Bạn đang đọc Tôi Ở Thập Niên 70 Sửa Máy Kéo – Chương 46
Editor: HannahNếu Lâm Ái Thanh chịu nghe, nhiều chuyện một chút cũng không có gì, nếu Lâm Ái Thanh không nghe chỉ bảo, bọn họ có rất nhiều cách cho Lâm Ái Thanh về lại chỗ thanh niên trí thức thành thành thật thật mà xuống đất làm việc.
Có thể làm người lái máy kéo ở công xã ít nhiều cũng có chút biện pháp, không chỉ có quan hệ ở công xã, chính là quan hệ trong huyện cũng có.
Nhưng mà cô bé Lâm Ái Thanh này miệng cũng ngọt, gọi chú gọi anh khiến người ta ngượng ngùng, chú Hoàng Hoàng Hữu Đức nghĩ nếu không thì ngầm nói thôi, vốn dĩ cũng là lời nói không thể công khai được.
Hơn nữa Lâm Ái Thanh cũng không phải không biết cái gì, ít nhất người ta biết sửa máy kéo, mấy tay lái máy kéo cũ bọn họ chỉ biết chút da lông mà thôi, sau này có chuyện nhất định phải nhờ đến người ta, làm căng quan hệ cũng không tốt.
“Thanh niên trí thức Lâm, một cô gái như cô lẫn vào một đám đàn ông tham gia náo nhiệt làm gì, cô nghe anh, đừng lái máy kéo gì nữa, nhanh chóng về chỗ thanh niên trí thức làm công ngày hai buổi, tìm một người đàn ông cần cù gả cho mới đúng.
” Anh Tề, Tề Song Toàn, chính là người nhìn Lâm Ái Thanh đặc biệt bất thiện kia.
Hắn có quan hệ không tệ với Lưu Xuyên Trụ, chiêu trò cũng tương tự với Lưu Xuyên Trụ, chỉ thiếu điều là không duỗi tay ra đòi thứ tốt mà thôi, còn thiển cận xem thường phụ nữ.
Quan trọng nhất là nhà hắn và Lưu Xuyên Trụ còn có chút quan hệ, nếu Tề Song Toàn đã mở miệng thì Hoàng Hữu Đức không cần nói, lui về phía sau một bước để Tề Song Toàn lên.
Tề Song Toàn cười bỡn cợt, quét mắt đánh giá Lâm Ái Thanh từ trên xuống dưới, hướng về mấy người phía sau huýt sáo một tiếng, trên mặt mọi người đều mang theo ý cười tùy tiện, hiển nhiên rất tán đồng cách nói của Tề Song Toàn.
Liễu Thế Trung cũng cười, cảm thấy lời này của Tề Song Toàn quá chính xác, gả chồng rất tốt, đặc biệt là gả cho hắn, sau đó sẽ không cần xuống đất làm việc nữa cũng không cần vất vả lái máy kéo như vậy.
“Anh Tề, lời này của anh tôi không hiểu lắm, ở đâu có quy định không cho nữ đồng chí lái máy kéo sao?” Lâm Ái Thanh không gây chuyện nhưng đụng chuyện cũng không sợ.
Đang ở công xã, cô quả thật không sợ Tề Song Toàn đánh người, cho dù hắn thật sự muốn động thủ, chẳng lẽ cô đứng đó chờ hắn đánh mà không biết chạy sao.
Tề Song Toàn còn trẻ nghe thấy Lâm Ái Thanh tranh luận lập tức xù lông, hắn chỉ vào mũi Lâm Ái Thanh “Nghe không hiểu à, tao nói không được là không được, mày có tin bố mày đánh mày không!”Công xã lầu hai, Ngụy Diên An đang cùng cán sự Hứa nhàn thoại chuyện trưởng bối thì nhìn thấy Lâm Ái Thanh dưới lầu bị người ngăn lại.
Cán sự Hứa thấy hắn đột nhiên im lặng cũng liếc mắt nhìn xuống theo thì thấy Lâm Ái Thanh cùng mấy người lái máy kéo của công xã đứng chung một chỗ thì đoán được thân phận của cô.
Thấy Lâm Ái Thanh bị vây kín, mày lập tức nhíu lại, trong lòng hắn đối với nữ thanh niên trí thức có kỹ thuật thay thế công xã giải quyết vấn đề lớn rất có hảo cảm: “Lại quậy cái gì đây? Tiểu Ngụy, cậu ngồi chờ chút, tôi xuống dưới xem thử”Dù sao cũng là người Từ Hướng Dương đặt ở đầu quả tim, Ngụy Diên An thấy cũng không thể đứng nhìn, liền đi theo Hứa cán sự xuống lầu.
Dưới lầu Tề Song Toàn nói lời hung ác, siết tay thật chặt, kết quả sau khi thấy Lâm Ái Thanh lấy đồ ra thì những lời kêu gào đến cổ họng mà không thốt ra được.
“Không bằng chúng ta đến trước mặt trạm trưởng Lý và thư ký Chiêm đàm luận đi, xem nữ đồng chí có thể lái máy kéo không.
” Trong tay Lâm Ái Thanh cầm một tờ giấy, thẳng tấp đưa đến trước mặt Tề Song Toàn.
Trên tờ giấy in rõ ràng rành mạch chứng nhận nữ đồng chí lái máy kéo, đây là nữ lái máy kéo đầu tiên của quốc gia.
Cái gì cũng không cần phải nói, chỉ một tờ giấy đã thắng tất cả các hùng biện.
Tề Song Toàn thì tính là gì, hắn cho dù có bản lĩnh bằng trời cũng không thể đối nghịch với quốc gia, cũng không thể mang cô đến trạm máy móc nông nghiệp nói trước mặt thư ký Chiêm được.
Tính tình cô gái này rất lợi hại, không phải người bình thường, trong lòng Hoàng Hữu Đức âm thầm suy nghĩ.
Hắn nhìn thấy cán sự Hứa đang từ tòa nhà đi xuống, nhanh hơn Liễu Thế Trung một bước kéo Tề Song Toàn ra: “Đại Tề, chúng ta nói chuyện đàng hoàng nào.
”.