Đọc truyện Tội Này, Tôi Không Nhận – Chương 40: Cố hết sức
Có tiếng rên rỉ đến từ một góc hẻo lánh trong trường quay.Biên tập: Di
Giản Hoa nghe tiếng thì ngẩng đầu. Cậu nhanh chóng dùng dị năng cảm ứng, xác định đó là một người có tiềm lực dị năng chưa hoàn toàn thức tỉnh, sức mạnh dao động quanh người cực kỳ hỗn loạn.Biên tập: Di
Người chết xuất hiện trong trường quay, chắc là bạn của người này.
Nhớ đến vết thương ghê rợn trên xác người kia, người này hẳn cũng bị quái vật tấn công, thương tích đầy người, có lẽ đang trong giây phút giãy dụa giữa sống và chết.
Giản Hoa do dự, cậu không có thuốc thang gì, lại không phải bác sĩ, dù đi qua cũng không thể cứu người được.Biên tập: Didaovadao
Nhìn đám nấm nhảy nhót, thái dương Giản Hoa nổi lên gân xanh. Sợ đám nấm tái phát bệnh cũ kéo người đến trước mặt mình để “hiến vật quý”, cuối cùng Giản Hoa đành chọn tự mình đi đến góc kia xem xét.
Trường quay cao tám mét, nấm tùy tiện phát triển khắp nơi biến đất bằng thành “đồi núi” chập chùng.
Leo lên “đường dốc”, xuất hiện trước mắt Giản Hoa là một hố sâu do nấm cố ý vây thành, bên trong là đám khỉ tay dài. Bọn chúng con thì chết, con thì còn kêu rên giãy dụa, nhưng hành động chậm chạp do toàn thân quấn đầy tơ trắng, xiềng xích đoạt mạng.
Tâm trạng Giản Hoa khó mà diễn tả bằng lời.Biên tập: Di
Cậu như đang đi trên nhà tù, là loại nhà tù dù có đập đầu vào “tường” tự sát cũng không chết được. Không chỉ có nấm mà còn có đám tơ trắng đan xen bện thành tấm lưới lớn. Qua lưới tơ trắng, có thể nhìn thấy rõ bên trong… những sinh vật ở Thế giới Bị Từ Bỏ đang giãy dụa, dần dần mất đi mạng sống.Biên tập: daovadaoDi
Nơi này cũng không phải nhà tù, mà là pháp trường, là quan tài.
Bên tai chỉ còn lại tiếng xoạt xoạt khi tơ trắng lớn dần.
– Cậu là nhân vật phản diện cuối cùng của quyển sách này.
– Cậu muốn thống trị thế giới.
Lời nói mà cậu tưởng như vớ vẩn lại tái hiện trong đầu, mang theo sức mạnh phá hủy. Trong nháy mắt, Giản Hoa thấy như mình không thể hít thở. Hình ảnh trước mắt đều trở nên méo mó, nực cười, lại mờ ảo.
Giản Hoa nhìn Lý Phỉ theo bản năng. Người kia không hề để ý, phủi đám tơ trắng nhào lên vai mình, trên khuôn mặt không còn nụ cười, nhưng cũng không có vẻ sợ hãi.
Thấy Giản Hoa là lạ, Lý Phỉ quay đầu, chỉ “nhà tù nấm” ở cuối góc tường: “Người ở chỗ đó.”
Đến gần có thể ngửi được mùi quen thuộc trên người Lý Phỉ, cùng bàn tay vững vàng đỡ lấy cậu.
“Sao vậy?” Tiếng nói như xuyên qua tất cả hỗn loạn, cực kỳ rõ ràng.
Giản Hoa như vớ được cọc, lật tay cầm lấy tay Lý Phỉ. Nhiệt độ cơ thể ấm áp thấm qua làn da đánh sâu vào đáy lòng, xua tan cảnh tượng quỷ dị bốn phía và tiếng kêu rên mang đến sự lạnh lẽo không thích hợp.
Giản Hoa lại nghe được nhịp tim và tiếng hít thở của mình.
“Tôi không muốn dị năng này.” Tiếng của Giản Hoa rất yếu ớt, nhưng giọng điệu lại cực kỳ kiên định.
Đám nấm bỗng yên tĩnh lại.
Phát triển tràn lan dừng lại, tơ ở khắp nơi cũng không còn rung động. Khỉ tay dài trong nhà tù nhân cơ hội giãy dụa, tiếng tru vang hơn gấp mấy lần, có ý phá hủy thứ vây bắt chúng.
