Tôi Như Ánh Dương Rực Rỡ (Quyển Thượng)

Chương 30


Bạn đang đọc Tôi Như Ánh Dương Rực Rỡ (Quyển Thượng) – Chương 30


Như nguyên tắc gần nhất, chúng tôi đầu tiên đi công viên trò chơi.
Thật ra tôi cũng là lần đầu tiên đến công viên trò chơi. Chen người giữa tiếng nhạc, âm thanh ầm ĩ, cảm thấy có chút vướng víu chân tay. Cân nhắc đến việc Lâm Tự Sâm cũng là lần đầu tiên đến đây, tôi nghĩ chúng tôi hẳn là phải xem người ta chơi thế nào trước. Nhưng mà Lâm tiên sinh lại không nghĩ là chơi trò chơi cũng phải học, đi đổi xu trò chơi, tùy tiện tìm một máy trượt tuyết không ai ngồi màép tôi lên chơi.
Sau đó… .
“Cẩn thận tảng đá.” .
Tôi bị tảng đá đâm chết.
“Phải rẽ.”
Tôi còn chưa kịp rẽ, đã bị đâm chết giữa núi.
“Phía trước có xe tải.”
Tôi đương nhiên đâm vào xe tải. . .
Nhìn trên màn hình viết hai chữ “Thất bại” thật to, tôi hơi bực bội nhìn sang Lâm Tự Sâm, chờ anh ta bỏ thêm xe vào. Ai ngờ anh ta lại cởi áo khoác ngoài, áo vest cũng cởi ra, để hết lên tan cầm của máy trò chơi, xắn tay áo sơ mi, vô cùng tự nhiên nói với tôi: “Xuống đi, đến lượt tôi chơi.”
“…” .
Không, phải, anh, là, đưa, tôi, đi, chơi, sao?
Tôi vô cùng không cam tâm đứng phía dưới nhìn anh ta chơi, lại càng mong anh ta đụng phải cây đâm phải núi. Anh ta tuy cũng là lần đầu tiên chơi, nhưng mà rõ ràng khả năng tốt hơn tôi rất nhiều. Thấy anh ta nhanh chóng qua được hai cửa, tôi bị anh ta làm cho dâng lên một nỗi thù hận, chịu không được bắt đầu phá rối.
Rõ ràng là phải rẽ trái, tôi lại la lên: “Rẽ phải đi, bên phải bên phải đó!”
Rõ ràng là phải đi vào đường ở giữa, tôi lại nhắc nhở: “Bên trái là đường tắt đó, rẽ vào đó ~~”
Đáng tiếc anh ta hoàn toàn không bị tôi làm cho lung lay, không hề bị mắc lừa. Tôi thấy sắp qua cửa thứ ba rồi, lập tức nhanh trí, nhìn người trên màn hình chuẩn bị rẽ trái, vội vã la lên: “Rẽ trái đi, đạp bên trái đó.”
Cho nên Lâm Tự Sâm rẽ sang phải.
Nhân vật trên màn hình vô cùng thảm khốc đâm vào sườn núi.
“Ha ha ha ha!”, tôi cười không ngừng được.
Lâm Tự Sâm bất đắc dĩ phải ngừng chơi: “Sao em lại không lừa người nữa?”
“Tôi lừa anh khi nào chứ?”, tôi cứng đầu không nhận, “Xem đi, là kết cục của việc không tin tôi chứ còn gì. Được rồi, xuống đi, đến lượt tôi.”
Sau đó chúng tôi đến rạp chiếu phim.
Phim là tôi chọn. Là phim bom tấn mới nhất. Có người nói cảnh hành động rất đặc sắc, đảm bảo khiến người xem hứng khởi, đảm bảo tình cảm mãnh liệt tứ phía, đảm bảo. . . giấc ngủ chất lượng . . .
“Nhiếp Hi Quang… Hi Quang.” .
“… Tôi ngủ sao?”, tôi dụi dụi mắt.
“Ừm. Về thôi.” .
Anh ta giúp tôi phủi phủi quần áo dính đầy bỏng ngô, đứng dậy, cầm theo áo khoác của cả tôi và anh ta đi ra ngoài. Tôi đi theo sau anh ta. Ra bên ngoài mới tỉnh táo được một chút, có chút ngại ngùng hỏi anh ta: “Tôi ngủ lâu không?”
“Năm mươi phút.” .
. . . Tính thời gian cụ thể như vậy để làm gì chứ. . .

