Đọc truyện Tôi Ở Đây Vì Em Đang Khóc – Chương 3029
– Sao mãi không ngủ được nhỉ?
Tôi nằm lăn qua lăn lại trên giường. Tự dưng hôm nay tôi nhắm mắt hay mở mắt đếm số đều không ngủ được.
“Bực mình quá, sáng mai là đi trượt tuyết rồi mà không ngủ sớm thì sao mà dậy được cơ chứ?”
– Phải đi chơi điện tử mới được.
Tôi bật dậy ra khỏi chăn sang phòng Chanyeol gọi chủ phòng dậy để chơi điện tử cùng.
– Này !
Tôi lay người anh.
– …- Vẫn đắp chăn kín ngủ ngon lành.
– Này, dậy đi ! – Tôi lật chăn lên.
– …Đang ngủ mà. – Anh hơi cựa quậy.
– Dậy chơi điện tử cùng em, em không ngủ được. – Tôi càng lay mạh hơn.
– Dậy đi ! Phù ~ Phù ~ – Tôi thổi vào tai anh.
– Ah, này ! Em?
Anh la lên và quay phắt người sang phía tôi đang đứng.
– A ! – Tôi hét lên khi bị kéo tay xuống giường.
– Không được hét.
Chanyeol vội bịt miệng tôi lại.
– Này! – Tôi huých tay.
– Em dám phá giấc ngủ của anh hả? – Anh mắng tôi.
– Thì tại… tại em không ngủ được buồn quá nên mới gọi anh dậy để chơi. – Tôi nói run run.
– Cái gì? Em… em thật sự buồn tới mức phải lôi anh dậy hả?
Giọng nói anh ngạc nhiên vô cùng.
– Có lẽ thế… – Tôi cười đáp.
– Em đùa anh đấy hả? – Chanyeol gắt lên.
– Em… đâu có đùa, anh không thích thì thôi.
Tôi rụt cổ lại đứng dậy định bỏ đi.
– Lại đây.
Một lần nữa tôi bị kéo xuống bên cạnh anh.
– Hả? – Mặt tôi ngây ra nhìn anh.
– Nhìn gì mà nhìn? – Anh quay ra chỗ khác.
– Sao lại không cho em đi?
– Em là đứa nghịch ngợm thế nào anh còn không biết sao? Anh mà không gọi em lại thì chắc em sẽ sẵn sàng kéo Jong In dậy phải không? – Anh cười nhìn tôi.
“Anh nói đúng vậy?”
– Sao anh biết? – Tôi giật mình.
– Đã bảo cả đời này chỉ có anh ở với em được thôi mà.
– Ai bảo thế?
– Anh cũng không thể để em chơi điện tử với Jong In trong đêm khuya được. – Anh ôm lấy tôi. – Đừng có mà chạy mất đấy.
– Em biết rồi. Anh giữ chặt thế này thì sao mà chạy cơ chứ?
– Muốn chơi gì?
– LOL đi ! [Thánh LOL đấy nhé =)))))))))))) ]
– Được thôi, chúng ta cùng chơi !
Anh bật máy tính và chơi với tôi đến tận 2 giờ mới đi ngủ tiếp.
– Mau đi ngủ đi.
Chanyeol đưa tôi về phòng vì tôi đang quá buồn ngủ nửa tỉnh nửa mơ.
– Ân… – Tôi ngáp.
– Nằm xuống đi.
Anh để tôi nằm xuống và đắp chăn cho tôi kín đến tận cổ.
– Có thấy lạnh không?
– Không. – Tôi lắc đầu tồi dần chìm vào giấc ngủ…nhưng vẫn kịp cảm nhận nụ hôn của anh áp trên trán.
.Môi anh rất ấm…cảm giác thật ngọt ngào…
…
Sáng.
– Mau dậy đi !
Tôi nghe loáng thoáng thấy tiếng Chanyeol đang gọi mình.
