Tôi Nhặt Được Nhóc Con Vai Ác

Chương 42: Khoảng Thời Gian Này Người Đau Khổ Không Chỉ Là Cô


Đọc truyện Tôi Nhặt Được Nhóc Con Vai Ác – Chương 42: Khoảng Thời Gian Này Người Đau Khổ Không Chỉ Là Cô


Editor: Vàng Anh
Chung Yến An cảm nhận được ánh mắt của cô, khóe môi cong lên, nhanh chóng gõ chữ gửi tin nhắn cho Hà Sâm.
Anh đã chuẩn bị rất cẩn thận, không để tin tức này cho phóng viên và người hâm mộ của Sở Ca thấy được.
Ít nhất cũng phải chờ đến khi anh tỏ tình thành công.
Hà Sâm nhanh chóng trả lời: Đã xử lí.
Chân mày đang nhíu chặt của Chung Yến An thả lỏng, cất điện thoại chủ động lên tiếng, “Gặp trục trặc trong công việc sao, có muốn anh giúp không? Anh có chút quan hệ với giới truyền thông.”
“Không sao, người đại diện của em đã xử lí.” Sở Ca lấy lại tinh thần, “Khi nào cần giúp đỡ em sẽ nói.”
Anh đã bao cả nhà hàng, không biết đã chuẩn bị như thế nào.
Trong lúc im lặng, thang máy dừng lại.
Chung Yến An sải đôi chân dài bước ra, ngừng ở cửa chờ Sở Ca bước ra, sóng vai cùng cô tiến vào phòng ăn.
“Hoan nghênh quý khách, bữa tối của hai vijd dã chuẩn bị xong, mời bên này.” Nhân viên phục vụ mỉm cười dẫn đường cho bọn họ, “Hai vị có cần thêm rượu không?”
“Không cần, cảm ơn.” Sở Ca nhướng mày, “Cho tôi một ly soda và một ly nước lọc.”
“Được.” Nhân viên phục vụ cung kính trả lời.
Phòng ăn tầng thứ 32 của một tòa nhà đồ sộ, Lâm An đặt chỗ ngay cửa sổ, qua lớp kính suốt từ trần đến sàn, có thể nhìn thấy quang cảnh ban đêm của một nửa Hải Thành
Sở Ca ngồi xuống, thấy hoa hồng trên bàn ăn, trong nháy mắt tim đập loạn cả lên, trên mặt không dám biểu lộ chút biểu cảm nào.
Phòng ăn cao cấp, hoa hồng…!có phải anh muốn tỏ tình với cô?
“Lần trước ăn cơm, nhớ em không thích ăn bít tết quá sống, anh đã dặn bọn họ làm bảy phần chín.” Chung Yến An ngồi xuống đối diện cô, lòng bàn tay đổ mồ hôi như thủy triều, “Gan ngỗng ở đây rất mềm, em ăn thử đi.”
“Được.” Sở Ca chú ý thấy lỗ tai của anh đỏ lên, dường như anh hơi khẩn trương, bỗng nhiên thấy rất buồn cười.
Anh ấy thích mình.
Sớm biết anh đang lo lắng rằng cô không thích anh cho nên mới chậm chạp không tỏ tình thì cô đã tỏ tình trước rồi.
An tĩnh ăn một hồi, Sở Ca phát hiện trong phòng ăn chỉ có hai người bọn họ là khách, còn có nghệ sĩ dương cầm đặc biệt trình diễn cho bọn họ, cô cảm động muốn chết.
Cô thích cách sắp xếp tối nay của anh.
Được ăn nửa bụng, đèn trong phòng ăn dần giảm độ sáng, Chung Yến An đặt dao nĩa trên tay xuống, ánh mắt nóng bỏng nhìn cô, “Anh có quà muốn tặng em.”
“Ừ?” Sở Ca cxung buông dao nĩa xuống, ngẩng đầu nhìn vào mắt anh, “Quà?”
Hôm nay có phải ngày đặc biệt gì đâu, sao lại tặng quà.
“Chờ một chút.” Chung Yến An đứng dậy rời chỗ.
Sở Ca quay đầu nhìn anh, yên lặng chờ quà của anh.
Không lâu lắm, toàn bộ đèn trong phòng ăn tắt ngấm, chỉ có một ánh nến đặt trên xe đẩy đồ ăn dần tiến tới, ánh đèn mờ ảo le lói rồi từ từ tiến lại gần cô.
Sở Ca trợn to cặp mắt, nhìn cái bánh ngọt trên xe không hiểu nguyên nhân tại sao nó lại ở đây.
Hôm nay là sinh nhật của anh?
Trong lúc thất thần, xe đẩy đồ ăn đã đến bên cạnh, cô kinh ngạc ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt nóng bỏng của anh, “Sinh nhật?”
Chung Yến An nhẹ nhàng thở ra, cầm bó hoa hồng to bên cạnh chiếc bánh, tiến lên hai bước nhìn thẳng vào mắt cô, “Sinh nhật vui vẻ Sở Ca, hy vọng em thích sự chuẩn bị tối nay anh dành cho em, anh thích em, làm bạn gái anh được không.”
Sáng sớm hôm anh khôi phục như cũ đã muốn lập tức tỏ tình với cô.
Nhưng anh sợ tỏ tình quá nhanh sẽ làm cô sợ, mới chờ tới bây giờ.
“Lâm An…” Hai mắt Sở Ca đỏ lên, đứng dậy ôm lấy anh, “Em chờ anh tỏ tình lâu lắm rồi.”
Hôm nay đúng là sinh nhật của cô, không phải của nguyên chủ.
Lúc trước trò chuyện trên trời dưới đất cô vô tình nói một lần, không nghĩ tới anh lại nhớ.
Thì ra anh ấp ủ lâu như vậy, là để tạo một bất ngờ cho cô.

