Đọc truyện Tôi Nhặt Được Nhóc Con Vai Ác – Chương 28: Cô Không Thắng Nổi
Editor: Vàng Anh
Beta-er: 2W
Hà Sâm trả lời tin nhắn rất nhanh: Bộ phận quan hệ công chúng đã được sắp xếp để giải quyết, sẽ sớm liên hệ với Lục Hành Châu.
Chung Yến An trả lời được sau đó xóa tin nhắn, thản nhiên dựa lưng vào ghế.
Những phóng viên này thật phiền.
Buổi hẹn hò đầu tiên của anh, chưa kịp ra cửa đã bị phá hỏng.
“Bộ phận an ninh của khu nhà sẽ đến ngay, nhưng mà chúng ta không thể ra ngoài được.” Tài xế nhức đầu không thôi, “Lần sau đổi xe mới đi.”
“Được, lần sau đổi xe mới.” Sở Ca ngồi trở về, nghiêng đầu nhìn bánh bao nhỏ đang không vui, nói xin lỗi, “Lần sau chị mang em đi ăn cơm nữa, hôm nay không được rồi.”
Sắc mặt Chung Yến An mới khá lên một chút, ngoan ngoãn gật đầu.
Vẫn còn cơ hội đi ăn riêng với cô.
Sở Ca cười, ngồi trở về cầm điện thoại lên mở Weibo, tìm được tin tức vừa được đăng lên, phía dưới bình luận không ngớt.
【 Cứ cứng đầu như thế sẽ bị trời phạt đó, mong cô Sở tự biết thân biết phận của mình.
】
【 Điện ảnh và Truyền hình Mộc Hạp không phải có rất nhiều dự án sao, đi mà diễn phim của nhà mình một mình đi, đừng có làm phá hỏng phim của người khác.
】
【 Cô ta diễn xuất ba năm không một chút tên tuổi, bỗng dưng được làm nữ chính, một người tự thân vận động có thể làm được chuyện đó chắc.
】
Cô lướt thêm mấy trang, sau đó thoát ra khỏi cửa sổ.
Chắc là người hâm mộ của ảnh hậu không phục chuyện ảnh hậu của họ bị cô đánh bại nên chuyện bé xé ra to.
Lấy thân phận và địa vị của ảnh hậu cùng với quan hệ với Lục Hành Châu, có thật là đã xác định nữ chính không, một cuộc điện thoại bên đó đã có thể hỏi được, thời gian đã lâu như vậy vẫn chưa có động tĩnh gì, rõ ràng cố ý để sự việc như vậy.
Ảnh hậu vừa đạt được giải thưởng lớn tại liên hoan phim Quốc tế, lại bị một nữ diễn viên tuyến thứ 38 không tên không tuổi đánh bật để lấy được nhân vật, dù là người hâm mộ hay người đi đường, cũng sẽ ghét người diễn viên tuyến thứ 38 đó.
Dựa vào kinh nghiệm trong khoảng thời gian lăn lộn trong giới giải trí này, cô biết rằng đây là lợi dụng để tên tuổi của mình được đánh bóng.
Sở Ca bĩu môi, an ủi bản thân đừng để ý.
Quyết định ở lại trong giới, sau này sẽ gặp nhiều chuyện như vậy hơn.
Để cho bọn họ muốn mắng sao thì mắng, dù sao nhân vật cô thử vai cũng không phải vai nữ chính, tin đồn có chân thật đến cỡ nào cũng vô ích.
Cô không cần phải dùng tiền của mình để xử lí chuyện này, Lục Hành Châu sẽ biết nên làm thế nào.
《 Lưu Quang Kiếm 》 là dự án thứ hai của Điện ảnh và Truyền hình Hành Giả, anh ta sẽ không để cho dự án này chưa bắt đầu đã dính tin đồn không tốt.
Sở Ca thờ đều lại, gọi điện cho mẹ.
Bọn họ cũng nhìn thấy tin tức trên mạng, thấy có người mắng cô, trong lòng họ chắc chắn rất khó chịu.
Có người nhận điện thoại, Sở Ca hỏi thăm tình hình của bố một chút, biết được bố không sao thì yên tâm, “Mẹ đừng tin tin tức trên mạng, cũng không cần để ý, coi như họ không mắng con.”
