Đọc truyện Tôi Như Ánh Dương Rực Rỡ – Chương 3
Tôi chỉ ở lại nhà cậu một đêm rồi quay về đại học A, vì luận văn của tôi có khả năng sẽ không kịp hoàn thành.
Đề tài cho luận văn tốt nghiệp của tôi là 《 Phân tích các thế lực
độc quyền trong nền kinh tế mạng 》, trên cơ bản, ờ thì, đến giờ tôi cũng chưa biết đề tài này nói về cái gì nữa. Ba tháng trước tôi ngập lụt
trong công việc, luận văn cơ bản chưa hề động bút, bây giờ mới gấp rút
làm, sau khi gọi điện cho giáo viên hướng dẫn bị mắng một trận, càng
thêm sốt ruột mà chính thức nằm đồng ở thư viện mấy ngày.
Tiểu Phượng gửi tin nhắn trong lúc tôi đang tìm tư liệu ở thư viện,
nhìn thấy nội dung tin là “Tẩy Mặc đình*, ba thiếu một”, tôi vội vội
vàng vàng mượn thêm vài quyển sách tham khảo nữa, nghĩa vô phản cố ** mà hăng hái bừng bừng chạy đi giải cứu chiến sĩ.
* ý chỉ việc sát phạt, chơi bài mạt chược.
**Nghĩa vô phản cố: làm việc nghĩa là không được chùn bước
Đối với sinh viên năm cuối, đánh bài mạt chược chính là hoạt động phổ biến nhất trong trường. Ký túc xá chúng tôi có sáu người, ngoài trừ
Dung Dung luôn không đánh, tôi và Tiểu Phượng vừa biết chơi, còn lại ba
người kia chính là những con người đam mê mạt chược chuẩn mực.
Đến khi tôi kích động chạy đến nơi, thứ đầu tiên đập vào mắt chính là bóng lung của Trang Tự, Dung Dung ngồi bên cạnh anh xem bài, đến khi
nghe được tiếng bước chân của tôi, cô ấy quay đầu lại.
“Hi Quang, bồ đến rồi.”
“Ừm.” Tôi gật đầu, bước chân chậm lại.
Bọn họ bắt đầu chơi rồi, còn gọi tôi tới làm gì?
Tiểu Phượng ngẩng đầu nhìn tôi, kêu gào: “Dưa Hấu, Dưa Hấu, mau tới xem giúp mình bài này đánh làm sao!”
Tôi đi đến phía sau cô ấy, nhìn thoáng qua bài của cô. Một đám rối
bời, hơn nữa thế này thì vô phương cứu chữa rồi, tôi nói: “Bồ đánh tùy
tiện đi.”
Dù sao cũng chẳng cứu được.
Quả nhiên lúc này Tiểu Phượng và Tư Tịnh bị đánh một mẻ lớn, bị Trang Tự đánh cho thất bại ê chề, lão đại hợp tác cùng Trang Tự thì cười haha vừa lật bài vừa hỏi tôi: “Sao bồ lại tới đây?”
Tôi buồn bực. “Là mấy bồ gọi mình tới có được không.”
Tiểu Phượng ngại ngùng nói, “Thật ngại quá, Dưa Hấu. Vừa nhắn tin cho bồ thì thấy Dung Dung và Trang Tự đi sang đây, lập tức kéo họ vào đánh
luôn.”
“Không sao, tối nay mời mình ăn lẩu cay là được, mình về ký túc xá trước để làm bài đây. “
Lúc Tiểu Phương đang kêu gào phản đối, tôi xoay lưng tính bỏ chạy thì lão đại nghe xong một cuộc điện thoại rồi đứng dậy, “Lão già này! Tự
nhiên lại gọi mình về văn phòng! Đang vừa lúc gặp vận may.”
“Là ai?” Tư Tịnh hỏi.
“Địa Trung Hải.” Địa Trung Hải là “tên thân mật” của kẻ thù của tất cả mọi người, là Mr. chủ nhiệm khoa đầu láng bóng.