“Thật xin lỗi, anh nên nói với em sớm một chút, anh thích em.” Chung Yến An ôm cả eo cô, cúi đầu hôn lên tóc, giọng nói trầm thấp, “Là anh sai, đã để em chờ lâu.”
Anh muốn có được thân hình khỏe mạnh rồi mới tỏ tình với cô, muốn chắc chắn cô cũng thích anh, đến bây giờ đã đợi nửa năm.
Khoảng thời gian này, người đau khổ không chỉ là cô.
“Nếu như anh không tỏ tình, em sẽ từ bỏ.” Sở Ca nằm trong ngực anh, chóp mũi được bao phủ bởi mùi hương sạch sẽ mát lạnh của anh, vừa vui vừa cảm động.
Cuối cùng cô cũng có thể cùng anh đi qua mùa xuân năm nay.
“Từ bỏ anh cũng sẽ dẫn em về.” Chung Yến An đưa tay nâng cằm cô lên, đặt lên mặt cô một nụ hôn, “Trước mắt có rất nhiều điều ước cho em, chúng ta ăn bánh ngọt trước.”
Sở đỏ mặt, xấu hổ rời khỏi vòng thay của anh, “Được.”
Tai Chung Yến An nóng lên, đưa hoa hồng cho cô, quay đầu lấy bánh để lên bàn.
Ánh nến chập chờn, chẳng biết lúc nào ngoài cửa sổ đã có những bông tuyết đang lay động theo chiều gió, cả thành phố trở nên mơ mộng.
Sở Ca chắp hai tay, ánh mắt nhìn Lâm An ngồi đối diện, nhắm mắt nghiêm túc cầu nguyện —— cô hy vọng mỗi ngày đều có anh ở bên bầu bạn, hy vọng cô ở thế giới này có thể bình an sống đến già.
Hy vọng người cô yêu, vĩnh viễn bình an.
*
Kỳ nghỉ kết thúc, Sở Ca trở lại đoàn phim tiếp tục quay phim, tin tức về việc hẹn hò của cô ấy biến mất không dấu vết.
Trước tết âm lịch, đoàn phim được nghỉ sớm.
Sở Ca trở lại thành phố nghỉ ngơi một ngày, bắt đầu đi theo Trương Nam tuyên truyền 《 Chu Tước 》, còn về người phát ngôn thì chụp sản phẩm mới cho số đặc biệt.
Cô bận đến trước giao thừa hai ngày, cuối cùng cô mới có thời gian hẹn hò với Lâm An.
Mặc dù tối ngày nào cũng gặp nhau, nhưng cơ hội đi ra ngoài cùng thì rất trân quý.
Lâm An là người lên kế hoạch, lái xe đến trang viên ở ngoại thành của Hải Thành để hưởng thụ thế giới của hai người.
Sở Ca rất mong đợi lần nghỉ phép này.
Đây là lần đầu tiên họ qua đêm với nhau kể từ khi quyết định hẹn hò.
Trong nước Lâm An không có người thân nào, người thân ở nước ngoài cũng chỉ có mấy người, không thân thiết mấy.

