Đọc truyện Tôi Ở Đây Vì Em Đang Khóc – Chương 1817
Một tuần thi mệt mỏi đã qua,chiến đấu cũng kiệt sức rồi,bây giờ là lúc ta được nghỉ ngơi a.
– Này, làm gì đấy?
Jong In ra ban công đứng cùng tôi.
– Không biết. Thi xong rồi nên thấy tâm trạng rất nhẹ nhõm.
Gió bắt đầu thổi vào mặt tê lạnh. Mùa đông ở đây thật khắc nghiệt không kém ở Bắc Kinh.
– Vào trong đi, không lại ốm đấy.
Jong In cho tay vào túi áo khoác mỏng so vai lại vì lạnh.
– Trường mình có được nghỉ đông không?
– Có chứ, được nghỉ một tháng.
– Thế là được về Trung Quốc rồi.
– Cậu về Trung Quốc hả? Vậy còn anh vứt đi đâu?
– Hay anh cùng về cũng được mà,đằng nào anh cũng đã có kế hoạch đi xa đâu.
– Ừ, nếu có thể anh sẽ cùng về.
Anh ta quay sang nhìn tôi cười.
Nhưng tôi không bị choáng khi nhìn anh ta cười, người duy nhất làm tôi choáng chính là Chanyeol, cái tên đó cười rất đẹp.
“Ting !”- Có tin nhắn.
Là của anh Mẫn Hiền, cả một tuần nay tôi chẳng liên lạc gì với ca.
“Em có ở nhà không để anh qua”
Có nên gặp không nhỉ, mình vẫn ức vụ hôm trước lắm, báo hại mình ốm một trận ra trò.
“Thôi dù sao cũng phải gặp chứ,anh trai thân yêu của mình mà.”
Tôi đành nhắn tin lại: “Em đang ở nhà.”
– Xuống nhà đi, anh trai tôi sắp đến rồi.
– Anh vẫn chưa được gặp anh trai cậu.
Jong In cùng tôi xuống nhà.
– Trời, ai đây? – Jong In thốt lên đầy ngạc nhiên.
Tôi quay ra nhìn thì thấy một con bé rất dễ thương đang đứng cạnh Chanyeol.
– Oppa ! – Cái giọng này nghe cũng dễ thương hơn Hyun Ly nhiều.
– Hye Jin, lâu lắm mới gặp em.
Jong in cười tiến đến chỗ con bé đó.
“À, mình nhớ ra rồi, Hye Jin là em họ của Hyun Ly, chính nó đã tung tin mình ở nhà Chanyeol cho cả trường biết.”
– Vâng, em nhớ anh quá, sao anh đi lâu thế, chẳng chịu về thăm em gì cả.
Hye Jin cầm tay Jong In đung đưa.
– Haha, anh đâu phải người có nhiều thời gian, bận chết đi được ấy,cứ rảnh ra là lại nhớ về Hye Jin mà.
Jong In lại giở “võ miệng” ra.
– Anh chỉ được cái nói hay thôi,chứ làm sao mà tin được, cô em gái này chắc bị anh quên lâu rồi.
Hye Jin phụng phịu nói, nhưng công nhận điệu bộ của nó rất dễ thương,khác hẳn với Hyun Ly.Thảo nào cả Chanyeol và Jong In đều yêu quý nó như thế.
Tôi lẳng lặng đi xuống ghế ngồi cạnh Kiki mở ti vi xem.
“Hye Jin cũng thích Chanyeol,xem ra nó thắng chị gái nó rồi,trông cái mặt dễ mến thế kia cơ mà. Không bù cho hôm đối mặt nói chuyện với mình, đanh đá không chịu được.”
– Chanyeol, tối nay anh có đi đâu không?
Nó quay sang hỏi Chanyeol,mắt cười híp lại khiến người ta không khỏi xao động mà…
– Chắc không bận gì đâu.
Cách nói chuyện của Chanyeol với Hye Jin rất cởi mở, con bé này lợi hại hơn tôi tưởng.
