Tôi Nhặt Được Nhóc Con Vai Ác

Chương 11: Anh Đã Nói Chậm Nhất Là Tối Nay Anh Phải Gặp Lại Cô


Đọc truyện Tôi Nhặt Được Nhóc Con Vai Ác – Chương 11: Anh Đã Nói Chậm Nhất Là Tối Nay Anh Phải Gặp Lại Cô


Editor: Vàng Anh
Beta-er: 2W
Nhà trọ cách cục cảnh sát Ngô Đồng hơi xa, cũng may buổi tối không có nhiều xe, đi trên đường cũng chưa tới một tiếng đồng hồ.
Sau khi đậu xe ở khu vực bãi đậu xong, cô xuống xe chạy lên phòng tiếp tân trên lầu hai, dựa vào cửa thở hổn hển.
Trong phòng tiếp tân, có một vài người đàn ông đang lo lắng, trong đó có hai người hơi lớn tuổi, ba người còn lại khoảng hai mươi sáu, bảy tuổi.
Bên cạnh họ có bốn vệ sĩ mặc vest đen đang đứng, phía sau là ảnh phù hiệu cảnh sát treo trên tường, nhìn có chút buồn cười.
Theo phản xạ có điều kiện, mấy người đó nhìn qua cô, ánh mắt từ hờ hững đến phức tạp, sắc mặt thay đổi hết sức rõ ràng.

Chắc là đã nhìn thấy tờ quảng cáo kia, tấm hình một nhà ba người của cô với Lục Hành Châu còn bế theo một đứa trẻ, nhận ra được cô.
Sở Ca nhìn lướt qua không thấy bé An, từ từ thở xoay người để đi đến văn phòng tiếp theo.
“Cô Sở, tôi xin lỗi đã làm phiền cô một lần nữa.” Lý Trường Phong nhìn thấy cô, anh đứng dậy chào, như thể đã tìm được cứu tinh, “Cuối cùng thì cô cũng đến rồi.”
“Bé An đâu.” Sở Ca hỏi một câu, tự ý vào bên trong, “Thằng bé vẫn còn quậy?”
“Đồng nghiệp của tôi đưa cậu bé sang phòng bên cạnh để an ủi, buổi trưa cậu bé có ăn bánh quy, đến tối thì không ăn một miếng nào nữa, người nhà họ Chung hay tin bảo phải đưa anh ấy đi.

Chắc là cậu bé bị kích động đập vỡ chiếc điện thoại văn phòng của chúng tôi ngay tại chỗ.” Lý Trường Phong vẫn còn sợ hãi trong lòng, “Cậu bé chỉ mới lớn, mà đã làm chúng tôi sợ muốn chết.”
Hồi lâu họ mới trấn tĩnh lại, nhưng họ không thể không gọi điện cho cô.
Nhìn ra được, cậu bé kia rất thân với cô.
“Cũng tội thằng bé, tôi không biết có thể khuyên nhủ thằng bé hay không.” Sở Ca có hơi ngại hỏi, “Không có một chút thông tin gì về người nhà của thằng bé luôn sao?”
Toàn bộ mạng đều được liên kết với chuyển tiếp, Weibo và WeChat được lan truyền khắp nơi, nhưng cũng không có tin tức nào từ gia đình của bé An, điều này đúng là không thể tưởng tượng được.
“Không có, một số manh mối do cư dân mạng cung cấp đã được xác minh, và chúng không liên quan gì đến cậu bé.” Lý Trường Phong bất lực chắp tay, “Tôi nghĩ rằng khi mức độ lan truyền đã đủ lớn, cộng với áp lực của dư luận, bố mẹ anh ấy sẽ chủ động xuất hiện.

