Tôi Nhớ Cô Rồi, Về Nhà Đi

Chương 94P2 - 21


Đọc truyện Tôi Nhớ Cô Rồi, Về Nhà Đi – Chương 94: P2 – 21

Sau khi chuẩn bị xong, mọi người ngồi vào ghế ngay ngắn, nó bận bịu tối mắt tối mũi đến nỗi không biết trời trăng là gì. Có thể nói, đúng là công ty không còn là của nó. Nhưng nhiệt huyết thì không hề thay đổi. Đôi lúc nó tự trách bản thân rằng… Sao cứ mãi cố gắng khi điều đó không thuộc về mình. Nhưng nó… Quen rồi…
Tiếng nhạc vang lên rầm rộ, hắn cũng đi đến chỗ ngồi của mình. Show diễn bắt đầu, từng bộ thời trang, từng người mẫu duyên dáng, cá tính trong những bộ trang phục. Cứ mỗi người đi ra, một người đi vào. Nó lại mừng như vỡ òa. Cách nhà báo lia lịa bấm máy không ngừng, đèn flash sáng cả một góc chói lóa.
Những nhà đầu tư, thiết kế gật gù khi thấy điều đó vừa mắt. Nó nhìn xuống khán đài, cố gắng chua ý từng biểu hiện của mọi người. Nó lướt qua một chặp thì bỗng dừng ánh mắt lại trước một người phụ nữ mà không khó để nhận ra, nó lẩm bẩm:
– Sao chị ấy lại ở đó cơ chứ?!
Trâm như cảm giác được ai đó đang nhìn mình nên liền quay đầu về hướng đó. Gặp ánh mắt em gái, bà chị cười:
– Hello
– Sao chị ở đây?! – Nó nói không phát tiếng, nhưng cửa khẩu mở to mong chị gái hiểu ý mình.
Trân thay vì đáp lại theo kiểu của em thì liền lấy điện thoại nhắn tin:
Đi xem thời trang. Em hỏi lạ, em làm tốt lắm, kiểu này chị phải đem mấy cái này về diễn ở Việt Nam lại thôi.
Đem gì, có còn là công ty của em nữa đâu – Nó ỉu xìu nhắn lại
Ai bảo?! Công ty vẫn là của em. Chị hứa đấy
Ý chị là gì? – Nó khó hiểu nhắn lại rồi ngẩn lên nhìn chị gái.
Trâm thay vì trả lời tin nhắn thì chỉ cười rồi bỏ máy xuống.

Lát sau thì show diễn cũng sắp kết thúc. Hắn liếc nhìn Trâm, bà chị liền tháo kính ra để ra hiệu. Đúng lúc đo ghì Chaerim đi ra vẫy chào mọi người vì sự thành công của bản thiết kế, của show diễn.
Trong cánh gà, đám nhân viên bàn tán:
– Nhìn cô ta kìa. Cướp công người khác mà không biết dị. Còn cười toe toét.
– Đúng là không có lòng tự trọng mà
– bla bla….
Khi Chaerim định đi vào trong sự chúc mừng của mọi người thì bỗng có tiếng nói:
– Cướp công người ta mà còn cố show ra cho thiên hạ. Cô còn lòng tự trọng không đấy?!
Chaerim đứng hình, cô quay người lại thì thấy Trâm đứng ngay đấy với khuôn mặt đanh thép, tay khoanh trước ngực. Cô nhăn mặt:
– Cô nói gì cơ?!
– Không đúng sao?! – Trâm vừa nói vừa bước lên bậc thang.
Cà khán phòng im lặng phăng phắc, tiếng dày cao gót nện xuống sàn vang lên nặng nề. Ai cũng ngạc nhiên, nín thở từng dây theo nhịp chân của người phụ nữ lạ. Đèn flash của đám phóng viên lúc thường đã bấm sáng lia lịa, nay khi sự việc bất ngờ xảy ra lại cứ như đèn cao áp. Nó há hốc miệng nhìn chị gái, đám nhân viên ai cũng đóng băng không tin nỗi những gì đang diễn ra. Nó lập tức trở về thực tại.
Thấy chị gái đi đến đứng trước mặt của Chaerim, nó lo lắng chạy lại, nắm lấy cánh tay chị:
– Chị làm gì thế. Ở đây là sàn diễn đấy?!
– Em bỏ ra. Chính vì đây là sàn diễn, nên chị muốn vạch trần bộ mặt kinh tởm của cô ta. – Chị nó nói không ngoảnh đầu lại. Đôi mắt tóe lửa nhìn vào mắt Chaerim
Chị rít lên từng từ:
– Tôi muốn lật đổ cô, một con người giả dối, tham lam, cướp trắng trợn. Hãy để cho thế giới này thấy bản chất của cô đi. Chống mắt lên mà xem đây này.
Sau đó, hắn đi lên với 1 tập giấy trong, nó nhăn mặt:
– Anh cũng liên quan đến vụ này hả?!
Hắn không nói gì, chỉ liền nhún vai như thể mình vô tội. Trâm dõng dạc:
– Tôi xin khẳng định rằng, cô Chaerim đây cướp lấy công ty của em gái tôi. Nếu mọi người không tin thì tôi sẽ chứng minh.
Trâm đưa hai bản thiết kế lên. Có thể nhận ra, một là bản đã được trình diễn lúc nãy, một là bản lạ. Bà chị tiếp tục:
– Công ty này là công ty con của tôi. Chúng tôi có thói quen là khi thiết kế, sẽ dùng một màu mực phát quang để nhận ra bản thiết kế bản quyền của công ty mình.