– Chúng ta đi chơi đi, hát karaoke hoặc là đến quán nào đó nghe nhạc. Lâu lắm rồi em không đi chơi với hai anh.
Hye Jin khoác tay Chanyeol thân mật.
“Sao tự đưng mình thấy khó chịu vậy? trong lồng ngực đột nhiên có gì đó đè nén, lần đầu tiên cảm giác này xuất hiện.”
– Ừ, được ! Vậy…Baekhyun muốn đi không?
Hắn quay sang hỏi tôi.
Tư dưng tôi thấy tủi thân, bực bội vô cùng.
– Không.
Tôi trả lời thẳng thừng, thái độ lạnh nhạt, quay mặt đi chỗ khác.
– A! Bây giờ em mới thấy anh,sorry nha ! Xin chào, em là Hye Jin, bạn từ nhỏ với Chanyeol và Jong In. – Nó cười rõ tươi.
“Trình độ giả nai của Hye Jin thật là đỉnh ! Khâm phục !”
Mới gặp hôm nào gặp nhau vẫn còn lộ đuôi cáo xong, bây giờ đã tự giới thiệu như chưa hề quen biết ấy.
– Ừ. – Tôi nói rồi quay ra vuốt ve Kiki.
– Này, ! Cậu phải giới thiệu lại chứ, làm anh mà lại trẻ con thế hả?
Tôi thực sự bực rồi đấy.
– Ai trẻ con chứ? Kệ tôi, tôi “ừ” là được rồi.
Tôi bật dậy nói.
– Hơ, thằng nhóc này ăn nhầm cái gì vậy? Bị làm sao đấy?
Jong In ngớ người ra nhìn tôi.
– Chẳng sao cả, kệ tôi. – Tôi đứng dậy bỏ đi.
Thật sự là không thể chịu nổi nữa, mắng mình như thế trước mặt con bé ấy.
Tôi lên phòng lấy quần áo đi tắm cho khoẻ. Hôm nay đến ăn cơm chắc cũng không ngon rồi,Hye Jin ở lại ăn cơm cùng bọn họ mà,lại còn đi chơi nữa chứ.
Tắm xong, tôi vào phòng lấy máy mp3 thì thấy… Hye Jin đang ngồi nghe nhạc bằng chính máy của tôi.
– Này.
Tôi vỗ vai nó.
– …- Hye Jin chẳng nói gì chỉ ngước lên nhìn tôi.
– Trả lại máy cho anh và ra khỏi phòng anh.
Tôi nói bằng giọng bình tĩnh nhất có thể.
– Vâng, em xin lỗi. – Nó nói rồi cụp mặt xuống đi ra ngoài.
Con bé kia đóng kịch giỏi thật đấy, mới hôm trước còn lên mặt xong. Tôi quay lại nhìn Hye Jin ra ngoài.
Giật cả mình, Chanyeol đứng ngoài cửa từ lúc nào rồi.
“Oh, thì ra là vậy, Hye Jin thông minh lắm.”
Tôi nhìn hắn chẳng nói gì.
– Sao từ chiều tới giờ cậu lại thế?
Chanyeol hỏi, ánh mắt nhìn tôi vẻ khó hiểu.
– Tôi vẫn bình thường chẳng có gì lạ cả.
Tôi trả lời với vẻ hời hợt. Mấy người chỉ thậy tôi lạ mà không biết con bé kia còn lạ hơn trăm lần.
– Sao lại phải lạnh nhạt với Hye Jin như thế? Con bé có làm gì có lỗi đâu?
– Anh quan tâm đến thái độ của tôi từ bao giờ thé hả? Sao tự nhiên tốt vậy?
Tôi hỏi lại để đỡ phải trả lời,chẳng lẽ đi nói hẳn ra là mình ghét Hye Jin hả? Thế thì nhỏ mọn quá.
Còn nói là con bé đó có mà gì đâu nữa chứ. Ngồi trên giường người khác rồi lấy máy mp3 nghe như là của mình ấy. Thế mà bảo không làm gì.
Tôi chẳng buồn tiếp lời đi thẳng xuống nhà. Vừa lúc anh Mẫn Hiền đến, càng làm cho tôi thấy tủi thân ức chế. Ai cũng vì một đứa con gái khác mà bỏ rơi tôi.