Giản Hoa đã chịu đựng đủ dị năng thôn phệ (cắn nuốt) dạng nấm, không nghe lời, thích tự quyết định này rồi!
Nhưng vì cậu không quen oán trách, nên cuối cùng toàn nén giận.
Lý Phỉ nhỏ giọng hỏi: “Tình trạng mất kiểm soát của dị năng nghiêm trọng lắm à?”
“Không phải mất kiểm soát, đó là bản năng của nó.” Giản Hoa dùng ngón tay day day mi tâm, mệt mỏi nói, “Tôi không thể ra lệnh cho nó, kiểm soát hành động của nó 24 giờ không ngừng nghỉ được. Nó cứ như thực vật thật sự ý, không có ý thức, chỉ có bản năng sinh tồn.”
Giống như hoa hướng dương, dù dùng hết sức cũng không cách nào thay đổi được thiên tính yêu ánh mặt trời của nó.
Dị năng thôn phệ rất tham lam…
“Cậu đừng nghiêm trọng hóa sự việc.” Lý Phỉ giấu sắc lạ dưới đáy mắt, hết lòng hết dạ khuyên Giản Hoa, “Tôi nghĩ là do độ nguy hiểm của Thế giới Bị Từ Bỏ rất cao, nên chúng mới phải mở rộng phạm vi.”
Tiếng họ nói chuyện rất nhỏ, lại xen với tiếng khỉ tay dài cắn xé kêu rên, nên càng thấp thoáng không rõ.
Người bị nhốt ở cuối nhà tù nấm, dường như cảm nhận được gì đó từ tiếng kêu của đám quái vật, liều mạng hô to kêu cứu: “Có người ở đây sao? Có người không, tôi ở trong này. Mấy cây nấm này hình như đứng yên…”
“Lớn tiếng thế, có tinh thần hơn khỉ tay dài nhiều.” Lý Phỉ nhìn về hướng kia, đánh giá.
“…”
“Dựa theo dị năng của tôi, nếu muốn phá hủy vật gì đó thì rất dễ, nhưng muốn dùng nó giết người thì lực kiểm soát phải tăng gấp bội. Vì việc giết người này, phá vỡ điểm mấu chốt trong tiềm thức của tôi.”
Lý Phỉ choàng một chiếc áo khoác phong cách Anh[1], bên trong là sơ mi kẻ sọc đen, dù đang đứng ở nơi kỳ lạ như đồi nấm, phong cách vẫn thanh lịch nhã nhặn như cũ. Thứ duy nhất phá vỡ hình tượng của anh là túi nilon đựng hộp cơm trên tay.
Giản Hoa rất muốn vứt hộp cơm đi.
Cậu không ngại thay nó bằng một điếu thuốc hay bất kỳ thứ gì khác, chỉ cần hợp phong cách là được! Trong bảy ngày quay phim, đạo diễn, phó đạo diễn và nhân viên hóa trang vây quanh Lý Phỉ xoi mói ép buộc đủ kiểu, đã truyền nhiễm bệnh ám ảnh cưỡng chế cho người xem xung quanh.Biên tập: Di
“Tôi từng nói, khi cậu không biết, mấy vật nhỏ này cũng không nuốt chửng Cảnh Điền và Trương Diệu Kim. Nhưng đối với đám quái vật xấu xa trong Thế giới Bị Từ Bỏ, cậu không có rào cản gì, trong tiềm thức của cậu có khi còn không có khái niệm về sự tồn tại của chúng.” Lý Phỉ lạnh nhạt kết luận, “Dị năng và buồn vui của chúng ta có liên quan đến nhau. Cảm xúc của cậu sẽ gây ảnh hưởng tới nó, ý nghĩ của cậu có thể kiểm soát nó, đừng đánh mất niềm tin vào chính mình.”
Giản Hoa lặng yên.Biên tập: Di
Thứ quấy nhiễu, gây ảnh hưởng tới cậu không phải đám nấm, mà là “số phận”.
“Coi nó là một rắc rối đến bất ngờ, cuối cùng nó sẽ bị chúng ta chi phối.” Lý Phỉ vuốt đám tơ trắng mềm trên vai rồi ném xuống đất.
“Nó lúc nào cũng có thể giết chết anh.” Giọng điệu Giản Hoa lạnh lùng.
Cây nấm khổng lồ bên cạnh Lý Phỉ bỗng mở tán, rũ xuống lưới lớn, vây Lý Phỉ vào trong.
