Tội Này, Tôi Không Nhận

Chương 48: Coi trọng


Đọc truyện Tội Này, Tôi Không Nhận – Chương 48: Coi trọng

Giải trí Tinh Thiên đứng trong top 3 toàn quốc. Hai công ty cạnh tranh với nó, một thì lão bài* đã xuống dốc, phải đi đường quan hệ, sống bằng tiền dành dụm. Tuy nhiều nghệ sĩ, nhưng lại không có ngôi sao đang nổi giúp người mới lôi kéo fan.

*lão bài: thương hiệu cũ.

Còn một là tập đoàn Quang Thế. Số lần nghệ sĩ lên trang đầu gấp đôi Giải trí Tinh Thiên, lượt tìm trên trang web cũng đứng đầu với số lượng dọa người. Nhưng thành tích này khiến người ta nửa vui nửa buồn, vì tin xấu quá nhiều.

Tập đoàn Quang Thế có bí quyết tăng sức nóng, nghệ sĩ nổi rất nhanh, mà bị ném đá cũng rất nhanh.

Nghệ sĩ tốt xấu lẫn lộn dễ gặp chuyện không may. Chi phí phát sinh mỗi năm nhiều không đếm nổi, ban giám đốc điều hành tập đoàn Quang Thế đã có lời phê bình về việc này. Dù cho lợi nhuận của công ty mỗi năm đều rất cao, nhưng mâu thuẫn nội bộ về mặt tài chính vẫn dẫn đến việc tranh chấp giữa các phe.

CEO của Tinh Thiên, Lương Quân đặt cho đối thủ cạnh tranh này một biệt danh, gọi là “Biểu Diện Quang*”.

*Biểu diện quang = sáng ngoài mặt:  nghĩa là chỉ tốt đẹp ở mặt ngoài.

– Hôm nay phòng vé của Biểu Diện Quang bán được bao nhiêu? Lần này Biểu Diện Quang tốn bao nhiêu tiền để anh cả, chị cả nhà mình đạt giải thưởng thế? Mất bao nhiêu tiền để đè tin nghệ sĩ uống rượu vào đồn cảnh sát xuống…

Lương Quân có lần uống quá chén ở buổi tổng kết hàng năm của công ty, nói là ông ấy thích xem “Tập đoàn Quang Thế bề ngoài phát triển không ngừng rạng rỡ huy hoàng, sau lưng chảy nước mắt ròng ròng đếm tiền, tính sổ”, chọc cười cả ban giám đốc.

Địa vị của Giải trí Tinh Thiên xứng đáng đứng đầu trong ngành công nghiệp giải trí.

Dù tập đoàn Quang Thế có ngày ngày muốn đạp đổ giải trí Tinh Thiên, thuê người nói xấu, bôi nhọ Lý Phỉ, thì cuối cùng, người phát ngôn của nhãn hàng cao cấp, diễn viên được đạo diễn nổi tiếng chọn, giải thưởng ảnh đế, cũng đều vào tay Lý Phỉ cả. Tập đoàn Quang Thế chỉ có thể lên mạng kích động fan nghệ sĩ của mình kêu gào bình chọn không công bằng.

Tranh đấu giữa Tập đoàn Quang Thế và giải trí Tinh Thiên đều hướng về nghệ sĩ.

Đây là trò chơi của tư bản, nghệ sĩ chỉ là công cụ kiếm tiền. Nhưng nếu chuyện liên lụy đến mấy ông to bên trên ở sau lưng làng giải trí, thì chính là chọc tổ ong vò vẽ. Đây mới là “quy tắc ngầm” thật sự trong giới.

Lương Quân không thể khai đao với mấy vị cấp cao trong tập đoàn Quang Thế, ngoài áp lực từ tầng giai cấp kia, còn là do chính giải trí Tinh Thiên cũng vẫn còn khe hở.

Cậu Đổng mỗi lần uống đến độ phê là  lại có “sáng tạo độc đáo”, chính là một trong những khe hở.

Bố gã là cổ đông của giải trí Tinh Thiên, thành viên trong ban giám đốc, nguyên lão gây dựng sự nghiệp, là nhân vật có thực quyền trong phe phái của công ty. Nhờ địa vị này và số người quen sau nhiều năm trong giới, cậu Đổng chỉ cần không gây ra tai nạn chết người, thì đi đâu cũng có người nịnh hót.


Dù có là Lý Phỉ, muốn gây rắc rối cho cậu Đổng này, cũng phải chờ cơ hội thích hợp.

Đoàn phim “Trúc đen” nghỉ hai ngày, khi bắt đầu quay, từ nhân viên công tác đến diễn viên đều không vào được đúng trạng thái. Đạo diễn Lỗ tức anh ách, trực tiếp quay màn đánh nhau trước.

