Đọc truyện Tôi Nhặt Được Nhóc Con Vai Ác – Chương 17: Cô Không Tới Để Quay Chương Trình Thực Tế Cô Tới Để Tấu Hài Hả
Editor: Vàng Anh
Beta-er: 2W
Lữ Xuân Lâm không nghĩ tới con trai sẽ hỏi cái này, trong lúc nhất thời không biết phải trả lười như thế nào.
Chuyện bé An không thể nói chuyện và không thể đi được, người lớn bọn họ đều biết, chuyện bị bố mẹ bỏ rơi cũng biết.
Lúc ở trên máy bay, anh còn thương lượng cùng với Thường Dã trả lời như thế nào mới không làm tổn thương bé An khi bị mấy đứa con hỏi về bé An.
Không nghĩ tới Lữ Tiểu Hàng sẽ hỏi thật.
Chung Yến An cũng nhìn Lữ Tiểu Hàng, ánh mắt lạnh lùng.
Anh ở trong mắt của người khác là một con quái vật.
Một quái vật đáng sợ.
“Anh tiểu An không phải là không thích các em, anh tiểu An chỉ là không biết nói chuyện, nhưng mà em nói cái gì anh ấy cũng nghe.” Sở Ca nhìn Lữ Tiểu Hàng nháy mắt, tỏ vẻ thần bí giải thích, “Thiên sứ cảm thấy anh ấy quá thông minh, cho nên đã lấy đi giọng nói của anh ấy, lấy luôn cả cảm giác trên chân của anh ấy.”
Chung Yến An vô ý thức siết chặt nắm đấm, cúi đầu che giấu vẻ khiếp sợ trong ánh mắt, thở hổn hển.
Lữ Xuân Lâm kinh ngạc trong lòng, lại càng thêm khâm phục Sở Ca.
Anh ta không nghĩ tới sẽ giải thích như vậy.
Đối với một đứa trẻ mà giải thích tại sao cơ thể của người khác bị thiếu sót, nói thật chưa chắc bọn chúng đã hiểu.
Sở Ca vừa giải thích như vậy, cảm thấy rất đặc biệt.
“Vậy hả, anh tiểu An thật lợi hại.” Ánh mắt Lữ Tiểu Hàng sáng rực, “Bố nói em là một thằng nhóc ngu ngốc, thiên sứ sẽ không lấy giọng nói và đôi chân của em, nhất định anh tiểu An rất thông minh.”
Sở Ca và Lữ Xuân Lâm đều bị cậu bé chọc cười.
Ánh mắt Chung Yến An nhìn Lữ Tiểu Hàng thật sâu, đôi mắt màu mực ẩn sau cặp kính mắt ấm áp hơn một chút.
Bây giờ anh đang ở…!trên lưng của thiên sứ.
Càng đi xa, các em bé càng tò mò, chúng sẽ hỏi đây là loại cây gì, loài chim gì.
Chung Yến An yên lặng, đôi mắt tham lam nhìn cảnh núi rừng xinh đẹp, nhìn mây trắng, nhìn dòng nước chảy.
Sau tai nạn giao thông, suốt chín năm trời, anh không rời nhà lớn của nhà họ Chung một bước.
Cho tới bây giờ bố hay ông nội đều không dẫn anh ra khỏi cửa, một người sợ gặp anh, một người không có thời gian gặp anh.
Anh chỉ có thể quanh quẩn trong sân của nhà lớn, nhìn khuôn mặt vô sỉ ác độc của chú hai chú ba và mấy người em họ.
Năm 12 tuổi, một mình anh ra vườn hoa xem dàn bông cẩm lý mới mua, một vài người anh em họ đã lợi dụng lúc người giúp việc đi vắng, quật anh xuống đất một cách thô bạo rồi vây quanh ầm ĩ, chế giễu.
“Đồ rác rưởi, tự mình bò dậy cũng không làm được.”
“Nó còn hại chết mẹ của nó.”
“Đáng đời, cho nó không đi được.”
“Mẹ em nói, nó là tên sao chổi*, nói không chưng tương lai sẽ hại chết bố nó.”
(*sao chổi được coi là điềm xấu, bởi sự xuất hiện của nó từng trùng với dịch bệnh và thảm họa.)