“Mẹ biết, con đã nói rất nhiều lần rồi.” Giọng nói Lưu Mai Hoa rất dịu dàng, “Con cũng đừng để lời bọn họ nói, mẹ và bố con đều biết con là một đứa bé ngoan.”
“Vâng.” Sở Ca lên tiếng, thoải mái cười tán gẫu với bà ấy.
Người cô lo lắng nhất là bố, bọn họ không nghĩ bậy là tốt rồi.
Sau khi kết thúc cuộc gọi với mẹ, Sở Ca suy nghĩ một chút gọi điện thoại cho Tần Chuẩn, nói: “Anh liên hệ với Lục Hành Châu, tiết lộ của nữ chính 《 Lưu Quang Kiếm 》để làm sáng tỏ chuyện của em.”
“Anh có liên lạc với trợ lí của Lục Hành Châu, bọn họ sẽ nhanh chóng đăng thông báo làm sáng tỏ.” Giọng nói Tần Chuẩn nhẹ nhàng, “Còn về ảnh hậu kia em không cần lo lắng, có người đang xử lí.”
“Là ông cụ ra tay?” Sở Ca không chút nghĩ ngợi.
Khóe môi của Chung Yến An cong hơn một chút, ông nội lại không làm mà có ăn.
“Chắc vậy? Kết thúc quan hệ xã hội với Mộc Hạp, nghĩa là gì em biết không.” Tần Chuẩn có hơi cười trên nỗi đau của người khác, “Blogger tung tin và ảnh hậu đó đều sẽ flop*.”
(*nghĩa là khi kết thúc quan hệ xã hội với Mộc Hạp sẽ bị thất bại)
“Ác như vậy sao?” Sở Ca sững sờ nhớ tới, sau khi nữ chính trong sách nổi danh, tất cả đều nhờ hoạt động của bộ phận quan hệ công chúng của Mộc Hạp, cả người toát mồ hôi hột.
Bây giờ có ông cụ làm chỗ dựa, nhưng lỡ Chung Yến An trở lại, bộ phận quan hệ xã hội nhắm vào mình, sợ là không còn xác để về.
“Tàn nhẫn là vậy nhưng không phải tình huống nào họ cũng tự ra tay, dù sao thì bây giờ em cũng là thiên kim nhà họ Chung, ông cụ sẽ không để cho em chịu thiệt thòi đâu.” Giọng nói Tần Chuẩn hạ thấp, “Nhưng anh phải khuyên em một chút tiểu tâm sử đắc vạn niên thuyền*.”
(*tiểu tâm sử đắc vạn niên thuyền: xuất phát từ câu nói “Cẩn thận năng bổ thiên thu thiền, tiểu tâm sử đắc vạn niên thuyền” – Cẩn trọng sẽ bắt được ve nghìn tuổi, biết chú ý thì sẽ giữ được thuyền đến vạn năm – của Trang Tử.
Ý là trong mọi việc xử sự phải suy xét kĩ lưỡng trước sau mới mong đạt được thành quả lâu bền.)
“Được.” Sở Ca gật đầu.
Không phải khả năng làm việc của Tần Chuẩn tệ, anh hiểu rất rõ tình hình hiện tại của bọn họ, lúc trước không giúp nguyên chủ kiếm được nhiều tài nguyên hơn là để bảo vệ nguyên chủ.
Nguyên chủ rất may mắn, dù gặp chuyện tệ hại cỡ nào, cũng có người thật lòng quan tâm cô ấy, yêu mến cô ấy.
Sở Ca cúp điện thoại, bảo vệ của khu nhà cũng đã đuổi phóng viên đi, xe chạy về khu nhà.
Cô muốn nhân lúc bánh bao nhỏ có thể đứng lên, dẫn cậu bé ra ngoài ăn uống, để cho cậu bé càng được tự do, nào ngờ đến cửa cũng không thể ra khỏi.
Chỉ có nổi tiếng mà không có thành tích chứng minh cũng không phải là chuyện tốt, ai cũng có thể lợi dụng kẽ hở đó để tăng giá trị của bản thân.
Về đến nhà, Sở Ca gửi video đã quay lại cho Chu Vân, lên lầu đem máy tính xách tay xuống, làm ổ trên ghế sô pha mở máy.
Chung Yến An ngồi kế bên cô, thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn cô.