“Cũng có thể là do áp lực của dư luận quá lớn nên mới dứt khoát không nhận luôn.” Sở Ca an ủi rồi quay đầu bước ra ngoài “Trước tiên để tôi đi gặp bé An.”
” Được.” Lý Trường Phong cùng đi ra ngoài, dẫn cô đi ra một gian phòng làm việc.
Hai gian phòng làm việc cách không xa.
Sở Ca bước tới cửa, cô nghe thấy tiếng nữ cảnh sát đang dỗ dành đứa trẻ, sự đồng cảm trong cô lập tức trào dâng.
Bé An nhất định đã bị dọa sợ.
“Mở cửa, cô Sở đến rồi.” Lý Trường Phong lớn tiếng giải thích.
Tiếng bước chân đến gần sau cánh cửa, cánh cửa văn phòng bị khóa nhanh chóng mở ra.
Sở Ca nhìn thấy Chung Yến An ngoan ngoãn ngồi yên trên ghế sô pha không nhúc nhích như một tượng gỗ, lại càng cảm thấy đau lòng.
“Bé An?” Cô ngập ngừng bước tới.
Bố mẹ kiểu gì mà có thể làm chuyện phi nhân tính như vậy mà bỏ rơi con mình.
Chung Yến An ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt màu mực bình lặng như một vũng nước đọng, không chút dao động.
“Cậu bé không ăn, không uống, cũng không quậy phá, sau khi người nhà họ Chung đến, cậu bé đột nhiên phát điên, dẫn đến việc không xác minh được danh tính.” Nữ cảnh sát lúng túng nói.
Đứa trẻ này rất ngoan nhưng rất khó giao tiếp, cô thuyết phục cậu bé suốt hai tiếng đồng hồ, đến khi cổ họng cô khô khốc cậu bé vẫn không đáp lại.
“Để tôi thử một chút.” Sở Ca cười trấn an nữ cảnh sát, nhẹ nhàng và ngồi xuống bên cạnh Chung Yến An.
Chung Yến An cúi đầu xuống, bàn tay nhỏ bé nắm thành nắm đấm gõ vào chân, trong mắt ẩn ẩn hiện lên ý cười.
Anh đã nói, chậm nhất là tối nay anh phải gặp lại cô.
Chẳng qua là anh không dự liệu được, chú hai chú ba sẽ dẫn ông nội xuống núi.
Họ hạ quyết tâm muốn đưa anh đi kiểm tra giám định thân thích, ông nội có lẽ sẽ làm vậy, anh phải tìm cách giải quyết chuyện này.
“Bé An?” Sở Ca cầm lấy chai nước khoáng mở ra, thản nhiên đưa qua, “Uống nước.”
Khi một đứa trẻ làm sai, càng tỏ thái độ trách móc thì chúng sẽ càng quyết liệt hơn.
Ở hiện thế, cháu trai của cô cũng như vậy.
Chung Yến An chậm rãi ngẩng đầu lên, đưa tay nhận lấy chai nước, không mặt bình tĩnh đưa nước lên miệng uống.
Hơn nửa ngày anh không uống nước rồi, cổ họng khô khan vô cùng khó chịu.

Sở Ca đợi anh uống đủ, cầm lấy chai nước đặt ở trên bàn, cầm lấy một miếng bánh mì mở gói đưa cho anh, “Sao lại đập vỡ điện thoại của chú, em biết những người đến đón em?”
Nếu thật sự là con của nhà họ Chung, phóng viên chắc đã tập trung chật nít ở cửa cục cảnh sát rồi, đến để lấy tiêu đề.
Lúc đi vào đây cô cũng không thật một phóng viên nào cả.
Chung Yến An cầm bánh mì, khẽ gật đầu.
Sở Ca thoáng an tâm, giơ tay lên vỗ nhẹ lên vai anh, “Chị đi sang bên cạnh xem có chuyện gì, em ăn bánh mì đi, chị quay lại sau.”
Động tác của tay Chung Yến An dừng lại, bàn tay nhỏ bé duỗi ra nắm lấy góc áo của cô nhẹ nhàng giật giật, nhìn điện thoại trong tay cô một cái.
Anh phải liên lạc với Hà Sâm.
Sau khi anh có giấc mơ đó 15 năm trước, anh đã chờ đợi một người nào đó đến gặp anh vào một ngày nào đó, thực dịp có sự hiện diện của chú hai, chú ba và ông nội của anh, tạo một bất ngờ cho họ vào đêm nay.
“Muốn điện thoại di động phải không?” Sở Ca hiểu ý, mở khóa điện thoại đưa cho anh, “Chị không đi luôn, lát nữa chị sẽ quay lại với em.”
Lý Trường Phong cùng đồng nghiệp thở phào nhẹ nhõm, cậu bé này chỉ thân thiết với Sở Ca.
Chung Yến An nhận điện thoại, mở ghi chú ra gõ một câu: Họ không liên quan gì đến em, em không biết họ.
Sau khi Sở Ca xem xong, cô ra hiệu cho Lý Trường Phong tự mình đến xem.
Lý Trường Phong nhấc chân đi qua, nhìn xuống dòng chữ, cười nói: “Chúng ta sang phòng bên cạnh nói chuyện.”
Sở Ca gật đầu, để nữ cảnh sát tiếp tục ở lại cùng Chung Yến An, còn cô và Lý Trường Phong đi ra ngoài trước.
Trở lại phòng làm việc của Lý Trường Phong, phòng tiếp tân có chút ồn ào, hình như có lãnh đạo tới.
Lý Trường Phong vểnh tai nghe một hồi, cầm tấm hình trên bàn lên, đưa cho Sở Ca, “Cô xem đi, tôi đi sang phòng tiếp khách một chút.”
Sở Ca mỉm cười ngồi xuống, lật xem từng tấm hình.
Bé An cùng với cậu bé trong hình giống y hệt nhau, thậm chí quần áo mặt hôm qua cũng giống nhau.
Cô nghiêm túc nhìn lại lần hai, chắc chắn không phải một người.
Các bức ảnh đã được cắt xén và chúng được chụp bởi máy ảnh kỹ thuật số thế hệ đầu tiên, màu sắc và độ phân giải không cao, chúng không được chụp gần đây hoặc bằng công nghệ của năm nay.
Năm phút sau, Lý Trường Phong quay lại từ phòng tiếp tân và nói một cách bối rối: “Chủ tịch cũ của Sang Thiêm, ông Chung, đang ở đây, việc đó đã làm kinh động đến các lãnh đạo cục.


