Đọc truyện Tôi Nhặt Được Nhóc Con Vai Ác – Chương 4: Thấy Thế Nào Cũng Giống Như Có Tâm Cơ Mà Đến
Editor: Vàng Anh
Beta-er: 2W
Sở Ca nhìn xuống bàn tay nhỏ bé đang nắm ống tay áo của mình, không khỏi động lòng trắc ẩn, do dự, “Bé An có muốn đi cùng chị không?”
Ánh sáng trong mắt Chung Yến An nhấp nháy, anh dùng sức gật đầu.
“Cảm ơn cô Sở nhưng điều này là không tuân thủ quy tắc.” Nữ cảnh sát ở bên cạnh cố gắng thuyết phục, vừa đến gần, phòng tiếp khách đang im ắng bỗng nghe thấy tiếng “bốp” rất lớn, một chai nước suối rơi xuống đất.
“Đừng căng thẳng, cậu bé, chị không phải người xấu đâu.” Nữ cảnh sát lùi lại theo bản năng.
Sở Ca thoải mái vỗ vỗ vai anh, sau đó quay đầu nhìn cảnh sát Lý, “Mọi người làm nhiệm vụ chăm sóc một cậu bé cũng không tiện, hôm nay tôi cũng không có việc gì bận, tối nay tôi giúp mọi người chăm sóc nhóc con này một đêm.”
Mặc dù không thích con nít, nhưng vì còn việc làm của mẹ nuôi, cô có thể nhịn.
Nếu đã trở thành nguyên chủ, thì không có lý do gì để trốn tránh trách nhiệm mà nguyên chủ phải thực hiện.
Chung Yến An buông tay ra, hai má ửng đỏ, cúi đầu, lẳng lặng nhìn ngón chân của mình.
Một đêm…!anh phải làm sao cô mới chịu nhận nuôi anh lâu dài, tốt nhất là sống cùng nhau hai năm đây?
“Cái này …” Cảnh sát Lý liếc mắt nhìn nữ đồng nghiệp, sau đó nhìn về phía cậu bé đang ngồi yên lặng trên sô pha, đồng ý với đề nghị của cô, “Cái này cũng được, cảm ơn cô Sở đã hỗ trợ công tác cảnh sát của chúng tôi.”
Đứa trẻ này rất phòng bị, tính khí trông rất xấu, để nó vào đồn cảnh sát chắc chắn sẽ náo loạn hết tối nay cho mà xem.
Sở Ca là diễn viên, để cho cô mang theo một người đi cũng không có gì cần lo lắng.
Bây giờ diễn viên, chỉ mong có được nguồn năng lượng tích cực như vậy để làm mới hình ảnh của bản thân.
“Vậy tôi mang cậu bé trở về trước, đây là thẻ căn cước của tôi, đây là phương thức liên lạc, đây là địa chỉ nhà.” Sở Ca nhanh chóng nói hết thông tin cần thiết, lấy chứng minh thư từ trong túi xách ra đưa cho, sau đó cầm một tờ giấy ghi thông tin liên lạc và địa chỉ nhà.
Cục cảnh sát Hạnh Lâm không tính là xa, chỉ mong có thể nhanh chóng đến kịp dọn dẹp biệt thự của Lục Hành Châu.
“Cảm ơn cô đã phối hợp với chúng tôi, có tiến triển chúng tôi sẽ liên lạc với cô.” Cảnh sát Lý nhìn cô mỉm cười nói cảm ơn.
“Không thành vấn đề, điện thoại tôi mở máy 24 giờ.” Sở Ca thở phào nhẹ nhõm, ôm lấy Chung Yến An vội vã rời khỏi cục cảnh sát.
Trở lại ngoài cửa khu biệt thự Hạnh Lâm, thời gian đã là mười giờ hai mươi phút, cách mười hai giờ hơn một tiếng rưỡi.
Hệ thống dây điện vẫn chưa được sửa chữa và tài sản cộng đồng không biết đang bị xảy ra chuyện gì, nhưng nó không sử dụng máy phát điện dự phòng, cửa cũng không thể được phát hiện và mở tự động.
Sở Ca gửi tin nhắn cho Lục Hành Châu, nửa ngày trôi qua không thấy trả lời, không thể làm gì khác là ra ngoài tìm một chỗ tốt đậu xe tắt máy, cửa xe phía sau nhanh chóng được mở ra, cô nghiêng người ôm Chung Yến An ra ngoài.
Cô không có nhiều thời gian, không nghĩ tới sau lưng sẽ có người đi tới, quay đầu liền bị đụng vào.
“Là cô?” Người đàn ông kịp thời đưa tay ra đỡ cô, giọng nói quen thuộc truyền vào tai.