Tôi hơi ngượng lảng sang chuyện khác: “Cuối cùng thế nào? Nữ chính có cứu được không? Ai là người bắt cô ấy?”
“Cha của nam chính.” .
“Không thể nào? Vì sao?” .
“Cha của nam chính vi phạm lệnh cấm sử dụng thuốc cấm, bị nữ chính trông thấy. . .”
Bên cạnh đột nhiên nghe được tiếng cười của một bé gái. Tôi quay sang nhìn, là một cặp tình nhân nhỏ tuổi đang cười nhìn chúng tôi. Hình như là ngồi cạnh chúng tôi lúc ở trong rạp phim.
Thấy tôi nhìn sang họ, cô bé hướng tôi mà dựng ngón cái lên, “Bạn trai của chị ‘nhất tâm nhị dụng’ thật là lợi hại mà. Diễn biến phim nói không sai chút nào.” [1]
[1] Nhất tâm nhị dụng: ý là 1 lúc mà để ý được 2 việc
Nói rồi họ cười hì hì kéo nhau đi.
Nhất tâm nhị dụng gì hả… .
Tôi nhìn theo bóng lưng của họ, lại nhìn sang Lâm Tự Sâm, “. . . Không phải là anh cũng ngủ chứ hả?”
Lâm Tự Sâm dường như không nghe thấy tôi hỏi, vẻ mặt không đổi nhìn đồng hồ, “Sắp một giờ rồi, em phải về nghỉ ngơi đi, ngày mai chẳng phải còn đi dự tiệc cưới sao.”
“À. . . được rồi. Anh thấy mệt sao? Vậy cũng nghỉ ngơi sớm chút. Ái ui, anh Phương quả nhiên là khoác lác mà. Anh ấy nói anh có thể làm phẫu thuật cả đêm mà vẫn khỏe re. . . Hầy, xạo gì chứ?”
Lâm Tự Sâm đột nhiên cầm lấy tay tôi, kéo tôi đi về phía trước.
“Đi ngắm cảnh đêm thì phải đi về hướng này.”
Rạp chiếu phim ở tầng trệt. Cùng tòa nhà đó ở trên tầng năm mươi sáu có một quán bar, hoàn toàn yên tĩnh biệt lập. Từ nơi ồn ào náo nhiệt như công viên trò chơi và rạp chiếu phim, đến một nơi yên tĩnh như vậy, tôi đột nhiên trở nên trầm mặc.
Bông tuyết nhỏ nhẹ nhàng rơi bên ngoài cửa sổ.
Hơi nghiêng đầu, ngắm cảnh đêm của thành phố luôn luôn không nghỉ.
Tôi có phải đã từng huyễn hoặc mình, có thể cùng người nào đó vui vẻ ngắm cảnh đêm ở đây, hoặc cùng nhau ở giữa sự yên tĩnh này.
Có phải đã từng huyễn hoặc mình, người đó sẽ cùng tôi đi xem phim, tôi muốn mua bỏng ngô, anh nhất định sẽ phản đối nhưng loại thực phẩm bụi bặm bám đầy này, nhưng lúc xem phim cùng nhau, sẽ nhẹ nhàng nhón lấy vài miếng.
Có thể tôi sẽ ngủ gật trong lúc xem phim, làm rơi bỏng ngô trên sàn.
Có phải đã từng huyễn hoặc, cùng anh đi mua quần áo, lựa một đống quần áo thử cho anh xem, anh nhất định sẽ không kiên nhẫn. . .
Tôi đã từng có rất nhiều huyễn hoặc như thế, muốn được cùng anh thực hiện, nhưng cuối cùng lại có người khác cùng làm với tôi.
Phục vụ đưa nước trái cây đến cho tôi, tôi mới phát hiện mình đã đờ người ra rất lâu rồi. Mà Lâm Tự Sâm cũng yên lặng nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Tôi ngây ngốc bao lâu, anh ta cũng trầm mặc bấy lâu.
Chuyện đời kỳ diệu thế nào chứ. Tôi sao cũng không nghĩ đến, sẽ có một ngày, tôi cũng sẽ được ngồi đây ngắm tuyết rơi về đêm, có thể cùng Lâm Tự Sâm bình yên như vậy cùng nhau ngắm cảnh.
Tôi nhận lấy ly nước.
“Cám ơn anh.” .
Lâm Tự Sâm thu lại ánh mắt, nâng ly với tôi, “Không khách khí nhé, đại ân không lời nào cảm tạ hết được.” [2]
[2] Ý anh chỗ này là công của anh rất lớn không chỉ cảm ơn là đủ >wTôi bật cười.