– Em buồn ngủ lắm ! – Uể oải tôi lăn ra chỗ khác.
– Ngoan ngoãn dậy đi, còn phải khởi hành sớm mà.
Anh kéo người tôi dậy và ngay lập tức tôi đổ vào vai anh.
– Này em định thế này đến bao giờ? – Anh vỗ vỗ vào mặt tôi.
– Buồn ngủ. – Tôi nói trống không.
– Không dậy mà anh đi luôn để em ở nhà đấy.
Nghe anh nói hoảng quá tôi bật dậy chạy ngay vào phòng tắm.
– Em dậy rồi a. – Tôi bật dậy
– Có thế chứ.
…
Cả bốn người bọn tôi đã đến khu trượt tuyết rất nhanh chóng.
– Em có biết trượt tuyết không?- Jong In hỏi Kyung Soo
– Sơ qua thôi ạ. – Kyung Soo vừa đeo đồ bảo hộ vừa nói.
– Oh, tốt ! Thế còn em? – Anh ta quay sang tôi.
– Tất nhiên là…chưa rồi.
– Cũng phải thôi, em có sống bên này từ trước đâu cơ chứ !
Tôi tán thành với câu này.
– Hay là để anh dậy em?
Jong In cười nhìn sang Chanyeol. Anh ta đúng là thích trêu tức người khác mà.
– Tuỳ anh thôi. – Tôi nhún vai
– Cậu thử xem. – Chanyeol tiến lên một bước.
– Cậu nói rồi đây nhé ! – Jong In chỉ tay vào tôi. – Em mau đeo kính vào đi.
Không để tôi đeo xong kính cho tử tế anh ta đã kéo tôi trượt xuống dốc như bay.
– Này Kim Jong In! Anh muốn chết hả?
Tôi gào lên.
– Yên tâm đi, em không ngã được đâu ! – Anh ta quay lại hét lên vì tiếng gió bên tai rít quá to.
– Anh đúng là điên rồi ! – Tôi chỉ biết chửi thầm tên sư huynh liều lĩnh này.
Tốc độ lao xuống ngày càng nhanh, tay Jong In cứ kéo tôi đi theo không ngừng, muốn dừng lại cũng không được mà giằng tay ra lại càng không vì làm thế tôi sẽ ngã ngay lập tức.
Jong In nói “sẽ không ngã đâu” nhưng thật không ngờ tay tôi lại tuột khỏi tay anh ta chỉ tại một cú vấp nhẹ:
– A!
Người tôi lảo đảo chuệnh choạng như sắp ngã và… quả thật tôi đã lăn xuống dốc nhưng có điều trước lúc đó, có người đã ôm lấy tôi cùng ngã. Cả người tôi nằm gọn trong tay anh ta và cứ thế lăn đến chóng mặt.
– Em không sao chứ?
Tiếng gọi kèm theo gương mặt đang hiện ra trước mắt…là Chanyeol. May mắn là tôi chưa bị sao cả.
– Không, em không sao. Hơi chóng mặt thôi. – Tôi lắc đầu.
– Vậy là tốt rồi, cái tên Jong In đáng chết này !
– Để em đứng dậy đã.
Tôi nắm lấy tay anh và bò dậy. Ôi mẹ ơi chóng mặt quá, người tôi hơi nôn nao, cảm giác đứng không vững.
– Sao rồi? – Chanyeol đỡ lấy vai tôi.
– Chắc tại lăn nhiều quá nên chóng mặt.
– Vậy thì lên kia nghỉ đi.
Anh đưa tôi lên trên và ngồi đó nghỉ.
– Không sao chứ? – Jong In đi tới hỏi.
– Hơi choáng ! – Tôi vỗ đầu nói.
– May quá, anh chỉ sợ em bị làm sao thì ân hận cả đời mất.
– Cậu ấy mà làm sao thì cậu còn đứng đây được hả?