Sở Ca ngẩng đầu lên, nhìn thấy rõ mặt Lục Hành Châu, da đầu tê dại, “Chào thầy Lục.”
Anh ấy yêu cầu mình đến sau 10 giờ, còn nói anh ấy không ở nhà vào lúc này, nhưng anh ấy không nói rằng anh ấy đang ở cửa!
“Cô cũng ở đây?” Lục Hành Châu nhíu mày nhìn đứa nhỏ trong tay cô.
Con trai cũng lớn như vậy? Nhìn có vẻ hơi quen, hình như anh có biết một người trông quen quen như thế này? Nhưng người đó đã bị liệt hơn 20 năm rồi, nghe nói anh ta chưa có bạn gái, chuyện kết hôn lại càng không thể.
Rốt cục thân phận của cô là gì?
“Tôi…” Lời giải thích vừa đến miệng Sở Ca, một chiếc xe ô tô đột nhiên dừng lại bên đường, sau cửa kính xe ô tô hạ xuống ánh đèn thay nhau nhấp nháy.
Lục Hành Châu phản ứng nhanh, gần như theo bản năng quay lưng về phía ánh đèn flash, chặn Sở Ca và bánh bao nhỏ trong tay cô trong ngực, “Đi vào trước đi”.
Sở Ca ủ rủ cúi đầu, “Xin lỗi, tôi không cố ý đụng vào anh.”
Cốt truyện này bắt mắt hơn cả anh ta có bạn gái ngoài vòng giải trí và một người tiểu tam – Lục Hành Châu có một cuộc hôn nhân bí mật với một nữ diễn viên tuyến 38 giấu tên hơn nữa còn có một cậu con trai.
Sự nghiệp diễn xuất vốn đã bấp bênh giờ thì hoàn toàn bị hủy.
“Không sao, chúng ta vào trong đi.” Lục Hành Châu quay đầu lại, lạnh lùng liếc nhìn chiếc xe bên đường, thu hồi ánh mắt, sải hai chân dài đi vào.
Sở Ca một tay ôm Chung Yến An, thả chậm hô hấp nhắm mắt giải thích, “Mẹ tôi là nhân viên quét dọn cho biệt thự của anh, tối nay bà ấy không đi được, tôi liền thay thế mẹ đến quét dọn.”
Thì ra là như vậy.
“Cô là con gái của dì Lưu?” Sắc mặt Lục Hành Châu hòa hoãn hơn một chút, lấy điện thoại ra mở đèn lên chiếu sáng cho cô, giọng nói tùy ý, “Cậu bé này rất đẹp, là người thân của cô?”
“Không phải, cậu bé này bị lạc ở công viên Hạnh Lâm, đến cục cảnh sát thì chỗ đó bị cúp điện nên không biết được thất lạc từ lúc nào, nhất thời sẽ không tìm được người nhà.
Hình như cậu bé khó giao tiếp, chỉ tin tưởng tôi, trùng hợp tôi có thể giúp nên giúp cảnh sát trông cậu bé một chút.” Sở Ca kinh ngạc quay đầu, “Anh tin tôi?”
Anh ấy không nghĩ mình cố ý giả vờ đúng trúng sao? Mang đứa trẻ đến cửa, thấy thế nào cũng giống như có tâm cơ mà đến.
“Tin.” Lục Hành Châu nói xong, đèn trong khu nhà bỗng sáng lên.
Anh quay đầu nhìn bánh bao nhỏ trong ngực Sở Ca, đôi mắt hơi nâu.
Bề ngoài thật sự rất giống Chung Yến An khi còn bé.
Nhà họ Lục với nhà họ Chung không tính là thân thiết, nhưng quan hệ cũng không tệ.
Chung Yến An lớn hơn anh một tuổi, khi còn bé có học chung một trường mầm non, sau đó thì học cùng một trường tiểu học.
Sau đó Chung Yến An với mẹ của anh gặp tai nạn xe cộ ở cửa khu biệt thự Hạnh Lâm, đến giờ cũng không đi học, cũng hiếm khi giao tiếp với người khác.
Vào thời điểm đó, Hạnh Lâm chưa bắt đầu xây dựng, khu phố không sôi động lắm, chỉ có những tòa nhà nhỏ cũ kỹ ở khắp mọi nơi.
Trạng thái này tiếp tục cho đến khi Chung Yến An mười lăm tuổi, bố anh tự sát.
Anh bỗng nhiên hứng khởi, chỉ mất ba năm để hoàn thành các khóa học đại học và sau đại học mà những người khác mất sáu bảy năm để hoàn thành.
Sau ngày sinh nhật thứ mười tám, anh bắt đầu tiếp quản công việc của gia đình.