Không biết là do tác dụng của ánh sáng và nến hay sao, tôi đột nhiên nghĩ đến người đối diện, Lâm Tự Sâm, từ động tác đến phong thái, nhất cử nhất động đều ưu nhã như vậy, tản ra một loại khí lực khó có thể diễn tả bằng lời.

Tôi bỗng nhiên phát sinh một loại hứng thú, ném tâm tình phức tạp sang một bên, hiếu kỳ hỏi: “Lâm Tự Sâm, anh bao nhiêu tuổi rồi?”
“Nihếp Hi Quang, em đối xử với quản lí của mình thế nào vậy.”
“… Cuối cùng anh cũng tranh công là quản lí của tôi sao?”, đổi vai cũng cảm thấy thật thoải mái!
Anh ta cười. “Thật ra chức vị này cũng không tồi, một mặt có thể quản lí em, một mặt có thể giúp em kiếm tiền.”
“Thế thì nô dịch tôi cho rồi.”, tôi tức giận nói, “Nhanh nói, bao nhiêu tuổi?”
“Hơn em sáu tuổi.”
Tôi tính tính, “Không thể nào. Anh có bằng bác sĩ mà. Có bằng bác sĩ rồi lại học thêm nữa, không thể còn trẻ như thế.”
Dù là anh ta trông cũng ra dáng thanh niên đầy tiềm năng.
Lâm Tự Sâm hình như cứng đơ một lúc, “. . . Tôi đi học khá sớm, nên là có bằng cũng khá sớm.”
“À, vậy thì. . . Phải rồi, sao anh Phương lại gọi anh là đệ nhất cầm thú ngành Y học?”, tôi bừng bừng khí thế hỏi.
Anh ta ho nhẹ, “Nhiếp Hi Quang, em ngay trước mặt tôi mà thấy hỏi chuyện này cũng được hả? Không thì sau này khi có dịp rảnh rỗi thì cứ đi hỏi. . . anh Phương?”, anh ta dừng lại, “Hai người có số điện thoại của nhau rồi sao?”
Anh ta cầm ly rượu dựa lưng vào ghế, “Tóm lại anh ta nói xấu tôi, đem hết gốc gác ngọn ngành của tôi nói cho em nghe rồi chứ gì?”
“Yên tâm đi, tình sử gì gì của anh đó, anh Phương chưa nói gì với tôi cả ~”
“Tình sử ở đâu chứ?”, anh ta cười nhẹ, “Học viện Y bề bộn nhiều việc, bác sĩ lại càng bận, ngay cả thời gian theo đuổi bạn gái cũng chẳng có.”
“Vậy anh phải có người theo đuổi chứ? Các hạ đây đẹp trai cao ráo thế này, không thể không có người theo đuổi.”
“À, vậy chắc em đối với tại hạ đây ánh mắt quá cao rồi”, anh ta nhìn tôi, mắt hiện lên một tia sáng, “Sao hôm nay em lại nảy sinh hứng thú với tôi thế này?”
Tôi thở dài, “Không phải tại quá buồn chán thì còn sao nữa.”
“…” .
Anh ta bị sặc rượu.
“Khoan đã!”
Tôi đột nhiên ý thức được một điểm quan trong, “Anh sao lại uống rượu hả. Lát nữa còn phải lái xe đi về mà.”
Lúc tôi đi ra từ ngân hàng, chủ xe chặn xe của chúng tôi đã tìm thấy, cho nên chúng tôi mới lấy xe đi đến đây. Giờ anh ta uống rượu thì về nhà bằng cách nào.
“Không sao, nhà tôi cách đây không xa lắm. Đi bộ tầm hai mươi phút thôi.”
“À, vậy được rồi.”
Tôi quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, tuyết rơi càng lúc càng dày, “Ngày mai ngủ dậy không biết có phải đường đầy tuyết không nữa? Bắt xe liệu có được không nhỉ?”
“Ngày mai tôi đến đón em.”
Tôi nhìn sang phía anh ta. Tròng mắt anh ta hạ xuống, chớp nhẹ, “Bạn học của em cũng mời tôi mà. Sao hả, không chào đón tôi à?”
Ngày mai ơi… .

“Sao lại không chào đón. Ngày mai tôi lo tiền mừng, anh cứ đi ăn không cần đưa phong bao!”, tôi uống một ngụm nước lớn, phấn khích nói.
