiếp theo phải nhờ vào chính bản thân mình.
Ôn Kỳ nhìn nàng chuẩn bị kỹ càng, thấp giọng nói: “Nghe nói vẫn còn đang cấp cứu, người của tôi một mực đi theo anh ấy, để tôi hỏi xem tình huống thế nào.”
Kim Bách Lỵ không rõ lặp lại: “Người của cậu đi theo anh ấy?”
Vừa mới dứt lời, một bác sĩ toàn thân dính máu đi tới trước mặt bọn họ, bỏ khẩu trang xuống áy này nói: “Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức.”
Kim Bách Lỵ lập tức hút một ngụm khí lạnh, ngay sau đó liền chán nản ngã quỵ xuống, được Kim đại thiếu đứng ở bên cạnh dỡ lập, nhất thời cảnh tượng trở nên vô cùng hỗn loạn.

Tiểu hộ sĩ cố gắng chen chúc trong đám người, túm lấy bác sĩ: “Bác sĩ Trần, không phải bên trái, này là người nhà của bệnh nhân nằm bên phải.”
Bác sĩ rời đi cùng cô gái: “Bên phải sao? Cô nhìn xem tôi đây bận đến lú lẫn rồi đây này.”
Tiểu hộ sĩ nói: “Chứ còn gì nữa, tôi đây cũng mệt muốn chết rồi đây này.”
Hai người vừa đi vừa nói, nhanh chóng đi đến hành lang bên phải, xoay người đi vào trong nhà vệ sinh, cởi quần áo cho túi xách của mình, rời đi.

Kim đại thiếu rất nhanh liền biết là hiểu lầm, liền đưa Kim Bách Lỵ đến phòng bệnh bên cạnh, đợi cô tỉnh lại liền nói cho cô biết, sau đó liền nhanh chóng đi về phía phòng bệnh của thầy An, phát hiện người này chỉ bị thương nhẹ, liền yên tâm.
Hắn đảo mắt một vòng quanh phòng bệnh, nhìn về phía nam nhân một mực canh giữ bên giường bệnh.
Ôn Kỳ để ý tới tầm mắt của hắn, giới thiệu: “Đây là thuộc hạ của tôi.”
Kim đại thiếu gật gật đầu, thầm nghĩ nam nhân này khẳng định không đơn giản.
Hắn còn nhớ rõ thời điểm hắn bước vào trong phòng bệnh, đối phương vẫn đang ngồi trên ghế nhìn về phía hắn, mặc dù thần sắc bình tĩnh, nhưng khí thế trên người rất mạnh, đã rất lâu rồi hắn không gặp qua người nào chỉ cần nhìn một chút liền cảm thấy nguy hiểm.

Bất quá khoảnh khắc này chỉ tồn tại một giây đồng hồ, sau khi nam nhân ấy chạy tới bên người Khương Quyết, khí tràng đột nhiên giảm xuống rất nhiều, trở nên vô hại.
Hạ Lăng Hiên hoàn toàn không quan tâm đến ánh mắt dò xét của hắn, ở nơi không ai nhìn thấy liền nhéo nhéo tay Ôn Kỳ, lập tức trở nên cao hứng.
Ôn Kỳ thấy ở đây có người của Kim đại thiếu, liền dẫn người nào đó đến phòng bệnh trống không bên cạnh, vừa đóng cửa lại, người đứng phía sau liền hun hăng mạnh mẽ ôm lấy cậu.
Hạ Lăng Hiên cúi đầu, tại hõm cổ cậu hít hít ngửi ngửi: “Bảo bối, tôi nhớ em.”
Ôn Kỳ nhớ đến trên người anh dính đầy máu, hỏi: “Anh thế nào?”
Hạ Lăng Hiên muốn nói không có gì, nhưng lời đến bên môi lại bẻ lái, lẩm bẩm nói: “Cả người tôi đều đau nhức, đêm nay lại phải ngủ cùng với em rồi.”
Ôn Kỳ im lặng.
Hạ Lăng Hiên hỏi: “Nếu tôi không liên lạc với em, em sẽ lo lắng cho tôi sao?”
Ôn Kỳ nói: “So với anh, tôi lo cho thầy An hơn.”
Hạ Lăng Hiên tiêu hoá một chút, mỉm cười ôm chặt cậu: “Cho nên vẫn là em lo lắng cho tôi.”
Ôn Kỳ không phản bác.
Cậu cảm giác quan hệ của cậu với Trác Vượng Tài có chút vi diệu.
Ban đầu cậu cứ nghĩ hai người bọn họ phải “một mất một còn”, về sau mặc dù đã hoà thuận, nhưng Trác Vượng Tài vậy mà lại có hứng thú với cậu, phảng phất thời thời khắc khắc đều muốn nhào đến ăn sạch cậu, lần nào cũng khiến cậu bực mình.
Sau đó cậu lại phát hiện tâm tư của Trác Vượng Tài cùng với thân phận khác của anh, lại càng nhận ra được tầm ảnh hưởng của mình đối với người này, mà Trác Vượng Tài cũng thoả hiệp với cậu, bỗng chốc từ một con dã thú ăn thịt trở thành một con mèo to to, thu móng vuốt lại đến bên cạnh cậu cầu thu dưỡng.
Cậu không nhất định phải thu dưỡng người nọ, nhưng con mèo cỡ bự này mỗi ngày đều lắc lư ở trước mặt cậu, thi thoảng lại động kinh ngu ngốc cũng như mang đến cho cậu không ít chuyện vui, bởi vậy đột nhiên biết được mèo bự ở bên ngoài xảy ra chuyện ngoài ý muốn, trong lòng cậu đều khó nói nên lời cảm thấy không nỡ.
Cậu cảm thấy nếu cậu thật sự nuôi một con sủng vật, cảm giác đại khái chính là như này đi.
Nhưng mà cậu chưa từng nuôi thứ gì cả, nên không dễ dàng phân biệt.
Cậu giãy giụa: “Đừng có chà máu lên người tôi.”