Sở Ca cảm nhận được động tác nhỏ đó của cậu bé, khóe môi cong cong, nhân lúc máy tính đang khởi động, cô vươn tay làm bộ như muốn bóp mặt cậu, chờ cậu bé tránh đi thì thu tay về, đắc ý cười, “Em bị lừa rồi.”
Chung Yến An từ từ quay đầu lại, đôi tai nhỏ của cậu lại đỏ lên.
“Hôm nay ăn cơm ở nhà, lần sau chị chuẩn bị sẵn sàng sẽ dẫn em đi ra ngoài ăn.” Sở Ca cười, mở phần mềm vẽ sơ đồ mặt bằng của phòng làm việc.
Bản vẽ tay của khu vực tiếp tân của phòng làm việc đã hoàn thành, còn khu vực làm việc, phòng họp, phòng làm việc của cô và phòng làm việc cho các nghệ sĩ khác vẫn chưa được vẽ.
Cô điều chỉnh sơ đồ mặt bằng, lấy bản phác thảo và bắt đầu vẽ tay trước.
Chung Yến An lại nghiêng đầu nhìn sang, tò mò nhìn cô.
Phần mềm thiết kế kiến trúc này không khó học, có điều cô sử dụng nó quá thành thạo, thậm chí ở mức chuyên nghiệp.
Sở Ca không để ý đến anh, chăm chú vẽ từng nét.
6 giờ hơn, Tần Chuẩn gọi điện thoại tới, nói cho cô biết đoàn phim 《 Lưu Quang Kiếm 》 đã làm sáng tỏ chuyện cô ảnh hưởng đến nội bộ, kết quả thử vai cũng có, thông báo cho cô thứ hai sẽ bắt đầu tập luyện với võ sư vào thứ hai tuần sau.
“《 Cục Cưng 》còn ba kì nữa mới xong, thời gian đã xác định thứ sáu tuần này tập họp, anh không nói với bọn họ sao?” Sở Ca đứng dậy đi xa mấy bước, cố gắng đè thấp giọng, “Thời gian tập luyện rất lâu.”
“Bên kia nói em có thể xin nghỉ.” Tần Chuẩn cười lên, “Dựa theo hợp đồng, cuối tháng 10 《 Lưu Quang Kiếm 》 mới khởi máy, vẫn kịp mà.
Còn nữa, thù lao của phim là năm triệu*, toàn bộ đều chuyển vào tài khoản cá nhân em.
Sau khi phòng làm việc mở, em nhận công việc mới thì mới chuyển vào tài khoản của công ty.”
(*năm triệu khoảng 17,7 tỷ VND)
“Nhiều vậy! Thứ hai em qua thẳng chỗ đó, anh đưa địa chỉ cho em đi.” Sở Ca vui vẻ đến mức muốn nhảy cẫng lên, “Chuyện trang trí phòng làm việc, anh tìm được công ty thi công chưa, bên này em vẽ gần xong bản vẽ rồi, dự tính chủ nhật là hoàn thành.”
Năm triệu! Cô phải nhận thêm mấy bộ phim mới được, vậy mới có tiền mua nhà cho bố mẹ!
Không ngờ làm diễn viên có thể dễ kiếm tiền như vậy, cô thật sự không ngờ tới.
“Anh đã xem qua một vài chỗ, khi nào chọn xong anh đưa em xem.” Tần Chuẩn ngừng cười, thở dài nói, “Em còn biết cái gì mà anh không biết không?”
“Rất nhiều.” Sở Ca bật cười, “Trước mắt cứ như vậy, thời gian này em không nhận bất kì cuộc phỏng vấn nào, chương trình thực tế tạm thời cũng không tham gia.”
“Được.” Tần Chuẩn thở dài một hơi, “Có việc gì anh sẽ liên hệ với em.”
Sở Ca cười cúp điện thoại, cầm điện thoại đi một vòng rồi mới ngồi trở lại.
Hợp đồng đã kí, nếu không có chuyện gì xảy ra cô sẽ không phải rời đoàn.
Nói cách khác, kế hoạch kiếm tiền để mua nhà của cô trong hai năm tới hoàn toàn không có vấn đề gì.
Quá tốt.
Chung Yến An thấy cô vui vẻ, môi cũng nở nụ cười theo.