Hậu kỳ sẽ dùng hiệu ứng đặt biệt nhưng diễn viên vẫn phải lộ mặt.

Nhào lộn trên đệm, nằm sấp, bật lên… quay đi quay lại trước ống kính, nếu không có đủ thì lấy đâu ra cảnh đánh nhau gầu lòi? Đạo diễn Lỗ yêu cầu rất nghiêm khắc, mọi người rất mệt, sức mạnh tám chuyện không còn nữa.

Vất vả lắm mới hoàn thành mấy chi tiết này, diễn viên nghỉ ngay tại trường quay, xem diễn viên đóng thế của mình tiếp tục hoàn thành những động tác khó hơn.

Xem thế thì càng rõ, chỉ cần không quay mặt, Giản Hoa hoàn toàn là một nam chính khác trong màn ảnh.

Trạng thái của cậu không thể duy trì mỗi giây mỗi phút đều giống y xì Lý Phỉ, nhưng mấy động tác này thì không khó.

Dựa theo trình tự đánh nhau do chỉ đạo võ thuật của đoàn phim thiết kế, sau khi tiến vào màn ảnh lại đạt hiệu quả cao, khiến đạo diễn Lỗ không kiềm lòng được phải quay thêm vào góc nữa.

“Người tài đào đâu ra đấy?” Nhậm Thành trêu ghẹo.

Lý Phỉ mỉm cười: “Chỉ là trùng hợp thôi, chú tin không?”

Anh nhìn Giản Hoa đứng trong bối cảnh, ánh mắt dịu dàng, như nụ cười thường trực trên môi Lý Phỉ.

“Diễn, anh cứ tiếp tục diễn đi.” Nam số ba xanh mặt lẩm bẩm. Danh tiếng gã vì bộ phim “Trúc đen” này mà cố sức diễn xấu đã lan truyền khắp nơi. Vấn đề là, gã chỉ là nam số ba, lại diễn phim thương mại nữa, nhân vật được chỉ định là nam phụ thỉnh thoảng chơi ngu, có diễn xấu cũng chẳng được giải gì. Chờ sau khi phim ra mắt những lời này còn có ai tin sao?

Muốn dời đi sự chú ý của công chúng, thì phải làm vài trò với người trong đoàn. Dù là tin đồn hay bê bối, là thật hay giả thì chỉ cần thu hút là được.

Nam số ba nhân lúc đi hút thuốc, gọi điện cho người đại diễn của mình.

“Nghe mấy người đóng thế khác nói, đóng thế của Lý Phỉ là cái người bị phong sát nửa năm trước…”

Lúc quay phim luôn có chuyện xảy ra. Giản Hoa diễn tốt cũng vô ích, người phối hợp không được, thì lại phải quay lần nữa.


Đạo diễn Lô thấy diễn viên đóng thế của đoàn phim toàn cản trở, mở mồm mắng. Người bị mắng dù có tức cũng không thể tức đạo diễn, đều ghi hết nợ lên đầu Giản Hoa. Họ thích nói về tin đồn nghe được trong nhóm chat diễn viên đóng thế, tiện tay bôi nhọ người ta.

Khi nghe được việc này có liên quan đến cậu Đổng, nam số ba rất ngạc nhiên: “Cậu Đổng của giải trí Tinh Thiên? Lý Phỉ mang người tới đây, là định tuyên chiến với cậu Đổng à?”

“Không chỉ thế đâu. Tin mới nhất trong Tinh Thiên, người đại diện của Lý Phỉ từ chức rồi.”

Từ tin tức Lý Phỉ nói đối tượng yêu thầm, cộng thêm mấy tin linh tinh khác, không chỉ nam số ba, ngay cả trợ lý ngồi nghe bên cạnh ngồi, cũng cảm thấy có một màn kịch lớn trong đó.

Đấu tranh phe phái trong nội bộ công ty?

Diễn viên đóng thế nhỏ nhoi này là người mới giải trí Tinh Thiên chuẩn bị nâng? Lý Phỉ định trả tiền bồi thường vi phạm hợp đồng rồi ra ngoài làm riêng?

“Dù thế nào, thì cứ tìm cơ hội, nói cho cậu Đổng biết chuyện này.”

Kẻ mà mình từng muốn phong sát, lại đi lên, còn chuẩn bị chính thức ra mắt nữa, cậu Đổng làm sao nuốt được cục tức này? Dù có nuốt được, thì chỉ sợ cũng định gây rắc rối cho Lý Phỉ!

***

Video này nóng sốt xong, lại có tình hình mới, nên còn đang tiếp tục sốt dẻo.

Sau khi Lục Triệu xem xong video đoàn phim gặp ma trên trang web, lòng gập tràn kinh ngạc. Gã không hiểu sao Giản Hoa lại chạy đến Bắc đô. Đoàn phim “Trúc đen”… đó là phim mới nhận của Lý Phỉ mà?