“Lý do… Tôi đoán chắc là do nợ cậu tiền lương, hay là vứt cậu ở Thế giới Bị Từ Bỏ rồi chạy trốn, khiến cậu oán hận.” Lý Phỉ nghiêm trang nói. Trên người anh có ánh lửa mờ ảo, dấu vết dao động sức mạnh rất rõ ràng.daovadao.Biên tập: Di
Nấm nhận được kích thích, lại bừng bừng sức sống.
Giản Hoa lùi một bước theo bản năng, dị năng mạnh mẽ của Lý Phỉ, cậu đã từng được chứng kiến.Biên tập: Di
“Cho dù dị năng của cậu có mất kiểm soát, thì tôi vẫn có bản năng sinh tồn mà. Tôi sẽ không đem mạng mình ra đùa.”Biên tập: Di
Lửa bùng lên, đốt cháy lưới lớn. Tơ trắng mềm lúc đầu thì co rụt, sau lại cọ một vòng quanh chân Lý Phỉ, có ý trả thù.
Giản Hoa đợi một lúc, phát hiện nấm không có hành động tiếp theo.
Là do nấm mềm nắn rắn buông, hay bị cậu ảnh hưởng?
“Chúng ta đi xem nạn nhân bị quái vật tấn công kia đi.” Lý Phỉ không cho Giản Hoa thời gian tự hỏi, xoay người đi về cuối nhà tù nấm.
Đám tơ tụ thành nấm cực kỳ mềm mại, bốn phía nhà giam không dùng sức được. Tên xui xẻo kia cố sức bò lên trên được một đoạn, lập tức bị đám tơ không kiên nhẫn kéo xuống một lần nữa.
“Cứu tôi với!”
Do dẫm lên nấm mà đi nên chấn động sẽ được “vách tường” truyền đạt lại. Người bị thương cảm thấy có người đang đến gần, vui mừng hết sức, liều mạng gọi: “Tôi ở trong này, cứu với! Mấy người cẩn thận đám tơ trên nấm.”
“Hố” trong nhà tù có độ sâu ba mét.
Người chịu nguy hiểm ngửa đầu lên nhìn, lớp lưới tơ trắng đúng lúc bị cái gì đó đẩy ra, lộ ra hai người.
Đèn trong trường quay đều bị nấm che mất nên nơi này rất tối, gã không thấy rõ bộ dạng của người đến, chỉ có thể phân biệt được là hai người đàn ông.
“Tốt quá! Ở nơi quỷ quái này, tôi cuối cùng cũng nhìn thấy người sống!”
Người trong nhà giam lau vết máu trên mặt, lo lắng kể lại việc gã đi WC ở địa điểm du lịch, khi đi ra thì thấy mọi người đều biến mất, chỉ còn người ngồi ở một phòng khác trong WC.
Hai người hốt hoảng, chạy lên đường quốc lộ tìm người nhưng kết quả là đi được nửa đường thì bị quái vật bóng lông tấn công, theo sau đó là mấy con khỉ. Họ hoảng loạn chạy trốn đến đây, vốn định dựa vào căn nhà để che chắn một lúc, ai ngờ cửa thông gió trong trường quay rõ lắm, nhanh chóng có quái vật xông vào. Khi họ sắp toi mạng trong tay đám khỉ dữ tợn, trường quay bỗng rung chuyển, rất nhiều tơ trắng hiện ra kéo người bạn đồng hành mê man do bị thương nặng của gã đi “ăn”.
“Trời ơi, một cái hố đen thật lớn! Hai người có thấy không? Nhất định là mồm quái vật, tơ trắng cũng đi ra từ đó!”
“…Thật ra nơi này chỉ toàn nấm thôi.”Biên tập: Di
Lý Phỉ lôi ra một sợi dây thừng của đoàn phim dùng để buộc giá đỡ từ trong đám nấm, ném một đầu dây vào trong “hố nấm”.
“Anh tự trèo lên đi. Nơi này rất nguy hiểm, chúng tôi phải đi ngay.” Lý Phỉ nói xong, bảo Giản Hoa lui ra sau. Khắp nơi trong trường quay đều có chỗ trốn, kéo một cây nấm ra là che được cả hai người.Biên tập: Di
“Này, này, hai người đừng đi!”
Người dưới đáy hố hốt hoảng, cuống cuồng dùng tay chân bắt dây thừng rồi trèo ra.