Chúng tôi muốn làm phiền cô đưa bé An đến phòng tiếp tân để xác minh danh tính của cậu bé.”
Không chỉ làm kinh động đến lãnh đạo cục, các phóng viên báo đài cũng kéo đến đó, tất cả đã bị chặn ở cổng cục.
“Không thành vấn đề.” Sở Ca đứng dậy đưa mấy tấm ảnh cho anh ta.

“Như các người đều biết, những tấm ảnh này được chụp cách đây hơn 20 năm?”
Bởi vì có liên quan đến nhà họ Chung nên họ không dám vội kết luận.
“Tôi biết, vấn đề này không còn đơn giản như việc mất một đứa trẻ, Sang Thiêm là tập đoàn đóng thuế lớn ở Hải Thành, và một số công ty con của nó vẫn là một trong những ngành công nghiệp trụ cột của Hải Thành, bố mẹ của bé An chưa bao giờ xuất hiện, chúng tôi cũng cảm thấy rất khó khăn.” Lý Trường Phong lúng túng gãi đầu.
“Tôi sẽ cố gắng hết sức để hợp tác với anh.” Sở Ca mỉm cười, cùng anh ta đi ra ngoài.
Hình là thật, cậu bé có phải là người nhà của nhà họ Chung hay, không thể nói rõ ngay được.
Hai người đi tới đưa Chung Yến An vào phòng tiếp tân, bầu không khí lập tức ngưng trệ.
Căn phòng tiếp tân này không lớn chừng 30 mét vuông, khi có thêm người trông vô cùng chật chội.
Con trai thứ hai và thứ ba của nhà họ Chung mang theo con trai của họ cùng với vệ sẽ ngồi ở phía bên trái, bên phải ghế là một vài người đàn ông trung niên, có lẽ là lãnh đạo của cục, người ngồi vị trí chủ tọa không thể nghi ngờ là ông Chung.
Sở Ca đặt Chung Yến An chiếc ghế được chuẩn bị đặc biệt cho họ, cô ngồi bên cạnh anh và khẽ cau mày.
Ở nguyên tác, không có tình huống này xảy ra, cũng không có miêu tả ông Chung sẽ đích thân ra mặt, có lẽ là tự động bổ sung sau khi thế giới trả lại như cũ.
Suy cho cùng, ai cũng sống, và ai cũng có quỹ đạo cuộc đời của riêng mình.
“Bố, bố nhìn gương mặt này mà nói không phải con cháu của người nhà họ Chung hay sao.” Người của nhà họ Chung lên tiếng, tâm tình kích động, “Đây rõ ràng là con của tiểu An, cậu bé này xuất hiện cách Hạnh Lâm không xa, tiểu An nói xin nghỉ phép, nhưng thật ra là đi xem đứa nhỏ, còn bỏ rơi nó nữa.”
Sở Ca tỉnh bơ nhìn ông ta, căn cứ theo nguyên tác Chung Yến An có hai người chú, trực giác của cô nói người này là chú hai.
“Anh ấy nói không sai, bố nghiêm túc nhìn một chút xem, đây chắc chắn là con của tiểu An.” Một người khác bênh vực.
Sở Ca nhếch miệng, quay đầu nhìn nhóc con bên cạnh.
Thằng bé dường như không quan tâm đến rắc rối của những người này, cúi đầu, tắt âm, chăm chú xem Cừu vui vẻ và Sói xám.
Dù gì thì cũng là một đứa trẻ.