Hạ Lăng Hiên thấy thế liền dừng lại, buông lỏng ra nhìn áo khoác của cậu, nói: “Không có việc gì, máu trên người tôi đã khô hết rồi, em mặc áo tối màu thế này, nhìn không ra đâu.”
Ôn Kỳ đi đến bên giường bệnh rồi ngồi xuống, hỏi thật chi tiết mọi chuyện, chờ đến khi ra ngoài, Kim nhị thiếu cũng vừa lúc chạy đến bệnh viện, biết được thuộc hạ của cậu kịp thời cứu được thầy An, hỏi: “Người của ngươi vẫn luôn đi theo hắn?”
“Là gần đây vẫn luôn bảo vệ hắn,” Ôn Kỳ thở dài, “Đề phòng vạn nhất.”
Vị này là lão đại Bắc Khu, làm sao nhanh chóng chiếm đoạt những bang phái lớn kia, mấy lão đại khu khác đều rõ ràng.

Trước đấy cậu ta với Kim Bách Lỵ là một đôi, mấy vị lão đại kia không dám đắc tội cậu, nhưng tuyệt đối là đứng ngồi không yên, sợ cậu sẽ mượn thế lực Kim gia nuốt chửng bọn họ, mặc dù hiện tại cậu ta đã chia tay với Kim Bách Lỵ, nhưng bọn họ có thể còn chưa dám ra tay động thủ.
Vậy làm thế nào mới có thể khiến Kim gia triệt triệt để để đoạn tuyệt quan hệ, đối đầu với cậu ta?
Chuyện này, trước đó bọn họ không biết, sau đó biết được quan hệ tình tay ba giữa Kim Bách Lỵ, thầy An với cậu ấy đang rất hot, truyền đi khắp nơi, bọn họ tự nhiên rõ ràng —— chỉ cần làm thịt thầy An rồi giá hoạ cho cậu, Kim Bách Lỵ chắc chắn sẽ đoạn tuyệt quan hệ với cậu, không chỉ có đoạn tuyệt, còn có thể giết chết cậu ta, bọn họ không cần phải động thủ, dù sao cậu ta cũng có đầy đủ lý do mưu sát thầy An.
Quan trọng nhất chính là, thầy An chỉ là một giáo sư đại học hết sức bình thường, thật dễ để động thủ.
Bởi vậy vì phòng ngừa xảy ra chuyện này, Ôn Kỳ đương nhiên phải chuẩn bị thật chu đáo.
Kim nhị thiếu hỏi: “Là bọn họ ra tay?”
Chuyện này trên đường tới đây Kim đại thiếu có nghe Ôn Kỳ giải thích rõ ràng cũng đã hỏi qua, mà không có chứng cứ gì cả, giờ phút này cũng nhìn về phía Khương Quyết, muốn biết thuộc hạ của cậu ở nơi đó chứng kiến toàn bộ liệu có thể đưa ra phán đoán hay không.
Ôn Kỳ lắc đầu: “Không rõ, hung thủ chỉ có một người, là tài xế, đã chết.”
Kim nhị thiếu không có lại mở miệng, lúc này bảo tiêu tới, thông báo cho họ biết Kim Bách Lỵ đã tỉnh rồi, bọn họ liền đến phòng bệnh của Kim Bách Lỵ, thấy Kim Bách Lỵ dựa vào đầu giường, trên mặt một chút biểu tình cũng không có.
Kim đại thiếu nói: “A Lỵ, thầy An không sao, em yên tâm đi.”
Kim Bạch Lỵ không phản ứng.