Tên này hay thật, Giản Hoa quen Lý Phỉ từ bao giờ thế? Sau không có dấu hiệu gì?

Nếu có cách của ảnh đến, sao Giản Hoa còn ngồi nhà lâu như vậy?

“Tình tiết chết tiệt lại lệch đi!”

Vì Lý Phỉ không gặp tai nạn giao thông! Không vào bệnh viện! Chuyện sau đó đều bung bét hết cả!


Lục Triệu đến giờ vẫn chưa đạt được dị năng! Vì sự kiện thức tỉnh quy mô lớn lần thứ hai được viết trong nguyên tác ở Hoài thành vào ngày 18 tháng 11 không xuất hiện!

Rất nhiều kẻ xuyên sách ở lại Hoài thành, chờ Thế giới Bị Từ Bỏ xuất hiện, giờ mờ mịt hoàn toàn. Có thêm nhiều quái vật xuất hiện trước mấy tháng, con người ngay cả cơ hội làm quen với dị năng cũng không có. Đứng yên một chỗ sẽ gặp nguy hiểm, mấy ai có thể bình tĩnh đối mặt với tất cả?

Lục Triệu đổi sim gọi cho Giản Hoa, tiếng nói lạnh lùng cho gã biết số di động nằm ngoài vùng phủ sóng.

Đây là bật chế độ máy bay mà, sau khi bị kéo và sổ đen, đổi sim gọi điện cũng không được nữa! Lục Triệu tâm phiền ý loạn, vò đầu. Gã đã tốn mất hai mười năm bên cạnh Giản Hoa, nhất là trong đoạn thời gian nhà tan cửa nát, chịu đựng hoàn cảnh tệ hại chỗ công trường, cố sức đạt được tình cảm cùng chung hoạn nạn.

Đối với người đã lẳng lặng đầu tư nhà ở, rõ ràng có thể sống ngày lành lại phải buộc mình ăn cải thảo, bán sức lao động, Lục Triệu thấy mình đã chịu đủ tội rồi.

Sao Giản Hoa lại không thèm cảm động? Nói kéo vào sổ đen là kéo vào sổ đen…

Dù cho Lục Triệu biết trong nguyên tác miêu tả tính cách của Boss rất lạnh lùng, nhưng vẫn khó mà chấp nhận nổi.

– Ngày thường Giản Hoa đối với gã không nóng không lạnh, nhưng đó không phải là tính cách của Giản Hoa sao? Lục Triệu lấy hơn hai mươi năm kinh nghiệm ra cam đoan, Giản Hoa thường ngày đều là cái dạng đó, chắc chắn không phải là do có ý kiến với gã.

Nếu cái kiểu lạnh lùng đó là chỉ có ý kiến, thì chắc Giản Hoa ngứa mắt cả thế giới này quá?

A!

Lục Triệu cứng người lại, gã cảm thấy suy nghĩ vừa rồi rất nguy hiểm. Gã cố sức trấn an tâm thần mình, bác bỏ quan điểm này.

Chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì, nếu không thì Giản Hoa sẽ không tự nhiên lại trở mặt. Nhưng lão già trong phòng khám kia không có gì đáng nghi, rốt cuộc thì ai có ảnh hưởng lớn đến Boss thế? Lớn hơn cả tình bạn hai mươi năm?

Lý Phỉ? Không, đường đường là ảnh đế làm sao anh ta biết Lục Triệu là ai?

“Thật kỳ lạ!” Lục Triệu thì thào, “Chẳng lẽ vì tình tiết bắt đầu, nguyên tác tạo ra sức mạnh khổng lồ khiến Boss trở về trạng thái ‘không tin tưởng bất cứ ai’?”

Trên bức tường trước mặt Lục Triệu, sau máy điều hòa, dán một một chiếc cúc áo kim loại đen thật nhỏ.

Mọi cử chỉ, hành động, lời lầm bẩm của Lục Triệu đều bị vật nhỏ này truyến đến một tòa nhà cách đó không xa.

Tổ viên Hồng Long đang nhìn chằm chằm băng theo dõi, nhấc điện thoại: “Chim Ưng bảy báo cáo. Mục tiêu có hành động mới, mục tiêu đang sắp xếp hành lý, giờ đang mua vé trên máy tính. Do vấn đề của góc quay nên không nhìn được nội dung trên màn hình. Xin kiểm tra tin tức qua chứng minh thư của Lục Triệu, xác định hướng đi của anh ta.”

Dập máy một lúc, vị tổ viên Hồng Long này nhận được phản hồi.

Trong điện thoại truyền ra tiếng nói khiến cậu ta sợ đến mức đứng bật dậy, suýt thì giơ tay chào theo phản xạ có điều kiện.


