Đọc truyện Tôi Nhớ Cô Rồi, Về Nhà Đi – Chương 90: P2 – 17
Nó đứng đợi ở sân bay, thấy cô bạn xách bali ra nó liền chạy lại chào hỏi, hai cô lên xe để về khách sạn, trên đường về, nó liền hỏi:
– Có chuyện mình muốn nhờ cậu giúp.
– Mình biết mà, vả lại cái chuyện của cậu cũng có chút liên quan đến tớ, nên mình qua giải quyết cho yên ổn thôi ý mà?!
– Ý cậu là sao? – Nó nhăn mặt nói
– Cậu lại không hiểu hay là cố tỏ vẻ vậy?!?? Không phải là cậu đang cần tớ đối phó với con bé máy tính của cô ta à?! – Sunny cười
– Ôi bạn tôi, mình chưa nói mà cậu đã biết rồi, yêu lắm cơ – Nó ôm lấy cô bạn.
sau khi đưa bạn tới khách sạn, nó đi đến công ty rồi, hơi muộn nhưng có lẽ không sao, chỉ cần cô ta không thấy nó rón rén đi vào là được, nó đi vào phòng, cả phòng nhìn nó, nó đưa tay lên miệng ra hiệu im lặng và cứ thế đi ngang vào phòng pha cafe như một con cua mà gắng không gây ra tiếng động. Vừa đặt chân vào phòng, nó thở nhẹ nhõm, nhưng ngay lập tức nó giật mình mà tim muốn vỡ tan tành vì bỗng dưng có câu nói:
– Tôi ghét cô.
Chearim đứng tồng ngồng ngay đấy với ly cafe trên tay vẫn còn bốc khói, cô ta chỉ nói một câu một và đi ra. Nó thảnh thốt đứng trân ra không hiểu có chuyện gì xảy ra, bình thường cô ta sẽ thét lên một cách điên cuồng mà sao giờ hiền khô thế. Nhưng thôi kệ, cứ pha cho mọi người đã.
Nó bưng cafe ra ngoài, sau khi phân phát xong, nó đến ngồi vào bàn làm việc của mình và ghé đầu hỏi cô nhân viên bên cạnh:
– Có chuyện gì thế, sao cô ta không nói gì vậy?!
– Em không rõ ạ, tự dưng sáng nay cô ta đi làm không nói tiếng nào cả. – Cô nhân viên cũng trố mắt lên nói.
Lạ nhỉ có chuyện gì thế, hừm.. phải nói là khi có tiếng của cô ta thét lên công ty rất căng thẳng, nhưng lần này, cô ta không nói tiếng nào làm cho không khí căng lên gấp bội. Nó vào phòng hắn và hỏi;
– Jihun… anh có nối gì không? sao mặt cô ta bí sị thế?!
– Nói gì là nói gì, sáng giờ anh cắm cúi ở phòng mà?! – Hắn nói giọng như bất bình
……Lạ….
Chiều hôm đó, hắn có công chuyện nên không về sớm được, nó gọi điện cho cậu quý tử rồi nói:
– Jeachun à! Hôm nay mẹ qua trễ một chút, con ngoan ngoãn đợi mẹ nhé, đừng đi đâu đấy.
– Con biết rồi ạ – Cậu nhóc ngoan ngoãn đáp lại
– Aigooo… con của mẹ, ngoan quá, mẹ sẽ mua gà rán cho con ăn nhé.
– Vâng ạ, con chào mẹ…
Nó tắt máy rồi yên tâm làm thêm chút nữa cho xong chuyện này, chắc chỉ mất khoảng 10, 15 phút thôi. Thằng nhóc ngoan lắm nên chắc nó không sao đâu.
Tại trường tiểu học….
Jeachun đang đợi mẹ ở khu vui chơi thì có một tiếng gọi lạ:
– Này cậu bé…
Cậu nhóc quay lại nhìn thì thấy người đó ngoác tay lại với mình, muốn cậu bé qua bên đấy. Jeachun tiến lại và hỏi:
– Có chuyện gì ạ?!
– Không có gì đâu, cô thấy cháu chơi một mình buồn quá nên cô muốn rủ cháu đi ăn kem thôi ý mà.
Jeachun không nói gì, cậu đăm đăm nhìn người phụ nữ, hình như cậu đã gặp cô ta ở đâu rồi thì phải, nét mặt của cô ta rất giống nhưng cậu bé không tài nào nhớ ra đó là ai:
– Cô là ai thế ạ?! Hình như cháu gặp cô ở đâu rồi thì phải?
– Đây là lần đầu chúng ta gặp nhau mà?! – người đó cười.
– Nhưng mẹ cháu bảo cháu đứng đây đợi mẹ. – Cậu bé nói
– Không sao đâu, chúng ta chỉ đi gần đây thôi – Rồi cô ta chỉ tay vào quán kem bên kia đường – Quán đó cháu thấy sao? nếu thấy mẹ chúng ta vẫn có thể quay lại mà?!
Jeachun nghiêng người nhìn quán kem mà cô ta chỉ, nó gần thật, vả lại cậu chơi một mình cũng buồn, thế là nhóc đồng ý đi theo cô ta. Cô gái nắm lấy tay nhóc dẫn qua đường.
Nó ghé qua tiệm mua gà rán, lòng nó vui vì chắc thằng nhỏ sẽ mừng lắm đây, sau đó nó nhanh chóng bắt taxi để đến trường tiểu học.
Nó xuống xe nhìn quanh để tìm cậu con trai, vẫn không thấy cậu nhóc đâu, nó gọi tên nhưng vẫn không ai đáp lại… hơi lo lắng, nó đo vào trong trường hỏi bác bảo vệ:
– Chú có thấy một cậu bé chừng bảy tuổi ở đây không?
– Học sinh về hết rồi cô ạ. Tôi không thấy đứa nhóc nào cả.
Lời nói như sét đánh ngang tai nó, sao lại thế, thằng nhỏ có thể đi đâu được chứ, nó run rẩy lấy máy gọi cho con mà nước mắt chảy dài, tiếng máy đợi kêu dài nhưng vẫn không có người nhấc máy, nó lại gọi thêm lần nữa, lần nữa… vẫn thế, không ai nhấc máy cả, nó khóc ròng… con trai nó mất tích rồi, tất cả là do nó… nó là một người mẹ tồi. Nó gọi cho hắn:
– Anh…. hức… Đến… trường… tiểu học đi…
– Có chuyện gì thế? Sao em lại khóc – hắn lo lắng hỏi
– Thằng Jeachun… hức… hức… mất tích rồi… – Nó nói ra từng tiếng mà tim như vỡ vụn.
Hắn hoảng hồn đến thẫn thờ, đứng khựng như tượng đá vài giây, rồi lập tức vụt chạy đi…
Nó đau đớn gọi tên thằng bé mong sẽ có lời đáp lại, nhưng mọi thứ đều vô vọng, lát sau thì hắn cũng đến, thấy vợ ôm mặt khóc hắn lại gần:
– Em báo công an chưa?
Nó lắc đầu… hắn an ủi:
– Đứng dậy nào, chúng ta cùng đi tìm…
Ngay khi hai người đứng dậy đau khổ thì có tiếng nói quen thuộc:
– Uma…
Nó và hắn ngẩn đầu lên nhìn…. là Jeachun…