Tôi Nghi Ngờ Ông Xã Ngoại Tình

Chương 2


Bạn đang đọc Tôi Nghi Ngờ Ông Xã Ngoại Tình – Chương 2


8 giờ tối, dì Dương đã đem tôm hùm lớn từ ngoài giao tới đặt lên bàn.

Trương Mạn Chi lập tức nhận ra đôi vợ chồng nhỏ có điều không thích hợp, sai Vu Chi lên lầu lấy đồ, sau đó chạy ngay vào bếp tìm hiểu tin tức từ dì Dương bảo mẫu.

Hóa ra hai người cãi nhau, đã chiến tranh lạnh một khoảng thời gian rồi.

Lục Bách Sâm mỗi ngày đều một, hai giờ sáng mới về, đến giờ vẫn chỉ có thể ngủ trong phòng khách.

Khó trách hôm nay con trai mời bà tới ăn cơm, kéo cờ ra hiệu lừa bà đến.

Đây là muốn lôi bà ra làm người hòa giải chứ gì.

Trương Mạn Chi lại hỏi dì Dương hai vợ chồng này vì cái gì mà cãi nhau?
Dì Dương nghĩ nghĩ xong nói: “Hình như là khoảng thời gian trước công ty Lục tiên sinh bận quá, luôn rạng sáng một hai giờ đêm mới về, có đôi khi là xã giao, lúc trở về trên người toàn mùi rượu, lại còn có mùi nước hoa phụ nữ.”
Trương Mạn Chi nghe xong giật mình: “Mùi nước hoa! Con dâu bảo bối của tôi sao không đánh chết nó đi?”
Dì Dương đã sớm quen thói cưng con dâu, đánh con trai của Trương Mạn Chi rồi.

“Lục tiên sinh nói trong lúc giao dịch, áo khoác vẫn luôn là trợ lý giữ.

Cậu ấy cũng không biết mùi nước hoa như thế nào tới.”
Trương Mạn Chi nghe xong cũng không nhịn được phun trào: “Một trợ lý xịt nhiều nước hoa như vậy làm gì, khẳng định mưu đồ quỷ quái.”
Bà đang nói, bên ngoài vang lên âm thanh mở cửa.

Vu Chi thay đổi một bộ quần đùi áo ngắn tay thoải mái đi từ trong phòng ngủ ra, vừa tới tay vịn tầng hai liền thấy Lục Bách Sâm đứng ở huyền quan ngẩng đầu nhìn cô.

Hai người nhìn nhau, Vu Chi chuyển mắt trước, cất bước xuống lầu.

Trên bàn cơm, Vu Chi cùng Lục Bách Sâm ngồi một bên, Trương Mạn Chi ngồi đối diện.

Trước mặt bày một bàn tôm hùm đất, Vu Chi vừa mới bóc xong một con đặt vào đĩa trước mặt mẹ chồng, cái đĩa trước mặt đã có thêm một con tôm được lột vỏ.

Vu Chi nhìn thoáng qua thịt tôm, không nói một lời liền cầm ăn.

Trương Mạn Chi nhìn bầu không khí quỷ dị giữa hai người, trong lòng liền tục nhắc nhở: Người hòa giải, người hòa giải, bà là người hòa giải.

Mặc niệm mấy lần mới ho nhẹ một tiếng: “Con trai, nghe ba con nói gần đây công ty bận lắm.”
Lục Bách Sâm gật đầu: “Vâng, vừa ký được một hạng mục mới.”
“Không phải mẹ mắng con nhưng mà, con cho dù bận cũng phải biết về nhà nha.

Mấy cái xã giao linh tinh có thể bỏ thì bỏ, bằng không uống hỏng người thì làm sao bây giờ.


Tiểu Chi vừa sinh non, cơ thể không khỏe, con nên dành nhiều thời gian bồi nó chứ.”
Trương Mạn Chi nói xong, thừa dịp Vu Chi đang nghiêm túc lột tôm liền nháy mắt với con trai.

Đối với người mẹ nghịch ngợm như vậy, Lục Bách Sâm chỉ cảm thấy bất lực sâu sắc.