Sau đó, không còn có tin tức gì về Chung Yến An nữa, nhưng thỉnh thoảng có nghe nói nhà chú hai và chú ba của anh cãi nhau về việc muốn tách ra, ba anh em họ của anh cũng sắp chuyển đi.
5 năm trước, ông nội Chung đến sống ở chùa Linh Tuyền bên ngoài thành phố, cuộc tranh chấp tài sản của gia đình họ Chung ngày càng trở nên gay gắt.
Nhưng cho dù bên ngoài có như thế nào, Chung Yến An vẫn vững như núi Thái Sơn, giá trị thị trường của Sang Thêm ngày càng cao hơn qua từng năm.
Bánh bao nhỏ trước mắt này, không biết có phải con trai của Chung Yến An hay không? Chung Yến An ở Biệt thự số 1, Sở Ca nói cậu bé này bị lạc ở công viên Hạnh Lâm, anh không thể không suy nghĩ nhiều hơn?
Lục Hành Châu dời tầm mắt, cúi đầu tắt đèn pin trên điện thoại, Sở Ca không lên tiếng mới nói: “Có muốn tôi giúp cô bế một chút không?”
“Không cần, anh tin tưởng những lời tôi nói, tôi đã rất cảm kích rồi.” Sở Ca nhếch mép nói, cũng không coi lời nói của anh là thật.
Trong nguyên tác, Lục Hành Châu là người bụng dạ khó lường, ngoài miệng nói dễ nghe như thế nào đi chăng nữa thì chưa chắc trong lòng đã nghĩ như thế.
Cô gái này thực sự rất thú vị.
Đoán chừng là đang lo lắng vì vừa rồi bị paparazzi chụp được, sợ mình hiểu lầm cô cố ý đụng phải rồi tìm công ty của cô để tính xổ.
Anh không đến nỗi so đo với một cô gái như thế.
Khi từ công ty trở về, anh biết có người đang nhìn mình chằm chằm nên cố ý xuống xe đi bộ, không cho trợ lý đi theo suốt đoạn đường.
Lục Hành Châu vừa đi vừa nhìn bánh bao nhỏ trên tay cô, cảm giác quen thuộc càng trở nên mạnh mẽ.
Đây không phải là bản sao, mà là một phiên bản thu nhỏ.
Chung Yến An nhận thấy ánh mắt của anh, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy sương giá, anh cụp mắt xuống để che đi cảm xúc trong mắt.
Lục Hành Châu cứ nhìn chằm chằm như thế, cũng thấy không được lịch sự lắm.
Đang nói chuyện thì đến Biệt thự số 6.
Lục Hành Châu mở cửa mời cô đi vào, giọng điệu thoải mái, “Dì Lưu đã dọn dẹp hôm thứ hai, mấy ngày nay tôi không về, chắc không bẩn lắm.”
“Ừ.” Sở Ca trả lời, bánh bao nhỏ và bước vào cùng anh.
Bước vào phòng khách, cái cô nhìn thấy không phải là những món đồ nội thất đắt tiền của Trung Quốc, hay những chiếc ghế bọc da phong cách Châu Âu mà là một bộ sofa vải rất nền nã.
Phong cách tổng thể thiên về phong cách hiện đại với gam màu trầm ấm, đơn giản, gọn gàng, cách bài trí hợp lý thể hiện sự tinh tế của chủ nhân nơi này.
“Tôi có thể hoàn thành việc dọn dẹp trong một giờ, bé An rất ngoan, thằng bé không gây ồn ào hay chạy lung tung, hy vọng thầy Lục không thấy phiền.” Sở Ca đặt Chung Yến An trên ghế sô pha, ngồi xổm xuống, mỉm cười nhìn anh, “Bé An nghe lời, ở chung với anh (LHC) thật tốt, chị sẽ nhanh chóng dọn dẹp xong thôi.”
Chung Yến An ngẩng đầu lên, liếc nhìn Lục Hành Châu, người đang chăm chăm quan sát mình, bàn tay nắm chặt từ từ nới lỏng.
Chắc anh ta không nhận ra mình?
Sau khi bị liệt trong vụ tai nạn ô tô, anh không còn liên lạc với ai trong vòng, ít ai biết khi trưởng thành anh trông như thế nào.
“Đừng lo lắng, tôi giúp cô trông cậu bé.” Lục Hành Châu ngồi xuống chiếc sô pha đơn đối diện, cầm tạp chí trên bàn lên, nửa thật nửa đùa, “Tôi sẽ phàn nàn nếu không làm được trong một tiếng đấy.”
Sở Ca nhếch mép cười, đứng dậy đi lấy dụng cụ.