Chung Yến An nhắm mắt thật chặt, hồi lâu sau mới chậm rãi mở mắt, đôi mắt lại được bao phủ một lớp băng lạnh lẽo.
Buổi chiều lúc bốn giờ, nhóm người giống như đi chơi xuân vậy, đến điểm cắm trại đầu tiên trên hành trình leo núi, nhiệm vụ đầu tiên cũng xuất hiện.
“Leo núi sẽ gặp rất nhiều tình huống bất ngờ, hôm nay mọi người gặp được bất ngờ đầu tiên đó là lều vải bị hư.” Người dẫn chương trình mỉm cười ra sân, “Trong hai tiếng đồng hồ, mọi người kiếm vật liệu tại chỗ và tự mình dựng lều.
Dự báo thời tiết nói rằng sẽ có mưa vào nửa đêm tối nay.
Cố lên nhé mọi người.”
“Không phải chứ? Vải lều là vật liệu quan trọng nhất, làm sao có thể hỏng được.
Để cho chúng ta khiêng lâu như vậy mà không dùng đến thật sự quá là ác luôn.”
“Làm sao mà kiếm vật liệt tại chỗ được? Gần đây chỉ có cây tre và cây chuối dại, tôi không hình dung được.”
“Cũng không thể sống trên cây?”
Khách mời đồng thanh kêu than, cũng không thể làm gì cả.
Những người bạn nhỏ hồn nhiên không biết nhiệm vụ này là như thế nào, đến nơi lập tức nô đùa chạy đi chơi.
Người dẫn chương trình cười cười, im lặng cáo lui.
Nhân viên làm việc lập tức bắt đầu quan sát địa hình, chuẩn bị dựng lều vải.
Sở Ca mở xe lăn, nhờ Lữ Xuân Lâm bế Chung Yến An đặt xuống xe lăn, hắng giọng, cúi đầu xuống thần bí nói bên tai Chung Yến An, “Lát nữa chị sẽ cho em biết thế nào là một tay phang tre.”
Chung Yến An: “…”
Hay là anh chuẩn bị trước tâm lí tối nay bị ướt đi.
Sở Ca nói với anh xong bắt đầu nghiên cứu địa hình.
Ở hiện thực cô thường xuyên đi leo núi cùng với bạn, kinh nghiệm so với ba vị khách mời kia dày dặn hơn một chút.
Địa điểm cắm trại mà đội ngũ chương trình chọn là ở một thung lũng sông, địa hình tương đối bằng phẳng.
Bờ sông có rất nhiều cây tre và chuối dại, dựng lều không thành vấn đề, chỉ là chỗ này hình như ở hạ lưu sông*, không quá an toàn.
(*hạ lưu là vùng thấp nhất của lưu vực sông, phần lớn là đất bồi tụ lâu năm có thể tạo nên các vùng đồng bằng rộng, nguy hiểm vì có nguy cơ bị sạt lở.)
Cũng có thể đội ngũ chương trình cố tình sắp xếp như vậy.
Không có sự sắp xếp vị trí cụ thể trong bảng mà họ nhận được, chỉ có sự sắp xếp trò chơi sau mỗi điểm cắm trại.
Dù sao cũng là chương trình thực tế, lại còn mang theo một đưa trẻ ra ngoài, không thể làm như một chương trình leo núi đúng nghĩa, nếu không sẽ bị mấy người leo núi chuyên nghiệp mắng đến chết.
Mục đích chủ yếu của chương trình này là tuyên truyền bảo vệ môi trường, đồng thời phổ cập một ít kiến thức về động thực vật.
Đạo diễn Trương Nam này là một người rất tình cảm, cũng rất kiên trì với lý tưởng của bản thân.
Sở Ca vừa mới chuẩn bị thương lượng với bọn họ thì người dẫn chương trình bước tới, trên mặt bày tỏ xin lỗi, “Vì chúng tôi không thể đoán trước được trận mưa tối nay sẽ lớn như thế nào và cũng không biết liệu có mưa ở thượng nguồn hay không, nên chúng ta cần đi bộ thêm nửa giờ nữa đến một địa hình cao hơn.”
“Còn phải đi?” Trần Linh Nguyệt vô cùng sụp đổ, “Ở đây vô cùng tốt, rộng rãi lại còn bằng phẳng.”