Cô mới là con nít chưa trưởng thành.
“Bé An chị nhận được công việc mới, có thể kiếm rất nhiều tiền luôn.” Sở Ca cầm bản phác thảo lên, đôi mắt cong cong, “Em có muốn quà gì không, chị tặng em.”
Nhịp tim Chung Yến An nhanh chóng tăng nhanh, tai đỏ lên, cúi đầu cầm điện thoại vào ghi chú gõ: Hôn em.
Sở Ca: “…”
Đơn giản như vậy? Chắc nhóc con sợ tiêu tiền của cô, thật đáng yêu.
Cô nghiêng đầu cười, bất ngờ chồm người về phía trước, hôn lên má anh một cái, “Được rồi.”
Gò má Chung Yến An như bị thiêu cháy, tim đập loạn lên như nhịp trống.
Nếu lần sau cô muốn tặng quà nữa, thì anh sẽ muốn cô không được hôn người khác, diễn cũng không được.
Sở Ca vui vẻ một hồi, nghĩ tới sao lâu như vậy rồi vẫn chưa tìm được người nhà của cậu bé, niềm vui từ từ vơi đi.
Nếu bố mẹ của cậu bé sẽ mãi không xuất hiện thì sao? Chung Yến An chỉ nghỉ phép tạm thời, anh ta có thể trở về bất cứ lúc nào.
Nếu ông cụ nhận nuôi bé An, có thể Chung Yến An sẽ không nhắm vào cậu bé?
Chắc chắn cô phải đi.
Ban đầu cũng đã bàn bạc xong, Chung Yến An trở lại cô phải rời đi.
Thân phận của cậu bé vẫn còn mơ hồ, đã gần một tháng rồi, cảnh sát không ra được bất kì tin tức nào khác.
Sở Ca cắn môi, phiền muộn trong lòng.
Cô là kiểu người đã quan tâm thì phải quan tâm cho trót, nếu như bé An thật sự không có quan hệ gì với Chung Yến An, mà phải để cậu bé ở nhà họ Chung, cô rất không yên tâm.
Suy nghĩ lan man một hồi, cô đành dẹp hết ra sau đầu, tiếp tục vẽ thiết kế.
Sẽ có cách thôi, tới đâu hay tới đó.
Cơm tối chuẩn bị xong, ông cụ đột nhiên tới thăm.
Ông ấy nghe tin bé An có thể chống nạng đứng lên được, tâm trạng rất tốt.
Ăn cơm tối xong, Sở Ca đẩy Chung Yến An đi tản bộ với ông cụ, lại gặp phải Lục Hành Châu.
“Chào ông Chung.” Lục Hành Châu chào hỏi, nhìn bánh bao nhỏ đang ngồi trên xe lăn, cố ý đi nép nên người ông cụ.
Chung Yến An nắm chắt súng nước, ánh mắt che giấu sát khí.
Trước khi Sở Ca đến đây, anh chưa từng thấy tên này về đúng giờ như vậy.
Biệt thự số 1 cao hơn những căn biệt thự khác một tầng, mỗi ngày anh ngồi trong thư phòng, có thể nhìn thấy được tình hình của mấy căn biệt thự xung quanh.
“Gần đây không có chuyện gấp sao?” Ông cụ Chung cười, “Nghe bố cháu nói, anh cả cháu sắp kết hôn?”
“Tháng 11, còn chưa quyết định thời gian cụ thể.” Lục Hành Châu liếc nhìn Sở Ca, giống như lơ đãng nói, “Sao cháu không thấy Yến An?”
“Kì nghỉ phép của nó chưa kết thúc, sẽ sớm trở lại thôi.” Ông cụ nghiêng đầu nhìn anh ta, “Có chuyện muốn nói với nó?”
“Một chút chuyện hợp tác.” Lục Hành Châu hơi chột dạ.
Anh và Chung Yến An không có giao tình gì, chuyện hợp tác ở công ty cũng chỉ bàn bạc với Hà Sâm.
Nữ diễn viên tham gia buổi thử vai chiều hôm qua đã tung tin Sở Ca đã được chỉ định làm nữ chính, chưa kịp giải quyết thì Hà Sâm đã gọi điện đến kêu anh an phận.
Nói là Chung Yến An rất không vui, nếu không sẽ không nói chuyện hợp tác nữa.