Sau đó điện bỗng dưng tắt đi. Chỉ để lại ánh đèm mờ ảo, nó nhìn quanh khán phòng gần như tối om. Và điều mọi người chờ đợi đã xuất hiện.
Các bản vẽ phát sáng lên một chi tiết nhất định, ai cũng xôn xao, Trâm lại nói tiếp:
– Điều này bấy lâu nay, chúng tôi chưa bao giờ nói cho ai biết cả, chỉ có những người thiết kế chính trong công ty mới biết được. Ấy thế mà… Cô Chaerim đây. Lại biết điều đó. Không phải lạ lắm sao?!
Nó trố mắt lên, công ty nó thường dùng màu quang để kí hiệu à?! Làm gì có. Nó còn chưa bao giờ đụng tới màu loại này kia mà?! Vậy là sao?
Chaerim ngây người, thật ra lúc đó, cô đã chụp ảnh và về vẽ lại, trong quá trình vẽ cô không dùng bất kì màu phát quang kia mà?! Sao lại thế này?! Cô thét lên:
– Không có, tôi không hề dùng màu đó, các người là đám vu khống.
– Vẫn còn cứng đầu sao?! – Trâm nhăn mặt. – Thế thì chiều.
Sau đó, trên màn hình phản chiếu một đoạn video ngắn, trong đó là cảnh hai người đang lục loại phòng làm việc của ai đó. Nó nhận ra, đây chính là đoạn video mà nó và Sunny tìm ra, nghi ngờ cô bạn có liên quan, nó quay mặt lên nhìn về hướng máy chiếu. Thì quả không sai.
Trong khi đó, dưới khán đài.. . Người liên quan là Huynji – Cô bé máy tính cũng trố mắt ngạc nhiên, cô đã lấy cuộn phim rồi kia mà?! Bỗng cô giật mình khi nghe tiếng nói:
– Bất ngờ lắm sao?!
Huynji quay lại thì thấy một cô gái giống hệt Sunny. Thoáng định nói thì cô gái cắt lời:
– A. Ừm… Tôi không phải Sunny đâu. Tôi là em gái của chị ấy. Chị ấy kia kìa. – Nói rồi người đó chỉ lên tầng hai, nơi đặt máy chiếu.
Huynji ngẩn lên thì nhận được cái chào thân ái từ cô bạn, kèm theo đó cửa khẩu mở to:
– LOSER
Cả căn phòng ồ lên ngạc nhiên, điện cũng được bật sáng, Chaerim tức giận thét lên:
– Đúng đấy là tôi cướp đấy. Tôi ghét nhìn mấy người hạnh phúc, tôi muốn hạnh phúc và tôi phải dành lấy nó. Shit…. U all…. Bitch….

*Chát* – Tiếng vang lên.
Đến nỗi cánh nhà báo không còn bấm máy, họ ai cũng thả máy xuống như muốn nhìn bằng chính mắt mình. Sunny, hắn, Trâm và hai cô gái ở dưới cũng há hốc miệng. Thời gian như dừng lại. Mọi thứ im lặng…
Chaerim sau khi bị tát, cô ôm má và ngẩn lên nhìn người đã tặng mình món quà này, cô thét lên:
– Cô nghĩ mình là ai thế hả?!
* chát* – Tiếng thứ hai.
Ai nấy nín thở, giờ nó mới nói một cách nhỏ nhẹ:
– Cô bị làm sao thế hả?! Lòng tự trọng của cô đâu rồi. Cô thật sự không biết nhục là gì à?! Mình cướp công ty người khác mà còn hô hào lên cho thế giới biết. Cô có bị thần kinh không đấy?!
Ngay lúc đó, cảnh sát rầm rập tiến vào, một anh chàng đưa huy hiệu lên rồi nói:
– Cô Chaerim, chúng tôi được lệnh bắt giữ cô.
Căn phòng xôn xao, nhân nhiên há hốc miệng. Chaerim khóc lướt mắt qua căn phòng. Sự nghiệp của cô sụp đổ, danh tiếng của cô không còn nữa rồi.
Mọi ánh mắt dương lên nhìn cô như vật thể lạ. Cô dừng ánh mắt nơi một người đàn ông, phụ nữ trung niên. Người đàn ông thở hắt ra và đứng dậy bỏ đi. Còn người phụ nữ thì chấm nước mắt bỏ theo sau. Không khó nhận ra họ là ai, Chaerim lẩm bẩm:
– Bố… Mẹ…. Con xin lỗi


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.