“Nếu như thượng nguồn có mưa, ở đây nửa đêm cũng có mưa, nước sông dâng lên mọi người sẽ bị dìm đó.” Người dẫn chương trình nghiêm túc giải thích, “Vì muốn mọi người an toàn, nhất định phải đổi nơi cắm trại.”
“Tôi đồng ý.” Sở Ca nói xong quay đầu ôm Chung Yến An bỏ ba lô trên lưng xuống, cõng anh lên, cúi đầu xếp xe lăn lại.
Nếu không có mưa, cắm trại ở chỗ này không sao.
Nhưng nếu có mưa, một khi nước sông dâng lên sẽ vô cùng kinh khủng, căn bản sẽ không phản ứng kịp.
Đội ngũ chương trình và bác sĩ, nhân viên cứu viện và người dẫn đường, còn có khách mời bọn họ cùng với trợ lí riêng của mỗi người, cũng tầm mấy chục người.
Ai cũng vậy, chỉ có một cái mạng mà thôi.
“Tôi cũng đồng ý.” Lữ Xuân Lâm cũng đeo ba lô lên lưng, nắm chặt tay con trai, “Tiểu Hàng không sợ, chúng ta kiên trì thêm một chút nữa, đến chỗ an toàn hơn nhé.”
“Có bố ở đây, Tiểu Hàng không sợ.” Lữ Tiểu Hàng giơ tay lên vỗ lên tay của anh ta.
Hai cha con Thường Dã cũng nhanh chóng thu dọn, tay trong tay chờ lên đường một lần nữa.
Trần Linh Nguyệt có hơi ngại, Lần đầu tiên tôi leo núi, không hiểu mấy thứ này lắm, nếu mọi người không có ý kiến gì vậy chúng ta đi thêm nữa giờ nữa.”
Chung Yến An siết quả đấm nhỏ, ánh mắt nhìn chăm chăm cỏ dại dưới đất.
Cho tới bây giờ bố chưa bao giờ nói với anh, đừng sợ, bố ở đây.
Người đầu tiên nói như vậy với anh là Sở Ca.
Nhóm người lên đường một lần nữa rời khỏi thung lũng sông, Sở Ca đi theo người dẫn đường phía trước, âm thầm lên kế hoạch lát nữa sẽ dựng lều như thế nào.
Cây tre có thể làm giá dựng lều, chuối dại có thể giúp chắn gió, cản mưa.
Hai thứ này sẽ không làm hỏng thảm thực vật, cũng như không tạo thành rác và ảnh hưởng đến môi trường, việc sắp xếp của nhóm chương trình khá cẩn thận.
Chỉ là ngày đầu tiên làm cái này có hơi mạo hiểm.
Nửa tiếng sau, tất cả mọi người đến nơi khác để cắm trại.
Nhờ sự giúp đỡ của Lữ Xuân Lâm, Sở Ca bỏ ba lô xuống, mở xe lăn ra cho Chung Yến An ngồi.
Chung Yến An nhìn Sở Ca mệt mỏi, cả người túa mồ hôi nhễ nhại, ánh mắt ảm đạm.
Cô cõng nhiều đồ như vậy, còn phải cõng anh, có thể cảm thấy anh là đồ phiền toái, là đồ vô dụng hay không?
Mọi người đều rất mệt mỏi, ngổn ngang té xuống đất, hỏi thăm lẫn nhau làm sao để lấy tre.
“Tôi có mang theo dao quân đội Thụy Sĩ.” Lữ Xuân Lâm có hơi ngượng, “Không biết có thể dùng hay không.”
“Tôi cũng vậy.” Thường Dã vừa nói lập tức lấy con dao quân đội Thụy Sĩ ra.
Trần Linh Nguyệt cũng hơi ngại, “Tôi mang theo xẻng.”
Lữ Xuân Lâm và Thường Dã đều hâm mộ nhìn cô, âm thầm hối hận mình đem chưa đủ.
“Sở Ca, em mang cái gì vậy?” Trần Linh Nguyệt nhìn về phía Sở Ca, quan tâm hỏi, “Em có đem theo công cụ nào không, lát nữa chị cho em mượn xẻng để dùng.”
“Cảm ơn chị Trần.” Sở Ca mỉm cười nói cảm ơn, không nói mình mang theo cái gì.
Đồ cô mang theo có hơi khác biệt.
