Đọc truyện Tôi Ở Đây Vì Em Đang Khóc – Chương 2221
Hye Jin nói chuyện với anh Mẫn Hiền làm tôi không thích chút nào.Tôi luôn có cảm giác bất cứ ai là người thân thuộc với mình mà trò chuyện,tiếp xúc với Hye Jin thì đều bị nó cướp đi hết.Lo sợ vô cùng…Hye Jin không hề đơn giản như vẻ bề ngoài của nó.
– Sao em được giải mà không nó trước để anh còn mua quà?
– Quà thì tặng sau cũng được,chủ yếu là em muốn tạo bất ngờ cho mọi người đấy mà.Hi hi !- Hye Jin tỏ vẻ hãnh diện.
– Vậy coi như em mất quà đi nhé ! Tụi anh xù luôn.
Anh Mẫn Hiền cũng đùa vui với nó.
– Không được !- Cái miệng nó chu lên.- Phải có quà chứ,các anh nhỏ nhen quá đấy !
Công nhận tất cả hành động và biểu hiện của nó đều rất dễ thương.Tôi lép về đứng im một chỗ.
– Này ! Baekhyun,em sao thế,không được khoẻ hả ?- Jong In quay ra hỏi tôi.
“Làm sao đâu? Mấy người chỉ vây quanh và cười đùa với cô em đỏng đảnh này chứ có hỏi han gì đến tôi đâu?”
– Không sao ạh !- Tôi xị mặt xuống quay ra nhìn Chanyeol
Anh ta cũng đang nhìn tôi.Thấy tôi quay ra anh ta cười đưa tay vỗ vỗ lên đầu tôi rồi nói nhỏ.
– Ngoan ngoãn chút đi !
Vội vàng tôi nhìn ra chỗ khác.Vậy ra vẫn có người để ý đến thái độ của tôi,trái tim bất giác ấm áp lên rất nhiều.
Bữa tiệc cứ thế diễn ra cho đến khi…
– Xin mời mọi người chú ý lên đây !
Hye Jin đứng lên sân khấu nói,gương mặt và nụ cười toả sáng cùng ánh đèn màu.
– Bây giờ sẽ là giọng hát của một người bất kì,khi ánh đèn của sân khấu chiếu vào ai thì người đó sẽ lên đây hát góp vui cho bữa tiệc.
Vừa nói xong mọi người liền hưởng ứng rất nồng nhiệt :
– Hay đấy !
– Vậy thì phần lựa chọn xin được bắt đầu.
Câu nói kết thúc thì ánh đèn trong căn phòng vụt tắt,xung quanh tối đen.
“Con bé này không biết định giở trò gì đây?”
“Vụt !”- Một thứ ánh sáng chói loá rọi thẳng vào mặt tôi…
…
Ánh đèn đỏ chiếu vào Bạch Hiền, tất cả ánh mắt đều dồn về phía cậu .Gương mặt trở nên lung linh kì ảo hơn…
– Vậy là đã tìm ra ca sĩ của bữa tiệc ngày hôm nay rồi. Baekhyun, a mau lên đây đi !
Hye Jin vẫy tay,không còn cách nào khác, Bạch Hiền đành phải đi lên phía sân khấu.Mọi người tránh đường thành một lối nhỏ dẫn lên trên.
Cậu đưa mắt nhìn Hye Jin đang đưa mic cho mình khoé mi nó nở một nụ cười đầy ẩn ý :
– Chúc anh may mắn !-Con bé đó nói rồi đi xuống dưới.
…Một dự cảm không lành,cả Bạch Hiền và Chanyeol đều thấy vậy…
Lúng túng một hồi rồi cậu cũng cầm mic để nói :
– Tôi…
“U…u…u…u…”
Chưa kịp nói gì thì tiếng loa rít lên khiến mọi người chối tai…Bạch Hiền nhanh tay tắt mic đi, cậu đoán rằng Hye Jin đã cố tình là như vậy để mình mất mặt.
“Đã thế ta sẽ cho mi biết thế nào là thất bại.”- Bạch Hiền nghĩ.- “Càng ngày càng không chịu được con bé này !”
Ngay lập tức cậu lấy chiếc ghi ta gần đó,ngồi lên ghế,trước mặt là cây mic đã được dựng sẵn.
Hít hơi thật sâu, Bạch Hiền đưa tay đánh nhạc bài Beautiful.. Tiếng nhạc vang lên…cậu cất giọng hát…
– …
Mái tóc hơi xoã xuống mặt che đi một bên,đôi mắt nhìn theo tay mình đang gảy đàn,hai chân vắt lên nhau, bộ vest trắng khẽ đung đưa…chùm đèn chuyển sang màu vàng ôm trọn lấy thân ảnh nhỏ bé trên sân khấu…Có vẻ cô độc nhưng luôn toả sáng…
Gương mặt và giọng hát rất hợp với nhau…trong trẻo..nhẹ nhàng …
…
– Oh…oh..!- Kết thúc bài hát cậu thở phào nhìn mọi người.
– Bốp !…- Tiếng vỗ tay vang lên cùng nhièu lời khen ngợi.
Không ai biết rằng Hye Jin đang rất khó chịu vì điều này.Cứ tưởng rằng phá hỏng chút âm thanh thì Bạch Hiền sẽ rất bối rối không biết làm thế nào và trở thành trò cười,vậy mà…
“Tức quá đi !Anh ta khá hơn mình nghĩ.”
– Baekhyun dừng bước.
Hyun Ly lên tiếng trước khi Bạch Hiền định xuống sân khấu.
– Cậu hát rất hay !
– Cảm ơn !- cậu e dè nói.
