Tôi Nhớ Cô Rồi, Về Nhà Đi

Chương 81P2 - 8


Đọc truyện Tôi Nhớ Cô Rồi, Về Nhà Đi – Chương 81: P2 – 8

Tối hôm đó… Vào giờ ăn tối, nó vui vẻ nhắc nhở con trai yêu của mình:
– Từ bây giờ, con hãy gọi cô Chaerim là mẹ nha.
– Sao lại phải thế ạ?!
– Con không được cãi lại, hãy làm theo lời mẹ đi. – Nó nghiêm khắc hơn với bé con.
Bỗng hắn nhận được một cuộc điện thoại, nhìn thấy tên quen thuộc, hắn liền đặt đũa xuống:
– Có chuyện gì thế?!
– Ngày mai nhà Seho và nhà mình định đi Jeju. Cậu với Hisun đi cung nha. Mai là ngày nghỉ mà. Lâu lâu đi chung cho vui. Lâu lắm vợ chồng bọn mình mới có lịch trống đấy – Donghoo nói.
Hắn khẽ liếc qua nó. Nó cũng nghe thấy Donghoo nói gì nên liền vui vẻ đồng ý, hắn thấy thế thì liền nói lại:
– Hisun đồng ý rồi, mai chúng ta xuất phát.
– Ok.
Cuộc gọi kết thúc, nhóc con cũng nghe thấy chú ấy nói gì nên liền hỏi bố nó:
– Mai chúng ta sẽ đi chung với nhà Chinhe và em Bum ạ???

– Ừ. Vậy là cục cưng sẽ được gặp lại bạn nhé… – Hắn véo má con.
Bỗng Jeachun nhìn Chaerim rồi quay lại hỏi mẹ nó:
– Mẹ Chaerim sẽ đi chung chứ ạ?!?!
Nó không nói gì, chỉ nhìn Chaerim và cười trừ. Mà không hay biết rằng, trong lòng Chaerim rạo rực lên một điều gì đó rất khó tả sau câu gọi mẹ ngây thơ của cậu bé. Nó cứ như lay động niềm khát khao được làm một người mẹ thật sự của cậu bé vậy…
Tối hôm đó…
Chaerim ngồi trước máy tính báo cáo lại tình hình cho hậu phương thì bỗng dưng cô lại nhớ đến câu gọi mẹ của cậu nhóc đó, đang đăm chiêu trên tầng mây thì có tiếng gõ cửa. Cô nhanh chóng tắt hộp thư thoại và mở một trang web khác. Thái độ lập tức thay đổi hẳn:
– Vào đi ạ?!
Nó đẩy cửa và ngại ngùng tiến đến chỗ Chaerim:
– ngày mai… Cô đi chung chứ?!
– Tôi muốn lắm. Nhưng nếu lỡ gây rắc rối cho mọi người thì sao đây?! – Chaerim tỏ vẻ lo lắng.
– Không sao cả, mai chúng ta sẽ đi. Dù gì, tôi cũng xem cô là người trong nhà rồi mà. – Nó cười tít mắt và liền ra ngoài. Tất nhiên không quên chúc Chaerim ngủ ngon.
Nó nằm trên giường, nhưng chưa ngủ, tay nó lạch cạch nhắn tin cho Dara và Zin:
– Mai sẽ có người mới gia nhập hội chị em bạn dì chúng ta đấy.
Thật sao?! Ai vậy?! – Zin
– Cô ấy tên là Chaerim, bạn cũ của Jihun.
Chaerim sao?! Cô ta về nước hồi nào thế?! Sao mình không biết gì cả vậy?! – Dara.
– Chuyện đó tạm gác lại đi… Mình cần các cậu giúp mình vào ngày mai.
Chuyện gì?! – Zin
– Mình muốn thử xem gia thế của cô ta, nếu cô ấy thật sự cực khổ như những gì đã nói thì thật sự mình sẽ giúp cô ấy. Nếu ngược lại thì mình sẽ tính tiếp.
U…. Kế hoạch ấy có giúp gì cho cậu không?! Mà sao cậu lại làm thế?! – Dara.