Anh sẽ ở lại Hải Thành ăn tết, cô vẫn chưa nghĩ ra, có nên chủ động nói chuyện này với ông cụ Chung hay không.
Ông cụ rất nhiệt tình mời bố mẹ cô ở lại dinh thự nhà họ Cung để ăn tết, bố mẹ căn bản không thể từ chối.
Cô hơi muốn mang Lâm An về, nhưng sợ ông cụ mất hứng.
Sở Ca nhìn ra cảnh vật không ngừng lui về phía sau, buồn bực thở dài.
“Đang suy nghĩ gì?” Chung Yến An để ý thấy cô đang không vui, bên tay rảnh nắm tay cô nhéo một cái, sau đó rút tay lại tiếp tục cầm lái, “Có chuyện gì không vui phải nói với anh, bảo vệ bạn gái là trách nhiệm của bạn trai.”
Sở Ca nghiêng đầu chăm chú nhìn anh, do dự lên tiếng: “Em nghĩ có một chuyện vẫn nên nói cho anh biết.”
Cô và anh đã chính thức hẹn hò được hai tháng, gạt anh chuyện thân phận ở nhà họ Chung mãi cũng không được.
Lỡ có ngày anh nghe được từ trong miệng của người khác, chắc chắn không thể nào tiếp nhận.
“Em nói đi.” Chung Yến An cong môi, giọng nói trầm thấp dịu dàng, “Chuyện lớn nhỏ gì đều có anh ở đây.”
Sở Ca bị lời nói của anh làm cho chọc cười, “Vậy em nói, anh không được tức giận.”
Chung Yến An mỉm cười gật đầu.
Sở Ca nhẹ nhàng thở ra, lấy hết dũng khí mở miệng, “Quan hệ của em và nhà họ Chung hơi phức tạp, em không phải là cháu gái của bạn cũ của ông cụ như ông đã nói với người bên ngoài.

Thực tế em chỉ giúp ông ấy tìm người, tìm cháu trai của ông ấy tên Chung Yến An.”
Theo bản năng Chung Yến An nắm chặc tay lái, cố gắng đè nén tâm tình kích động, “Sau đó thì sau?”
Chắc cô vẫn chưa phát hiện ra thân phận của anh.
“Sau đó.


.

.

em đồng ý với ông cụ, làm vị hôn thê của Chung Yến An, tiếp tục giấu người ngoài.

