Tôi Nhớ Cô Rồi, Về Nhà Đi

Chương 3838


Đọc truyện Tôi Nhớ Cô Rồi, Về Nhà Đi – Chương 3838


Chap 38
Hai người lên xe, đáng lẽ phải vòng ngược lại, nhưng hắn lại đi thẳng làm nó ngạc nhiên:
– Ơ! đường về bên này mà?
– Nhưng bên này gần hơn?! – Hắn chỉ đáp lại có thế nhưng đã làm cho nó băn khoăn mãi:
– Gần????
Hắn không nói nhiều làm gì, liền phóng đi. Nó nhìn phong cảnh hai bên đường, đẹp thật. Ở cả Hàn quốc này, nơi đâu cũng được tận dụng để xây nhà, không ngờ một nơi gần biển mát như thế này vẫn còn cây cối um tùm, nó liền quay lại hỏi:
– Đất này của ai mà rộng thế, họ thật buồn cười, sao không bán đi nhỉ?
– Đất nhà tôi đấy, có ý kiến gì không?
– Hả? Ờ…không, nhưng nếu là đất nhà anh thì sao bác ấy không bán đi, bất động sản mà? Nếu bán đi, chắc chắn rằng sẽ rất có nhiều người mua vì ở đây rất có tiềm lực du lịch.
– Sao cô lại nghĩ thế? – Hắn bật cười.

– Này nhé, bên kia là biển, đằng xa thì có ngọn hải đăng, đường xá tách hẳn khỏi thành phố in ỏi, cây cối xanh tươi, nếu đầu tư thêm nữa thì có thể tạo ra cả một khu nghĩ dưỡng lớn thật lớn.
Nó vừa giải thích vừa múa tay múa chân, hắn bật cười khi nhìn thấy những hành động hết sức ngây thơ của nó. Rồi hắn khẽ gõ đầu nó:
– Ngốc ạ, chính vì đây là một nơi tuyệt vời như thế nên tôi mới không muốn bán, hiểu chưa?
– Anh? Đất của anh sao? – Nó trố mắt, tay vẫn xoa chỗ bị gõ.
– Không, là đất của gia đình nhỏ của tôi. – Hắn vừa nói vừa cười.
– Hừm. Lo xa. – nó bĩu môi
Nó đáp lại và khoanh tay trước ngực, chưa đầy 3 phút họ đã ở trước cổng, hắn đưa tay lục trong ngăn lúc nãy và lôi ra một chùm chìa khóa, thật nhiều chìa khóa. Hắn đưa tay ra để bấm vào một cái rimot nhỏ, rồi tiếp tục lái xe khi chiếc cổng mở đủ rộng. Nó thấy một ngôi biệt thự trắng rất đẹp, xung quanh bao trùm bởi rất nhiều cây cối. Chiếc xe chỉ mới dừng lại, nó đã lập tức đẩy cửa xe chạy vòng ra sau, nó chắc hẳn rằng, đằng sau phải là một vườn cây rất lớn.
Không sai, nó hoa cả mắt vì nhiều loại cây trong vườn, còn có và một đài phun nước Mini ở giữa, đằng xa kia hình như là nông thôn thì phải, nó thấy lấp ló những thửa ruộng, thật là đẹp quá. Nó chạy đến chiếc đài phun để nhìn thật rõ. Woa! Lộng lẫy… Có cá kìa… Nhiều quá. Đang mải mê ngắm nghía mà nó không nhìn lại phía sau, có người đi tới và nắm lấy vai nó, nó giật mình đứng thẳng thì thấy đối diện mình là một ông già trung niên, ông ta ôn tồn:
– Cô cẩn thật chứ? Nhưng sao cô có thể vào đây?
– Ông Đại. – Có tiếng hắn gọi.
Cả hai quay lại nhìn hắn, ông ta liền cúi đầu kính cẩn:
– Cậu hai! Lâu ngày quá.
– Ông khỏe chứ? – Hắn đi tới chỗ ông ấy và nói thân mật.
– Tôi vẫn tốt, cảm ơn cậu. – Ông ta không ngước nhìn hắn.
Hắn hít một hơi dài rồi nói:
– Thật là trong lành, nhờ ông mà nó vẫn vậy, thật là tốt. À, tối nay tôi và cô gái này sẽ ở lại đây, ông nấu cái gì ngon ngon nhé.
– Vâng ạ. Vậy thì tôi xin đi đây.
– Ừ.
Ông ta đi khỏi thì nó mới hỏi hắn:
– Ai thế?