– Mai mình sẽ giải thích, bây giờ đi ngủ đây. Mà nhớ là phải tỏ ra ngạc nhiên vào đấy nhạ.- Nó.
tụi này biết rồi. Ngủ ngon.
Kết thúc tin nhắn bằng câu chúc quen thuộc, nó gấp máy tính lại và ôm chồng ngủ ngon lành
Hôm sau…
Mọi người đã chuẩn bị xong cho chuyến đi, Chaerim phụ nó mang theo một vali đồ cho chuyến đi. Seho nhìn chiếc vali to mà bật cười:
– Cái gì thế này. Tính chuyển đi luôn hay sao?!
– Cậu thừa biết rồi đấy. Cô ấy luôn đem theo nhiều đồ mà. – Hắn nhăn mặt.
– Chút nữa đừng có mà mượn đồ ấy nhé. – Nó cảnh cáo
– Nè Hisun. Cậu dám nói thế với ông xã của mình á?!- Zin tham gia.
Nó bĩu môi không đáp. Dara thấy thế nên liền nhăn mặt nói:
– Coi kìa coi kìa… Xin mấy cô đấy… Có con hết rồi mà vẫn làm cái điệu bộ đáng ghét đó à?!
Mọi người tụ tập tám mà bỏ quên Chaerim phía sau, nhưng như thế cũng đâu có sao, chỉ là tự dưng Donghoo tới bắt chuyện:
– Cậu là Chaerim đấy à?!
Chaerim không nói gì chỉ khẽ mỉm cười đáp lại. Sau đó, ba chiếc xe bom bo theo đuôi nhau ra sân bay. Sau khi hoàn thành mọi thủ tục xong thì họ lên máy bay. Trong khi chờ đợi đến nơi, hai vợ chồng Dara đánh một giấc ngon lành vì lâu không được nghỉ ngơi. Còn bé con của hai người thì được giao riêng cho chơi cùng Jeachun và Bum ( Tên ở nhà của bé cưng nhà Zin).

Chiếc máy bay sắp hạ cánh. Nó vỗ nhẹ vào tay Dara để kêu coi bạn dậy…
1 tiếng sau…
Họ rời sân bay để đi đến khách sạn. Seho và Zin hay đến đây nghỉ nên họ có hẳn một căn nhà nhỏ ven biển. Nơi đây là xóm làng mộc mạc nên rất yên tĩnh, chứ không giống một Seoul ồn ào náo nhiện. Sau khi dọn đồ xong, mấy ông bố bà mẹ liền tụ tập lại bàn bạc kế hoạch, trong đó có cả Chaerim, Seho nói trước:
– Ngày mai chúng ta sẽ dậy sớm để đi ngắm bình minh, sau đó rồi đến núi Halla chơi, nếu muốn chúng ta có thế đến công viên tình yêu và…
– Chúng ta đừng đến công viên…
Một câu nói cắt đứt kế hoạch của Seho. Nó không lên tiếng, Zin cũng chẳng phải, đến Dara còn trố mắt lên nữa thì… Không ai khác đó chính là… CHAERIM……
– có bọn trẻ ở đây thì tốt nhất là nên đi bảo tàng Teddy hơn là công viên. Từ chỗ chúng ta là gần biển, nếu lập tức lên núi Halla rồi sau đó đi xuống thì sẽ rất mệt. Tốt nhất là chúng ta nên đi ngắm bình minh, rồi vách núi gần bờ biển để hít thở, sau rồi đến con đường hoa anh đào, kế tiếp sẽ ghé qua bảo tàng, nếu mọi người vẫn thấy ổn thì chúng ta sẽ lên núi cùng ngày, còn không chúng ta sẽ giời lại cho ngày hôm sau, thay vào đó thì sẽ đi bắt bào ngư và đốt lửa trại vào ban đêm.
Thật sự mà nói, trong luca Chaerim đang giải thích thì ai cũng trố mắt lên nhìn. Mấy ông chồng thì có vẻ như đang xem xét lại kế hoạch đó, còn mấy bà vợ thì vì đã lên kế hoạch trước nên Zin đã lập tức tung chiêu bằng một câu hỏi làm Chaerim đổ mồ hôi hột:
– Sao cô lại rành đến thế, vợ chồng tôi thường hay đến đây mà còn không rõ nữa mà?! Coi vẻ, cô cũng hay đến đây lắm nhỉ?!
Chết rồi, sao mình lại tự khai hết vậy?! Làm sao đây – Chaerim lúng túng ra mặt, cô chỉ biết mím nhẹ môi cười gượng. Và… Đúng thật là tên phá đám…
– kế hoạch hay đấy. Cứ làm thế đi. Tối nay chúng ta ăn thịt nướng ngoài trời đi. Tôi sẽ chuẩn bị bếp – Donghoo lên tiếng rồi cứ thế tưng tửng bỏ đi. Dara nhăn mặt với ông chồng, nhưng cả bộn lập tức làm theo vì ít ra, đây cũng là một kế hoạch hay ngay lúc này… Mấy mẹ sẽ đi siêu thị mua thịt và rau, còn mấy bố sẽ đi chuẩn bị bếp. Riêng Chaerim được giao nhiệm vụ nhẹ nhàng… Trông trẻ….


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.