Mấy năm nay nguyên chủ thường xuyên giúp mẹ nuôi làm việc, ở hiện thế cô cũng không phải không làm gì, quét dọn vệ sinh cũng không phải việc gì khó.
Bóng lưng của cô gái biến mất vào cầu thang, tiếng bước chân dồn dập vang lên, cả phòng khách cũng dần trở nên yên tĩnh.
Ánh mắt Lục Hành Châu lướt qua tạp chí, rơi trên người bánh bao nhỏ phía đối diện, anh nhấc điện thoại với vẻ mặt điềm tĩnh, mở khóa và gửi tin nhắn cho trợ lý Hà Sâm của Chung Yến An: Ông chủ của cậu kết hôn khi nào, trông đứa trẻ tầm sáu bảy tuổi rồi.
Anh nhớ rằng Chung Yến An hàng năm đều nghỉ phép vào ngày sinh nhật của mình, có khi hai hoặc ba ngày, có khi là một tuần, thời gian không cố định.
Trong kỳ nghỉ, không ai có thể liên lạc với anh ngoại trừ trợ lý Hà Sâm mà anh đang mang theo khi tiếp quản Sang Thiêm.
Nếu anh thực sự kết hôn và có con, Hà Sâm phải hiểu rõ hơn ai hết.
Hà Sâm chắc đang họp video, hoặc đã ngủ rồi, mất một phút sau anh ấy mới trả lời: Ông chủ chưa có vợ, đứa trẻ gì?
Lục Hành Châu nhíu mày, tắt âm thanh điện thoại và đèn flash, lén chụp ảnh bánh bao nhỏ gửi cho: Tự mình xem, cậu bé bây giờ đang ở nhà tôi.
Chung Yến An ngồi đối diện thu hết động tác vào mắt anh, đôi mắt đẹp của anh thoáng lộ ra dấu vết thù địch.
Lục Hành Châu nghi ngờ.
Sau 15 tuổi, đều nghỉ vào ngày sinh nhật hàng năm, không nghe điện thoại hay trả lời vào ngày sinh nhật, sau khi tiếp quản công ty Sang Thiêm sẽ do Hà Sâm quản lý, toàn bộ nhân viên của Sang Thiêm đều biết điều này.
Có lẽ vừa rồi Lục Hành Châu liên lạc với Hà Sâm.
Anh với hậu bối của nhà họ Chung không có giao tình gì, nhưng Hà Sâm là bạn học, cùng nhau đi du học nước ngoài với anh.
“Con có muốn uống nước không?” Khi Lục Hành Châu nhận được tin nhắn thứ hai từ Hà Sâm, anh ấy lại nói, “Ở nhà có đồ uống và nước khoáng, chú đi lấy cho con”.
Hà Sâm nói rằng bánh bao nhỏ giống bản sao của Chung Yến Anh, nhưng nó không thể là con của Chung Yến An được, anh cũng không biết Sở Ca.
Giả sử rằng Hà Sâm không nói dối, thì chỉ có một tình huống – Chung Yến An đã che giấu trong nhiều năm qua, sinh con với Sở Ca và che giấu thân phận người đứng đầu Sang Thiêm.
Bí mật bị phá vỡ bởi chính mình, cũng có thể kiếm lợi về cho mình, quay đầu tìm Chung Yến An nói chuyện hợp tác.
Lục Hành Châu nắm lấy suy nghĩ của mình, đợi một lúc lâu không thấy bánh bao nhỏ phát ra tiếng động, không nhịn được cười, “Con xấu hổ sao? Không sao, không cần câu nệ như vậy.”
Nói xong, anh đặt tạp chí xuống, đứng dậy đi vào bếp lấy sữa, nước khoáng và nước trái cây trong tủ lạnh, ôm hết vào ngực rồi trở ra phòng khách.
Chung Yến An nhướng mi, vẫn im lặng.
Lục Hành Châu có chuyện muốn nhờ mình.
“Con muốn uống gì thì tự lấy, chú đi gọi điện thoại.” Lục Hành Châu đem sữa bò, nước suối, nước trái cây trong ngực đặt lên bàn, sau đó xoay người đi đến phòng đàn dẫn ra vườn.
Trước khi xuống xe, anh dặn trợ lý chú ý động tĩnh trên mạng, nếu tối nay paparazzi không đưa ảnh lên thì sẽ yêu cầu anh bán với giá cao hoặc đợi thời điểm thích hợp mới đăng tin lên.
Anh phải mua ảnh về càng sớm càng tốt để tránh cho đứa trẻ bị lộ.