– Là quản gia của nhà này đấy, khi không cái ai ở đây, ông ấy là người chăm sóc cả khu này. Ông ấy rất tốt nên cô lo mà kính cẩn với ông ấy, hiểu chưa? À, vào nhà thay đồ đi, cảm bây giờ
Rồi hắn đi trước, bây giờ nó mới nhận ra là nó chưa thay đồ, cả người nó ướt sũng, để lâu kiểu này thì sẽ cảm mất. Nó liền chạy theo sau hắn.
Hắn loay hoay mở cửa vào nhà, từ năm ngoái hắn không về đây, nhờ có ông Đại mà vào nhà vẫn thấy hơi người. Hắn thấy nhớ cái kỉ niệm những năm qua. Kí ức đang ùa về.
Nó chạy vào phòng trước, mở tủ ra, chẳng có bộ đồ nào dành cho con gái cả. Nó quay lại nói lớn với hắn, kéo hắn ra khỏi cái quá khứ đó:
– Ê! Sao không thấy đồ con gái thế, thế này thì sao mà mặc?
Hắn im lặng một lúc rồi kéo nó đi lên lầu, nó tuy hơi ngạc nhiên nhưng vẫn để cho hắn nắm lấy cánh tay mình. Căn phòng gần cầu thang được mở, cả hai đi vào, nó nhìn kiểu trang trí ở đây, hình như là phòng của con gái thì phải, nhưng sao lại có phòng của con gái ở đây kia chứ.Nhưng vì sợ hắn phiền nên nó bỏ qua chuyện đó.
Còn hắn thì đi đến chiếc tủ gỗ được điêu khắc rất đẹp, vừa mở ra thì đã có biết bao nhiêu là loại quần áo, nó ngây ra nhìn, tất cả đều là hàng hiệu. nhưng cái con người bản tính đã thích đồ thường như nó thì:
– Tôi không mặc chúng đâu – Nó lại đi đến một chiếc váy đầy kim xa kim tuyến rồi phụ họa – Đồ này dùng để mặc đi dự tiệc chứ đâu phải là mặc ở nhà chứ.
– Cô thật nhiều chuyện. Haizzz… Muốn là gì thì làm, tôi xuống nhà đây.
Hắn không nói thêm câu nào, liền đóng cửa đi ra. Nó ngây ra trong phòng một lát rồi mới lầm bẩm một mình:
– Anh ta bị sao thế?
Nhưng rồi nó cũng bỏ đi chuyện đó, liền tiếp tục lục trong tủ đồ. Nó lấy ra một chiếc áo freesize màu trắng và một quần jean. Nó lại lục tìm đâu đó trong mấy cái ngăn kéo để tìm một thứ….Đây rồi…cái Kéo.
Hắn đi vào nhà bếp và hỏi ngay ông Đại đang đứng chuẩn bị ở trong bếp:

– Hộp cứu thương ở đâu vậy ạ?
– Đây này – Ông lấy ra từ trong tủ đựng – Nhưng sao cậu lại cần đến nó?
– À… không có gì đâu ạ. – nói rồi hắn đi ngay.
Vừa ra khỏi nhà bếp, hắn liền đi ngay vào căn phòng đối diện. Hắn đặt chiếc hộp cứu thương lên bàn rồi đi đến chiếc tủ lớn. Phải đi tắm trước đã, để lâu ngấm nước như thế này thì sẽ ốm mất thôi.
Nó tắm rửa xong, đi ra với chiếc áo trắng phủ hết cả người và chiếc quần jean dài đã trở thành đùi trong mấy đường kéo. Nó đang lau mái tóc thì sự nhớ:
– Điện thoại của mình vẫn ở trong xe, đi lấy thôi.
Ở một nơi khác:
Có người gọi cho Ina, cô lấy máy và trả lời:
– Tôi là Choi Ina, có gì không ạ?
– Tôi muốn cho cậu xem một thứ, ngày mai cô hãy đến phòng thể dục. Tôi sẽ đến đó. – Người đó liền tắt máy.
– Cái gì thế này? – Cô lầm bầm


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.