Em chưa từng gặp Chung Yến An, cũng không biết anh ấy là người như thế nào, chỉ đồng ý với ông cụ giúp ông giấu chuyện này.” Sở Ca không biết làm sao, nhún vai, “Không phải em muốn gạt anh, chỉ là không biết nên nói như thế nào.”
Cô chưa từng gặp Chung Yến An, người biết chuyện hợp tác của cô và ông cụ, chỉ có bé An.
Nghĩ đến bé An, Sở Ca vô thức cau mày.
Sau khi thằng bé đi thì một chút tin tức cũng không có, cũng không biết ở nước ngoài thế nào rồi, có bị bố mẹ ghét bỏ hay bị bỏ rơi nữa không.
“Anh còn tưởng chuyện gì lớn.” Chung Yến An bật cười, “Em nói cái gì anh cũng tin.”
Anh còn chưa nghĩ ra làm cách nào để công khai thân phận của mình.
Nhìn ra được, Sở Ca cũng không thích làm vị hôn thê của anh, nói tới chuyện này giọng anh lạnh hơn một chút, biểu cảm cũng hơi ngờ vực.
“Em nên nói với anh sớm hơn.” Sở Ca thấy anh thật sự không quan tâm, mới bình tĩnh lại.
Sau khi cô nói với ông cụ, sẽ dẫn bạn tới dinh thự nhà họ Chung ăn tết.
Ban đầu giả mạo làm vị hôn thế của Chung Yến An, hình đăng lên cũng không thu hút sự chú ý của truyền thông lắm, cô hẹn hò với ai cũng không lo lắng bị phóng viên viết bài.
“Xem ra em còn chưa đủ tin anh.” Chung Yến An nửa thật nửa giả làm trò, “Anh còn phải cố gắng nhiều hơn mới được.”
“Vậy anh cố lên.” Sở Ca vui vẻ, “Rất nhiều người theo đuổi em đó.”
Chung Yến An nghiêng đầu nhìn cô, sau đó dời tầm mắt, đưa tay lên bóp mặt cô.
Dĩ nhiên anh biết có rất nhiều người theo đuổi cô, nhưng một số người chưa kịp bày tỏ đã bị anh dọa rút lui, mấy người còn lại cũng bị anh cảnh cáo một phen, không dám tiếp tục theo đuổi cô.
Vừa đi đường vừa nói chuyện, nhanh chóng đến trang viên.
Vừa có một trận tuyết rơi, tuyết trong trang viên vẫn chưa tan, công nhân phụ trách trang viên đã dọn sạch đường lái xe và vỉa hè, chỗ khác vẫn chưa động tới.
Nhìn thoáng qua, chỗ nào cũng trắng xóa.
Sở Ca ôm chặt áo khoác, thở ra một làn khói trắng, cười nói: “Cảm như đang ở nơi bồng lai tiên cảnh vậy, sau này em sẽ thiết kế lại nơi này, để đến lúc muốn nghỉ ngơi sẽ đến đây ở.”
Ở đây rất yên tĩnh, trang viên được trang bị nhân viên bảo vệ và vài chú chó, còn có hơn mười mấy công nhân, không cần lo lắng về vấn đề an toàn.
“Em muốn thiết kế sao cũng được, anh không có ý kiến.” Chung Yến An dắt tay cô, cúi đầu hôn lên môi cô một cái, “Vào nhà nghỉ ngới trước, lát nữa anh dẫn em đi đắp người tuyết.”
Có lần nói chuyện phiếm, cô nói cô chưa bao giờ được đắp người tuyết, nên muốn thử cảm giác được đắp người tuyết là như thế nào.
Anh cũng chưa từng đắp.
Trong lúc anh bị liệt, cứ đến mùa đông thì Hải Thành lại có tuyết rơi dày đặc, mặt đất quá trơn, anh không thể ra ngoài nên chỉ có thể nhìn ba anh em họ chơi đùa qua cửa sổ.