“Đại…đại tá Lô?”

“Chim Ưng bảy, báo cáo nhiệm vụ cậu phụ trách.”

“Chuyện này!” Tổ viên Hồng Long vã mồ hôi. Cậu ta nhận sự chỉ huy trực tiếp của thiếu tá Trương Diệu Kim. Tổng bộ của Hồng Long ở Bắc đô vẫn không tin “báo cáo về người biết chuyện”. Giờ tổng bộ lại tra hỏi tình huống, cậu ta nói cũng không được mà không nói cũng không xong.

Người có giọng nói mang áp lực, qua điện thoại cảm thấy sự chần chừ của cấp dưới. Ông vội khụ một tiếng: “Giờ cậu không chỉ báo cáo nhiệm vụ với mình tôi, có vài vị cấp cao ở đây cũng đang chờ kết quả công tác của cậu.”

Tổ viên Hồng Long giật mình, đây nghĩa là tin à? Thiếu tá Trương không cần chứng minh tình trạng tinh thần mình hoàn toàn bình thường nữa à?

“Vâng! Chim Ưng bảy xin báo cáo. Tuần đầu tháng mười một ở Hoài thành phát hiện hai tổ chức ‘người biết chuyện’. Một trong số đó có tính nguy hại lớn đối với xã hội, hành động bí ẩn rất xảo quyệt, kẻ đứng đầu còn đang lẩn trốn. Một nhóm khác tụ họp trên Internet, dựa vào IP, thành viên trên cơ bản đã bị bắt về quy án. Nhiệm vụ giám thị mục tiêu, cũng theo điều tra nhóm này để xác định kẻ tình nghi. Sau mấy ngày tiến hành theo dõi, xác nhận đối tượng rất đáng ngờ. Sau khi được thiếu tá Trương đồng ý thì tiến hành theo dõi trong nhà đối tượng này… à!”

Tổ viên Hồng Long vừa mới ý thức được việc này không hợp pháp, nhưng đã nói mất rồi, đành phải kiên trì nói tiếp: “Danh tính của mục tiêu là Lục Triệu. Thân phận là người biết chuyện, thời gian đến nước ta… Không, thế giới của chúng ta vẫn chưa rõ. Trước mắt không có dấu hiệu gây nguy hiểm đến an toàn cộng đồng. Luc Triệu hết lòng hết dạ muốn đi theo “người thôn phệ”, nhưng đối phương đã cắt đứt liên hệ với anh ta.”

“Người thôn phệ?”

“Vâng! Thiếu tá Trương đánh dấu là cấp A cần đặc biệt chú ý, là nhân vật cấp nguy hiểm!” Tổ viên của Hồng Long nhỏ giọng, “Chính là nhân vật phản diện lớn nhất trong thế giới này của chúng ta, tư liệu tương ứng có trong báo cáo!”

“Tốt lắm, tiếp tục giám thị mục tiêu!”

Sau khi ngắt điện thoại, người mang quân hàm đại tá chậm rãi ngồi xuống bàn dài hội nghị.

Mỗi người trước mặt ông đều là là gương mặt thường xuất hiện trên tin tức, bên đại tá Lô thuần một màu quân phục cấp tướng.

“Các vị chắc đã nghe đến.” Đại tá Lô bật máy tính trong phòng họp, mở ảnh khu suối nước nóng và mặt đường bị phá hủy, còn có vài đoạn video. Trong đó có một đoạn băng theo dõi trong tàu điện ngầm, chứng minh có một người biến mất trong không khí, rồi hơn mười phút sau xác người đó lại xuất hiện trên mặt đất gần máy rút tiền tự động của khu suối nước nóng.

Có hình ảnh tư liệu của đám người Giản Hoa, Lý Phỉ, Trương Diệu Kim, mãi cho đến ảnh mặt tường đen thui của khác sạn Trân Châu, và tai nạn ở đường cây bạch quả.

Màn hình chuyển, từ bản đồ Trung Quốc mở rộng ra phạm vi bản đồ thế giới. Miền nam tiểu bang Massachusetts có điểm đỏ mới nhất, các điểm đỏ khác phân bố ở hơn mười quốc gia, khắp bốn châu lục lớn.

“Đây là thảm họa toàn cầu với số người bị thương rất cao, từ sau tháng mười một! Không phải là một hiện tượng đơn lẻ, mà kèm theo dãy kiến trúc sụp đổ, mặt đường lún xuống, xác người hiện ra giữa không trung, cửa hàng bị ăn trộm, người bị mất tích.”

Phim chiếu ra hình vẽ bóng lông đen, khỉ tay dài, mực ăn thịt người.

“Một nguy cơ mang tính toàn cầu.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.