“Sao tự nhiên mình lại đi ganh tị vô lý thế chứ?”
– Chào cả nhà.
Anh Mẫn Hiền cười nói.
– Chào anh. – Jong In cười. – Em là Kim Jong In bạn của Chanyeol.
– Chào, anh là Byun Minhyun.
– Em chào anh, em là Hye Jin ạ.
Con bé đó lễ phép cúi chào ca ca.
“Đừng nói là định lôi kéo của anh mình nhé. Không được !”
– Ca ca.
Tôi gọi trước khi anh định chào lại Hye Jn.
Nó nhìn tôi đầy tức tối.
– Anh ở lại ăn cơm đi. Mẹ với cô Seo Ji sắp về rồi. Cô Seo Ji bảo anh nhất định phải ăn cơm ở đây một bữa.
– Ừ, cũng được.
Ca ca cười,còn tôi thì không. Gây ra tội lỗi như thế mà cũng cười được.
Gần 7h cả nhà ngồi ăn cơm tối.
– Lâu lắm mới thấy Hye Jin sang đây chơi đấy. – Cô Seo Ji cười gắp thức ăn vào bát Hye Jin.
– Vâng, cháu xin lỗi nhưng vì bận quá cô ạ.
– Ừ, cô biết rồi. Các con còn học mà.
– Hôm nay bọn trẻ đến đông đủ,ăn cơm thấy vui hẳn lên. – Mẹ tôi nói.
– Nếu bác thích thì cháu sẽ đến thường xuyên, chỉ sợ lúc đấy bác đuổi không kịp thôi.
Nó lại cười kiểu đáng yêu hai mắt híp lại làm cho ai cũng phải xiêu lòng, trừ tôi.
– Haha ! Con bé này thật dễ thương.
Cả mẹ và cô Seo Ji đều cười ồ lên.
“Trời ạ, hai lão bà đều bị nó qua mặt mà không biết.”
– À, con có điều này muốn nói với cả nhà.
Hye Jin đứng dậy nói.
– Sắp tới con và chị Hyun Ly sẽ tổ chức một buổi party nhỏ,muốn mời mọi người đến góp vui. Cả nhà sẽ đi nhé~
Nó mở to đôi mắt nhìn mọi người làm ra vẻ dễ thương mong đợi câu trả lời của mọi người.
Tôi không có hứng thú gì cả.
– Ôi, nhưng mà cô và bác đều bận rồi, chắc không tham gia được đâu.
Cô Seo Ji khéo léo từ chối lời mời.
– Con không biết đâu, cô và bác phải đi chứ, không đi sao được~
Nó chu môi phụng phịu.
Nhìn cái điệu bộ của nó thực sự là không chịu nổi mà. Rõ ràng rất vui trong lòng vì hai người họ không đi được vậy mà còn giả bộ.
Cứ thử nghĩ xem, một bữa tiệc toàn của đám thanh thiếu niên tự nhiên lại xen vào hai lão bà như vậy thì ai mà thích cho được.
Càng nghe càng thấy sự giả tạo rõ mồn một.
– Thôi con rủ mấy đứa này đi cũng được mà. – Mẹ tôi lên tiếng.
– Đành vậy thôi ạ. – Hye Jin xị mặt xuống nói. – Thế mọi người đi nhé em năn nỉ đấy.
Nó tỉ tê hết sức có thể. Còn lâu tôi mới đi. Mà mình không đi nó càng thích chứ sao.
– Dĩ nhiên anh trai yêu quý của em sẽ đi rồi. – Jong In dơ tay lên.
– Yêu anh nhất đấy.
Hye Jin nhảy lên cười.
– Thế còn anh, Chanyeol?
Nó lại quay sang Chanyeol hỏi.
– Ừ, anh đi được. – Chanyeol đồng ý.
– Ha,vui quá, Minhyun ,anh thì sao?
“Sao nó còn lôi kéo cả anh mình nữa cơ chứ? Hai tên kia là đủ rồi chứ, sao phải động chạm đến anh Mẫn Hiền?!”
