Đọc truyện Tôi Muốn Nổi Tiếng – Chương 9: Thích em hơn
Sau khi quay xong cảnh này, tôi thạt sự cảm thấy cả người mềm yếu, suýt chút nữa là ngất rồi.
Nhớ năm đó khi tôi còn học cấp 3 cùng mấy bạn trai nói lời yêu đương, cho dù năm đó yêu có kinh thiên động địa tới đâu, có muốn chết đi sống lại đến mấy thì cũng không giống như hôm nay, hôn liên tuc hơn nửa tiếng đồng hồ!
Đúng là điên rồi!
Sắc nam trước mặt, đầu óc tôi liền “Ông” một cái không muốn đứng lên nữa.
Tôi vừa suy nghĩ lại những chuyện đã qua vừa xoa xoa đôi môi sưng đỏ. Tôi cúi thấp người mở cửa xe, sau đó ngồi vào hàng ghế phía sau, nằm cứng đơ như một cái xác chết.
Ngã xuống chưa tới 2 giây, tôi liền nhảy lên như một cái xác chết vùng dậy.
Buồng sau xe thế nhưng lại. . . . . . Có, có người!
“A. . . . . .” Ta nghe thấy thanh âm đau đớn của một người đàn ông, hình như vừa rồi bị tôi đụng phải nơi nào đó. Tôi vội vàng lấy điện thoại di động ra chiếu sáng, lại thấy khuôn mặt Kỷ Gia Khiêm hiện ra!
Trong khi giãy chết, bờ môi của hắn lại bị hàm răng chó của tôi đụng tới chảy cả máu! Trời ạ, cùng một buổi tối tôi đã đánh vỡ đôi môi của hai đại soái ca, tôi là nên khóc hay nên cười đây?
Dù sao ta cũng rất kinh hãi, so với phim kinh dị còn đáng sợ hơn.
Quả nhiên, Kỷ Gia Khiêm đen mặt ngẩng đầu lên nhìn tôi, hoàn toàn không giống với dáng vẻ bề ngoài ôn tồn nho nhã nhưng bên trong lại là dạng chó hình người thường ngày của hắn.
Tôi nghĩ, vì để tránh cho tối nay tôi không bị hắn băm vằm ra thành trăm mảnh đến nỗi phải lấy keo để dính lại, tôi tốt nhất. . . . . . nên nhanh chóng dập tắt cơn giận của hắn.
Vì vậy tôi bày ra một tư thế vô cùng mập mờ ôm lấy cổ hắn, nâng đầu lên, nhẹ nhàng hút đi giọt máu trên môi hắn.
Tôi thấy trong mấy bộ phim cẩu huyết vai nam chính thường thích làm như vậy, nên muốn thử một lần làm nữ Vampire (ma cà rồng á :3).
Hiển nhiên sắc mặt Kỷ Gia Khiêm cũng hòa hoãn đi rất nhiều. Hắn mở ngọn đèn nhỏ bên trong xe, nhàn nhạt nói: “Tôi tới là muốn nói với em một tiếng, tối mai cùng tôi tham gia một tiệc rượu.”
Ta ghét nhất những người tự xưng là thuộc xã hội thượng lưu để tổ chức mấy buổi tiệc rượu này, nhưng cũng đành chịu thôi bởi vì lúc này tôi rất sợ Kỷ Gia Khiêm sẽ cầm dao thọc tôi một phát, vì vậy vội vàng khúm núm gật đầu bảo vâng.
Sau khi đồng ý, tôi chợt nhớ tới gì đó, không khỏi kỳ quái hỏi: “Anh chỉ cần gửi tin nhắn đến cho tôi là được rồi mà, tại sao phải tự mình tới đây?”
Hắn không nói lời nào, đột nhiên cướp lấy điện thoại của tôi, thế nhưng lại mở thư mục danh bạ của tôi ra xem!
Tôi mơ hồ có dự cảm bất thường, liền dè dặt hỏi: “Sao, thế nào?”
Hắn quăng điện thoại lại cho tôi, lạnh lùng thốt: “Không có số của tôi.” Hắn ngầm ám chỉ rằng, tôi chưa từng chủ động liên lạc với hắn.
