Tôi Ở Đây Vì Em Đang Khóc

Chương 3332


Đọc truyện Tôi Ở Đây Vì Em Đang Khóc – Chương 3332


“Chuyện này… thật sự… không còn cách nào cứu vãn sao?”
Giọng nói của co Seo Ji rất kiên định, họ bắt đầu từ khi nào? Từ lúc bố mẹ chia tay?…
Sao điều khủng khiếp này lại đến với tôi chứ? Tình yêu mới chớm nở, mới khởi đầu chưa được bao lâu chẳng lẽ đã vội tan vỡ?
“Chỉ cần anh ấy đồng ý thì sẽ lập tức kết hôn.”
Câu nói ấy lại vang lên trong đầu tôi như tiếng sét động trời…
“…anh ấy đồng ý…”
Phải rồi, bố vẫn chưa có ý kiến và nếu bố không muốn thì sao có thể kết hôn được chứ?
Tôi lấy lại tinh thần đến bên giường cầm điện thoại để gọi cho bố. Nhưng…
Bố…có yêu cô ấy không…?
…Nếu yêu thì sao…?
Tôi phải làm sao?
…Cầu xin bố?
Vậy còn tình yêu của họ sẽ ra sao?

Yêu mà không được ở bên nhau?
Tôi… như thế nào lại có thể ích kỷ như vậy được.?
Nghĩ đến việc bố phải rời xa tình yêu của mình vì đứa con trai – là tôi – thật lòng tôi không thể làm vây, không thể bắt bố đừng yêu cô ấy, đừng ở bên cô ấy…
Yêu một người thật sự khó, nhất là với người đã từng li hôn như bố…
Tôi cư nhiên không thể cướp đi hạnh phúc của bố… Tôi còn nhiều cơ hội với tình yêu mới nhưng với bố thì để bắt đầu tìm hiểu ai đó thật sự yêu thương mình trong độ tuổi ấy là một việc nghiêm túc vô cùng. Chỉ một chút tổn thương thôi cũng đủ là cho trái tim họ khép lại mãi mãi…
Tôi yêu anh, ngay lúc này tôi đủ tự tin để nói vậy nhưng liệu vài năm sau tôi có còn kiên định với tình yêu ấy hay không?!
Không có gì là mãi mãi, kể cả tình yêu cũng vậy. Tôi nên nhường hạnh phúc ấy cho bố và cô Seo Ji, bởi họ mới chính là người cần có tổ ấm bình yên cho riêng mình.
Thể nhưng chỉ cần nghĩ đến việc phải xa anh, nói lời chia tay là bỗng nhiên trái tim cứ thắt lại, nước mắt trào ra không cách nào ngăn được… tôi nghìn vạn lần làm không được.
Nhìn ra phía cửa sổ… hình bóng người kia đang bước vào cổng mờ ảo vì bị nước mắt làm nhoà đi. Hình bóng ấy thật quen thuộc, thật đẹp đẽ… ước sao tôi có thể ngắm nhìn mãi mãi nhưng ước vẫn chỉ là ước mà thôi… phải không?

Một đêm suy nghĩ – đêm đầu tiên tôi thức trắng từ khi sinh ra – tôi quyết định chờ cho tới ngày Valentine rồi mới mở lời chia tay. Tôi không muốn anh cô đơn một mình trong ngày ấy.
Vừa đi tới trường tôi bị hai người họ trêu chọc vì cái mắt thâm như gấu trúc.
– Anh không ngờ em lại có đặc điểm của một con gấu trúc. haha !
Jong In nhìn tôi cười suốt trên đường. Nhưng tôi cứ im lặng, tâm trạng bây giờ đâu thể đấu khẩu với anh ta được.
– Gấu trúc nhưng vẫn có người yêu đấy chứ.
Chanyeol phì cười xoa xoa đầu tôi.
– A~ rối hết tóc rồi !
Tôi vuốt lại mái tóc bù xù của mình và cố tỏ ra bình thường với anh nhưng thực khó quá.

Tan học tôi bảo Chanyeol và Jong In về trước và rẽ vào quán mà anh Mẫn Hiền đang làm thêm.
Lòng nặng trĩu tôi lê từng bước vào quán, chọn một góc nhỏ dễ dàng nhìn ra ngoài để ngồi.
Một cuộc sống nhộn nhịp lại được thu nhỏ trước mắt tôi. Mọi người qua lại, lúc thì vội vã, lúc thì ung dung bình thản. Trời bỗng nhiên mưa, chẳng bao lâu mà con đường đã được rửa sạch, nước mưa đã cuốn trôi đi hết tất cả bụi bẩn, chỉ còn trơ lại nhưng vạch sơn trắng trên nền đường xám ngắt…
Hạt mưa bắn vào cửa kính tạo nên vài vệt nước chảy dài. Bóng người ít đi, thỉnh thoảng lại thấy thấp thoáng chiếc ô chạy vụt qua đường rồi mất hút. Thời gian tưởng như trôi chậm hơn, không gian xám xịt thật u tối…
– Em đến lâu chưa?

Bỗng anh Mẫn Hiền đi tới và hỏi.
– Vừa được một lúc thôi, anh xong chưa?
Tôi khẽ cười, lâu lâu mới gặp anh trai yêu quý.
– Xong rồi, đi ăn chút gì đi.
– Vâng – Tôi gật đầu rồi đi theo anh ra khỏi quán.
Anh dẫn tôi đến một tiệm mì khá dễ thương, không khí ấm cúng vô cùng.
– Em ăn gì?
– Thế nào cũng được.
Anh gật đầu gọi món cho cả hai rồi quay ra hỏi tôi.
– Sao? Có chuyện gì rồi phải không? – Tôi bị ca ca bắt trúng rồi.
– Vâng, chuyện này lớn thật rồi anh… – Tôi thở dài, ra sức cắn môi dưới để không khóc.
– Mau nói cho anh nghe đi, biết đâu anh sẽ giúp được.
Đứng vậy, bây giờ chỉ có anh thôi, tôi quyết định kể hết mọi chuyện cho anh.
– Thật ra em và Chanyeol…
Tôi ngồi kể từ đầu tới cuối mà chẳng thèm động đũa đến sợi mì nào, ca ca cũng vậy. Anh thật sự ngạc nhiên vô cùng.
– Vậy là hôm nay cô Seo Ji sẽ sang Paris để gặp bố? – Sau một hồi trầm ngâm suy nghĩ anh mới lên tiếng
– Vâng, cô ấy nói với Chanyeol là đi công tác, mẹ cũng chẳng có phản ứng gì cả.

– Thế còn suy nghĩ của em? – Tôi bỗng chột dạ trước câu hỏi của anh.
“Rất muốn được ở bên Chanyeol nhưng…còn bố?…”
– Em…em nghĩ sẽ…chúc phúc cho bố và cô ấy…- Giọng tôi nghẹn lại.
– Còn Chanyeol?
– Em cũng chưa biết,nhưng có lẽ phải chia tay thôi, vì dù gì tình cảm vẫn chưa sâu, bọn em còn trẻ, còn nhiều sự lựa chọn phía trước…
Tôi nói, cố gắng không để cho nước mắt trào ra…
– Có chắc là sẽ chia tay không? Anh thấy tình cảm của em không đơn giản như vậy đâu.
Anh nhìn tôi với ánh mắt rất khó hiểu.
– Không sao đâu anh, tất cả mọi chuyện đều sẽ qua thôi. – Tôi gượng cười cho anh yên tâm.
– Mong là vậy.
– Anh có thể giúp em một chuyện không?
– Được, em nói đi
– Em định…”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.