Môi cô cong lên, cô nhìn đi chỗ khác và lặng lẽ xem vở kịch.
Chung Yến An cảm thấy được Sở Ca không để ý đến mình nữa, hơi ngước mắt, nhìn về phía chủ tọa của ông nội cùng với chú hai chú ba ở đối diện.
Để phân chia tài sản trong gia đình, hai người chú của anh thực sự đã rất đoàn kết với nhau.

Ông cụ im lặng, nhưng tim đập nhanh đến mức gần như lao ra khỏi lồng ngực.
Làm sao ông ta không thể nhớ được đứa cháu trai của mình trông như thế nào, đứa trẻ này rõ ràng là bản sao của Chung Yến An, cảnh sát cũng không tìm ra người mất tích như thế nào.
Nhưng vào lúc này, không thể nhận được.
Mười lăm năm trước, khi nhìn thấy Chung Yến An được chẩn đoán là bị vô sinh ông liền chết lặng, ông không ngờ thằng nhóc này lại giấu ông mọi chuyện, bí mật nuôi nấng đứa trẻ.
Cô gái ở bên thằng cháu thối của ông chắc rất hiền lành, chuyện này không liên quan gì đến cô gái ấy, nhưng cô lại không chút từ chối nào đến giúp đỡ.
Trên đường đến đồn cảnh sát, cảnh sát trưởng đã giới thiệu chi tiết về câu chuyện của cậu bé, anh ta nói rằng biết cô gái này nói biết thì chính là biết, nếu cô nói không biết bọn họ cũng không có chứng cứ bắt bẻ.
Cô gái này dung mạo không tệ, cho dù trên đời này cậu bé thật sự không liên quan gì đến Chung Yến An, dù giống hệt nó như khi còn bé, thì ông vẫn có thể lợi dụng sự tình này để cho cô gái này biết đến thằng cháu của ông.
Trong trường hợp đứa trẻ này thực sự mang dòng máu của nhà họ Chung, thông qua cô gái này để Yến An đem cháu đích tôn của ông về nhà, có chết ông cũng mãn nguyện.
Rốt cuộc nhà họ Chung cũng có người nối dõi rồi.
Ông suy nghĩ một hồi, rồi ngẩng đầu lên nhìn Sở Ca, lại nhìn sang bánh bao nhỏ bên cạnh cô, giọng nói hời hợt, “Cậu bé không phải con của tiểu An.”
Sở Ca mới vừa thở phào nhẹ nhõm, ai ngờ ông cụ lại quay sang nhìn mình, ánh mắt hòa ái dễ gần, vẻ mặt giống như bị kích động, “Cháu là…tiểu Ca?”
“Ông cụ…ông biết cháu?” Sở Ca không thể tin được.
Đây là cái kịch bản gì vậy?
Trong nguyên tác, ông cụ không hề được ra sân, cũng không nói là biết nguyên chủ, trong trí nhớ của nguyên chủ cũng chưa từng gặp qua ông cụ nào.
“Bố, bố biết cô gái này?” Người con thứ hai của nhà họ Chung giật mình, “Sao con là chưa từng gặp.”
“Con cũng chưa gặp bao giờ.” Chú ba của Chung Yến An cũng cau mày thật chặt.
Ông cụ nhìn về phía cậu bé giống y đúc với Chung Yến An khi nhỏ, nói cậu bé không liên quan với nhà họ Chung thì thôi, sao lại quen biết với cô gái này?
Bao nhiêu năm qua ông cũng không quan tâm đến chuyện của người khác, hơn năm năm trời ở trên chùa Linh Tuyền.
Con cháu của nhà họ Chung cũng không dám lên tiếng, liếc qua liếc lại nhìn nhau, cuối cùng tất cả đều dồn hết ánh mắt lên người Sở Ca.
Không khí trong phòng tiếp tân bỗng nhiên an tĩnh một cách lạ thường, tất cả mọi người đều nhìn Sở Ca cùng với ông cụ.
Nghe đến đây, giống như ông cụ muốn nhận ra người thân?
Tác giả có lời muốn nói:
Chung – bản thu nhỏ – Yến An: Nghe em giải thích, em không thích Cừu vui vẻ và Sói xám đâu.
Sở – lần đầu làm chị – Ca: Không sao, xem nhiều là thích thôi.
Chung – bản thu nhỏ – Yến An: …


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.