Mọi người nghỉ ngơi một chút, sợ buổi tối bị dầm mưa nên rối rít đứng dậy đi lấy tre.
Dựa theo yêu cầu của chương trình, tất cả khách mời phải dựng lều trước khi trời tối, thời gian còn dư lại chưa tới một giờ.
Nhiệm vụ này còn quy định, bố con phải cùng nhau hợp tác, để gia tăng khả năng thực hành của bọn trẻ.
Sở Ca tính toán số lượng cây tre mình cần, mở ba lô lấy ra vũ khí bí mật của mình —— máy cưa điện mini chạy bằng pin.
Chung Yến An: “…”
Cô nói một tay phang tre, là dùng cưa điện?
Sở Ca cảm thấy thích thú trước vẻ mặt khiếp sợ của anh, vui vẻ lấy túi nước và cốc ra, rót nước cho anh, “Đội ngũ chương trình yêu cầu hai người hợp tác dựng lều, một mình chị cũng có thể làm được.”
Chung Yến An nhận lấy ly nước uống một hớp, ngoan ngoãn gật đầu.
Đến cả cưa điện cô cũng đem theo, thì không có gì là không giải quyết được.
Cô thật sự rất khác so với mấy nữ diễn viên khác, đi leo núi, chưa thấy ai mang theo cưa điện.
Cái đó cũng không nhẹ.
“Tốt lắm, chúng ta cũng lên đường.” Sở Ca cười, đưa cưa điện cho anh, còn mình thì vòng ra sau xe lăn đẩy về phía trước.
Cỏ dại chỗ cắm trại không cao, địa hình vô cùng bằng phẳng, có thể đẩy xe lăn tiến về phía trước.
Mấy người khách mời khác mỗi người cũng chọn xong vị trí cây tre mình muốn, cầm dao quân đội Thụy Sĩ, bắt đầu làm việc.
Sở Ca đẩy xe lăn đến một chỗ tương đối bằng phẳng, ngồi xổm xuống kiểm tra miếng dán chống muỗi trên chân Chung Yến An, lấy tinh dầu trong túi ra, nhỏ vài giọt vào bụi cỏ.
Chung Yến An nhìn cô, đôi mắt anh tối lại.
Dường như cô biết rất nhiều điều.
“Em ngoan ngoãn chờ ở đây, chị làm nhanh lắm.” Sở Ca cất chai tinh dầu, cười hì hì đưa tay ra, thấy anh tránh được liền thoải mái lui ra sau, “Em thắng.”
Chung Yến An nghe tiếng cười trong trẻo của cô gái mà không giấu được niềm vui, khóe môi nở một nụ cười nhẹ.
Thật ngây thơ.
Máy quay phụ trách quay Chung Yến An rất phấn khích.
Đi theo một ngày, đây là lần đầu tiên cậu bé này cười, cười lên còn đặc biệt đẹp trai, đáng yêu muốn chết.
Sở Ca vào rừng tra một lát, chọn xong cây tre mình muốn, sau đó mở cưa bắt đầu cưa.
Khóe miệng người quay phim đi theo cô co giật, buồn cười nhưng không dám cười.
Cô gái nào không biết nghĩ cái gì mà lại mang theo cưa điện?
Mười phút sau, âm thanh cây tre trong rừng bị ngã xuống liên tiếp vang lên, nhóm Lữ Xuân Lâm không biết chuyện gì xảy ra, thấy thấy Sở Ca ôm một bé tre thật dài đi ra từ rừng tre.
Có phải cô hơi tốc độ rồi không?
Nháy mắt mọi người cảm thấy có nguy cơ, tiếp tục chặt tre.
Sở Ca ra khỏi rừng tre, chặt cây tre dài theo ý mình, quay lại lấy ba bốn sợi mây bó lại, đặt lên xe lăn rồi đẩy về.
Đi tới bụi chuối dại, cô cười vỗ lên vai Chung Yến An, nói: “Bé An, em đừng lộn xộn, nếu không tre sẽ rớt xuống, chị đi chém lá chuối đây.”
Chung Yến An ngẩng đầu chăm chú nhìn cô, ánh mặt trời lặn còn sót lại trên gương mặt không chút son phấn của cô, đôi mắt như được hút vào tất cả ánh sáng, vừa sáng vừa quyến rũ.
