Bạn đang đọc Tôi Ở Thập Niên 70 Sửa Máy Kéo – Chương 12
Editor: HannahTrần Ái Đảng đã trải chăn xong, nghe phòng bên cạnh có động tĩnh liền đi ra xem thử thì thấy ván giường được phơi dưới trời nắng nóng và bóng dáng Lâm Ái Thanh đang đi đến phòng thanh niên trí thức La.Lâm Ái Thanh tìm được thanh niên trí thức La, cũng không vào phòng, nói chuyện trực tiếp ở bên ngoài.
Sau đó dựa theo hướng dẫn của thanh niên trí thức La đến nhà thợ mộc trong thôn, định làm vài món đồ dạc gia đình đơn giản.Tuy bây giờ không cho phép mua bán (đầu cơ trục lợi) nhưng mấy người có tay nghề thủ công như thợ cắt tóc, thợ mộc ở nông thôn đều được thống nhất đăng ký ở công xã, cho phép làm việc cũng có thể thu ít tiền công.Lâm Ái Thanh vốn cho rằng đồ vật mình muốn cần phải chờ khá lâu, nhưng phát hiện ở nhà thợ mộc trong thôn có sẵn không ít thứ cô cần.
Lâm Ái Thanh liền chọn một cái giá để chậu rửa mặt, lấy hai thùng gỗ, một cái bồn gỗ nhỏ cùng một cái ghế xếp nhỏ.Ở trong sân Lâm Ái Thanh còn thấy được mấy đồ gia dụng cũ chỉ mới đóng chân xong, mới được mài nhưng còn chưa quét sơn xong.
Cô chỉ hỏi một câu đã nghe được đáp lại một đống lời oán giận của người vợ thợ mộc.
Những đồ gia dụng hỏng này của người muốn tìm thợ mộc để sửa, kết quả sửa xong rồi lại không muốn nhận, một phân tiền cũng không thu được, còn tốn không ít vật liệu và công sức vào đó.
Bây giờ chỉ có thể để lại trong nhà, chẻ làm củi đốt thì tiếc, đặt ở đó lại cũng không ai mua.Cũng không phải đồ gia dụng rất đẹp, chỉ là tủ đồ đứng có ba cửa bình thường cùng một ít bàn ghế cũ mà thôi.
Trong thôn không có nhà ai thiếu những cái này, nếu kéo lên trên trấn bán thì không chỉ tốn thời gian còn phải bỏ công sức và tiền công, không đáng giá thử.Hơn nữa kéo lên trên trấn cũng không chắc có ai mua.“Cô gái, cô muốn mua?” Nghe thấy Lâm Ái Thanh muốn mấy thứ đồ hư này, vẻ mặt vợ thợ mộc vui vẻ, thấy Lâm Ái Thanh gật đầu nụ cười trên mặt càng lớn, xoa tay híp mắt nói: “Ây da, mấy thứ này tuy rằng đưa tới sửa nhưng đều được làm từ gỗ tốt, cô nhìn nè, gỗ già, rắn chắc lắm, chờ sơn lên đảm bảo giống như mới.
Cho nên… cho nên những thứ này dù sao giá cũng quý hơn so với mấy thứ kia một chút.”Giá cả dễ thương lượng, Lâm Ái Thanh cùng vợ thợ mộc cò kè mặc cả một lúc, cuối cùng cả tủ quần áo và bộ bàn ghế cũ đều lấy, cộng thêm toàn bộ mấy thứ đồ nhỏ lẻ kia tổng cộng hết mười tám đồng, một tháng tiền công của một công nhân.Chủ yếu là đồ đạc lớn nên đắt, nhưng mà thấy Lâm Ái Thanh sảng khoái như vậy vợ thợ mộc cũng rất hào phóng tặng Lâm Ái Thanh một cái rương gỗ to.
Thợ mộc có thể đến công xã xin giấy phép để chặt gỗ làm vật liệu, vật liệu làm một cái rương gỗ nhà bà bỏ ra được, mặc kệ bán thế nào cũng đều có lời.Tiêu mười tám đồng này mà trong lòng Lâm Ái Thanh đau nhói nhưng tiền này không thể không tiêu được, cô không thể sống trong cái phòng chỉ có một chiếc giường được, bàn đọc sách bắt buộc phải cần, tủ quần áo nên có thì tốt hơn.
Nghĩ tới giá cả đồ gia dụng bằng gỗ trong tòa nhà bách hóa thì trong lòng Lâm Ái Thanh ít nhiều được an ủi.Hẹn sau khi sơn xong thì sẽ đưa qua luôn, vợ thợ mộc giúp Lâm Ái Thanh dọn những thứ thượng vàng hạ cám này đến chỗ ở của thanh niên trí thức.Trần Ái Đảng vừa rồi còn mắng Lâm Ái Thanh làm ra vẻ nhưng thấy Lâm Ái Thanh ôm bồn về thì lập tức ra chào hỏi, còn Từ Cương chỉ nhìn thoáng qua rồi dời ánh mắt đi.
Sau khi hỏi rõ, Trần Ái Đảng liền đi theo vợ thợ mộc, trong phòng cô cũng không có cái gì.Trải đệm giường xong, giá để bồn cũng đặt rồi, rốt cuộc căn phòng nhỏ cũng giống nơi dành cho người ở, chỉ là cửa sổ phía Nam đều là kính thủy tinh mỏng rẻ tiền trong suốt.
Lâm Ái Thanh định đổi mấy tấm kính mỏng trong suốt thành kính dày mới được, bằng không ai đi ngang qua đều có thể liếc vào phòng một cái.Tạm thời không có kính để đổi, cũng không có một mảnh vải nguyên nên chỉ có thể dùng quần áo che chắn đỡ.Sắp xếp xong, chờ Trần Ái Đảng cũng thu dọn xong, ba người mới đi tìm thanh niên trí thức La, đi đến đại đội để nhận lương thực.Thanh niên trí thức mới mỗi người được nhận 42 cân* lương thực mỗi tháng trong năm đầu tiên, được phát cho đến sau khi thu hoạch phân chia lương thì ngừng.
Sau đó giống như nông dân làm nhiều hay ít công điểm sẽ được chia nhiều ít lương thực.
Chia lương thực xong, đội trưởng Tiểu Lưu lại nói rõ một ít việc cần chú ý rồi cho ba người các cô trở về.(*cân=0,5kg hoặc 0,6kg).