Sở Ca dường như không biết danh tính của Chung Yến An, tin tức này đột nhiên được đưa ra ánh sáng, mấy người nhà họ Chung chắc chắn sẽ nhìn chằm chằm vào, khiến cô không thoải mái
Sở Ca nhìn xuống bàn tay nhỏ bé đang nắm ống tay áo của mình, không khỏi động lòng trắc ẩn, do dự, “Bé An có muốn đi cùng chị không?”
Ánh sáng trong mắt Chung Yến An nhấp nháy, anh dùng sức gật đầu.
“Cảm ơn cô Sở nhưng điều này là không tuân thủ quy tắc.” Nữ cảnh sát ở bên cạnh cố gắng thuyết phục, vừa đến gần, phòng tiếp khách đang im ắng bỗng nghe thấy tiếng “bốp” rất lớn, một chai nước suối rơi xuống đất.
“Đừng căng thẳng, cậu bé, chị không phải người xấu đâu.” Nữ cảnh sát lùi lại theo bản năng.
Sở Ca thoải mái vỗ vỗ vai anh, sau đó quay đầu nhìn cảnh sát Lý, “Mọi người làm nhiệm vụ chăm sóc một cậu bé cũng không tiện, hôm nay tôi cũng không có việc gì bận, tối nay tôi giúp mọi người chăm sóc nhóc con này một đêm.”
Mặc dù không thích con nít, nhưng vì còn việc làm của mẹ nuôi, cô có thể nhịn.
Nếu đã trở thành nguyên chủ, thì không có lý do gì để trốn tránh trách nhiệm mà nguyên chủ phải thực hiện.
Chung Yến An buông tay ra, hai má ửng đỏ, cúi đầu, lẳng lặng nhìn ngón chân của mình.
Một đêm…!anh phải làm sao cô mới chịu nhận nuôi anh lâu dài, tốt nhất là sống cùng nhau hai năm đây?
“Cái này …” Cảnh sát Lý liếc mắt nhìn nữ đồng nghiệp, sau đó nhìn về phía cậu bé đang ngồi yên lặng trên sô pha, đồng ý với đề nghị của cô, “Cái này cũng được, cảm ơn cô Sở đã hỗ trợ công tác cảnh sát của chúng tôi.”
Đứa trẻ này rất phòng bị, tính khí trông rất xấu, để nó vào đồn cảnh sát chắc chắn sẽ náo loạn hết tối nay cho mà xem.
Sở Ca là diễn viên, để cho cô mang theo một người đi cũng không có gì cần lo lắng.
Bây giờ diễn viên, chỉ mong có được nguồn năng lượng tích cực như vậy để làm mới hình ảnh của bản thân.
“Vậy tôi mang cậu bé trở về trước, đây là thẻ căn cước của tôi, đây là phương thức liên lạc, đây là địa chỉ nhà.” Sở Ca nhanh chóng nói hết thông tin cần thiết, lấy chứng minh thư từ trong túi xách ra đưa cho, sau đó cầm một tờ giấy ghi thông tin liên lạc và địa chỉ nhà.
Cục cảnh sát Hạnh Lâm không tính là xa, chỉ mong có thể nhanh chóng đến kịp dọn dẹp biệt thự của Lục Hành Châu.
“Cảm ơn cô đã phối hợp với chúng tôi, có tiến triển chúng tôi sẽ liên lạc với cô.” Cảnh sát Lý nhìn cô mỉm cười nói cảm ơn.
“Không thành vấn đề, điện thoại tôi mở máy 24 giờ.” Sở Ca thở phào nhẹ nhõm, ôm lấy Chung Yến An vội vã rời khỏi cục cảnh sát.
Trở lại ngoài cửa khu biệt thự Hạnh Lâm, thời gian đã là mười giờ hai mươi phút, cách mười hai giờ hơn một tiếng rưỡi.
Hệ thống dây điện vẫn chưa được sửa chữa và tài sản cộng đồng không biết đang bị xảy ra chuyện gì, nhưng nó không sử dụng máy phát điện dự phòng, cửa cũng không thể được phát hiện và mở tự động.
Sở Ca gửi tin nhắn cho Lục Hành Châu, nửa ngày trôi qua không thấy trả lời, không thể làm gì khác là ra ngoài tìm một chỗ tốt đậu xe tắt máy, cửa xe phía sau nhanh chóng được mở ra, cô nghiêng người ôm Chung Yến An ra ngoài.
Cô không có nhiều thời gian, không nghĩ tới sau lưng sẽ có người đi tới, quay đầu liền bị đụng vào.
“Là cô?” Người đàn ông kịp thời đưa tay ra đỡ cô, giọng nói quen thuộc truyền vào tai.
Sở Ca ngẩng đầu lên, nhìn thấy rõ mặt Lục Hành Châu, da đầu tê dại, “Chào thầy Lục.”