Kim đại thiếu lập tức dừng lại bước chân, Ôn Kỳ thì nhíu mày, bước lên gọi, thấy cô vẫn như cũ không phản ứng, liền sốt ruột đặt tay lên bờ vai cô, nói: “A Lỵ, nhìn tôi.”
Kim Bách Lỵ con ngươi lúc này mới chuyển động, chậm rãi nhìn về phía người trước mặt, vào lúc mọi người cảm thấy cô rốt cục cũng lấy lại được tinh thần, liền thấy trên mặt cô hiện rõ vẻ dữ tợn, dùng sức đánh về phía Khương Quyết, hét to: “Là ngươi! Chỉ có thể là ngươi! Tại sao người của ngươi lại đúng lúc đi theo anh ấy? Là ngươi giết anh ấy! Là ngươi!”
Lời này đơn giản là dùng hết sức mà hét lên, Ôn Kỳ không đề phòng gì mà bị đẩy ngã xuống, âm thầm cho em gái này 1 cái like to tướng: Diễn xuất mặc dù vẫn còn một chút tì vết, nhưng mà làm được như vây, đã là xuất sắc lắm rồi.
Mọi người nhanh chóng giữ chặt Kim Bách Lỵ, nỗ lực khuyên bảo cô, Kim đại thiếu thì trực tiếp cho cô một bàn tay.
Kim Bách Lỵ ở trong lòng âm thầm mắng chửi, lặng lẽ nhịn, bắt đầu ra vẻ bệnh xà tinh mà cười ha hả, cười đến điên cuồng, cuối cùng bị bác sĩ chạy đến cưỡng ép tiêm cho một liều thuốc an thần, bấy giờ mới an tĩnh.
Hai vị Kim thiếu gia nhìn em gái đang hôn mê, đều có loại dự cảm xấu.

Quả nhiên, Kim Bách Lỵ sau khi tỉnh lại vẫn như cũ thần trí không rõ ràng, thậm chí còn nghiêm trọng hơn, bởi vì cô nhìn thấy Khương Quyết cũng không nhào đến đánh chửi, trông thấy thầy An bị thương một chân đến thăm cũng không có phản ứng, chỉ dùng hết sức mà cười, cười đến hai vị thiếu gia cảm thấy trong lòng lạnh lẽo.
Bọn họ ý thức được một chuyên: Em gái mình phát điên rồi.
Gần đây chuyện tình cảm đã khiến cô bị tổn thương nghiêm trọng, cũng không ngừng tích luỹ trong lòng, vì vậy khi gặp cú sốc “người bệnh tử vong” liền triệt để hỏng mất.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, Kim đại thiếu liền gọi điện cho cha hắn.
Kim lão đại biết Kim Bách Lỵ đến tìm thầy An, cảm thấy có chút bực mình, nhưng lại không ngăn cản, ai ngờ sự tình tiếp theo lại chuyển biến đột ngột.

Ông vội vàng đi đến bệnh viện, trông thấy tình cảnh của con gái ông, trước mắt nhất thời tối sầm lại, phản ứng đầu tiên chính là muốn làm thịt tên họ An, cũng may được hai vị thiếu gia khuyên nhủ.
Ông cũng biết con gái ông bây giờ phải nhờ tên họ An kia cố gắng điều trị, tức giận qua đi, trong lòng ông chính là không ngừng hối hận.