– Anh có biết gì đâu mà đi.
Mẫn ca ca cười xua tay.
– Đi rồi sẽ biết mà anh,yên tâm đi, em sẽ giới thiệu cho anh thật nhiều bạn.
Nó thuyết phục anh và nở một nụ cười hoàn mĩ chưa từng thấy.
“Không được anh ơi,đừng có đồng ý !”- Tôi nhìn sang Mẫn ca ca cố truyền đạt thông tin nhưng hình như anh đang bối rối,nản lòng, chắc chắn là bị nó thuyết phục rồi.
Tôi nín thở nhìn anh đợi chờ câu trả lời.
– Chắc là phải đi rồi, con bé này năn nỉ quá.
Anh cười và đồng ý.
“Tại sao mọi người đều bị con nhỏ này hạ gục thế hả? Mà cũng phải thôi nó giả tạo đến mức đấy cơ mà. Ai mà chịu nổi chứ. Mình mà không biết trước bộ mặt thật của nó thì cũng đã quý nó lâu rồi.”
Phải là sao đây? Anh Mẫn Hiền đồng ý rồi. Chắc nó không điên mà hỏi mình đâu.
– Anh cùng đi nhé Baekhyun?
– Anh có việc rồi.
Tôi nói một câu thẳng thừng khiến mọi người không khỏi ngỡ ngàng vì tất cả đều đồng ý trừ tôi.
– Anh đi cùng mọi người đi mà~ Bận gì để sau cũng được. Hay là kêu em giúp cho, hết bận liền nha~
Bây giờ mà từ chối nữa thì ai cũng sẽ nghĩ mình quá đáng làm kiêu. Chắc phải đồng ý rồi.
“Đằng nào cũng có anh Mẫn Hiền đi cùng mà.”
– Vậy thì anh sẽ cố để đi.
Tôi nói nhẹ nhàng và nở một nụ cười có thể nói là không khó coi lắm, đủ để nhìn.
…
7h30- Jong In, Chanyeol và Hye Jin chuẩn bị đi chơi.
Tôi mặc kệ, họ muốn làm gì thì làm, còn anh Mẫn Hiền ngồi nói chuyện với cô Seo Ji và mẹ. Ai cũng có việc để làm,mỗi tôi là đang bơ vơ.
– Bọn con đi đây bác ơi~
Tiếng Hye Jin lanh lảnh vọng vào.
– Baekhyun không đi hả con?
Cô Seo Ji hỏi tôi.
– Dạ thôi, họ đi với nhau thế là được rồi.
Tôi cụp mặt xuống đi lên phòng thay quần áo để đi chơi… một mình. Đang đi thì gặp ngay Chanyeol đi xuống cầu thang,quần áo chỉnh tề để đi chơi với hai người ngoài kia.
– Còn chưa đi cơ à? – Tôi lẩm bẩm đi qua anh ta.
– Cùng đi đi. – Chanyeol chắn đường tôi.
Tôi ngước nhìn,vẫn cái ánh mắt chứa đầy sự khó hiểu của hắn khiến tôi bực bội.
– Không thích. – Tôi bướng bỉnh nói và đi lên phòng.
“Thái độ này của mình là gì nhỉ? Dỗi người yêu chắc? Thật ngớ ngẩn ! Bạch Hiền ơi là Bạch Hiền, mày làm sao thế không biết?”
Thay đồ xong, tôi xuống nhà đi thẳng ra cửa:
– Con ra ngoài chút đây.
Tôi nói rồi bỏ đi một mình,không thèm đoái hoài đến anh Mẫn Hiền. Được một lúc thì nghe thấy tiếng bước chân đuổi theo sau, nếu tôi đoán không sai thì là ca ca.
– Bạch Hiền ! Đợi anh cùng đi
Anh Mẫn Hiền kêu tôi. Sao tôi phải dừng lại nhỉ? Anh đã từng bỏ mặc tôi dưới trời mưa cơ mà,sao vẫn có thể tỏ ra như không biết gì như vậy? Mặc kệ,tôi không dừng lại, cứ thế mà đi tiếp cho đến khi bị một bàn tay kéo lại.