Anh ấy yêu cầu mình đến sau 10 giờ, còn nói anh ấy không ở nhà vào lúc này, nhưng anh ấy không nói rằng anh ấy đang ở cửa!
“Cô cũng ở đây?” Lục Hành Châu nhíu mày nhìn đứa nhỏ trong tay cô.
Con trai cũng lớn như vậy? Nhìn có vẻ hơi quen, hình như anh có biết một người trông quen quen như thế này? Nhưng người đó đã bị liệt hơn 20 năm rồi, nghe nói anh ta chưa có bạn gái, chuyện kết hôn lại càng không thể.
Rốt cục thân phận của cô là gì?
“Tôi…” Lời giải thích vừa đến miệng Sở Ca, một chiếc xe ô tô đột nhiên dừng lại bên đường, sau cửa kính xe ô tô hạ xuống ánh đèn thay nhau nhấp nháy.
Lục Hành Châu phản ứng nhanh, gần như theo bản năng quay lưng về phía ánh đèn flash, chặn Sở Ca và bánh bao nhỏ trong tay cô trong ngực, “Đi vào trước đi”.
Sở Ca ủ rủ cúi đầu, “Xin lỗi, tôi không cố ý đụng vào anh.”
Cốt truyện này bắt mắt hơn cả anh ta có bạn gái ngoài vòng giải trí và một người tiểu tam – Lục Hành Châu có một cuộc hôn nhân bí mật với một nữ diễn viên tuyến 38 giấu tên hơn nữa còn có một cậu con trai.
Sự nghiệp diễn xuất vốn đã bấp bênh giờ thì hoàn toàn bị hủy.
“Không sao, chúng ta vào trong đi.” Lục Hành Châu quay đầu lại, lạnh lùng liếc nhìn chiếc xe bên đường, thu hồi ánh mắt, sải hai chân dài đi vào.
Sở Ca một tay ôm Chung Yến An, thả chậm hô hấp nhắm mắt giải thích, “Mẹ tôi là nhân viên quét dọn cho biệt thự của anh, tối nay bà ấy không đi được, tôi liền thay thế mẹ đến quét dọn.”
Thì ra là như vậy.
“Cô là con gái của dì Lưu?” Sắc mặt Lục Hành Châu hòa hoãn hơn một chút, lấy điện thoại ra mở đèn lên chiếu sáng cho cô, giọng nói tùy ý, “Cậu bé này rất đẹp, là người thân của cô?”
“Không phải, cậu bé này bị lạc ở công viên Hạnh Lâm, đến cục cảnh sát thì chỗ đó bị cúp điện nên không biết được thất lạc từ lúc nào, nhất thời sẽ không tìm được người nhà.
Hình như cậu bé khó giao tiếp, chỉ tin tưởng tôi, trùng hợp tôi có thể giúp nên giúp cảnh sát trông cậu bé một chút.” Sở Ca kinh ngạc quay đầu, “Anh tin tôi?”
Anh ấy không nghĩ mình cố ý giả vờ đúng trúng sao? Mang đứa trẻ đến cửa, thấy thế nào cũng giống như có tâm cơ mà đến.
“Tin.” Lục Hành Châu nói xong, đèn trong khu nhà bỗng sáng lên.
Anh quay đầu nhìn bánh bao nhỏ trong ngực Sở Ca, đôi mắt hơi nâu.
Bề ngoài thật sự rất giống Chung Yến An khi còn bé.
Nhà họ Lục với nhà họ Chung không tính là thân thiết, nhưng quan hệ cũng không tệ.
Chung Yến An lớn hơn anh một tuổi, khi còn bé có học chung một trường mầm non, sau đó thì học cùng một trường tiểu học.
Sau đó Chung Yến An với mẹ của anh gặp tai nạn xe cộ ở cửa khu biệt thự Hạnh Lâm, đến giờ cũng không đi học, cũng hiếm khi giao tiếp với người khác.
Vào thời điểm đó, Hạnh Lâm chưa bắt đầu xây dựng, khu phố không sôi động lắm, chỉ có những tòa nhà nhỏ cũ kỹ ở khắp mọi nơi.
Trạng thái này tiếp tục cho đến khi Chung Yến An mười lăm tuổi, bố anh tự sát.
Anh bỗng nhiên hứng khởi, chỉ mất ba năm để hoàn thành các khóa học đại học và sau đại học mà những người khác mất sáu bảy năm để hoàn thành.
Sau ngày sinh nhật thứ mười tám, anh bắt đầu tiếp quản công việc của gia đình.