Thật ra đúng là chưa bao giờ tôi chủ động liên lạc với hắn nhưng số của hắn tôi có lưu mà. Nói thì phải có bằng chứng, tôi liền mở danh bạ ra, dừng lại ở một cái tên rồi ấn phím call.
Khóe mắt Kỷ Gia Khiêm khẽ nhúc nhích.
Không sai, tôi lưu tên hắn là. . . . . . Ông nội (Gia gia).
Bởi vì trước kia khi tham gia khóa huyến luyện chị Đồng Đồng đã tịch thu điện thoại của tôi, cho nên chỉ có khi người thân nhắn tin tới thì thỉnh thoảng tôi mới có thể xem một chút. Tôi làm như vậy, đúng là bất đắc dĩ mà. . . . . .
Sáng sớm thứ hai, chỉ được ngủ có ba tiếng nhưng tôi lại phải ép mình rời giường, tiếp tục tới phim trường quay phim.
Sau một ngày bận rộn tối mắt tối mũi, năm giờ chiều, tôi kết thúc cảnh quay cuối cùng trong ngày. Tôi thật hoài nghi có phải Kỷ Gia Khiêm là người quyết định thời gian kết thúc công việc của tôi hay không, cho nên mới sắp xếp thời gian làm việc của tôi hợp lý đến vậy, không cho tôi một chút thời gian nghỉ ngơi nào cả.
Bên ngoài công viên, hắn dừng lại trước cửa một hãng ô tô. Hắn không dùng xe riêng đón tôi ở những nơi công cộng. Tôi cũng không cảm thấy có vấn đề gì cả, thật ra thì mấy ngày trước không phải bọn người Chu Duệ Vũ quá trớn, thì tôi cũng không muốn để cho người khác biết mối quan hệ giữa tôi và Kỷ Gia Khiêm.
Bạn thử suy nghĩ một chút xem, nếu như quan hệ của tôi và hắn bị lộ ra ngoài ánh sáng, thì hàng ngày tôi sẽ phải chống đỡ với hàng loạt những từ ngữ khó nghe cỡ nào.”Nhan Khởi Hàm dựa vào quy tắc ngầm để nổi tiếng” , “Nhan Khởi Hàm ngực nhỏ não phẳng” , ” Ông vua điện ảnh năm nào hạ thấp khẩu vị, cùng sao nữ hạng ba ôm ấp yêu thương”.
Mặc dù, sự thật hình như đúng là như thế.
Buổi tiệc rượu này giống như trong tưởng tượng của tôi – rất nhàm chán.
Bởi vì chưa xuất đạo, cho nên cũng không có mấy người nhận ra tôi, vì vậy tôi liền tự mình lẩn vào một góc ngồi ngẩn người.
Tôi nhìn Kỷ Gia Khiêm rồi lại nhìn những mỹ nữ có mặt tại tiệc rượu thượng lưu này, lại nhìn lại bản thân, hắn đưa tôi cùng tới đây thật sự là rất mất mặt, nên tôi đành một mình ngồi trong góc vẽ vòng tròn (tự kỉ quá chị ơi! :3).
Tôi nhìn chằm chằm điện thoại di động, nhìn thời gian đang từng giây từng phút trôi qua. Tôi đã tính toán tốt lắm, vừa đến chín giờ, bất kể là bữa tiệc đã kết thúc hay chưa, tôi cũng nhất định phải về nhà!
Nhưng là, đang ở tám giờ năm mươi lăm phút, tôi nhìn thấy gương mặt mà cả đời này tôi không thể nào quên được, khiến cho vận mệnh cuộc đời tôi vì vậy mà thay đổi.
Người kia, chính là Mạnh Thần Úc.
Mạnh Thần Úc là diễn viên, cũng là ca sĩ, là người cùng Kỷ Gia Khiêm đóng bộ phim Vương quốc hoa hồng, cũng là minh tinh duy nhất có thể ở trước mặt hắn mà ngẩng cao đầu.