Anh gật đầu, bàn tay nhỏ để trên đùi vô thức siết lại.
Nếu anh có thể giúp được cô thì tốt biết bao.
“Thật ngoan.” Sở Ca hành động cực nhanh, anh còn chưa kịp phản ứng đã xoa lên đầu của anh, xách cưa điện hiên ngang bước đi, “Chị thắng rồi.”
Khi cô còn bé, anh trai cũng chơi với cô như vậy.
Khi đó cô không cảm thấy vui, sau khi lớn lên, hồi tưởng lại thì lại tràn đầy ngọt ngào hạnh phúc.
Cô thật sự không biết làm sao để sống chung với một đứa trẻ, chỉ là thể xem mình là anh trai, còn bánh bao nhỏ là mình khi còn bé.
Hy vọng tương lai cậu bé lớn lên, hồi tưởng lại khoảng thời gian trong quá khứ này cũng sẽ thấy hạnh phúc.
Ít nhất, thế giới này vẫn có người thích cậu.
Chung Yến An cứng người ngồi trên xe lăn, chần chờ giơ tay lại sửa lại tóc bị cô làm rối, gò má đỏ ửng.
Không phải cô mới 6 tuổi chứ?
Quay phim đi theo nhìn phản ứng của anh cũng không nhịn được cười.
Cậu bé này không nói lời nào, nhưng tất cả phản ứng đều đáng yêu không chịu được, chương trình của bọn họ mà thuận lợi được phát sóng chắc chắn sẽ nóng hổi cho mà xem.
Bên kia Sở Ca đứng dưới gốc cây chuối cao quan sát một lúc, lấy trong túi ra một đôi găng tay chống trượt, đeo trên lưng một chiếc máy cưa mini bắt đầu leo lên cây chuối.
Cây chuối ngoài tự nhiên cao hơn chuối trồng rất nhiều, cành dày hơn nên rất khó leo.
Ở hiện thực cô thường xuyên đi leo núi dã ngoại, leo lên không ít cây để hái trái cây ăn, đối với cô mà nói việc này cũng không mấy khó khăn.
“Nguy hiểm quá Sở Ca, cô cưa cây chuối xuống là được.” Quay phim sợ đến mức phát khóc.
Cô gái này cũng thật gan.
“Không thể cưa, cây vẫn còn mấy trái chuối non nữa, cưa xuống khỉ không ăn được.” Sở Ca quay đầu nhìn anh ta, “Yên tâm đi, tôi có chừng mực.”
Cây chuối này có trái, nhưng mấy cây không có trái lá quá nhỏ, không đủ.
“Vậy cô cẩn thận một chút, chú ý an toàn.” Quay phim không còn cách nào, không thể làm gì khác hơn cắn răng tiếp tục quay.
Sở Ca nở một nụ cười sáng rỡ cho anh ta, mở cưa điện bắt đầu cưa lá cây xuống.
Qua mấy phút, cô tuột từ trên cây xuống, lôi mấy lá cây trong bụi cỏ ra sắp xếp lại, chất toàn bộ lên xe lăn của Chung Yến An, đẩy trở về doanh trại.
Nhóm ba người Lữ Xuân Lâm vẫn còn đang chiến đấu với mấy cây tre.
Sở Ca trở lại doanh trại thả tre và lá chuối xuống, còn thuận tay chém đứt sợi mây, bắt tay vào dựng lều.
Vốn là Tần Chuẩn lo lắng muốn chết, thấy cô cầm cưa điện ra, vùi đầu làm việc như một người thợ mộc, thiếu chút nữa đã quỳ xuống lạy cô.
Cô không tới để quay chương trình thực tế, cô tới để tấu hài hả?
Mạch não cô dài bao nhiêu mà nghĩ ra được kế này vậy, còn cầm theo một cái cưa điện nặng hơn nửa kí, cô mang nhiều đồ như vậy không mệt hả?
Đáng sợ hơn là làm sao cô biết làm mấy thứ này?!
Tần Chuẩn sợ hết hồn hết vía, chờ lấy lại tinh thần, Sở Ca đã dựng xong lều vải.
Giống như thần tốc độ!
“Bé An, chị dựng lều đẹp lắm đó.” Sở Ca mỉm cười đi qua.
Ánh mắt Chung Yến An từ trong điện thoại chậm rãi ngước lên.