Anh nào nghĩ tới, Chung Yến An sẽ bảo vệ Sở Ca.
Chỉ có một cách giải thích duy nhất là bé An và Chung Yến An thật sự có quan hệ với nhau.
“Vậy thì cháu phải chờ nó về rồi, mấy chuyện công ty đại chúng đều do Hà Sâm và nó quản lí, ông không biết.” Ông cụ cười rồi quay sang nói chuyện khác.
Lục Hành Châu thức thời nói theo.
Ông cụ không phải không biết, mà là không muốn nhúng tay vào chuyện này, xem ra chuyện hợp tác còn phải tìm Chung Yến An.
Đi bộ dọc theo lối đi dạo của khu biệt thự được một vòng, ông cụ và Sở Ca vẫn tiếp tục đi, còn Lục Hành Châu nhận một cuộc điện thoại rồi về trước.
Ông cụ đưa mắt nhìn anh ta đi xe, tìm ghế ngồi xuống, cười ra tiếng, “Tiểu Ca, thứ năm tuần tới cháu dẫn bé An trở về dinh thự đi, ông có làm một bữa tiệc chào mừng.”
“Anh ấy về rồi?” Sở Ca hơi khẩn trương.
Anh ấy là chỉ Chung Yến An.
Nếu như Chung Yến An trở về, đến lúc đó cô phải làm sao? Cô và ông cụ đều không hỏi ý kiến của anh ta đã trực tiếp mang một cậu bé vào Hạnh Lâm ở.
“Bây giờ ông cũng không biết, nó không liên lạc với ông.” Trên mặt ông cụ lộ ra nụ cười bất đắc dĩ, “Ông cũng muốn nó về, muốn nói với nó một câu xin lỗi, năm đó ông đã không quan tâm đến cảm nhận của nó.”
Bàn tay đặt trên đùi siết chặt lại, Chung Yến An chột dạ cúi đầu.
Anh cũng sai.
“Anh ấy sẽ hiểu cho ông.” Sở Ca cũng thở dài.
Người ta nói là cách bối thân (ông bà thương con cháu hơn), tình thương ông cụ dành cho Chung Yến An không hề ít hơn so với bố mẹ của anh ta, chỉ là người lớn hiếm khi làm những điều như trẻ con nghĩ, cũng không nói hết những gì trong lòng họ.
Nhất là yêu.
Trong hiện thực, bố mẹ cũng không nói họ yêu thương cô như thế nào, chỉ biết dùng hành động thay thế lời nói.
“Hy vọng là vậy, khoảng thời gian này cảm ơn cháu.” Ông cụ lại cười, nghiêng đầu nhìn bánh bao nhỏ kế bên, “Bé An, ông cố đẩy con đi một vòng được không?”
Chung Yến An khẽ gật đầu, không từ chối ông.
Ông nội muốn thân thiết với anh hơn, anh biết.
Sở Ca dựa lưng vào ghế, nhìn hình ảnh một già một trẻ đang dần đi xa, khóe môi cong lên.
Nếu Chung Yến An trở lại, sẽ không trách tội cô chứ?
Chỉ sợ bé An không phải con của anh ta.
Ven hồ sen của khu biệt thự.
Ông cụ đẩy xe lăn, nhìn bánh bao nhỏ đang ngồi ngoan ngoãn trên xe lăn, “Bé An ở đây có quen không, có muốn qua bên kia ở chung với ông cố không?”
Sau khi Yến An bị tai nạn, ông chưa từng đi tản bộ như này với thằng bé.
Luôn nghĩ sẽ có thời gian, đến khi có thời gian, Yến An đã không còn muốn nói chuyện với ông nữa.
Ông cụ nghĩ tới đây thầm thở dài, thấy bánh bao nhỏ lắc đầu, không nhịn được còn nói, “Vậy bé An muốn cái gì, ông cố mua cho con.”
Chỉ cần thằng bé muốn, có dốc sức thế nào ông cũng phải mua được.
Chung Yến An lắc đầu một lần nữa.
Anh không thích ở dinh thự, anh đã trải qua 9 năm tăm tối không thấy mặt trời ở đó, chứng kiến cảnh bố mình bị hành hạ đau đớn đến không còn lí trí, chứng kiến một vài người chú và người giúp việc nâng thi thể của bố mình ra khỏi xe.