Cố nén khó chịu, gật đầu: “Vâng, về sau con sẽ.”
Lúc đầu Vu Chi còn tưởng mẹ chồng tâm huyết dâng trào nên thực sự chạy tới ăn cơm.

Nghe xong những lời này, cô mới rõ ràng.

Khẳng định là Lục Bách Sâm kêu mẹ chồng tới đây giảng hòa.

Trương Mạn Chi tiếp tục tận tình khuyên bảo: “Mẹ đã nói với con và ba con rồi.

Tiền kiếm mãi không đủ, nhiều tiền cũng chẳng làm gì.

Người cẩn trọng chỉ muốn gia đình hòa thuận, ăn được ngủ ngon chơi khỏe.

Công việc không quan trọng, vợ mới quan trọng.”
Lục Bách Sâm vẫn giữ nguyên sắc mặt vô cảm, gật đầu.

Tay vẫn tiếp tục động tác lột tôm đặt vào đĩa Vu Chi.

“Mẹ nghe chị Dương nói con hiện tại vẫn một, hai giờ sáng mới trở về.”
Tay Lục Bách Sâm cứng lại, mấp mái môi nhưng không nói gì.

Vu Chi vẫn không nói gì bỗng nhiên mở miệng: “Mẹ, là con không cho anh ấy về nhà trước 12 giờ.”
Nếu là mẹ chồng bình thường nghe được lời này khẳng định sẽ nói với con dâu: Vợ chồng phải tôn trọng lẫn nhau, khiêm nhường lẫn nhau, đừng vì chút việc nhỏ mà nháo thành như vậy là không tốt.

Ám chỉ con dâu đừng quá nghiêm trọng.

Nhưng mạch não của Trương Mạn Chi cùng những mẹ chồng khác không giống nhau, bà ngược lại giáo dục Lục Bách Sâm: “Đầu óc con là để trang trí à, Tiểu Chi chỉ nói một câu, con thật sự chờ đến 12 giờ mới về nhà sao, linh hoạt một chút đi.”
Lục Bách Sâm tiếp tục không nói lời nào.

Vu Chi buông tay, lấy giấy ướt lau miệng, ngắt lời mẹ chồng: “Mẹ, chuyện này không liên quan đến Bách Sâm, là do con điều chỉnh khóa phòng trộm, 6 giờ chiều tự động khóa lại, đến 12 giờ đêm mới có thể mở khóa.

Cửa khóa trong, vân tay hay mật mã đưa vào cũng đều vô dụng.”
Trương Mạn Chi nghe được lời này cũng không khỏi sửng sốt: Ôi mẹ ơi, thủ đoạn của con dâu cũng thật mạnh mẽ.

Bà ho nhẹ hai tiếng, hỏi: “Tiểu Chi, nó lại phạm lỗi gì rồi?”
Lúc này Vu Chi đã ăn no, bỏ bao tay ra, khuỷu tay chống trên mặt bàn, cười nói: “Cũng không có gì, con chỉ là bị dị ứng với mùi nước hoa nữ trên người anh ấy.”
Vu Chi nói thực hàm súc, nhưng Trương Mạn Chi vẫn lập tức bắt được trọng điểm.


“Việc này mẹ cũng nghe bọn họ nói, Bách Sâm cũng giải thích, nói khi giao dịch, áo khoác đưa cho trợ lý giữ.

chắc là do nước hoa trên người trợ lý cọ lên.” Nói xong lại nghiêng đầu hỏi Lục Bách Sâm: “Trợ lý kia của con không phải mẹ gặp qua rồi sao, diện mạo trung bình, hơn nữa đã kết hôn rồi.”
Lục Bách Sâm ngữ khí trầm thấp, mang theo một tia bất đắc dĩ: “Tiểu Lý xin nghỉ, bộ phận nhân sự điều tới một người khác.”
Trương Mạn Chi: “Sao lại xin nghỉ rồi?”
Lục Bách Sâm: “Mang thai, vì là sản phụ lớn tuổi, thai khí yếu, yêu cầu nằm viện giữ thai.”
Trương Mạn Chi: “À, vậy thì thật sự phải xin nghỉ, vậy trợ lý hiện tại năng lực công tác như thế nào?”
Lục Bách Sâm: “Bình thường, con đã bảo bộ phận nhân sự điều người một lần nữa rồi.”
Trương Mạn Chi: “Tìm nhanh, tìm nhanh đi.