Sau đó, không còn có tin tức gì về Chung Yến An nữa, nhưng thỉnh thoảng có nghe nói nhà chú hai và chú ba của anh cãi nhau về việc muốn tách ra, ba anh em họ của anh cũng sắp chuyển đi.
5 năm trước, ông nội Chung đến sống ở chùa Linh Tuyền bên ngoài thành phố, cuộc tranh chấp tài sản của gia đình họ Chung ngày càng trở nên gay gắt.
Nhưng cho dù bên ngoài có như thế nào, Chung Yến An vẫn vững như núi Thái Sơn, giá trị thị trường của Sang Thêm ngày càng cao hơn qua từng năm.
Bánh bao nhỏ trước mắt này, không biết có phải con trai của Chung Yến An hay không? Chung Yến An ở Biệt thự số 1, Sở Ca nói cậu bé này bị lạc ở công viên Hạnh Lâm, anh không thể không suy nghĩ nhiều hơn?
Lục Hành Châu dời tầm mắt, cúi đầu tắt đèn pin trên điện thoại, Sở Ca không lên tiếng mới nói: “Có muốn tôi giúp cô bế một chút không?”
“Không cần, anh tin tưởng những lời tôi nói, tôi đã rất cảm kích rồi.” Sở Ca nhếch mép nói, cũng không coi lời nói của anh là thật.
Trong nguyên tác, Lục Hành Châu là người bụng dạ khó lường, ngoài miệng nói dễ nghe như thế nào đi chăng nữa thì chưa chắc trong lòng đã nghĩ như thế.
Cô gái này thực sự rất thú vị.
Đoán chừng là đang lo lắng vì vừa rồi bị paparazzi chụp được, sợ mình hiểu lầm cô cố ý đụng phải rồi tìm công ty của cô để tính xổ.
Anh không đến nỗi so đo với một cô gái như thế.
Khi từ công ty trở về, anh biết có người đang nhìn mình chằm chằm nên cố ý xuống xe đi bộ, không cho trợ lý đi theo suốt đoạn đường.
Lục Hành Châu vừa đi vừa nhìn bánh bao nhỏ trên tay cô, cảm giác quen thuộc càng trở nên mạnh mẽ.
Đây không phải là bản sao, mà là một phiên bản thu nhỏ.
Chung Yến An nhận thấy ánh mắt của anh, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy sương giá, anh cụp mắt xuống để che đi cảm xúc trong mắt.
Lục Hành Châu cứ nhìn chằm chằm như thế, cũng thấy không được lịch sự lắm.
Đang nói chuyện thì đến Biệt thự số 6.
Lục Hành Châu mở cửa mời cô đi vào, giọng điệu thoải mái, “Dì Lưu đã dọn dẹp hôm thứ hai, mấy ngày nay tôi không về, chắc không bẩn lắm.”
“Ừ.” Sở Ca trả lời, bánh bao nhỏ và bước vào cùng anh.
Bước vào phòng khách, cái cô nhìn thấy không phải là những món đồ nội thất đắt tiền của Trung Quốc, hay những chiếc ghế bọc da phong cách Châu Âu mà là một bộ sofa vải rất nền nã.
Phong cách tổng thể thiên về phong cách hiện đại với gam màu trầm ấm, đơn giản, gọn gàng, cách bài trí hợp lý thể hiện sự tinh tế của chủ nhân nơi này.
“Tôi có thể hoàn thành việc dọn dẹp trong một giờ, bé An rất ngoan, thằng bé không gây ồn ào hay chạy lung tung, hy vọng thầy Lục không thấy phiền.” Sở Ca đặt Chung Yến An trên ghế sô pha, ngồi xổm xuống, mỉm cười nhìn anh, “Bé An nghe lời, ở chung với anh (LHC) thật tốt, chị sẽ nhanh chóng dọn dẹp xong thôi.”
Chung Yến An ngẩng đầu lên, liếc nhìn Lục Hành Châu, người đang chăm chăm quan sát mình, bàn tay nắm chặt từ từ nới lỏng.
Chắc anh ta không nhận ra mình?
Sau khi bị liệt trong vụ tai nạn ô tô, anh không còn liên lạc với ai trong vòng, ít ai biết khi trưởng thành anh trông như thế nào.
“Đừng lo lắng, tôi giúp cô trông cậu bé.” Lục Hành Châu ngồi xuống chiếc sô pha đơn đối diện, cầm tạp chí trên bàn lên, nửa thật nửa đùa, “Tôi sẽ phàn nàn nếu không làm được trong một tiếng đấy.”
Sở Ca nhếch mép cười, đứng dậy đi lấy dụng cụ.
Mấy năm nay nguyên chủ thường xuyên giúp mẹ nuôi làm việc, ở hiện thế cô cũng không phải không làm gì, quét dọn vệ sinh cũng không phải việc gì khó.