Ở đó, thế giới của anh chìm trong bóng tối.
“Không sao, khi nào con muốn thì nói với ông cố cũng được.” Ông cụ không để ý chút nào, nụ cười trên mặt càng tươi hơn, “Mấy hôm nữa chị tiểu Ca dẫn con đến dinh thự làm khách, không cần ở lại.”
Chung Yến An ngẩng mặt lên nhìn ông, một lúc sau mới quay đầu trở về, gật đầu một lần nữa.
Cuộc sống của ông nội cũng không khá khẩm hơn anh bao nhiêu.
Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, còn anh lại bị liệt mấy năm trên giường, một mình ông ấy gánh vác Sang Thiêm, còn phải lao tâm khổ trí chú ý nhà máy sản xuất dược phẩm và thiết bị cho nghiên cứu và phát triển.
Mấy năm nay, anh đã trách lầm ông nội.
“Thật ngoan.” Ông cụ thấy cậu bé đồng ý, hòn đá treo trong lòng cũng được thả xuống.
Chỉ cần cậu bé đồng ý trở về với Sở Ca, nói không chừng đến lúc đó Yến An cũng về.
Đẩy cậu bé đi một vòng trời sẽ tối.
Ông cụ sợ Sở Ca chờ một mình chán, nên từ từ đi nửa đường rồi quay lại.
Sở Ca thấy bọn họ trở lại, trên mặt nở một nụ cười xán lạn, bước chân nhanh nhẹn chào đón, “Trong hồ có thiên nga, thấy không.”
“Không thấy, lần sau tới ông sẽ đi xem.” Ông cụ vui ra mặt, “Bé An vừa mới đứng lên, không cần quá gấp, cứ từ từ, để nó thích ứng được thời gian rồi chuyển sang tập đi.”
“Được.” Sở Ca mỉm cười gật đầu.
Về đến nhà, ông cụ ngồi một lúc nữa mới về, Sở Ca gọi người giúp việc tới dẫn bánh bao nhỏ đi tắm, cô cũng trở về phòng.
Trên mạng không còn tin tức của cô nữa, Điện ảnh và Truyền hình Hành Giả làm sáng tỏ đã leo lên vị trí đầu tiên trên hot search.
Không chỉ định trước vai chính, cũng không hợp tác với ảnh hâu, ngày hôm qua ảnh hậu có đi thử vai nhưng không phù hợp với yêu cầu của Liễu Tùng Văn.
Theo sát phía sau là vị trí thứ hai video ảnh hậu làm người thứ ba bị người ta dùng búa đánh.
Còn vị trí thứ ba thì không có gì hấp dẫn, một tiểu hoa đán* trong giai đoạn thăng tiến của sự nghiệp chấm dứt hợp đồng với công ty, chính phía công ty đã đề nghị chấm dứt hợp đồng.
(*Tiểu hoa đán là danh xưng được sử dụng cho tất cả các nữ diễn viên khi vừa bắt đầu gia nhập vào con đường diễn xuất.)
Sở Ca lướt một lát, khóa màn hình đi tắm rồi ngủ.
Tiểu hoa đán đang trong giai đoạn thăng tiến đó, hôm qua cũng đi thử vai, chắc cô ấy là người tung tin.
Bộ phận quan hệ xã hội của Mộc Hạp thật lợi hại, thủ đoạn triệt để giết đối phương, không để lại một chút tình cảm nào.
Sở Ca nghĩ đến tình cảnh hiện tại của mình, không khỏi đổ mồ hôi hột.
Ngàn vạn lần xin Chung Yến An đừng nhắm vào cô.
Cô không thắng nổi.
Qua cuối tuần, vật liệu đã được chuyển đến phòng làm việc, công nhân bắt đầu bắt tay vào làm.
Vẫn không có tin tức của bố mẹ bé An, cách điện thoại cũng có thể nghe được vẻ chột dạ của Lý Trường Phong.
Sáng sớm thứ hai, Sở Ca chuẩn bị xong xuôi, mang bánh bao nhỏ lên đường đến phòng tập Kendo* do Điện ảnh và Truyền hình Hành Giả sắp xếp.
