Tôi Nghi Ngờ Ông Xã Ngoại Tình

Chương 45


Bạn đang đọc Tôi Nghi Ngờ Ông Xã Ngoại Tình – Chương 45


Thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng.

Vu Chi cảm thấy cô vừa mới nghe tin Tề Đan Đan muốn kết hôn, vậy mà giờ đã chỉ còn vài ngày nữa là tới hôn lễ rồi.

Tề Đan Đan vẫn luôn vô tư mấy ngày nay cũng dần trở nên nôn nóng.

Cô nàng luôn muốn tìm ai đó để tâm sự, lúc đầu là La Sở Nguyệt, bây giờ cô ấy đi công tác rồi, Tề Đan Đan đành phải tìm tới Vu Chi.

Hôm nay Vu Chi tan làm, cô còn chưa kịp thu dọn đồ đạc đã thấy Tề Đan Đan đứng ngoài cửa văn phòng.

Không chờ Lục Bách Sâm xuất hiện, cô nàng liền kéo Vu Chi đi mất rồi.

Quán cà phê Manh Manh:
Trong quán phát nhạc nhẹ nhàng thư giãn, nhưng vẫn không thể làm dịu đi cảm xúc bực bội của Tề Đan Đan.

Tề Đan Đan bĩu môi, vẻ mặt không vui, cô nàng đảo cái thìa trong tay, do dự một chút mới nói: “tiểu Chi, tớ hối hận rồi.


Vu Chi ngẩng đầu, vẻ mặt hoang mang: “Hối hận cái gì?”
Tề Đan Đan thở dài một hơi, cô nàng bất đắc dĩ nói: “Tớ cùng với Tào Cảnh Ngôn còn chưa có một hồi yêu đương oanh liệt nào đâu, tớ chưa muốn kết hôn.


Vu Chi nghe những lời ấu trĩ này của cô nàng, cô im lặng một hồi, nói: “Nhưng cậu mang thai rồi, chỉ còn mấy ngày nữa thôi là phải tổ chức hôn lễ, sao đột nhiên cậu lại có suy nghĩ này?”
Tề Đan Đan lắc đầu: “Tớ cũng không biết nữa, chính là cảm giác trong lòng rất hoảng, lúc trước nói muốn cưới, tất cả đều tại Tào Cảnh Ngôn luôn nói cho tớ nghe rất nhiều về tương lai tốt đẹp sau khi kết hôn, lúc ấy tớ thật ngốc, vậy mà lại tin.

Nhưng mấy ngày nay, tớ vẫn luôn lo lắng, hai người bọn tớ sau khi kết hôn có thể lại giống như ba mẹ tớ hay không?”
Nghe lời này của cô nàng, Vu Chi lại lần nữa trầm mặc.


Gia đình của Tề Đan Đan xuất hiện kẻ thứ ba, dẫn tới việc ba mẹ của cô nàng phải ly hôn.

Bây giờ, mẹ lại lần nữa kết hôn, ba cũng xây tổ ấm mới, hai nhà bọn họ lần lượt có thêm em bé, chỉ có mình cô nàng giống như người ngoài.

Đây cũng là nguyên nhân cô nàng sợ hãi hôn nhân.

Vu Chi, Tề Đan Đan cùng Tào Cảnh Ngôn quen biết sau khi cô cùng Lục Bách Sâm ở bên nhau.

Cũng đã năm, sáu năm thời gian.

Cô nhớ rõ thời điểm mới quen Tề Đan Đan, bạn trai của cô nàng vẫn là người Anh.

Đó là một người đàn ông cực kì lịch thiệp, hơn nữa còn đối xử với Tề Đan Đan rất tốt, Vu Chi còn cho rằng hai người bọn họ sẽ đi đến cuối cùng.

Đến khi Tề Đan Đan hỏi Vu Chi khi nào thì định kết hôn cùng Lục Bách Sâm, Vu Chi cũng hỏi lại khi nào cô nàng lấy chồng?
Tề Đan Đan trực tiếp ném cho cô một câu: Đời này tớ không có ý định kết hôn.

Nói xong lời này, cô nàng lại bla bla kể cho Vu Chi một đống chuyện ngoại tình trong giới nhà giàu, chuyện vợ chồng cãi nhau các thứ, đủ loại phân chia tài sản.