Có thời gian mẹ sẽ đi xem xem trợ lý này trông như thế nào.

Mẹ thấy những nữ sinh khác so sánh cùng Tiểu Chi đều trở nên bình thường.

Tiểu Chi lớn lên xinh đẹp đáng yêu như vậy, tính cách lại tốt, bao dung độ lượng.

Là cô gái tốt khó tìm.”
Hai người nói qua nói lại, kẻ xướng người họa, chỉ chọn lời hay mà nói.

Giống như chậu nước lạnh dập tắt một bụng hỏa khí của Vu Chi.

Mẹ chồng cô là một người hài hước mắc bệnh “thiếu nữ”.

Lúc này cô cũng nên bày tỏ thái độ của mình.

Cuối cùng mẹ chồng lại khen cô tính cách tốt lại bao dung.

Cô cười lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ: “Mẹ, không có việc gì đâu, là do con nghiêm trọng hóa vấn đề.”
Trương Mạn Chi tiếp tục nói: “Không, không, việc này chính là Bách Sâm sai.

Về sau để nó tránh xa mấy đứa con gái có ý đồ một chút, con xem cái khóa kia có thể….”
Vu Chi vội nói: “Đợi chút nữa con sẽ bỏ.”
Trương Mạn Chi thở dài nhẹ nhõm như vừa làm xong nhiệm vụ cấp một.

Đối với con trai đắc ý nhướn mày.

Ăn xong tôm hùm đất, Trương Mạn Chi không hề có hình tượng nằm ở sofa ôm bụng oán giận chính mình ăn quá no, chắc lại tăng cân rồi.


Vu Chi ngồi xuống cạnh bà mở TV.

Lục Bách Sâm bưng trái cây mà dì Dương đã cắt ra ngoài.

Ngồi cạnh Vu Chi.

Trương Mạn Chi ngồi dậy, vươn tay vỗ xuống túi quần áo bên cạnh.

“Này, Tiểu Chi, hôm nay con đi dạo phố sao?”
Vu Chi nhìn mấy túi quần áo trên sofa, gật gật đầu: “Vâng, ngày mai sinh nhật ba con, chiều nay đi dạo liền mua cho ông hai bộ quần áo.”
Nói xong mang túi đồ tới đưa cho mẹ chồng xem.

Các cô gái thích nhất chính là nói chuyện về quần áo, mỹ phẩm.

Trương Mạn Chi xem xong cảm thấy không tồi, vẫn luôn khen ánh mắt cô tốt, ba cô mặc vào khẳng định rất đẹp.

Vừa nói vừa thuận tay cầm túi hiệu Armani kia lên, lấy đồ bên trong ra.

Trương Mạn Chi nhìn xong lại lộ ra một tia nghi hoặc.

Ngược lại là Vu Chi thì bất động thanh sắc, lấy lại quần áo từ trong tay Trương Mạn Chi, chuẩn bị để lại vào túi.

“Đợi một chút.”
Trương Mạn Chi đoạt lại quần áo từ trong tay cô, cầm lên nhìn một lượt.

“Bộ này cùng với quần áo của Bách Sâm chính là một nha, các con mua lặp lại hai bộ à?”
Lục Bách Sâm đang cúi đầu lột vải cho Vu Chi ăn, nghe được lời này mới ngẩng đầu nhìn tới bộ quần áo trong tay Trương Mạn Chi, cả người bỗng khựng lại.

Nhưng rất nhanh liền khôi phục bình tĩnh, cúi đầu tiếp tục lột vải, để lại cho hai người kia một khuôn mặt nghiêng tuấn mỹ.

Trương Mạn Chi phi thường bình tĩnh nhìn hai người, lựa chọn xuống tay trước từ chỗ con trai.

