Đọc truyện Tôi Ở Đây Vì Em Đang Khóc – Chương 87
Đúng hẹn, cuối giờ Chanyeol lên phòng y tế đón tôi:
– Hyun Ly có phát hiện được gì không?
– Kêu la một hồi rồi cũng phải thôi.
– May quá…
– Bây giờ đã đi được chưa?
– Chắc là không sao rồi.
Tôi đeo cặp sách và đi theo Chanyeol. Có hơi đau một chút nhưng đi chậm là được.
Chanyeol đi sau, tôi đi trước. Cái bóng của hắn đổ dài bao trùm lên cả người tôi… Bỗng nhiên tôi thích cảm giác này, giống như mình đang được che chở bảo vệ… Tôi lại nhớ Ngô Thế Huân…
…
Hôm sau tôi lại phải nghỉ học một buổi để vết thương khỏi hẳn. Vừa mới sáng ra tôi đã vội sang phòng Chanyeol để nhờ hắn chép hộ bài trên lớp.
– Bị ấm đầu hả?
Đây là câu nói đầu tiên của Chanyeol trong ngày.
– Ai nha~~ không biết tôi bị thế này là vì ai nhỉ?- Tôi giả bộ kêu ca.
– Cậu muốn nói là vì tôi sao?
– Còn ai vào đây nữa, nếu không vì Hyun Ly bị anh đối xử lạnh nhạt như thế thì cô ta đâu có chút giận lên tôi.
– Tại cậu không may thôi.
– Anh đừng có tuyệt tình thế được không?
– Giúp cậu tôi được cái gì?
– Giúp tôi thì …thì anh được…vậy anh muốn cái gì?
– Con Kiki của cậu.
– Hả?- Tôi choáng váng hoàn toàn.
– Sao?
– Anh muốn cái gì không muốn mà lại đi muốn cún của tôi? TMD anh đùa tôi chắc?
– Vậy cậu có đồng ý không?
– Tất nhiên là không rồi, làm sao tôi có thể cho Kiki đi được,nhất là đi với một kẻ như anh. Hoàn toàn không thể.
– Thế thì cậu tự lo cho bản thân đi.
– Khoan đã, tôi và anh có thể nuôi chung mà.
– Nuôi chung?
– Ừ, có nghĩa là hai chúng ta cùng là chủ của nó.
– Cậu làm tôi thấy chúng ta như tình nhân của nhau đang cùng nuôi một chú cún vậy.
– Park Chanyeol ! Rốt cục anh có đồng ý không hả? – Mặt tôi lại nóng bừng lên.
– Cũng được thôi.
……
Ở nhà cả buổi thật sự là rất chán,không có người chơi cùng, thậm chí là người để cãi nhau cũng không nốt. Lên mạng là cách duy nhất để giải toả.
Vào Weibo và blog đọc vài bài mới viết của bạn bè.
Account của Ngô Thế Huân hiện sáng, tim tôi đập loạn nhịp,mắt tôi chìn chằm chằm vào tên account:
“Gió – phố – Bắc Kinh – và…tôi”.
Thế Huân rất yêu Bắc Kinh. Như bao người khác là đứa con của Bắc Kinh, đối với cậu, Bắc Kinh là tất cả… là gia đình, là niềm vui của Ngô Thế Huân và… đâu đó ở Bắc Kinh còn có người cậu yêu…nhưng không phải là tôi.
Ngồi một lúc tôi quyết định kích chuột vào ô chat:
“Baekhyun- Bạch Hiền : Thế Huân, khoẻ không?
Gió – phố: Khoẻ, Cậu thế nào?
Baekhyun – Bạch Hiền: Vẫn thế thôi~ ^^
Gió – phố : Vậy là tốt rồi. Định sống ở Hàn Quốc luôn hả?
Baekhyun-Bạch Hiền: Phải về chứ,đến lúc đó cậu nhớ dẫn người yêu đến để giới thiệu cho tôi đấy.. ●︿●
Gió – phố : Người yêu tôi thì cậu biết rồi còn gì, là Bắc Kinh.
Có lần tôi hỏi đùa Ngô Thế Huân có người yêu chưa thì cậu chỉ đùa rằng người cậu là Bắc Kinh…Tôi luôn nghĩ câu nói đó nghĩa là Ngô Thế Huân chưa có người yêu. Thật không ngờ đến bây giờ cậu vẫn nói vậy.