Gần đây ông nhìn thấy con gái yêu của mình khó chịu, nguyên bản đã muốn dao động, giờ phút này thấy cô như vậy, không khỏi nghĩ nếu như ngay từ đầu ông chấp thuận cho hai đứa bên nhau, con gái ông cũng không đến bước đường này!
Ông cảm giác nội tâm tràn đầy hoảng loạn, cắn răng mới thốt ra được một câu, nói: “Tra cho ta!”
Dưới cơn thịnh nộ của Kim lão đại, Kim gia hiệu suất cao một cách kì lạ, đêm đó liền đi bắt ba lão đại khu khác cùng thủ hạ tinh anh của họ, bởi vì sớm biết lão đại khu đông, khu tây hiện đang ở trong cùng một câu lạc bộ, hai vị thiếu gia cùng Ôn Kỳ liền đi đến bên đó, đem người chặn ở trong phòng.
Kim đại thiếu nhìn bọn họ không ngừng giải thích rằng họ liên quan đến việc này, liền quét mắt một vòng máy truyền tin, ôn hoà nói: “Đêm nay chúng tôi không chỉ bắt hai người, mà thủ hạ tinh anh của hai người đều bị bắt, vừa mới từ miệng chúng biết được một chút chuyện, các ngươi muốn nghe không?”
Sắc mặt hai vị lão đại nhất thời trở nên trắng bệch.
Kim nhị thiếu vừa nhìn liền biết hai người bọn họ không tránh khỏi được có quan hệ đến chuyện này, gương mặt lạnh lùng nhìn hai bên, nói: “Tìm sợi dây thừng, trói lại.”
Hạ Lăng Hiên chỉ muốn sớm xong việc, liền đá một cước vào trợ lý.
Trợ lý mặt đầy đau khổ, lấy tay móc móc quần, từ trong quần váy lấy ra một sợi dây thừng màu đỏ chuyên dụng để “trói – buộc play”, tiến lên đưa cho nhị thiếu.
Kim nhị thiếu ngẩn ra, quay người đưa cho thuộc hạ, ra hiệu bọn họ mau trói người lại, sau đó lại yêu cầu tìm cho mình một cái gậy hoặc roi đại loại vậy, để hắn trút giận.
Trợ lý đứng im không nhúc nhích, đưa tay tiếp tục móc móc móc, từ trong đũng quần lấy ra một cái roi cho hắn.
Kim nhị thiếu: “……..”
Mọi người vây xem: “……..”
Kim nhị thiếu trầm mặc nhận lấy.
Mặt của hắn luôn luôn không có biểu tình gì, nhìn không ra cảm xúc cụ thể, nhưng trong lòng cũng khó mà bình tĩnh, bằng chứng là hắn nhìn lướt qua đội ngũ của Khương Quyết một lần, tầm mắt tập trung nhìn vào quần váy của bọn họ, sau một hồi mới thu lại tầm mắt.
Lính đánh thuê: “……..”
Chị em tiểu lưu manh nhóm: “…….”
Không không không, đây tuyệt đối không phải phong cách của bang phái tụi tui, cái nồi này tụi tui không đỡ!
Trợ lý bị cả đám người nhìn chằm chằm, cả ngày hôm nay đều cảm thấy uỷ khuất vô cùng, yên lặng chạy đến bên cạnh boss nhà mình, hi vọng người này rút ngắn một chút thời gian*.
*Chính là thời gian bị phạt mang đống đồ SM bên người 1 tháng ó.

Kim đại thiếu đứng ở bên cạnh nhìn toàn bộ quá trình, nhịn không được cười một tiếng, nghĩ đến Khương Quyết từng nói bang phái của cậu rất có ý tứ, lại nhớ đến thảm trạng của em gái mình, một chút lòng dạ đùa giỡn cũng không có.
Kim gia cơ hồ là cùng luc bắt người, nhanh chóng tiến hành thẩm vấn, liên tục lôi kéo lừa gạt, dễ dàng liền có được kết quả.
Việc này là do lão đại hai khu Đông Tây hợp tác với nhau mà làm, Nam khu cùng Bắc khu của Khương Quyết cách khá xa, không tham dự.
Kim lão đại nghe con trai báo cáo, cảm thấy nếu trực tiếp giết chết thì quá tiện nghi cho chúng rồi, liền hạ lệnh đem bọn họ giao cho cảnh sát, ông muốn đưa bọn họ tống vào trong ngục giam, hảo hảo dạy cho bọn họ cách làm người!
Ôn Kỳ sau một đêm bão táp ầm ầm, chậm rãi ung dung đến bệnh viện.
Kim Bách Lỵ cũng không chuyển viện, bởi vì dưới sự “cố gắng không ngừng” của thầy An, rốt cuộc cô cũng không còn ngây ngô cười ha ha suốt ngày, bắt đầu an tĩnh trở lại, ngẫu nhiên còn có thể phản ứng một chút.

