Đọc truyện Tôi Như Ánh Dương Rực Rỡ – Chương 15
Tôi mơ mơ hồ hồ đến báo danh ở bộ phận quản lí.
Cũng vừa hay là ở chỗ của Ân Khiết.
Vương Tề quản lí bộ phận này là một người đàn ông trung niên hơi béo, tạo cảm giác rất khác với quản lí bộ phận tài vụ. Giới thiệu sơ qua một lần các việc ở bộ phận quản lí, vừa thấy phó tổng Lâm ở cửa đi vào, ông ấy lập tức kéo tôi sang chào hỏi.
“Lâm tổng, Tiểu Nhiếp chính thức đến ra mắt rồi, ngài xem nên sắp xếp việc thế nào là tốt nhất?”
Phó tổng Lâm chẳng buồn ghé mắt, nói: “Ông tự sắp xếp đi”.
Vương Tề có vẻ thăm dò, hỏi: “Vậy trước tiên sắp xếp cho Tiểu Nhiếp sắp xếp lại tài liệu được không?”
Phó tổng Lâm gật đầu tùy tiện, đi vào trong phòng làm việc.
Vậy nên tôi phải đi sắp xếp hồ sơ.
Đi rồi mới biết được đây là việc tồi tệ đáng sợ cỡ nào. Hồ sơ giấy tờ trong công ty không biết bao lâu chưa được sắp xếp lại, lung tung lộn
xộn là không đủ để hình dung. Hết cả ngày, người tôi bám đầy bụi.
Ngày hôm sau, Ân Khiết và Vũ Hoa thấy tôi bầm dập đáng thương, nên sau khi tan việc chủ động ở lại cùng tôi làm.
Khả năng thích ứng của con người thật quá phi thường. Hôm đầu tiên
tôi còn ngại bẩn, hôm nay tôi đối với bụi và mấy thứ khác đã xem như vô
hình. Ân Khiết và Vũ Hoa đi mua nước uống, tôi hoàn toàn vất hết hình
tượng ngồi bệt xuống đất, vừa cột xấp tài liệu vừa ngâm nga hát. Ê a. .
.là một bài trường ca học được từ Khương Duệ.
Nghe được tiếng mở cửa, tôi dừng ngâm nga, cũng chẳng ngẩng đầu lên
mà nói: “Phong bì đựng hồ sơ không có, mang giúp tôi mấy cái phong bì
ngay cửa sang với.”
Hoàn toàn không để ý động tĩnh.
Tôi thấy kỳ lạ, ngẩng đầu, mới phát hiện, đứng cạnh cửa thì ra là phó tổng Lâm.
Tôi vội vàng đứng dậy: “Phó tổng Lâm. . . Thật vô ý quá, tôi nghĩ mấy người Ân Khiết về lại.”
Anh ta quét mắt qua tôi, tay cầm lấy một tập hồ sơ phía trên lên xem. Ngay lúc tôi nghĩ anh ta sẽ lại không nói gì mà bỏ đi, anh ta đột nhiên lên tiếng, ngữ khí thâm trầm nói: “Em rất vui vẻ sao?”
Đầu tiên tải phim trộm bị bắt gặp, sau đó làm sai ghi chép bị anh ta
truy đuổi, hiếm lắm mới có cơ hội tạo cảm tình nha. Tôi lập tức tỏ thái
độ tích cực nói: “Không tồi chút nào. Thật ra cũng hơi mệt, nhưng tìm
được mẹo nhỏ nên sắp xếp rất nhanh.”
Bầu không khí lại như chững lại.
Sau đó, tôi nghe được một tiếng “A” cười khẽ. Anh ta xoay người đi ra ngoài.
Chốc lát sau, Ân Khiết và Vũ Hoa vui vẻ đẩy cửa bước vào, vừa đi vừa
nói chuyện: “Phó tổng Lâm thật sự là người tốt mà. Vừa rồi bọn tôi cười
chào hỏi anh ta, anh ta còn cười với bọn tôi. Ái chà, cái gì gọi là cười tươi như hoa cuối cùng tôi mới hiểu.”
Vũ Hoa nói: “Tôi vẫn nghĩ anh ta không phải dễ tiếp xúc đâu, bà thấy
Tương Á bên phòng bà không. Với Trương tổng còn có thể đùa chút chút,
với Lâm tổng thì đố dám luôn á.”
“Hầy, nói vậy cũng đúng. Nhưng mà người ta phong độ rất nhẹ nhàng đó.”
Tôi ngừng tay đang thoăn thoắt, tập trung tự vấn một lúc ——- phó tổng Lâm họ đang nói, với phó tổng Lâm tôi cảm nhận được, là cùng một người
sao?
Ba ngày sau, tôi kết luận, chính là cùng một người, chỉ là không phải người!
Vốn là việc tại phòng hồ sơ xong rồi, tôi nghĩ cũng khá dễ dàng. Ai
ngờ đâu phó tổng Lâm giống như đột nhiên nhớ đến tôi, mấy hôm như nhắm
mắt làm ngơ, đột nhiên trực tiếp biến tôi thành ‘Vật tẫn kỳ dùng’. [1]
[1]: Vật tẫn kỳ dùng là thành ngữ, nghĩa là tận dụng hết mọi khả năng của một vật gì đó, kiểu như bóc lột sức lao động ý
Tăng ca hằng ngày là tôi. Chạy tới chạy lui khắp nơi cũng là tôi. Cái gì mà tươi cười như hoa, gió xuân, ôn hòa lễ nghĩa, bộ tưởng tôi
không biết dùng thành ngữ chắc! [=))))))))]
Chưa hết, hôm nay chân trước một nữ đồng nghiệp vừa xin nghỉ, chân sau tôi đã bị anh ta gọi vào phòng làm việc. .
