Bạn đang đọc Tôi Ở Thập Niên 70 Sửa Máy Kéo – Chương 41
Editor: HannahLâm Ái Thanh nhìn Trần Ái Đảng một cái liền dời mắt, chào hỏi Từ Cương và La Văn Triết, đến liều tranh lấy thùng chuẩn bị đi múc nước.
La Văn Triết lúc này không ở trong phòng nghỉ ngơi, còn ở chỗ Từ Cương nói chuyện phiếm là có việc tìm Lâm Ái Thanh.Ngày mai hắn muốn lên trấn xử lý chút việc, muốn đi nhờ máy kéo của Lâm Ái Thanh.“6h sáng tôi sẽ đi lên trấn.
Anh đến kho hàng chờ lên xe là được.” Lâm Ái Thanh không việc gì phải từ chối.
Máy kéo là tài sản tập thể, thanh niên trí thức cũng là thành viên trong tập thể, đều có thể ngồi.La Văn Triết cảm thấy người lái máy kéo là người của thanh niên trí thức thật sự là quá tốt.
Trước kia lúc Lưu Xuyên Trụ làm, hắn thường không trả lời chắc chắn, cũng không phải nói không chở ngươi, chỉ là nói này nói kia muốn lấy một điếu thuốc hoặc thứ tốt nào đó.Bình thường đưa thứ tốt là được, nhưng nếu như không cẩn thận đắc tội Lưu Xuyên Trụ thì muốn ngồi xe cũng không dễ như vậy, người ta nói một câu hết dầu, không cùng đường là có thể qua loa lấy lệ cho qua.“Tôi đi lấy nước cho cô.” La Văn Triết tiến lên nhận thùng trong tay Lâm Ái Thanh.Lâm Ái Thanh tránh khỏi.
Lần trước đổi canh cá bọn họ đã làm xong như giao kèo, lần này chỉ đi nhờ xe mà thôi, cũng không phải cô giúp đỡ gì La Văn Triết: “Không cần, tôi tự đi.”Nói rồi Lâm Ái Thanh lập tức đi luôn.Thấy La Văn Triết và Từ Cương đều dùng vẻ mặt thưởng thức nhìn Lâm Ái Thanh, Trần Ái Đảng bĩu môi.
Lâm Ái Thanh chính là ngốc, có người hỗ trợ mà không lại chịu, một hai phải tự làm, làm ra vẻ cô ta để người khác giúp thì rất khác người vậy.Trong thôn không có điện nên Lâm Ái Thanh đều đem sách theo máy kéo đọc, ban đêm nghỉ ngơi tương đối sớm.
Lúc ngủ đến nữa đêm, Lâm Ái Thanh bị tiếng chó sủa ồn ào làm mơ hồ.
Không chờ tiếp tục ngủ lại thì đã bị tiếng bước chân, tiếng khóc cùng tiếng đập cửa đánh thức hoàn toàn.“Thanh niên trí thức Lâm, thanh niên trí thức Lâm cứu mạng ….” Nghe như là tiếng của thím Hà Hoa đầu thôn, Lâm Ái Thanh nhanh chóng mặc quần áo rời giường, mở cửa ra nhìn quả nhiên là thím Hà Hoa cùng người nhà bà.Cẩu Đản cháu trai của thím Hà Hoa nửa đêm đột nhiên đau bụng, đau đến lăn lộn trên giường, được người lớn ôm vào trong lòng mà còn run rẩy.
Lâm Ái Thanh nhìn qua, con nít như vậy không được rồi, phải nhanh đưa đến bệnh viện, liềm không nói hai lời trực tiếp vào nhà lấy chìa khóa khóa cửa, lấy đánh lửa làm đuốc chạy đến kho hàng trước.Vốn chuẩn bị rất nhiều lời cầu xin, thậm chí cả nhà thím Hà Hoa còn định quỳ xuống cầu thấy vậy thì sửng sốt hai giây, nhanh chóng chạy đuổi theo, mẹ Cầu Đản ở bên cạnh vừa rơi lệ vừa cảm tạ bồ tát phù hộ, may mắn Lâm Ái Thanh là người tốt.Công xã chỉ có một trạm y tế, lúc lên xe thím Hà Hoa và mẹ Cẩu Đản muốn lên trấn trên, cha Cẩu Đản và chú thì muốn đến bệnh viện nhân dân ở huyện thành.Thím Hà Hoa và mẹ Cẩu Đản đều đau lòng đứa trẻ, muốn nhanh chóng khám bệnh, cha Cẩu Đản và chú lại cảm thấy bác sĩ ở công xã không thể chữa được, phải nhanh chóng đưa đến bệnh viện huyện, Lâm Ái Thanh nhẩm tính thời gian một chút: “Trực tiếp lên huyện thành đi, tôi sẽ lái nhanh.”“Được, làm phiền thanh niên trí thức Lâm.” Thím Hà Hoa và mẹ Cẩu Đản còn do dự, cha Cẩu Đản đã ôm đứa trẻ lên xe, thím Hà Hoa và mẹ Cầu Đản mới vội vàng leo lên.Trạm y tế trên trấn Lâm Ái Thanh chưa đến nhưng trạm y tế công xã bên đội thi công Lâm Ái Thanh đã đến một lần, có thanh niên trí thức bị cái cuốc đập lên chân, cô tiện đường đưa qua.
Trạm y tế căn bản không có điều kiện chữa bệnh gì, đến trường y tế của con cháu xưởng dệt bông học cũng không bằng, thay vì lãng phí thời gian đến trạm y tế, không bằng chạy nhanh vào huyện.Sau khi đến bệnh viện Lâm Ái Thanh giúp đỡ lấy số, ngồi cùng với gia đình thím Hà Hoa hết nửa đêm trên ghế dài bệnh viện, chờ trời sáng khi đội trưởng Tiểu Lưu chạy đến thì Cầu Đản đã ổn, đang ở trên giường bệnh hưởng thụ cơm bệnh nhân.