Bác sĩ đều nói nếu để thầy An chăm sóc cho cô sẽ tốt hơn, Kim lão đại liền đồng ý.
Giờ phút này bên ngoài phòng bệnh đều có bảo tiêu trông coi, Ôn Kỳ cùng lên tiếng chào hỏi bọn họ, biết được Kim Bách Lỵ đã ngủ, liền rảo bước đi vào trong phòng bệnh muốn nhìn cô một chút, ngồi trên ghế, đưa lưng về phía cửa phòng, có lòng muốn nắm tay người ta giả bộ thâm tình, cơ mà nhìn thấy Trác Vượng Tài đang đứng ở phía sau lưng cậu, để tránh phiền phức đến, dứt khoát đổi thành xoa đầu: “A Lỵ, người đã bị chúng tôi tóm hết rồi.”
Ban ngày Kim Bách Lỵ ngủ rất nhiều, bây giờ căn bản cũng không ngủ, nghe thấy vậy, hai mắt nhắm lại thấp giọng nói: “May có cậu phái người đi theo anh ấy, cảm ơn.”
Ôn Kỳ cười cười, nói khẽ: “Chuyện nên làm.”
Kim Bách Lỵ không dám tuỳ tiện mở miệng, Ôn Kỳ ngồi một lúc, cảm thấy mình diễn không sai biệt lắm, liền vì nàng đắp chăn, đi ra.
Hạ Lăng Hiên vào lúc quay người liền liếc mắt nhìn người trên giường một cái, câu một chút khoé miệng.
Kim Bách Lỵ đại khái cảm thấy chuyện ngày hôm nay là đánh bậy đánh bạ, nếu không có chuyện ngoài ý muốn này, bảo bối của anh hẳn sẽ thiết kế ra một cái bẩy, để thầy An bình an làm bộ xảy ra chuyện, nhưng thật ra Ôn Kỳ ngay từ khi bắt đầu chính là muốn chờ người ta động thủ, vì đạt được hiệu quả, vào lúc cùng cô nói chuyện “yêu đương”, Ôn Kỳ còn phái không ít tiểu lưu manh đến mấy khu khác tản bộ, cho mấy vị lão đại kia tưởng rằng Bắc khu bọn họ muốn ăn tươi nuốt sống mình, không đem người đi trước một bước, làm đến mức này mới gọi là lạ chứ.
Anh ngẩng đâu nhìn bóng lưng trước mặt, ý cười trong mắt càng lúc càng rõ ràng.
Ôn Kỳ làm ván cờ này, đương nhiên không muốn thất bại, cho nên mới giao thầy An cho mình, cái này chứng tỏ rằng Ôn Kỳ rất tin tưởng anh.
Anh đi theo cậu ngồi lên xe, bổ nhào tới ôm một cái: “Bảo bối.”
Ôn Kỳ không biết anh lại trúng gió độc gì, duỗi một ngón tay đem người đẩy ra, trở lại biệt thự liền vào thư phòng, liên lạc cho lão đại khu Nam bày mưu tính kế một phen, hài lòng đi về phòng ngủ, đồng thời chú ý tới động tĩnh bên cạnh, muốn xem Trác Vượng Tài sẽ từ trong góc nào phi tới.
Bởi vì từ khi chuyện tình của cậu cùng với Kim Bách Lỵ xảy ra vấn đề, Trác Vượng Tài liền dọn sang chỗ thầy An ngủ, nhân cơ hội này cậu liền đổi khoá phòng ngủ sang loại khoá cao cấp, cũng lắp đặt cửa sổ chống trộm, Trác Vượng Tài không vào được, đương nhiên phải ở nơi khác chặn cậu lại.
Nghĩ xong cậu liền dừng lại trước phòng ngủ chính, cúi đầu xem xét, chỉ thấy nguyên bản ổ khoá cao cấp của cậu giờ đã trở thành một đống sắt vụn.
Cậu mở cửa ra, phát hiện người nào đó đã sớm tắm rửa xong, nhìn thấy cậu vào liền kéo chăn ra, lộ ra vóc dáng cơ thể hoàn mĩ không sót một cái gì, thân thiết vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, cười nói: “Bảo bối, về rồi sao?”
Ôn Kỳ: “…….”
Hết chương 46.
Lảm nhảm: Mai là 21/4/2020, kỉ niệm 1 năm tui editttt, dù chưa được nửa truyện luôn hoho.

Cơ mà mai tui học online sấp mặt, nên chương này coi như quà luôn nha! Yên tâm là sắp tới tui vẫn sẽ edit đều đều, dù sao cũng sắp đi học lại rồi, tranh thủ thôi!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.