Tôi Nhớ Cô Rồi, Về Nhà Đi

Chương 29chap 29


Đọc truyện Tôi Nhớ Cô Rồi, Về Nhà Đi – Chương 29: chap 29


Chap 29
Hắn Thay bộ đồng phục, mặc một chiếc áo khoác và không quên chiếc Headphone quan trọng mà nó trả nợ hắn. Hắn lấy dây dắt chó móc vào vòng cổ của Lucky rồi dẫn ra ngoài, nó thấy thế thì ngạc nhiên:
– Anh dẫn nó đi đâu đó?
– Đi chơi, chẳng lẽ phạt rồi để thế, phải xoa dịu chứ, để nó ghét tôi cả đời à?
– Cũng đúng, mà này, nhớ mua xúc xích cho nó nha.
– Biết rồi, biết rồi. – Hắn vừa đi tới cửa vừa nói.
Nó ở nhà dọn đống đồ thì Dara gọi cho nó:
– Bồ, đi chơi đi, bữa nay mình rảnh nà.

– Nhưng mình có chút chuyện ở nhà rồi, chút nữa được không?
– mình qua đón – Dara vừa nói vừa cười rồi cúp máy.
Nó định nói sao Dara biết nhà nó ở đâu, nhưng chắc không sao đâu Dara là thiên tài tìm đường mà.
Công viên
Hắn ưỡn người thở thoải mái, lâu lắm rồi hắn không ra ngoài chơi ban đêm thế này. Rồi hắn ngồi ngang tầm với Lucky:
– Bây giờ tao với mày đi ăn xúc xích. Xong rồi thì xí xóa nha, không ai nợ nữa. Ok?
Lucky dường như hiểu ý hắn, nên con chó sủa lên một tiếng, hắn xoa đầu nó cười:
– Tao sẽ coi như đó là lời đồng ý. Đi thôi.
Rồi hắn dẫn Lucky đi thẳng đến một cửa hàng trước mặt.
Ở nhà, nó đang lau lại cái sàn nhà thì có tiếng cửa, chạy ra mở cửa thì nó thấy Dara. Cô bạn nở nụ cười thật tươi và vẫy tay chào nó. Nó cũng ngạc nhiên không kém. Nó mời Dara vào nhà thì cô bạn hỏi ngay:
– Chồng đâu rồi?
– Sao lại là chồng? Có ai đâu. – nó vừa đóng cửa vừa nói.
– Thằng này này.
Dara vừa nói vừa chỉ tay lên bức ảnh hắn chụp chung với GD. Nó ngạc nhiên:
– Sao cậu biết hay vậy?
– Hứ, Cậu dấu ai chứ dấu tớ thì đâu có dễ đâu. – Dara bĩu môi – Này nhé, từ khi cậu vào trường, Jihun có một sự quan tâm tới cậu không hề nhẹ. Còn nữa, khi cả trường về hết, hai người luôn đi sau cùng và luôn về chung đường. Có lần, Jihun còn mượn hẳn chiếc xe của cậu, đúng không?

– Mình… – Nó ấp úng.
– Nhưng đừng lo, mình không nói cho ai đâu. Là bạn thân, mình không chơi bẩn thế đâu. Nhưng với một điều kiện.
Đấy, biết ngay mà, con nhỏ này, cái gì cũng phải là điều kiện. Nó nhăn mặt rồi nói:
– Sao, điều kiện gì?
– Tối nay cậu phải đi chơi với tớ. – Dara vỗ tay nói vui vẻ.
Nó thở phào nhẹ nhõm, may mà Dara không bắt nó đi Bar. Nhưng sao nó lại nghĩ đến Bar nhỉ. Hừm…
– Ok – Nó chán nản nhận lời.
Công Viên
Hắn cầm ba bốn xâu xúc xích, nhưng đó là của Lucky, còn của hắn chỉ là một lon nước ngọt. Hắn nhìn Lucky đang ăn một xâu ở dưới, thấy cũng ngon, hắn đưa một xâu lên, bỏ vào miệng cắn mỗi một miếng mà Lucky đã sủa ầm lên, hắn vừa nhai vừa nhếch môi lên nói:
– Haizzz, cho tao một cái thôi, mày còn chừng này nữa là gì. Đúng ý như cô chủ mày luôn.
Nhưng Lucky vẫn cứ sủa là nhiều người qua đường phải quay mặt nhìn, hắn nhăn lên, đúng là hết nói nổi cái con chó này mà:

– Được rồi, tao sẽ đền cái mới cho mày. Đúng thật là.
Lucky nghe tới đây mới im lặng ăn tiếp.
Đến lúc về, như đã hứa, hắn lại ghé quán lúc nãy mua xúc xích, nhưng khi đưa cho Lucky thì con chó bỗng quay mặt đi và lại chạy về phía công viên. Hắn đến tức điên lên thôi, đã được voi còn đòi tiên. Nhưng rồi hắn cũng chạy theo Lucky.
Con chó bỗng dừng ở gốc của một cái cây to, mắt mãi mình về phía trước, hắn đến sau, nhưng cũng đứng lại nơi Lucky đứng, mắt cũng thẫn thờ nhìn cái cảnh tượng trước mắt
Bà La Sát và anh chàng tên Lâm kia đang đứng đó, bà chị còn dựa lên vai của anh ta, hai người nói gì đó rồi cười tươi. Anh ta còn âu yếm vén tóc cho chị ta. Điều này không bình thường chút nào, chẳng lẽ họ là một cặp? Thế nếu nó thích anh ta thì không phải nó là người thừa sao? Hàng loạt câu hỏi xuất hiện trong đầu hắn.
Lucky ngẩn lên nhìn hắn, rồi quay đầu đi. Hắn cũng lủi thủi đi theo sau, còn cây xúc xích thì Lucky cũng không thèm ăn, nên hắn giải quyết luôn rồi. (hehe)
Về đến nhà, hắn tìm nó nhưng không thấy đâu, tại hắn không biết nó đã đi chung với cô bạn chí cốt của mình rồi. Nên hắn đành ngồi xuống sofa, còn Lucky thì nằm ở dưới chân, hắn đưa tay vuốt đầu nó rồi nói:
– Chuyện lúc nãy, chỉ mày với tao biết thôi nha. Có gì để tao hỏi con nhóc đó.
Lucky chỉ rên nhỏ đáp lại hắn, mắt thì trông vẻ buồn và nhìn chằm chằm vào cửa nhưng đợi ai đó trở về.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.