Có đứa con nào xa quê mà lại không nhớ chứ? Tôi nhớ Bắc Kinh rất nhiều, tôi nhớ vì đó là quê hương của tôi, là nơi tôi sinh ra… và nhớ cả Ngô Thế Huân nữa bởi đó là người đầu tiên mà tôi thích…
Thích Thế Huân tôi biết thế nào là vui vì một người, buồn vì một người… tất cả là vì một người đặc biệt… Thích cậu ấy tôi cũng biết được rằng mình thật yếu đuối.
Chat vài câu nữa với Ngô Thế Huân rồi tôi out quay lại đọc blog.
– Byun Baekhyun !
Tiếng gọi ngay sau lưng tôi… giọng nói này rất quen !
Giật mình tôi quay lại nhìn:
– Sao… sao cô lại ở đây vào giờ này?
– Còn cậu, tại sao cậu ở trong nhà này?
Tôi hoảng hốt đứng dậy lùi về phía sau:
– Bây giờ đang là giờ học sao có thể …?
– Cậu, cậu rất đang chết ! Tôi muốn giết cậu.
– Có cần phải đến mức gây án mạng thế không? Chỉ vì tôi đang ở trong nhà Chanyeol sao?
– Cậu có biết đây là tội lớn không thể chấp nhận được không?
Cô ta giơ tay lên chuẩn bị đánh tôi…
“Huỵch !”
Cô ta ngồi xuống sàn nhà và khóc.
Khóc? Hyun Ly khóc sao? Cái quái gì thế?
– Này cô bị làm sao vậy?
Tôi lại gần lay người cô ta.
– Tại sao? Ông trời thật là bất công, tôi quen với Chanyeol oppa đã mười năm mà chưa lần nào được đối xử đặc biệt như thế,vậy mà cậu lại được ở cùng nhà với Chanyeol, làm mọi việc đều có anh ấy …hu hu…
– Cô đang ghen đấy hả?
– Là cậu thì cậu có bình thường được không?
– Tôi và Chanyeol của cô chẳng có quan hệ gì cả, chỉ là cùng nhà thôi mà !
– Rất bất công !
– Sao cô lại ở đây vào giờ này?
– Trốn học chứ còn gì nữa.
– Cô biết tôi ở đây từ khi nào?
– Hôm qua tôi theo dõi hai người !
– Bây giờ thì tôi hiểu rồi. Hết cả hồn.
– Cậu ghĩ tôi sẽ để yên cho cậu hả? – Cô ta trừng mắt nói.
– Không thì cô định làm gì?
– Đuổi cậu ra khỏi đây !
Tôi chưa kịp nói gì thì Hyun Ly đã đứng dậy lôi tôi đi.
– Này! Cô điên rồi sao?
Tôi cố giằng tay ra.
– Cố cũng vô ích thôi cậu đang bị đau chân đấy !
Hyun Ly kéo tôi xuống và đẩy ra khỏi nhà, khoá cả cống lớn.
Tôi không mang theo chia khoá,tiền và điện thoại cũng không.
– Này ! Hyun Ly mau mở cửa cho tôi !
Tôi đập cửa.
Chẳng có động tĩnh gì bên trong hết. Tôi đành ra quán anh Mẫn Hiền đang làm thêm nhưng rất tiếc họ nói anh đã làm hết ca trước và về rồi.
Tôi lại vòng về nhà:
– Mở cửa ra đi Hyun Ly ! – Tôi tiếp tục gọi. – Có làm thế này cũng không đuổi được tôi đi đâu.
Vẫn không thấy cô ta trả lời…nhưng có tiếng bước chân đi ra.Tôi vội nói:
– Mở cửa ra đi. Tôi…
“Ào !”
Cô ta hất cả chậu nước vào người tôi.
– Con mẹ nó! Rốt cuộc là cô bị điên thật rồi hả?
Tôi hét lên đầy tức giận.
– Cậu còn không mau cút khỏi nơi này thì tôi sẽ hất nước đá vào người cậu đấy.
Cô ta nói rồi đi vào.
Người tôi ướt sũng.
– Hyun Ly mở cửa đi, lát Chanyeol về cô sẽ chết đấy.
– Tôi muốn xem anh ấy bênh ai,cậu hay tôi?
Cô ta từ trong nói vọng ra.