Lão đại gom gom bài, liếc mắt nhìn tôi, lại nhìn về phía Dung Dung, do dự một chút rồi nói: “Dung Dung, bồ tới đánh đi.”
Dung Dung lắc đầu, cười: “Bồ biết mình không đánh mà.”
Lão đại cười ha ha một chút, nhìn sang tôi thì lập tức thay đổi thái
độ, dữ tợn ra lệnh, “Dưa Hấu, bồ đánh đi, chỉ cho thắng không được bại!”
… Hợp tác với Trang Tự sao?
Tôi sửng sốt một chút, còn chưa kịp lên tiếng, Tư Tịnh liền cười giễu cợt: “Thôi đi, còn chưa biết khả năng đánh bài của bồ ấy sao.”
Khi dọn đến ký túc xá ở học kỳ đầu năm tư tôi mới học chơi bài, khả
năng chơi tương đương với Tiểu Phượng, chính là không thể tệ hơn, lần
nào chơi cùng tôi mọi người cũng khá đau khổ, người tính tình xấu như
lão đại mỗi lần thấy tôi đánh hỏng nhất định sẽ không để yên.
Tính tình Trang Tự chắc là không xấu thế chứ?
Bị lão đại lôi kéo ngồi xuống, tẩy bài, xáo bài.
Lượt bốc bài đầu tiên là tôi.
Tôi sợ nhất phải bắt bài. Không bắt bài thì sợ người ta bắt được bài
tốt, bắt bài lại sợ người ta lật bài với mình, may mắn bài trên tay cũng không tệ lắm, N con lớn, còn có mấy con phối hợp, mấy con bài nhỏ cũng
rất tốt, ha ha, tôi vui vẻ bắt bài rồi xếp xếp.
Bài của tôi thật sự quá tốt, phối hợp với Trang Tự cũng không tệ lắm. Tiểu Phượng và Tư Tịnh cơ bản cũng không có sức chống đỡ. Tiểu Phượng
bị đánh tới mức kêu gào, Tư Tịnh cũng càu nhàu.
Bài trở ra rất nhanh, trên tay tôi chỉ còn ba con, cơ bản là bài lớn
nhất rồi, tôi thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc cũng không bị mất mặt lần thứ
hai với Trang Tự. Ông trời phù hộ!
Lúc này Tư Tịnh bỗng nhiên đứng dậy nói, “Khoan đã, trong tay bồ còn bài gì?”
“Ba con.”
“Vì sao bọn mình đều còn tới bốn con?”
…
Trang Tự tay vừa tính tính vừa chỉnh lại mấy con bài chưa lật, ngẩng đầu nói: “Cậu đánh tới chín con rồi.”
Tiểu phượng và Tư Tịnh cười ha ha, thả bài, “Tự động xả bài, tự động xả bài.”
Trang Tự cũng khẽ cười, tay thuần thục xáo bài .”Lần sau cẩn thận một chút.”
Tôi còn tưởng rằng như thế thì ai cũng sẽ mắng cho, hoặc ít nhất là
trưng ra một bộ mặt khó chịu. Nhưng mà tâm tình anh lại tốt như thế,
chẳng lẽ tôi bắt sai bài thế mà lại khiến không khí vui hơn?
*Đoạn chơi bài này thật vô phương…mình không biết không hiểu mạt chược TT_TT Mạn Mạn à chị thích đánh mạt chược lắm đúng không? Mấy truyện đều nhắc đến rồi?
TT_TT
Mọi người tìm hiểu cách chơi ở đây nhé
Tiếp theo mỗi một lần ra bài tôi đều rất cẩn thận, xem Tiểu Phượng Tư Tịnh đi cái gì, lại bắt chước tác phong ra bài cẩn thận của Trang Tự…
Là lần đầu tiên đánh bài mệt thế này, trước đây mỗi lần thua tôi da mặt
dày đều mượn cớ bài xấu, rất ít khi tính toán cẩn thận.
Tự thấy sẽ đánh qua A, Tiểu Phượng đầu hàng, lại như thở dài, “Này! Hai người sao lại ăn ý thế chứ.”