“Phần báo cáo số liệu kia bị sai, em làm lại một lần đi.”
Tôi nhận phần báo cáo, lật lật, thấy có chút khó hiểu. Báo cáo dự
toán này không phải do Tương Á làm sao? Cô ấy làm xong rồi mới xin nghỉ, vừa giao lại mới hơn mười phút thôi mà. . .
Nhanh thế mà anh ta đã thấy lỗi à?
“Bên bộ phận chi tiêu có sai sót. Em kiểm tra đối chiếu lại một lần số liệu các bộ phận cung cấp.”
“Phó tổng, cái này hình như là do Tương Á phụ trách”, tôi bị làm khó nói, “Tôi chưa làm qua loại báo cáo này bao giờ.”
“Vậy sao?” .
“Đúng vậy.” Tôi cố sức gật đầu.
“Vậy học tập chút đi”, anh ta hời hợt không gì sánh được mà trả lời, “Tôi tin em rất nhanh sẽ tìm ra được cách làm.”
Đến lúc ăn cơm trưa, tôi ăn một phần cơm đặc biệt nhiều.
Vũ Hoa khiếp sợ nhìn tôi: “Hi Quang bà không sợ béo hả?” .
“Làm nhiều, ăn nhiều, hôm nay kiểu gì tôi cũng phải ở lại tăng ca! Trước tiên phải nạp năng lượng đã!”
Ân Khiết bỗng nhiên nhìn sang, bắt đầu tám chuyện: “Hi Quang nè, buổi trưa lúc Tương Á đi đó, sắc mặt thật khó coi lắm. Chỉ vì cô ta vội vã
có việc đi, nên việc này phó tổng giao cho bà cũng bình thường thôi mà.”
Tôi ngẩng lên từ bát cơm: “Không chỉ hôm nay đâu, tôi làm sao cũng cảm thấy cô ấy. . .”
“Cố tình chĩa vào bà sao? Ha ha, là do bà được chính phó tổng Lâm trực tiếp điều tới, cô ấy nhất định sẽ có ý kiến rồi.”
Vũ Hoa cũng phụ họa: “Đúng á Hi Quang. Phó tổng Lâm đột nhiên điều bà từ bên tài vụ sang quản lí, làm cho nhiều người trở nên mơ tưởng đó.”
“…” .
Thật ta từ đầu tôi cũng không phải không cảm thấy ánh mắt suy đoán
của các đồng nghiệp. Nhưng mà tôi vừa đến bộ phận quản lí, vừa vào đã bị nhét vào phòng sắp xếp hồ sơ, sau đó là ngày nối tiếp đêm tăng ca,
những ánh mắt dò xét này, đã sớm chuyển thành đồng cảm, hoặc hả hê rồi.
Tôi bất đắc dĩ nói: “Mỗi ngày tôi làm việc như trâu cày, mọi người tới giờ vẫn còn nghĩ vậy sao?”
“Thật ra cũng không hẳn, ít nhất thì có Tương Á chắc chắn có âm mưu.
Ai bảo phó tổng Lâm lần nào cũng chỉ đích danh bà ở lại tăng ca chứ. Hơn nữa anh ta cũng tăng ca mà. Văn phòng lớn như vậy, cô nam quả nữ gì gì
đó. . .”
“… Tỉnh lại giúp tôi đi. Văn phòng lớn như vậy, không chỉ có bọn tôi, ngày nào cũng có người ở lại tăng ca mà.”
Nhưng mà Ân Khiết hiển nhiên đã rơi vào thế giới nhỏ của riêng cô ấy, nghe không vào mấy lời ngoại giới nữa, hai mắt lấp lánh nói: “Trời ơi
vừa nghĩ đến đó, Hi Quang nè, có khi nào phó tổng Lâm thật sự có ý với
bà không?”
Cô ấy dùng ánh mắt vừa khám phá ra thế giới mới mà quan sát tôi một
lượt: “Hi Quang, thật ra bà rất đẹp, mỗi ngày mặc mấy bộ quần áo công sở thật là đáng tiếc quá.”
Tôi chọc chọc bát cơm, nghiêm trọng nói: “Nếu một người đàn ông hỏi
bà muốn ăn gì, rồi nấu cho bà ăn, vậy bà có nghĩ là người ta thích bà
không?”
Ân Khiết gật đầu dữ dội: “Nấu cơm là nhất định thích rồi!”
Đúng vậy, kì nghỉ hè đó, tôi cũng từng nghĩ thế, nghĩ anh ít nhiều
cũng hơi thích tôi. Sau này mới hiểu ra, việc đó chẳng qua là vì anh
không muốn cùng tôi ăn cơm ngoài, không muốn “thơm lây” mà thôi.
“Cho nên nói, tự mình đa tình chính là bệnh, nhất định phải chữa.”
Trong nháy mắt, không biết từ đâu nổi lên chua xót. Tôi cắn một miếng sườn chua ngọt, mạnh bạo nuốt xuống, sau đó buông đũa, nghiêm túc tuyên bố: “Tôi quyết định rồi!”
Ân Khiết và Vũ Hoa cùng nhau nhìn về phía tôi.
“Tôi cũng muốn xin nghỉ!”