– Anh đã bảo là đợi mà, sao cứ đi như thế?
Ca ca hỏi tôi.
– Sao em phải đợi anh chứ? Bỏ tay em ra.
Tôi quay ra giật tay lại. Cảm giác uất ức lại trào lên cực độ.
– Thằng bé này, hôm nay em làm sao thế? Bị ai trêu hả?
Anh vẫn tỏ vẻ ngạc nhiên không hiểu chuyện gì xảy ra. Giả vờ hay thậy đấy.
– Chính anh làm cho em bực thế đấy. Anh không biết là vì sao hả?
Tôi quát lên. Thật sự là rất tức.Bây giờ mà có Mi Yoo ở đây chắc tôi mắng cả chị ta rồi.
– Em nói gì anh không hiểu. Tóm lại là em làm sao thế hả?
Anh Mẫn Hiền vẫn nhẹ nhàng,đối với tôi gần như chưa bao giờ ca ca nổi giận.
– Thứ hai tuần trước, buổi tối anh bỏ mặc em đi chơi với chị Mi Yoo còn gì, vậy mà đã quên rồi hả?
Tôi nói rồi cảm thấy tủi thân ghê gớm, sống mũi cay cay. Chưa bao giờ tôi phải giận anh đến mức như thế này. Ca ca làm tôi quá thất vọng.
– Bạch Hiền à, em nói rõ một chút được không? Anh hoàn toàn không biết gì về tối hôm thứ hai, cả ngày hôm đó em có liên lạc gì với anh đâu.
Nghe anh nói mà tôi ngạc nhiên vô cùng, rõ ràng tôi đã gọi cho anh cơ mà. Chỉ có điều người nghe máy là chị Mi Yoo thôi.
– Anh không hề biết là em hẹn anh lúc 8h30 ở gần quán ăn hả?
Tôi hỏi lại anh.
– Không, anh chỉ thấy Mi Yoo nói là em gọi điện đến bảo anh không cần tới chỗ hẹn nữa thôi.
– Hả? Chị ta nói thế á?
“Chị ta đúng là muốn chia cắt anh em mình mà.”
– Ừ, Mi Yoo đã nói thế nên anh cũng không hỏi gì em về cuộc hẹn với bạn em nữa.
– Chị ta thật đúng là…
– Em nói rõ cho anh nghe xem nào.
– Lúc em gọi đến cho anh thì người nghe máy là Mi Yoo nên em nhờ chị ta nhắn với anh là em đang đợi ở ghế đá gần cửa hàng KFC rồi mà.
– Mi Yoo… – Ánh mắt anh như hiểu ra điều gì đó.
– Vậy là chị ta nói dối anh hả?
Vẻ mặt của anh rất không được bình thường, như đang sắp giận đến nơi vậy.
– Anh biết rồi, xin lỗi em trai vì đã để em phải đợi… Nhưng mà hôm đó trời mưa thì em ngồi đợi ở đâu?
Ca ca giật mình nhớ lại.
– Ghế đá, em ngồi đợi anh hơn hai tiếng ở đấy đấy. – Tôi nói thản nhiên để gieo rắc sự tội lỗi vào lòng anh.
– Dưới trời mưa hả? – Anh hỏi.
– Vâng. – Tôi gật đầu.
– Cái thằng ngốc này. – Anh đánh vào đầu tôi một cái rõ đau.
– A~ – Tôi ôm đầu nhăn mặt.- Anh sao lại đánh em hả?
– Vì em quá thiểu năng. Trời mưa như thế không đi vào đâu mà trú lại còn ngồi đấy để ngấm nước. Không sợ ốm hả?
– Ai ốm? – Tôi lúng túng. – Em không ốm được đâu.
Tôi cười trừ để anh tin. Nhưng…vô tác dụng vì ca ca đang nhìn tôi theo cái kiểu : “Mày không giấu được anh đâu mau nói thật ra đi.”