Khiến cho lòng Vu Chi cũng dậy sóng, cũng bởi vì chuyện này mà cô hai lần từ chối lời cầu hôn của Lục Bách Sâm.

“Lúc trước không phải cậu còn nói Tào Cảnh Ngôn đối với cậu rất tốt, sẽ không thể làm ra chuyện ngoại tình này được sao?”
Tề Đan Đan lại lần nữa lắc đầu: “Tớ cũng không biết, trong lòng tớ biết rõ anh ấy sẽ không ngoại tình, nhưng tâm lí vẫn rất loạn, tớ không biết nói cùng ai, lại càng không biết nói như thế nào.


“Cậu đây là mắc chứng khủng hoảng tiền hôn nhân, điều đó cho thấy tận sâu dưới đáy lòng cậu vẫn còn sợ hãi việc kết hôn.


” Vu Chi đau lòng kéo tay cô nàng, dịu dàng an ủi: “Thật ra, chính gia đình cậu lúc trước đã tạo thành bóng ma tâm lý cho cậu, chắc hẳn cậu đã cố gắng khắc phục, Cảnh Ngôn đối với cậu rất tốt, cuộc hôn nhân của các cậu cũng sẽ rất tốt, đến lúc đó các cậu sẽ còn có con của mình, một nhà ba người, hạnh phúc biết bao.


Có rất nhiều người trước khi kết hôn đều mắc chứng khủng hoảng tiền hôn nhân, trước kia, thời điểm sắp kết hôn, Vu Chi cũng giống như Tề Đan Đan vậy.

Dù sao cũng là rời khỏi mái nhà hơn hai mươi năm quen thuộc, đi cùng chồng xây dựng một gia đình mới, sợ hãi cuộc sống trong tương lai, nhưng càng có nhiều hơn là chờ mong.

Bây giờ Tề Đan Đan đang rơi vào tình trạng rối ren, sợ hãi.

Vu Chi thử nói cho cô nàng chút chuyện thú vị của cuộc sống sinh hoạt sau khi kết hôn.

Ví dụ như lúc vừa mới kết hôn, không lâu sau khi hai người bọn họ đi hưởng tuần trăng mật trở về, mẹ chồng Trương Mạn Chi nói để cho bọn họ ở nhà.

Kết quả Lục Bách Sâm ở nhà không đến ba ngày liền nhất quyết muốn dọn ra ngoài.

Tề Đan Đan tò mò hỏi: “Tại sao vậy?”
Đôi tay Vu Chi chống cằm, cười nói: “Bởi vì da mặt tớ mỏng, sợ ba mẹ chồng nhìn thấy bọn tớ ve vãn đánh yêu nhau, vậy thì không tốt lắm, cho nên lúc xem TV, tớ không cho Sâm ca ngồi gần tớ quá.


“Tớ mới vừa kết hôn, để lưu lại ấn tượng tốt với mẹ chồng, ngày nào cũng 7 giờ sáng bò xuống giường, cùng mẹ chồng đi dạo, mà Sâm ca lại muốn ôm tớ ngủ nướng.


“Mẹ chồng tớ nghiện mạt chược rất nặng, thường xuyên lôi kéo tớ đến bàn chơi mạt chược, khiến cho thời gian tớ dành cho Sâm ca quá ít.


“Phòng ngủ chính của ba mẹ chồng ở cạnh phòng ngủ của bọn tớ, tớ sợ buổi tối không cách âm, làm ra động tĩnh gì xấu hổ, nên không cho anh ấy chạm vào tớ.



Tề Đan Đan nghe được lời này, trực tiếp phụt một tiếng bật cười.

“Thực sự là tính cách của cậu, đúng là ủy khuất Sâm ca rồi, cười chết tớ mất, còn có chuyện này sao.


Vu Chi ngẩng đầu ngẫm nghĩ, còn chưa mở miệng nói đã tự mình bật cười thành tiếng: “Bởi vì tớ cùng Sâm ca quen biết ở nước ngoài, nên anh ấy chỉ biết tớ thích ăn đồ ngọt chứ không biết thật ra tớ còn thích đồ ăn vặt ở chợ đêm hơn.