Gã nhìn quanh bốn phía, bên tai là tiếng sột soạt của đám tơ. Đám khỉ tay dài cũng bị nhốt trong hố, cảnh tượng ghê rợn, tơ trắng siết chúng đến chết suýt dọa gã ngất xỉu. Gã không quay đầu lại, lảo đảo dẫm lên nấm lao ra.
“Cứu với! Cứu với ~~” Biên tập: Di
Lý Phỉ nhìn bóng dáng đã chạy trốn thật xa của người nọ, ánh mắt hơi kỳ lạ.
Hai người cùng gặp phải quái vật, một người trong đó thương nặng mê man, người còn lại lại chạy được nhảy được. Một người chịu vết thương hại đến mạng sống ở giữa ngực và bụng, người còn lại, chân tay chỉ bị cào vài vết thương ngoài da.
“Đi ra, kéo theo mấy cái xác khỉ kia đi!” Giản Hoa đuổi nấm.
Đám nấm nhồi đầy trường quay, vui vẻ mở rộng địa bàn ra bên ngoài, để lại một trường quay lộn xộn cho Giản Hoa và Lý Phỉ.
“…”
Còn nói được gì nữa, làm việc thôi. Cố khôi phục như cũ, có thể làm được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.
May mà nền tảng của dị năng là lực ý nghĩ, dọn mấy thứ này không tốn sức.
Lý Phỉ ngồi xổm, kiểm tra máy quay bị đổ, phát hiện chất lượng máy khá tốt, hình như không bị hỏng.
Thời gian khỉ tay dài xông vào trường quay chưa được bao lâu, không phá hỏng được bao nhiêu đồ vật. Do đám tơ, đồ vật trong trường quay đều được phủ tơ trắng, nấm rất mềm nên dù đồ vật bị đè lên, cũng không bị hỏng.
Xe nhỏ gắn máy quay, phông nền bối cảnh bị đổ… Mấy cái lớn lớn Lý Phỉ dọn rất nhanh, nhưng mấy đồ vật nhỏ trong đoàn phim không biết có nhiêu, nhất là vài cái bình thường không để ý.
Lý Phỉ chán nản, anh cảm thấy mình như ở trong mục kiểm tra trí nhớ của chương trình giải trí nào đó. Là một người bình thường, anh chỉ có thể nhớ đại khái hình thù, chi tiết thì thiếu nhiều lắm.
Đang chán, lúc nhìn qua nửa bên trường quay mà Giản Hoa chịu trách nhiệu mới biết cậu là đồng đội thần.
Lý Phỉ tự tin sắp xếp xong mấy vật to to, còn lại vứt đấy một đống, không biết làm thế nào. Giản Hoa ở bên kia lại khôi phục từng chỗ y xì như cũ, thời gian dừng lại tự hỏi chỉ bằng một tách trà. So sánh với trình độ của Lý Phỉ, không biết để ghế ở đâu, đúng là cách biệt một trời một vực.
“Cậu nhớ rõ hết?” Lý Phỉ sửng sốt.
“Ừ.” Mặt Giản Hoa không hề thay đổi, dựng thẳng lại ván ép ngăn cách phòng thay đồ và những phòng khác, “Trí nhớ tốt cũng không thành cơm ăn được.”
Sau đó cậu sững sờ nhìn phòng thay đồ của nữ diễn viên.
“Phụt.”Biên tập: Di
Lý Phỉ quay người, ném một đống quần áo vào phòng bên cạnh đã dọn xong, xòe tay: “Tý nữa cứ bảo là động đất.”
“…Đừng vứt lung tung, nhỡ có cái gì không ở trong phòng thay đồ thì sao?” Giản Hoa ngăn lại.
“Phương pháp loại trừ. Mấy cái trước cậu nhớ hết mà.”
Thế giới Bị Từ Bỏ không có khái niệm thời gian. Chờ đến khi Lý Phỉ ăn xong hộp cơm đem theo, hai người mới ngớ người nhìn đám son môi, phấn đánh mắt, các loại bàn chải, bút lông, sản phẩn dưỡng da, dầu dinh dưỡng vứt đầy trên mặt đất.
Mấy cái nứt vỡ, rơi gãy, thì không nhắc tới…
Trong đống đồ này, cái nào là của nhân viên hóa trang cho đoàn phim, cái nào là của nhân viên hóa trang chuyên thuộc diễn viên?
Trông giống y xì nhau! Nhưng mà chỉ cần đặt sai một cái bản chài, cũng sẽ lập tức bị nhân viên hóa trang phát hiện![1] Áo khoác phong cách Anh