(*Ken nghĩa là kiếm, Do nghĩa là đạo; Kendo -Kiếm đạo hay Đạo dùng kiếm, là một môn võ thuật đánh kiếm hiện đại của Nhật Bản)
Vốn dĩ cô không muốn mang bánh bao nhỏ theo, nhưng sợ thằng bé ở Hạnh Lâm một mình sẽ nóng nảy quậy phá, cũng vì để cho thằng bé được tiếp xúc với nhiều người hơn, mới dẫn theo.
Phòng tập Kendo nằm cạnh Công viên Trung tâm Hải Thành, suốt quãng đường đi qua, hai bên đường đều có cây xanh rợp bóng mát, trăm hoa đua nở.
Sở Ca thấy bánh bao nhỏ rất thật là tò mò, vừa đau lòng vừa bất lực.
Cậu bé thật sự nên ra ngoài nhiều hơn, nhìn thế giới bên ngoài nhiều một chút, tiếp xúc với nhiều người hơn.
Chung Yến An cảm nhận được ánh mắt của cô, anh khẽ di chuyển cơ thể, giả vờ như đang bị cảnh vật bên ngoài cửa sổ mê hoặc, để không cho cô thấy anh đang gửi tin nhắn.
Chuyển phát nhanh quốc tế đã vào hải quan, bây giờ anh phải sắp xếp một giải pháp bất ngờ.
Anh có thể đứng lên, nhưng vẫn không thể nào bước chân đi được.
Giọng nói trong mơ không nói qua hai năm anh sẽ được trở về như thế nào, cũng không nói anh sẽ trở về hình dạng trưởng thành vào ngày sinh nhật, hay trong hai năm, chỉ cần anh có thể đi thì sẽ được trở về.
Anh phải chuẩn bị tất cả tình huống.
Nếu như có thể trở về hình dạng như cũ thì trở về, nhưng anh đang 6 tuổi không thể nào đột nhiên biến mất được, Sở Ca sẽ vì vậy mà áy náy khổ sở.
Anh cần hai người đóng vai bố mẹ, đón anh đi.
Chuyển phát nhanh quốc tế là đề phòng trước.
Anh cũng đã gửi một bức thư cho ông nội, dự kiến sẽ được công bố nội dung vào thứ sáu tuần này.
Chung Yến An cúi đầu, sau khi nhận được trả lời, nhanh chóng xóa đoạn tin nhắn cất điện thoại ngồi yên vị trí cũ.
Ngay lúc này chiếc xe cũng dừng lại bên ngoài phòng tập Kendo.
Sở Ca xuống xe, thấy Lục Hành Châu cũng tới tập luyện, có hơi kinh ngạc, “Chào thầy Lục.”
“Đạo diễn Liễu kêu tôi phối hợp với lịch trình của cô, tập một số động tác trong phim để cô làm quen trước.” Lục Hành Châu ôm một bó hoa, vừa nói vừa nghiêng đầu nhìn phía sau lưng cô.
“Bé An cũng tới?”
Hình như thằng nhóc đang ôm cây súng nước trong lòng?
“Một mình cậu bé ở Hạnh Lâm cũng chán nên tôi dẫn cậu bé đi theo chơi.” Sở Ca cười, xoay người bế Chung Yến An ra.
Lục Hành Châu thấy tài xế đi mở cốp mà xe lấy xe lăn ra, ôm hoa lặng lẽ lui về phía sau.
Anh tránh xa Sở Ca một chút sẽ an toàn hơn.
Thằng nhóc này mỗi lần thấy anh, ánh mắt nhìn anh lạnh buốt, nào giống một đứa trẻ.
Nếu không phải anh biết cậu bé mới 6 tuổi, anh còn nghi ngờ nó là bạn trai của Sở Ca.
Chung Yến An thấy hết hành động của anh ta, ánh mắt rơi trên bó hoa trong tay anh ta, khóe miệng nhếch lên.
Anh ta không muốn Hành Giả tiếp tục hoạt động nữa hả?
“Trừ tôi với anh, có phải có người khác nữa không?” Sở Ca đặt bánh bao nhỏ lên xe lăn, cúi đầu sửa sang lại quần áo cho cậu bé.
“Có mấy đàn anh nữa.” Lục Hành Châu cau mày nhìn cây súng nước trong tay bánh bao nhỏ, cắn răng tiến lên ngăn trước mặt Sở Ca, “Cho cô, tin đồn hôm thứ sáu tôi không xử lí kịp thời, hôm nay bồi tội cho cô.”