Bóng lưng của cô gái biến mất vào cầu thang, tiếng bước chân dồn dập vang lên, cả phòng khách cũng dần trở nên yên tĩnh.
Ánh mắt Lục Hành Châu lướt qua tạp chí, rơi trên người bánh bao nhỏ phía đối diện, anh nhấc điện thoại với vẻ mặt điềm tĩnh, mở khóa và gửi tin nhắn cho trợ lý Hà Sâm của Chung Yến An: Ông chủ của cậu kết hôn khi nào, trông đứa trẻ tầm sáu bảy tuổi rồi.
Anh nhớ rằng Chung Yến An hàng năm đều nghỉ phép vào ngày sinh nhật của mình, có khi hai hoặc ba ngày, có khi là một tuần, thời gian không cố định.
Trong kỳ nghỉ, không ai có thể liên lạc với anh ngoại trừ trợ lý Hà Sâm mà anh đang mang theo khi tiếp quản Sang Thiêm.
Nếu anh thực sự kết hôn và có con, Hà Sâm phải hiểu rõ hơn ai hết.
Hà Sâm chắc đang họp video, hoặc đã ngủ rồi, mất một phút sau anh ấy mới trả lời: Ông chủ chưa có vợ, đứa trẻ gì?
Lục Hành Châu nhíu mày, tắt âm thanh điện thoại và đèn flash, lén chụp ảnh bánh bao nhỏ gửi cho: Tự mình xem, cậu bé bây giờ đang ở nhà tôi.
Chung Yến An ngồi đối diện thu hết động tác vào mắt anh, đôi mắt đẹp của anh thoáng lộ ra dấu vết thù địch.
Lục Hành Châu nghi ngờ.
Sau 15 tuổi, đều nghỉ vào ngày sinh nhật hàng năm, không nghe điện thoại hay trả lời vào ngày sinh nhật, sau khi tiếp quản công ty Sang Thiêm sẽ do Hà Sâm quản lý, toàn bộ nhân viên của Sang Thiêm đều biết điều này.
Có lẽ vừa rồi Lục Hành Châu liên lạc với Hà Sâm.
Anh với hậu bối của nhà họ Chung không có giao tình gì, nhưng Hà Sâm là bạn học, cùng nhau đi du học nước ngoài với anh.
“Con có muốn uống nước không?” Khi Lục Hành Châu nhận được tin nhắn thứ hai từ Hà Sâm, anh ấy lại nói, “Ở nhà có đồ uống và nước khoáng, chú đi lấy cho con”.
Hà Sâm nói rằng bánh bao nhỏ giống bản sao của Chung Yến Anh, nhưng nó không thể là con của Chung Yến An được, anh cũng không biết Sở Ca.
Giả sử rằng Hà Sâm không nói dối, thì chỉ có một tình huống – Chung Yến An đã che giấu trong nhiều năm qua, sinh con với Sở Ca và che giấu thân phận người đứng đầu Sang Thiêm.
Bí mật bị phá vỡ bởi chính mình, cũng có thể kiếm lợi về cho mình, quay đầu tìm Chung Yến An nói chuyện hợp tác.
Lục Hành Châu nắm lấy suy nghĩ của mình, đợi một lúc lâu không thấy bánh bao nhỏ phát ra tiếng động, không nhịn được cười, “Con xấu hổ sao? Không sao, không cần câu nệ như vậy.”
Nói xong, anh đặt tạp chí xuống, đứng dậy đi vào bếp lấy sữa, nước khoáng và nước trái cây trong tủ lạnh, ôm hết vào ngực rồi trở ra phòng khách.
Chung Yến An nhướng mi, vẫn im lặng.
Lục Hành Châu có chuyện muốn nhờ mình.
“Con muốn uống gì thì tự lấy, chú đi gọi điện thoại.” Lục Hành Châu đem sữa bò, nước suối, nước trái cây trong ngực đặt lên bàn, sau đó xoay người đi đến phòng đàn dẫn ra vườn.
Trước khi xuống xe, anh dặn trợ lý chú ý động tĩnh trên mạng, nếu tối nay paparazzi không đưa ảnh lên thì sẽ yêu cầu anh bán với giá cao hoặc đợi thời điểm thích hợp mới đăng tin lên.
Anh phải mua ảnh về càng sớm càng tốt để tránh cho đứa trẻ bị lộ.
Sở Ca dường như không biết danh tính của Chung Yến An, tin tức này đột nhiên được đưa ra ánh sáng, mấy người nhà họ Chung chắc chắn sẽ nhìn chằm chằm vào, khiến cô không thoải mái.