“Đúng là điên thật rồi, tên họ Park chết tiệt kia có gì mà cuồng dại đến mức đấy chứ?!”
Tôi đành ngồi đợi Chanyeol về,hơn một tiếng nữa hắn mới tan học…
…
Ngồi mỏi nhừ cả người mãi vẫn chưa thấy Park Chanyeol về.
– Cậu làm gì ngoài này thế?
Tôi hớn hở đứng bật dậy… nhưng mọi thứ xung quanh tối lại và mờ dần đi trước mắt tôi…
– Này! Byun Baekhyun! Mau dậy đi !
Tiếng Chanyeol khiến tôi tỉnh dậy.
– Anh về rồi hả?
– Sao cậu lại ngồi ngoài cổng làm gì, quần áo còn ướt sũng nữa.
– Hyun Ly đâu?
– Tôi bắt đợi dưới lầu rồi.
– Anh xuống hỏi cô ta ấy, tôi phải thay đồ.
– Ừ, vậy thay đồ rồi xuống sau.
Đợi hắn đi xuống tôi mới uể oải dậy thay quần áo. “Sao mà trong người khó chịu thế không biết.”
Tôi vừa bước chân xuống phòng khách đã thấy Hyun Ly khóc lóc nói gì đó:
– Anh… em không có cố ý đuổi cậu ta đâu, chỉ là tự vệ thôi mà.
– Cô nói như vậy thì ai tin? – Chanyeol hừ lạnh.
– Thật mà, lúc đó em đến nhà anh… cậu ta đã xông ra đòi đuổi em đi.
Chanyeol dửng dưng không thèm nói gì.
– Sau đó thấy em không đi nên cậu ta mới định đánh em nên em… Em mới kéo cậu ta ra ngoài…
“Phải công nhận cô ta hợp với nghề diễn xuất.”
– Hyun Ly nghe đây, Baekhyun ở đây là do mẹ tôi sắp xếp, hơn thế nữa cô không có quyền gì mà đuổi Baekhyun ra khỏi nhà tôi. Hiểu chưa ?
Hắn đứng dậy lạnh lùng nói.
– Sao anh lại bênh cậu ta chứ? Mặc kệ là nhà ai nhưng em không muốn thấy cậu ta suốt ngày ở cạnh anh.
– Tuỳ cô nghĩ, bây giờ thì về đi.
– Anh…
Hyun Ly xem chừng rất tức tối cầm túi đi về.
– Sao anh không tin Hyun Ly nói?
Tôi bước ra hỏi.
– Tôi đâu có ngốc như cậu.
– Tôi hỏi đùa thế thôi chứ có phải thật đâu.
– Mau đi ngủ chút đi, cậu ngâm nước từ sáng tới giờ đấy.
Hắn nói rồi đi lên phòng.
Tôi nhìn theo bóng người kia đi lên lầu bất giác mỉm cười.
” Cảm ơn anh… Chanyeol”
…
Hôm sau tôi đi học trở lại.
Vừa vào đến lớp Kyung Soo đã kéo tôi ngồi xuống bàn:
– Baekhyun cậu nói đi !
– Nói… gì? – Tôi giật mình.
– Cậu và Hyun Ly có bí mật gì hả?
– Bí mật? Cậu nghe cái này ở đâu thế?
– Không nghe ở đâu cả.
– Thế sao lại hỏi vậy?
– Vì tớ thấy Hyun Ly cứ hỏi về cậu nên mới nghi ngờ.
– Cô ta còn nói gì nữa không?
– Không, nhưng mà rốt cuộc là có chuyện gì?
– À, tớ không biết được, cô ta hỏi là việc của cô ta thôi, ai thèm quan tâm chứ.
Tôi đánh trống lảng quay đi chỗ khác.
– Kì lạ, cậu rõ ràng giấu tớ chuyện gì đó mà.
– Thôi thôi… không có gì quan trọng đâu.
Tôi vội vàng cất cặp rồi ngồi học bài.
…
– Hey you !
Một giọng nói vang lên coi vẻ rất nguy hiểm.
“Bộp ! Bộp !”- Hyun Ly đập tay vào bàn gọi tôi.
“Lại gì nữa đây?”
– …
Tôi ngước lên nhìn cô ta.
– Ra ngoài chút đi.