Rõ ràng là một câu nói vô cùng trong sáng, tôi lại nghe như tim vừa
nhảy một nhịp, trực giác nên ngẩng đầu nhìn về phía Trang Tự, anh vẫn
đang chuyên tâm xáo bài, khóe miệng như có một nụ cười nhạt, thoáng qua.
Suôn sẻ đánh đến hết buổi chiều, Tư Tịnh buông bài. “Không đánh nữa! Hai người mời bọn mình ăn!”
“A? Vì sao bọn mình phải mời?” Kiểu gì cũng thấy người thua mời thì hợp lý chứ.
“Chơi cái này đâu có ăn tiền, là người thắng sẽ phải mời cơm.” Tư
Tịnh cười trộm, “Không tin bồ đi hỏi lão đại, Trang Tự cũng biết mà.”
Tôi ngất, nhịn không được hỏi Trang Tự: “Vậy cậu đánh chuyên tâm thế
làm gì hả, cho tôi biết trước, việc thắng thì không nói trước, nhưng tôi đảm bảo sẽ đánh thua.”
Trang Tự khẽ cười một chút, nói: “Nói dối là không tốt.”
… Anh lại còn đùa? Tôi nghi ngờ nhìn nhìn Dung Dung, Dung Dung cũng
mỉm cười, xem ra hai người họ hôm nay tâm tình không tệ lắm, chắc là hôm qua đi chơi rất vui đây.
Thật ra như vậy cũng tốt. Tôi nghĩ, giống như bây giờ, bạn bè bình
thường ngồi nói chuyện đùa giỡn đánh bài tán gẫu, thật ra cũng không tệ
lắm…
Dù cho không phải bạn trai bạn gái của nhau, cũng không làm sao cả…
“Nè, không cần ủ rũ vậy nha, biểu hiện của bồ vậy là sao.” Tiểu
Phượng khinh bỉ nói, “Đại tiểu thư à, là kẻ có tiền thì đừng nhỏ mọn như vậy nha. Chưa kể bồ thắng vậy là tinh thần đã được vui vẻ, phải chi cả
vật chất nữa thì mới cân bằng.”
Nhưng mà rõ ràng tinh thần tôi đã bị đả kích, tiền còn bị trấn lột đây này có biết không?
Rầm rầm rì rì đi đến quán cơm của chú Lâm. Tôi gọi một phần đậu hũ
khô xào thịt, Tiểu Phượng nói: “Dưa Hấu, bồ lúc nào cũng ăn thịt, nhục
dục quá nặng rồi.”
Nhục dục…
Phụt!
Tôi đang uống nước, kết quả là bị sặc, ho liên tục. Chị hai à, ở đây đang có con trai đấy.
Tiểu Phượng vẻ mặt rất vô tội. Tư Tịnh đánh cô ấy một cái, hỏi tôi: “Hi Quang, bồ có chỗ làm rồi đúng không?”
“Ừm.” Tôi gật đầu, “Là làm kế toán cao cấp ở công ty hành chính.”
“Là người nhà giới thiệu?”
“Đúng vậy.”
“Tại Vô Tích sao?” Câu này là Trang Tự hỏi.
Lại gật đầu.
“Số tốt thật.” Tiểu Phượng thở dài.
“Số của bồ mới tốt á, đi làm ở thành phố lớn”. Tôi trợn mắt nhìn cô
ấy, “Chưa kể, làm công ty hành chính mệt chết luôn, có người nói lúc bận có thể tăng ca thêm 3 tiếng, hơn nữa nhân viên mới lương lại rất thấp
nữa.”
Tiệm cơm đầy mùi thơm thức ăn, lôi kéo con sâu tham ăn của tôi trồi
ra, vừa quay đầu xem thịt của tôi có chưa, quay lại đã nghe thanh âm
lạnh nhạt của Trang Tự.
“Không hài lòng thì tự mình tìm việc đi, việc đã dâng đến tận cửa mà còn ý kiến gì nữa.”