“Nhưng mà, nhất định so với hôm nay càng phải đẹp trai hơn.”
“Càng phải đẹp hơn?”, anh ta ra vẻ cân nhắc thả ra bốn chữ, “Em không sợ họ hiểu nhầm mối quan hệ của chúng ta sao?”
“Hiểu lầm một chút cũng không sao.”, tôi bắt chước anh ta, “Tại hạ xinh đẹp như hoa, anh cũng đâu có thiệt gì!”
“Em đó. . . hôm nay chơi đến hồ đồ rồi.”, anh ta ngưng mắt nhìn tôi, trong mắt dường như có chút tình cảm.
Trong lòng tôi run lên, bỗng nhiên nghĩ chắc là mình thật sự chơi đến hồ đồ rồi, lập tức chuyển tầm nhìn.
Ánh sáng đọng lại trong mắt, ánh nến trong ly thủy tinh khẽ động.
Một hồi lâu sau, anh ta nói, “Nghỉ ngơi sớm đi, không thì ngày mai có hai người mang quầng mắt đen đi dự lễ, muốn xinh đẹp như hoa cũng chẳng có cách nào đâu.”
Cũng trong tòa nhà có một khách sạn nhỏ, đến ngủ lại cũng rất tiện.
“Không cần tôi đưa em đi à?” .
“Không! Cần!”
Một nam một nữ cùng đi vào khách sạn, vậy cũng rất là kỳ quái có biết không.
Lâm Tự Sâm gật đầu, dừng ở cửa thang máy, “Được rồi, đến phòng thì nhắn tin cho tôi.”
Tôi làm dấu OK, chạy ra ngoài thang máy, còn quay đầu vẫu vẫy tay với anh ta. Nhìn cửa thang máy khép lại, mới xoay người đi vào sảnh khách sạn.”
Tiếp tân ở sảnh rất nhiệt tình chào hỏi: “Chào chị. Xin hỏi có thể giúp được gì ạ?”
“Xin chào. Còn phòng trống không? Tôi muốn đặt một phòng.”
“Còn, chị có tiện cung cấp giấy tờ tùy thân không ạ?”
“…” .
Tôi vội vàng rút điện thoại ra gọi Lâm Tự Sâm: “Lâm Tự Sâm anh đến đâu rồi, nhanh quay lại đây.”

Lâm Tự Sâm cúi đầu chăm chú ký vào giấy xác nhận đặt phòng tên của anh ta, khóe mắt nhăn lại, nhìn qua thì có vẻ vô cùng nghiêm túc.
Nhưng mà… .
“… Anh rất muốn cười phải không?”
Anh ta giương mi mắt, “Nhìn thấy được sao?”
“…” .
Tôi biết mà. . .
Lâm Tự Sâm ký rồi đưa chữ ký cho tiếp tân, sau đó quay sang nhìn tôi: “Đến phòng nhớ là phải khóa cửa lại. Có người gõ cửa cũng không mở. Có chuyện gì lập tức gọi cho tôi.”
“… Không nhất thiết phải như thế mà.”
“Phòng là do tên của tôi đăng kí đó. Cô Nhiếp, giữ lại chút danh dự và thuần khiết cho tôi, OK?”
“O~K~”, tôi vô lực úp mặt lên quầy tiếp tân.
“Anh chị phải chờ lâu. Đây là chìa khóa phòng.”
Tiếp tân cười cười đưa chìa khóa và chứng minh trả lại. Lâm Tự Sâm đưa chìa khóa cho tôi, cùng tôi đến thang máy phía bên kia.
“Cám ơn. May mà anh có mang theo chứng minh thư.”
“Không đem cũng chẳng sao, từ đây đến nhà tôi chỉ mất hai mươi phút.”

“… Cũng đâu đến ở nhà anh được…” .
“Em nghĩ đi đâu thế.”, anh ta liếc nhìn tôi, sau đó ngẩng đầu nhìn bảng chỉ số của thang máy, vẻ mặt rất thản nhiên, “Tôi là nói, về lấy chứng minh thư rất nhanh.”
“…” .
“Được rồi, thang máy của em đến rồi.” .
Tay anh ta giữ lại cửa thang máy, cầm trong tay mấy cái túi đưa cho tôi. “Quần áo của em, để trong xe.”
Anh ta cất công đến bãi đỗ ở tầng hầm sao?
Tôi hơi ngạc nhiên nhận lấy, “Ừm, cám ơn. . . Tôi, lên nhé?”