Sau bao nhiêu năm, anh chỉ nhớ đến tuyết mà Hà Sâm mang vào phòng cho anh xem, rất lạnh, rất lạnh.
“Ừm.” Sở Ca giòn giãn đáp, nhón chân lên hôn anh, “Em muốn đắp một người tuyết thật to.”
Trong hiện thực, cô vẫn luôn sống ở phương Nam, đi du học nước ngoài cũng chưa từng thấy tuyết rơi, nhiều lần thương lượng với anh đi Thụy Sĩ, nhưng vì các loại lí do khác nhau mà bị hủy.
“To như nào cũng được.” Chung Yến An cười, dắt tay cô vào nhà.
Trong nhà có lắp một cái lò sưởi điện, trước khi đến anh đã yêu cầu công nhân điều chỉnh nhiệt độ, cũng không khác gì so với trong thành phố.
Sở Ca hoàn toàn không thể ngồi yên, vừa uống một hớp nước, nghỉ ngơi chừng năm phút đã mang theo công cụ kéo anh ra ngoài.

Bãi cỏ ven hồ phủ một lớp tuyết trắng dày, vài con chim sẻ không sợ lạnh nhảy nhót trên đường, ánh mặt trời chiếu xuống nhưng không cảm thấy một chút ấm áp mà còn lạnh hơn.
Sở Ca cầm điện thoại chụp mấy tấm hình, hào hứng bắt dầu đắp người tuyết.
Chung Yến An cùng đắp với cô.
Hai người làm việc cả tiếng đồng hồ, trên bãi cỏ lại xuất hiện thêm ba người tuyết lớn trông như tác phẩm điêu khắc.

Đôi má của Sở Ca đỏ bừng vì lạnh, mắt sáng ngời, “Chơi vui thật, còn dễ hơn cả lúc em làm thiết kế.”
Chung Yến An ngẩng đầu nhìn trời, ôm cô từ phía sau, bên tai lẩm bẩm nói: “Từ nay về sau, chúng ta sẽ tới đây hàng năm, muốn đi Thụy Sĩ cũng được.”
Sở Ca gật đầu, xoay người ôm lấy eo, nhón chân lên hôn anh.
Có anh ở bên, ở đâu cũng có thể đi.
Trời trở tối, hai người nắm tay đi về.
Gò má và mũi của Sở Ca đỏ bừng vì lạnh, Chung Yến An cũng không khác mấy, hai người vừa nhìn nhau liền cười ngây ngô.
Trở lại tòa nhà nhỏ của trang viên, dì đã chuẩn bị xong bữa tối.
Hai người lên lầu tắm, rồi cùng nhau xuống lầu ăn cơm.
《 Chu Tước 》 sẽ được công chiếu vào mùa xuân, Sở Ca hẹn Trương Nam sẽ phát sóng trực tiếp để trả lời câu hỏi của người hâm mộ vào buổi tối, sau khi ăn xong sẽ lên lầu làm việc.
Chung Yến An ra phòng khách đọc tin tức một lúc, cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Hà Sâm: Nói với ông nội, có thể Sở Ca sẽ dẫn tôi về ăn tết, kêu ông đừng để lộ.
Bây giờ anh vẫn chưa muốn Sở Ca biết thân phận của mình.
Đợi một lát Hà Sâm trả lời: Được.
Chung Yến An khóa màn hình, ngồi một hồi, thấy gần đến giờ thì lên lầu.
Phòng của Sở Ca cạnh phòng ngủ chính, vừa đi qua cửa đã thấy cửa không đóng, cũng không nghe thấy bên trong có tiếng động, tưởng cô đã phát sóng trực tiếp xong liền giơ tay gõ cửa, sau đó anh đẩy vào, “Em xong chưa?”
Ngay lúc Sở Ca đang cầm điện thoại cho người hâm mộ xem phòng của mình thì thấy anh mở cửa đi vào, theo bản năng lấy tay che camera lại, “Gần xong rồi, anh chờ em một chút.”
Cô nói với người hâm mộ rằng khách sạn này rất bình thường, nên rất nhiều người hâm mộ muốn xem khách sạn bình thường như thế nào.
Nhưng cô không nghĩ anh đột nhiên đi vào.
“Ừ.” Chung Yến An cười cười, giơ tay chỉ ra ngoài cửa, rồi quay đầu đi ra ngoài.
Sở Ca nhắm mắt, đặt điện thoại trở về, nhanh chóng nói: “Livestream tối nay trước tiên dừng lại ở đây.”
Bình luận trên màn hình đều là 【 ha ha ha ha ha, nói dối bị bắt ngay tại trận, vậy là cô không được rồi.