“Bách Sâm, đồ trên người con là ai mua?”
Lục Bách Sâm mím môi, đuôi mắt liếc qua Vu Chi vẫn giữ vẻ mặt bình thường, do dự hai giây mới chậm rãi nói: “Trợ lý.”
Trương Mạn Chi nghe được hai từ trợ lý này, lập tức cau mày: “Con thiếu quần áo có thể để cho Tiểu Chi đi mua nha, con có vợ đây rồi còn nhờ trợ lý mua làm gì?”
Lục Bách Sâm trầm mặc.

Thật ra hôm nay, lúc bị trợ lý kia làm đổ cà phê lên quần áo, hắn cũng định để Tiểu Chi mang quần áo tới rồi nhưng mà thời tiết bên ngoài thực sự quá nóng, hắn liền không gọi cô nữa, để trợ lý đi tới cửa hàng Armani gần nhất lấy một bộ trở về.

Lúc đầu là nghĩ đau lòng Tiểu Chi nhưng bây giờ lại có vẻ như là lấy cớ.

Nói còn không bằng không nói.

Vu Chi ngồi ở một bên, khóe miệng khẽ nhếch, cười như không cười.

Hoàn cảnh lúc này có chút xấu hổ, Trương Mạn Chi cũng nhận ra lúc này mình không nên nói như vậy.

Bà ho nhẹ một tiếng: “Tiểu Chi nha, có thể là nó muốn gặp ai đó mà quần áo không thích hợp gặp người, sự tình cấp bách nên chỉ có thể để trợ lý đi mua một bộ.”

Vu Chi gật gật đầu: “Vâng, con hiểu mà.”
Cô không hiểu chính là tại sao Lục Bách Sâm đổi trợ lý chuyện lớn như vậy mà không nói với cô một tiếng.

Cuối cùng phải để cô từ trong miệng người ngoài nghe châm chọc mỉa mai mới biết được.

Hiện tại mẹ chồng ở đây, cô không muốn hùng hổ dọa người.

Trương Mạn Chi đêm nay tới nhà con trai ăn bữa cơm này thật không dễ tiêu hóa.

Đầu tiên là mỗi ngày đi làm về muộn, tiếp theo là trên quần áo có mùi nước hoa phụ nữ, đến bây giờ là trợ lý mua giúp quần áo.

Từng chuyện từng chuyện đều có quan hệ với cái cô trợ lý kia.

Yo, đây rốt cuộc là cái dạng tiểu yêu tinh gì.

Đang nghĩ thì điện thoại của bà vang lên.

Là Lục Chí Xa gọi tới, hỏi bà đã muộn thế này rồi sao còn chưa trở về.

Lúc này Trương Mạn Chi mới nhớ tới xem thời gian, trong nháy mắt đã hơn 11 giờ.

Vội vội vàng vàng đứng lên nói nên về nhà.

Lục Bách Sâm cùng Vu Chi đều đứng dậy tiễn bà.

Đi tới cửa, Trương Mạn Chi vẫn còn dặn dò: “Hai người các con ngàn vạn lần đừng giận dỗi nhau.

Tiểu Chi nha, Bách Sâm không giỏi ăn nói, con cũng biết rồi.

Nhưng nó đối với con là thật lòng.

Tuyệt đối thật lòng.

Mẹ đi đây, lão già kia nói nửa giờ nữa còn không về nhà sẽ đánh giết tới đây.”
Lục Bách Sâm cùng Tiểu Chi đều gật đầu theo tiếng vâng ạ.

Trương Mạn Chi vừa quay đi lại dừng một chút, rồi lại xoay trở về, ánh mắt dừng lại trên khóa cửa.

“Tiểu Chi, khóa này con mua ở đâu vậy? Mẹ cũng muốn mua một cái.”
Nghe được lời này, Tiểu Chi cười xấu hổ: “Mẹ, mẹ mua khóa này làm gì?”
“Khoảng thời gian trước, ba chồng con cũng bận chuyện hạng mục công ty đến khuya mới về, mẹ thấy phương pháp này của con dùng khá tốt.”
Vu Chi:……….!
Lục Bách Sâm:……….
Tác giả có lời muốn nói:
Trương Mạn Chi: Đau lòng con trai.

Lục Bách Sâm: Đồng cảm với ba..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.