Thằng nhóc không lấy súng nước ra làm vũ khí nữa chứ?
Chung Yến An ngẩng đầu, cố ý giơ cao cây súng nước trong tay, để cho anh ta thấy rõ nước bên trong đang đầy.
Lục Hành Châu: “…”
Thằng nhóc này thật thiếu đòn.
“Không cần tốn kém, tôi dị ứng với phấn hoa.” Sở Ca đi vòng qua anh ta, đẩy xe lăn đi vào trong, “Thầy Lục nếu anh có chuyện muốn tôi giúp thì có thể trực tiếp nói, mặc dù tôi không chắc sẽ giúp được anh.”
Ngày hôm đó anh ta không gọi điện xin lỗi, buổi tối tản bộ cùng nhau cũng không nhắc tới chuyện này.
Bỗng nhiên lại mua hoa cho cô, chắc là đã bị Mộc Hạp dạy dỗ.
Lúc này mới nhớ đến ôm chân Phật*, người này cũng thật đa mưu.
(*Bình thường thì chẳng thắp hương/ Đến khi cùng đường mới ôm chân Phật)
“Tôi thật sự muốn…” Lục Hành Châu chưa dứt lời thì đã bị một phát súng nước xịt thẳng vào mặt, anh ngay lập tức dừng chân lại.
Thằng nhóc này thật phiền.
Ngày hôm qua anh hẹn Hà Sâm ăn cơm, Hà Sâm vì nể mặt anh là bạn cũ mới nói cho anh biết có thể hợp tác với Mộc Hạp được hay không, do thái độ của Sở Ca quyết định.
Nói cách khác, kế hoạch hợp tác giữa Hành Giả và Mộc Hạp có thể vô ích.
“Tôi nhận lời xin lỗi của anh, nhưng tôi không nhận hoa.” Sở Ca nín cười, chặn tầm nhìn của Lục Hành Châu, đưa tay trái lướt qua trước mặt bánh bao nhỏ, nhanh chóng giơ ngón tay cái lên.
Chung Yến An mím môi cười, thu hồi súng nước.
Cô không bị dị ứng với phấn hoa, chỉ là không thích Lục Hành Châu.
Lục Hành Châu đưa mắt nhìn bóng lưng của Sở Ca đi xa, nghiến răng nghiến lợi, tiện tay ném nó hoa vào thùng rác của phòng tập Kendo.
Anh nghĩ bé An có thể có quan hệ với Chung Yến An, nhưng sao lại không nghĩ ra được anh phải sớm để lại ấn tượng tốt với Sở Ca chứ.
Ban đầu cái chương trình thực tế của Vương Kiệt đó, nếu anh để ý nói giúp Sở Ca một chút thì tình huống bây giờ sẽ khác.
Lục Hành Châu hối hận không thôi.
Đúng 9 giờ, huấn luyện viên và các diễn viên khác đến, mọi người chính thức bắt đầu tập luyện.
Sở Ca không có bất kỳ nền tảng nào, cũng không phải nguyên chủ nên lúc luyện tập động tác rất vất vả.
Nhiều động tác võ thuật cần sự hợp tác của mọi người, đồng thời khống chế sức mạnh để tránh làm người khác bị thương, Sở Ca luyện năm ngày liền, cầm đạo cụ gỗ đánh nhau với Lục Hành Châu, cuối cùng cũng nhìn được một chút.
Sau khi kết thúc buổi huấn luyện sáng, cô cửa lên xe đã nằm bất động, chuông điện thoại reo cũng không muốn nghe.
Làm diễn viên rất cực khổ, nhưng thù lao cũng cao.
Tiếng chuông reo rất lâu, Chung Yến An giơ tay lên gõ lên đùi, quay đầu nhìn cô.
Nhìn thấy người gọi đến là Lý Trường Phong, không thể làm gì khác hơn là đưa tay kéo Sở Ca.
Cảnh sát đã nhận được chuyển phát nhanh.
Sau ngày hôm nay, anh có thể yên tâm sinh sống cùng với cô.
Sau một tuần tập luyện, giờ anh đã có thể đứng một mình trong ba phút mà không cần dựa vào nạng, anh tin rằng sau một thời gian nữa, anh có thể bình phục.