【 ĐM, giọng của bạn trai chị thật êm tai.


【 Em thấy được đôi chân dài miên man và bộ đồ ở nhà, vậy chơi đang ở nhà hay ở khách sạn? 】
Sở Ca chột dạ liếc nhìn, tắt livestream, cầm điện thoại đi ra ngoài.
May là cô phản ứng nhanh, không có người nào thấy mặt của Lâm An.
Còn về việc sẽ gặp bão dư luận như thế nào, cô hoàn toàn không quan tâm.
Sau 《 Cuồng Đồ 》, hầu như cô không còn công khái tham dự bất cứ hoạt động nào, cũng không tham gia chương trình thực tế.

Tạp chí thời trang cũng gửi lời mời cô đến dự, nhưng cô cố gắng không lộ diện quá nhiều.
Tương lai cô muốn giải nghệ, tham dự quá nhiều hoạt động lúc đổi nghề sẽ dễ bị nghi ngờ.
Cư dân mạng sẽ không nhìn vào thiết kế của cô, họ chỉ nói rằng cô mượn chút danh tiếng để lừa gạt tiền.
Có điều cô không sợ.
Dự án nhà hàng do Lữ Xuân Lâm giới thiệu hiện đang chuẩn bị nguyên vật liệu và sẽ bắt đầu sau mùa xuân.
Chủ nhân rất hài lòng với thiết kế của cô, sau khi bản vẽ ra mắt, còn khuyên cô nên đăng ký bảo hộ bản quyền để tránh bị đạo ý tưởng.
Nhưng cô không để ý cái này, chỉ muốn năm sau được trình bày lên Giải thưởng Thiết kế Nội thất Quốc tế AndrewMartin.
Ngay cả khi cô không giành được giải thưởng, thiết kế của cô vẫn được đánh dấu là độc nhất sau khi được chọn.
Sở Ca dừng trước cửa thư phòng, thở ra một hơi, giơ tay lên gõ cửa, “Lâm An?