Chẳng bao giờ tôi giấu anh nổi chuyện gì. Ca ca luôn biết được mọi ý nghĩ và cảm xúc của tôi.
– Đừng có nhìn em kiểu đấy,em nói thật mà. – Tôi vẫn ngoan cố.
– Anh có nói là em nói không thật đâu mà phải thanh minh?
Mẫn ca ca vặn lại tôi một câu đau điếng. Lúc nào anh cũng làm cho tôi tự lòi đuôi cáo ra.
– Vậy hả?- Tôi gãi đầu.
– Sao? Không biết nói gì hơn hả?
Anh khoanh tay trước ngực với vẻ mặt đắc thắng.
“Cái ông anh đểu giả này, cứ phải dồn ép mới được hả?”
– Thì có ốm được chưa?
– Ốm như thế nào nói anh nghe .
Vẻ mặt ca ca thay đổi hẳn,sự lo lắng lộ rõ. Đúng là anh vẫn quan tâm đến đứa em này.
– Ho, sốt, mệt, đau đầu gần một tuần.
Tôi kể nể và biết là anh đang xót trong lòng.
– Thế sao không gọi điện gì cả? Lăn đùng ra đấy thì sao?
– Lăn rồi còn đâu mà thì sao? Gọi anh để làm gì,anh còn phải đi với chị Mi Yoo nữa cơ mà. Mới cả lúc đấy em đang rất ghét anh.
Tôi hất hàm một cái.
– Thôi được rồi, người anh trai này xin lỗi cậu, bây giờ cậu có muốn đi ăn kem không?
Ca ca cười rồi dí trán tôi.
– Có chứ~ Chỉ cần kem thì Bạch Hiền này sẽ đi hết~
Tôi kéo tay anh đi ra quán kem gần đó,gọi một cốc to để ăn bù cho những ngày bị ốm.
Ăn xong tôi về một mình còn anh Mẫn Hiền thì nói phải đến gặp Mi Yoo.
“Đến gặp chị ta để làm gì nhỉ? Chắc là hỏi chuyện của mình rồi.Lần này thì hai người họ cãi nhau to đây, nhìn sắc mặt của anh khi nhắc đến tên chị ta tự nhiên tối sầm lại khác lạ. Có vẻ anh giận thật rồi. Chị ta đi quá giới hạn cho phép về quyền riêng tư của hai người rồi.”
Đành chịu thôi, tôi cũng chẳng thể nói gì được với hai người họ cả, tự giải quyết là tốt nhất.
– Hôm nay vui quá anh nhỉ?
Tôi nghe thấy giọng nói rất quen,quay ra thì thấy ba người họ: Chanyeol, Jong In và Hye Jin đang đi về cùng nhau cười nói rất vui vẻ.
Tôi định xoay người lại nhanh chân té về nhà thì cái tên nhăn nhở đã kịp phát hiện ra:
– Này nhóc, đi đâu thế, có một mình thôi hả?
Tôi đành phải tiến về chỗ họ để về cùng luôn.
– Đi ăn kem với anh Minhyun ấy mà, mấy người đi đâu có vẻ vui lắm nhỉ?
Tôi hỏi và nhìn sang Hye Jin đang khoác chặt tay Chanyeol.Hye Jin con bé đó cứ là như người yêu không bằng ấy. Thật là khiến người ta nóng mắt.
Thấy tôi nhìn, Hye Jin liền giở trò chọc tức tôi bằng cách ngả đầu mình vào vai Chanyeol.
Lồng ngực tôi đang thấy rất tức rất khó thở làm sao ấy, mắt cứ dán chặt vào hình ảnh ấy cho đến khi Chanyeol quay ra nhìn tôi.
Tôi vội quay ra chỗ khác,cứ như sợ anh ta nắm bắt được cảm xúc của mình. Thật sự là tôi đang thấy bực và bối rối… Hye Jin đã đạt được điều nó mong muốn.
“Sao lại thế? Sao lại cảm thấy bực vì cái cảnh Hye Jin đang bám lấy tay anh ta?… Cái cảm giác này… thực khó chịu “
.
.
.
.
.
————
Byun ghen =)))))))))