“Dọn đến nhà mới không được hai ngày, tớ liền lôi kéo anh ấy đến quảng trường ở tiểu khu gần nhất, càn quét phố chợ đêm, tớ thấy có bán đậu hũ thúi liền đứng ở trước cửa hàng nhà người ta ăn vạ không đi, nhất định phải đòi anh ấy mua cho tớ, Sâm ca đứng cách chỗ đậu hũ thúi vài mét, vẻ mặt anh ấy ghét bỏ nói không được, thái độ đặc biệt kiên quyết.


“Tớ thấy bộ dáng ghét bỏ kia của anh ấy, liền muốn chọc anh ấy, nên tớ tự mình bỏ tiền ra mua một phần ăn, sau khi ăn xong liền tìm chỗ vắng người cưỡng hôn anh ấy, lúc ấy mặt Sâm ca liền sầm xuống.


Tề Đan Đan cười hỏi: “Vậy anh ấy có đẩy cậu ra không?”
Vu Chi lắc đầu: “Không có, anh ấy nhịn từ đầu đến cuối, tớ cảm thấy là bởi vì bọn tớ tân hôn, cho nên anh ấy đối với tớ đặc biệt nhường nhịn, nếu là bây giờ chắc chắn anh ấy sẽ đánh chết tớ.


Tề Đan Đan lắc đầu, khẳng định nói: “Sẽ không đâu.


Trình độ chịu đựng của Sâm ca đối với tiểu Chi gần như không có giới hạn.

Vu Chi nghĩ xong cũng cảm thấy đúng, lông mèo rụng bao nhiêu anh cũng ép mình phải ôm, huống chi là đậu hũ thúi.

Cô nhịn xuống vui sướng trong lòng, tiếp tục nói: “Cậu còn nhớ đoạn thời gian đột nhiên Sâm ca béo lên mười mấy cân hay không?”
Tề Đan Đan dùng sức gật đầu: “Có có có, tớ nhớ rất rõ, chính là lúc các cậu mới cưới được nửa năm, đấy cũng là lần đầu tiên tớ thấy Sâm ca mập lên, anh ấy luôn có yêu cầu vô cùng nghiêm khắc với dáng người của mình.


Vu Chi ngượng ngùng nói: “Anh ấy béo lên là tại tớ đấy.



Vu Chi nói: “Cơ địa tớ vẫn luôn ăn mãi không mập, thậm chí còn vì thể hư mà hơi gầy, sau khi kết hôn được nửa năm, tớ luôn thiếu máu, lần nghiêm trọng nhất là một lần, trong lúc tắm, tớ liền ngất xỉu ngay trong nhà tắm, lần đó dọa cho Sâm ca sợ chết khiếp.


“Sau khi hết bệnh rồi, Sâm ca bắt đầu giám sát tớ tăng cân, thậm chí bắt đầu cùng tớ ăn các loại đồ ăn vặt, các loại đồ ăn ngon và đồ bổ.


“Kết quả, sau một tháng, tớ nửa cân thịt không tăng, ngược lại còn bồi cho Sâm ca béo lên mười mấy cân.


“Có điều anh ấy xuống tay với chính mình cũng tàn nhẫn, mới một tháng thời gian đã gầy trở lại.


Tề Đan Đan nghe vậy thích thú, đôi tay chống cằm, vẻ mặt khát khao.

Tuy rằng đó điều là những chuyện rất nhỏ trong nhà, nhưng cô nàng nghe vẫn thấy hiếm lạ, tâm động.

Cô nàng nhìn Vu Chi kể những chuyện thú vị của hai người họ ngày xưa, trong mắt, trên mặt dần dần tràn ngập hạnh phúc.

Có lẽ đây là bộ dáng gả cho tình yêu đích thực đi, cũng không biết chính mình kết hôn có thể hạnh phúc như vậy hay không.

Vu Chi thấy lo âu trong mắt Tề Đan Đan đã tiêu tán rất nhiều, cô nàng tiếp tục nói: “Bây giờ đã là cuối tháng mười, mấy tháng nữa là trời đông giá rét rồi.


Tề Đan Đan: “Hả?”
Cô nàng nghe không hiểu được lời này của Vu Chi là có ý gì.

Vu Chi hít hít mũi, ái muội nhìn cô nàng, nói: “Chồng chính là lò sưởi ấm chân tự nhiên đó.

”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.