“Vào đi.” Giọng nói từ tính của người đàn ông truyền tới, giọng nói trầm thấp hơi nâng cao lên, rõ ràng tâm trạng đang rất tốt.
Sở Ca mở cửa đi vào, bản thân cũng không nhịn được cười, “Muốn công khai như vậy hả?”
“Không có, không thể vì anh mà ảnh hưởng đến sự nghiệp của em được.” Chung Yến An ngẩng đầu nhìn cô, “Vừa rồi anh xin lỗi, anh nghĩ em tắt livestream rồi.”
“Sao anh lại tốt như vậy chứ.” Sở Ca chạy bước nhỏ tới, cúi đầu hôn lên mặt anh, cố ý nói, “Vậy em không công khai luôn.”
Yết hầu Chung Yến An cử động, ôm cô ngồi lên đùi anh, giọng nói trầm thấp trêu người, “Không cần công khai, chuyện anh và em ở bên nhau là chuyện cá nhân.”
Sở Ca khẽ run lên, cúi đầu hôn lên trán của anh, thấp giọng lẩm bẩm nói: “Em cũng nghĩ như vậy.”
Ngay lúc bắt đầu cô đã không muốn công khai.
Lâm An nói rằng anh ấy đang làm công việc phân tích đầu tư và quản lý tài chính, cô chưa bao giờ đến thăm công ty của anh, cô tin anh và tin vào bản thân.
Cô tin tưởng lời anh nói.
Cho dù là tài chính hay năng lực, anh đều vượt xa cô, cho dù muốn nói dối cô, xem ra không có việc gì phải nói dối.
“Cho nên em không cần để ý người hâm mộ nói gì, có những người đó hay không, với năng lực và kĩ năng diễn xuất của em đều có thể kiếm được phim.”
Sở Ca chớp mắt, cúi đầu hôn anh.
Anh đơn thuần lại dễ xấu hổ như vậy, cô chủ động một chút cũng không thua thiệt gì.
Coi như hôm nay cô làm thầy một hôm.
Từ khi cô đồng ý đến trang viên cùng với anh, cô đã chuẩn bị tâm lí xong, tối nay sẽ phát sinh chút gì đó.
Bọn họ là bạn bè trai gái, hơn nữa đã trưởng thành, chứ không phải ở độ tuổi vị thành niên mười bảy mười tám tuổi, sau khi kích động sẽ hối hận.
Nụ hôn này kéo dài rất lâu.
Tim Chung Yến An đập càng lúc càng nhanh, nụ hôn vừa kết thúc, lập tức ôm cô ra khỏi thư phòng sải bước đi vào phòng ngủ.
Nửa năm qua, anh cố gắng tăng cân tăng cơ, cuối cùng thể lực đã sớm đạt tiêu chuẩn như người bình thường.
Đêm, yên lặng đến không tưởng tượng nổi, nhưng lại nóng như lửa.
Sở Ca tỉnh dậy khi ánh nắng ban mai chiếu vào cửa sổ.
Mở mắt ra đã thấy Lâm An nằm bên cạnh ngủ như con nít vậy, tim cô nhất thời đập loạn, ánh mắt dịu dàng nhìn anh.
Không biết là ảo giác, hay là do quá lâu cô không có tin tức của bé An, lúc Lâm An ngủ trông loáng thoáng giống như bé An vậy.
Sau khi khôi phục, nhan sắc của anh không thua bất kì người nào, thậm chí còn đẹo hơn cả Thẩm Tiêu và Lục Hành Châu.
“Chào buổi sáng.” Chung Yến An mở mắt, duỗi cánh tay dài ôm cô vào lòng, dịu dàng hôn lên trán cô, “Ngủ nữa đi, chiều mới về thành phố.”
Sở Ca mềm nhũn lên tiếng, gối đầu lên khuỷu tay anh nhắm mắt.
Ngày mai là giao thừa, buổi chiều trở về, cô phải về dinh thự nhà họ Chung một chuyến để thương lượng với ông cụ, có thể dẫn Chung Yến An qua cùng nhau ăn tết với bọn họ được không.
Cho dù chỉ là một người bạn bình thường, ở Hải Thành anh chỉ có một mình không người thân, bạn bè, một mình ăn tết rất tội.
Huống chi bọn họ cũng đâu phải bạn bè bình thường, mà là bạn bè trai gái.
Chung Yến An chăm chú nhìn cô một hồi, cũng nhắm mắt ngủ tiếp.
Chờ một chút nữa, tình cảm của bọn họ ổn định anh sẽ cầu hôn cô.
Mơ mơ màng màng sắp ngủ, điện thoại có tin nhắn, mở ra thấy tin nhắn của Hà Sâm: Ông chủ.

.

.

Có người tung ảnh cậu và Sở Ca đi ăn đồ nướng, tôi đã cho người gỡ xuống.

Nhưng có nhiều blogger đăng lên, đã xác nhận thân phận của cậu, cũng có chứng cứ cậu đang hẹn hò với Sở Ca.
Chung Yến An nghiêng đầu nhìn Sở Ca, dùng một tay gửi tin nhắn lại: Gửi hình cho tôi xem.
***
Vàng Anh: Cảm ơn các bạn đã ủng hộ mình nhé, mình cực thích đọc bình luận của các bạn luôn ヾ(≧▽≦*)o


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.