Cô ta nói rất nhẹ nhàng nhưng người ta nói rằng: sóng càng yên biển càng nặng thì bão càng lớn.Đây chính là biển hiện của câu nói này.
– Chuyển nhà đi. – Câu đầu tiên cô ta nói.
– Tại sao tôi phải chuyển nhà?
Tôi lạnh lùng trả lời.
– Cậu còn hỏi được hả? Vì tôi, vì cậu đang kéo anh ấy xa dần tôi.
– Anh ta xa cô đâu phải vì tôi? Tôi thấy anh ta đã xa cô từ lâu rồi. Tôi chẳng có liên quan gì ở đây cả?
– Cậu… Cậu đừng có ép tôi !
– Tôi không ép cô, chính cô tự ép mình thôi, sao cứ phải bám theo một người không ưa gì mình chứ?- Tôi vẫn giữ thái độ ban đầu rất bình thản.
– Im đi ! Cậu không chuyển khỏi nhà Chanyeol thì đừng trách tôi không nói trước ! – Cô ta quát lên.
– Cô định làm gì?
– Bí mật cậu dám ở nhà Chanyeol cũng đủ để dìm chết cậu trong cái trường này !
– Ờ~ Tuỳ cô! – Tôi thản nhiên quay lưng đi
– Này! Byun Baekhyun !!!
Bất chợt tôi quay đầu lại nói với cô ta:
– À còn nữa… Cô làm vậy chỉ gây thêm ác cảm với Chanyeol của cô thôi. Cô nghĩ hắn sẽ để yên khi có người động đến chuyện riêng tư trong gia đình mình hả? Nếu cô nghĩ hắn ta để yên thì cứ việc làm đi.
– Cậu đừng có thách tôi!
– Tôi không cần thách cô ! Đấy là sự thật, còn cô muốn làm gì thì tuỳ.
Tôi nói rồi đi thẳng về lớp. Bây giờ chỉ còn trông đợi vào trí thông minh của cô ta thôi, nếu cô ta mà vẫn nói ra hết sự thật thì mình cũng khó sống lắm.
– Con về rồi ạ.
Tôi về tới nhà chán nản nằm vật ra giường. Chưa bao giờ phải lo lắng khổ sở như hôm nay.
– Ngủ say nhỉ?
Tôi đang ngủ thì có người nói bên tai.
– Mau dậy.
– Ưm… Ngủ một lát nữa thôi mà~
– Nếu không muốn ăn cơm thì cứ việc ngủ.
– Aishh… cái tên này ! Ai khiến anh gọi?
Tôi chỉnh lại mái tóc hơi rối rồi theo Chanyeol xuống nhà ăn cơm.
– Hai đứa sắp thi học kì chưa?
Cô Seo Ji hỏi.
– Dạ sắp rồi cô ạ. – Tôi gật đầu trả lời.
– Cố gắng lên, thi xong rồi mới thấy người thoải mái.
– Cô ơi,có phải Chanyeol học rất giỏi không?
– Chanyeol hả? Thằng bé này chỉ toàn chơi không nhưng từ nhỏ đến lớn đều xếp hạng giỏi.
– Vậy cô bảo Chanyeol giúp cháu ôn thi cuối kì được không? – Tôi lấy hết can đảm nói, may mà không bị hắn cho một cái cốc vào đầu.
– Cũng được đấy, mẹ thấy con cần kèm thêm vài môn. – Mẹ tôi thêm vào.
– Cô tất nhiên là đồng ý rồi. Chanyeol ý con thế nào?
Tôi lập tức quay ra nhìn anh ta với cái vẻ ” Chanyeol à~ thứ lỗi cho tôi,tôi cũng hết cách rồi,không được điểm cao tôi khó sống nổi với mẹ~!”
– Nhiều chuyện.
Hắn ta nói đúng một câu đó rồi quay đi chỗ khác.
– A? – Tôi ngẩn người không biết làm sao.
– Thôi, yên tâm đi, lát con cứ mang sách vở kêu nó dạy cho.Chắc nó đang ngại ấy mà, không sao đâu.
Cô Seo Ji vỗ vai tôi nói.
– Vâng ạ.
“Con trai cô Chanyeol… hắn mà có từ ngại trong đầu? Có mà muốn hành hạ con thì có, cô cần phải kiểm soát hắn nhiều hơn mới đúng.”
…………
;-; Các cậu thích đọc thể loại hài hay ngược ?