“Đi đi, đi ngủ sớm một chút.”, anh ta gật đầu, “Ngày mai tôi nhất định sẽ càng đẹp trai hơn, em cũng phải xinh đẹp như hoa.”
“… Tôi sẽ cố…”, tôi vào trong, phất phất tay với anh ta, “Tạm biệt. . .”
Hôm nay chơi quá trễ rồi. Tôi tìm đến phòng, nằm trên giường một lúc mới có sức lê đi rửa mặt đánh răng. Tắm rửa sạch sẽ lại không ngủ được, ở trên giường lăn tới lăn lui, nghĩ đến Lâm Tự Sâm phải nửa đêm đạp tuyết về nhà. Người này hôm nay chỉ mặc âu phục và áo khoác nhẹ, cuối cùng phải gửi đi tin nhắn cho anh ta.
“Về đến nhà chưa?”
Anh ta trực tiếp gửi cho tôi một tin nhắn ảnh.
“Về rồi. Là cảnh đêm từ nhà tôi. Hẳn là cũng giống với cửa sổ phòng em.”
Ảnh chụp hình như là đứng ở sân thượng hướng ra ngoài mà chụp. Ánh sáng đèn màu ngọc bích. Bóng đêm hạ xuống song Hoàng Phổ. Lan can sân thượng còn có ly rượu uống được một nửa.
Nhà anh ta cũng khá lắm. Nhưng mà sao anh ta hơn nửa đêm lại còn uống rượu một mình, vừa rồi uống chưa đủ sao? Tôi lập tức rời giường kéo rèm cửa sổ, tiện tay chụp một tấm ảnh gửi anh ta.
“Không khác lắm. Mà anh sao còn chưa ngủ?”
“Đang suy nghĩ kế hoạch hằng năm nên thay đổi thế nào.”
“… Anh quá quá chuyên nghiệp rồi. Bà chủ kiêm nhân viên là tôi đây cảm thấy thật hổ thẹn.”
“Tại hạ tốn sức lao động, cô Nhiếp chỉ cần ngồi chờ hưởng thụ là được.”
Lại còn trêu tôi. Tôi không thèm trả lời, chỉ nhắn lại, “Anh Lâm, ngủ ngon!”
“Ngủ ngon.”, anh ta nhắn lại, một lát sau lại nhắn thêm một tin.
“Cô Nhiếp” .
Lẽ nào anh ta nhắn một tin phải nhất định làm thành vế đối với tin của tôi? Cái này gọi là tự ép buộc bản thân đó anh Lâm à.
Tôi nhịn không cười nở nụ cười, dự định tắt điện thoại đi ngủ.
Thế nhưng ngón tay dừng ở phím tắt một lúc lâu, rồi lại thu trở về, một lần nửa mở phần tin nhắn, đờ người nhìn cái tên kia.
Mở phần thư mục này ra, trong đó có tin nhắn tôi đã gửi anh, cùng với các tin nhắn rất kiệm chữ anh trả lời cho tôi.
Tin nhắn cuối cùng, là tin tôi xin lỗi anh, nhưng chưa bao giờ nhận được hồi âm —— “Xin lỗi, tôi không biết, cậu và Dung Dung là một đôi, nếu không tôi cũng không nói thế với cậu. Hy vọng sẽ không khiến cậu khó xử.”
Vô số lần tôi đã nhìn tin nhắn này. Nếu tôi gửi thêm cho anh một tin, liệu anh có trả lời cho tôi, trả lời gì cũng được. . .
Lần đầu tiên tôi nhìn tin nhắn này mà nghĩ, liệu có cần xóa hết đi không, kể cả tên của anh. . .
Tóm lại, còn gì tôi chưa từng làm chứ. Tắt điện thoại, để ra xa, kéo chăn nhắm hai mắt lại.
Tôi vậy mà rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ. Một đêm không mộng mị gì, ngủ rất ngon. Sáng thức dậy tinh thần rất tốt. Rửa mặt đánh răng xong đã chín giờ, mở điện thoại di động, vừa lúc nhận được cuộc gọi của Lâm Tự Sâm.
“Tôi đến dưới lầu rồi.” .
“Hả? Nhưng giờ đi vẫn còn sớm mà.” .
“Ngày hôm qua em đăng kí phòng không phải có bữa sáng cho hai người sao? Không được lãng phí cô Nhiếp à.”, trong giọng nói anh ta mang chút ý cười, “Tôi đến để ăn sáng.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.