– Người đẹp lại hát hay như vậy thì không biết thân thế ra sao? Chắc phải đặc biệt lắm chứ?- Hyun Ly đứng dưới khoanh ta trước ngực vẻ đắc ý.
– …- Bạch Hiền không hiểu cô ta đang nói gì,mắt mở to ngạc nhiên vô cùng.
– Cậu hãy nói đi,cậu là con nhà vị nào? Công ti gì hay quan chức gì?
– Cô…- Bạch Hiền nhíu mày nhìn Hyun Ly.
“Thì ra cô ta muốn làm khó mình,được lắm,mấy trò này cũ rồi.”
– Sao thế Baekhyun? Nói đi chứ? Ngại hả? Bố mẹ làm to quá hay sao mà không dám nói sợ mọi người không tin?
– Nếu muốn biết thì tất nhiên tôi sẽ cho tiểu thư Hyun Ly và mọi người biết.- Bạch Hiền cười nhẹ nói.- Thân thế của tôi cũng chẳng có gì đặc biệt như cô nghĩ cả,tôi là con trai của một quản gia bình thường cho nhà Chanyeol sunbae thôi !
Cậu nói nhẹ nhàng.
– Oh ! Hay thật ! Quả là rất đặc biết phải không mọi người ? Haha !
Hyun Ly nói rồi cười chế nhạo cậu. Bạch Hiền im lặng không nói tiếng nào.
– Hyun Ly ! Đừng có quá đáng !
Chanyeol từ dưới đi lên nói.
– Oppa ! Em có nói sai gì đâu?
– Tôi cảnh cáo,lần sau đừng có làm chuyện mất mặt chính mình như vậy ! Đi thôi !
Anh nắm lấy bàn tay lạnh toát của Bạch Hiền kéo cậu đi.
– Anh ! Nể mặt em hãy ở lại đến hết buổi tiệc đi !
Hye Jin níu tay Chanyeol lại khi thấy anh muốn đi ra ngoài. Chanyeol không nói gì nhìn Bạch Hiền
– Không sao đâu !- Cậu lắc đầu.
– Được !- Chanyeol gật đầu với Hye Jin.
– Cảm ơn anh đã hát cho bữa tiệc của em !
Hye Jin nói để lấy lại không khí vui vẻ.Nhưng Chanyeol lại thấy điều gì trong mắt của nó…cỏ vẻ là sự ghen ghét.
Quả thực hôm nay Bạch Hiền khiến rất nhiều cô gái trong bữa tiệc này phải ghen tị.Xinh đẹp hơn bất kì ai bởi nét đẹp này của cậu khó ai có được.
Đang cười nói vui vẻ thì tiếng nhạc khiêu vũ vang lên nhưng đám người này vẫn buôn liên tục,nhất là Jong In
– Xin lỗi,cậu có thể nhảy cùng tôi một bài được không?- Câu nói lạ tai khiến cho Bạch Hiền giật mình quay lại.
– Tôi …?
Ngay sau cậu là chàng công tử của tập đoàn sản xuất ô tô lớn ở Hàn Quốc,khá ưa nhìn và bằng tuổi cậu, hôm nay cũng đến dự buổi tiệc của Hye Jin.
Không biết vô tình hay cố tình mà hôm nay anh ta lại không dẫn theo bạn nhảy nên mời cậu nhảy cùng.Mái tóc hơi ánh vàng,dáng người cao,đôi mắt đen láy khiến nhiều trái tim điên đảo.
Bạch Hiền vẫn đang ngơ ngác nhìn người trước mặt mình và không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
– Đồng ý đi chứ,người ta mời anh mà !
Hye Jin đứng ngoài thêm vào. Bạch hiền đưa mắt nhìn sang Chanyeol mặt anh đang sầm lại khó chịu,ánh mắt tỏ vẻ không hài lòng.
“Như thế là sao?”- Cậu thắc mắc.
Phân vân một hồi cưới cùng cô cũng đành phải đồng ý vì từ chối một người như anh ta cũng không hay.
– Em biết nhảy không đấy?
Anh chàng hỏi cậu
“Tại sao ai cũng hỏi mình như thế nhỉ,trông có vụng về lắm đâu?”- Bạch Hiền nghiến răng nghĩ ngợi.
– Hơi hơi ạh !
Cậu trả lời.
– Thế là ổn rồi !- Anh ta cười.
Bạch Hiền đang căng thẳng vì đây là lần đầu tiên cậu nhảy cùng người lạ.
– Ra đây đi !
Nhảy được một đoạn thì Chanyeol kéo tay cậu ra khỏi tên kia.Quay một vòng sau đó cậu đã nằm gọn trong vòng tay của Chanyeol
– …!
Người kia đờ ra một lúc nhưng chợt hiểu ra vẫn đề thì thoáng cười.
– Anh…!
– Đừng hỏi gì cả !
Bạch Hiền chưa kịp nói xong câu “Anh làm cái gì thế?” thì đã bị anh chặn họng.
– Nhảy cùng tôi không được hả?
Bỗng nhiên Chanyeol lên tiếng.
– …!- Cậu lặng im không nói gì,áp sát mặt vào vai anh,lắng nghe lời nói từ tận tim.
…Điệu nhảy này với cậu thật thoải mái và ấm áp giống như khi cậu bên anh…
Hye Jin là người đứng ngoài chỉ biết nhìn mà không làm gì được,tim con bé cũng đang nhói lên.Người con trai ấy,nó đã theo đuổi rất nhiều năm mà chưa bao giờ rung động vì nó.Vậy mà bây giờ,chỉ có vài tháng mà Chanyeol đã thích cậu ta…
“Baekhyun! tại sao anh lại xuất hiện chứ? Tôi ghét anh,rất ghét anh.”
Con bé chạy ra chỗ khác…”