Chanyeol lên tiếng đe doạ.
– Tôi biết, tôi biết ! – Jong In gật đầu hối lỗi.
– Ngày mai anh sẽ dậy em trượt.Còn bây giờ ngồi nghỉ ngơi đi.
– Cũng được.
Tôi đồng ý. Không ngờ trượt tuyết lại đáng sợ đến vậy. Kyung Soo đang trượt còn bị té mấy lần huống chi là mình.
– Cậu không trượt nữa hả?,- Kyung Soo tới chỗ tôi hỏi.
– Muốn nhưng dành chịu thôi,vừa mới ngã chóng mặt lắm.
– Oh, vậy mình đi trượt một vòng nữa rồi sẽ đưa cậu đi cáp treo nhé.
– Ok !
Tôi cười.
– Em không định đi với anh hả?
Chanyeol ngồi cạnh quay sang hỏi tôi.
– Đi gì?
– Cáp treo.
– Đi với ai cũng thế thôi mà. – Tôi cúi xuống nghịch tuyết.
– Khác nhau chứ, cáp treo là dành cho những đôi tình nhân mà. – Anh vẫn không chịu thua.
– Thì sao? – Tôi ngẩng lên hỏi.
– Thì em phải đi với anh chứ sao.
– Ha ha – Tôi bật cười.
– Mau đi thôi, trước khi Kyung Soo về.
Anh đứng dậy và kéo tôi đi.
…
– Lên trước đi !
Chanyeol đẩy tôi vào.
– Lại đây ! – Anh nói.
– Là sao? – Tôi không hiểu.
– Mau ngồi lui vào đây.
– Sao phải ngồi?
Tôi hất mặt hỏi lại.
– Anh hơn em hai tuổi đấy, nói phải nghe chứ. Mau lên !
– Không. Không thích ! – Tôi quay ra chỗ khác.
– Vậy thì em chịu thiệt đấy.
Vừa nói xong anh đã ngồi sát bên cạnh khiên tôi giật mình ngả người về phía sau sát thành ghế.
– Này ! – Anh kéo tay tôi lại. – Phải cẩn thận chứ.
– Thì tại anh khiến em giật mình mà.
– Em không ngoan được một lúc hả?
– Được thôi, em không những ngoan mà còn tự kỉ cho anh xem.- Tôi nói xong liền ngồi im bất động.
– Để xem em chịu được bao lâu.
Anh cười cười tựa người vào thành ghế.
Chỉ khoảng hai phút sau,đoạn đường đi sắp hết, anh lên tiếng :
– Không được rồi,sắp hết thời gian để hoàn thành nhiệm vụ vừa mới đề ra rồi.
“Nói gì mà kì lại vậy?”
Và sau đó anh làm một hành động khiến tôi không kịp né tránh. Anh quay sang quàng tay qua cổ tôi, kéo lại gần phía mình và khóa chặt môi tôi bằng môi anh…
– Ưm… – Đó là âm thanh tôi kịp phát ra khi bị anh hôn.
“Đồ lưu manh !”
Nhưng vài giây sau tôi đã bị nụ hôn đó hạ gục.
Chỉ ngồi yên như vậy…
Môi chạm môi…rất nhạn nhàng…như hơi thở mùa xuân…
– Chỉ khi anh hôn em mới được phép im lặng, hiểu chưa?
Lại một lần nữa, nhưng rất nhanh, anh hôn nhẹ một cái rồi ôm tôi.
Chưa bao giờ tôi nghĩ mình và anh sẽ yêu nhau, chưa bao giờ muốn điều đó xảy ra vì những trận cãi nhau rất buồn cười, vì trái tim tôi khi đó chỉ có Ngô Thế Huân…
Thế nhưng tôi và anh đã yêu nhau âm thầm như vậy, tình yêu đúng thật là khiến người ta bất ngờ…
———-
Ngọt chết lão tử rồi! (ಥ_ಥ)