Anh ta là thần tượng mà tôi hâm mộ điên cuồng lúc còn học lớp 12. Trong giai đoạn khó khăn nhất trong cuộc sống, anh ta chính là niềm hi vọng giúp tôi kiên trì.
Ngoại hình của anh ta y hệt như một vương tử, ánh mắt u buồn đó đủ để giết chết bất kỳ thiếu nữ nào trong nháy mắt. Anh ta thoạt nhìn thì tốt như thế đấy, hoàn mĩ như thế đấy, anh ta khiến tôi vô cùng tự ti, cũng khiến cho tôi quyết chí vươn lên.
Tôi biết nếu như mình muốn đến gần anh ta, nhất định phải tiến thân vào làng giải trí, trở thành tiêu điểm mà mọi người đều phải chú ý tới.
Vì thế, tôi không để ý đến sự phản đối của cha mẹ và sự cười nhạo của bạn bè, trước kỳ thi tốt nghiệp trung học mấy tháng tôi đã đến Bắc Kinh tham gia thi nghệ.
Tôi biết nếu không qua bất kỳ trường đào tạo chuyên nghiệp nào thì cơ hội được chọn là cực thấp, mà tôi vẫn không nhịn được đi. Khi đó còn trẻ tuổi, làm việc nghĩa thì không chùn bước, bất chấp hậu quả.
Tôi biểu diễn màn kịch ngắn《 Sanh nhi 》mà tôi tự sáng tác. Bởi vì là tác phẩm do chính mình sáng tác nên tình cảm tôi đưa vào vở kich rất phong phú. Không phải là tác phẩm của tôi nên tôi tự khen nó tốt, nhìn phảm ứng của giám khảo, tôi cảm giác mình có ít nhất năm mươi phần trăm phần thắng.
Tôi ngàn lần không nghĩ tới, sau khi biểu diễn kết thúc lại có một thanh niên trẻ tuổi tới chặn đường tôi. Người kia, chính là Kỷ Gia Khiêm.
Khi đó hắn mới vừa rút khỏi giới phim ảnh 2 năm, như cũ có rất nhiều người nhìn thấy hắn sẽ thét chói tai, tôi cũng không ngoại lệ. Nhưng không để tôi kêu được thành tiếng, hắn đã đánh đòn phủ đầu bịt kín miệng tôi lại.
Tôi bị hắn nửa kéo nửa ôm đến bên trong một cái góc nhỏ.
Hắn buông tôi ra đồng thời đưa tôi một cái danh thiếp. Tôi nhìn thấy trên đó viết: CEO kiêm tổng giám đốc công ty giải trí Tinh huy, Kỷ Gia Khiêm.
Khi đó, hắn mặc một bộ âu phục màu đen, bên trong áo sơ mi trắng hết sức chỉnh tề, làm cho lòng người sinh ra hảo cảm. Bây giờ nghĩ lại lại cảm thấy hắn ngầu cực kỳ, giữa trời đông giá rét mà chỉ mặc có ngần ấy quần áo.
Tôi nhớ rõ ràng lời hắn nói: “Tôi mới vừa nhìn thấy em biểu diễn, nếu như em đồng ý, có thể ký hợp đồng cùng công ty chúng tôi.”
Trong lòng tôi đối với Kỷ Gia Khiêm nổi lên vài phần tán thưởng, sùng bái, cảm kích, bỗng dưng hắn mở miệng phá vỡ mọi ảo tưởng của tôi: “Điều kiện tiên quyết là, em nguyện ý làm tình nhân của tôi.”
Bạn có thể tưởng tượng được ra không? Năm đó tôi gần 17 tuổi rưỡi, nghe hắn nói như thế sẽ có cảm giác như thế nào.
Phản ứng đầu tiên: hắn muốn ngủ với tôi.
Phản ứng thứ hai: hắn muốn ngủ với người ngực lép như tôi.
Phản ứng thứ ba: tôi gặp gỡ quy tắc ngầm .
Phản ứng thứ tư: người mà tôi yêu mến là Mạnh Thần Úc, nếu như thân thể của tôi thuộc về người khác, vương tử của tôi cũng sẽ không yêu tôi. Nói như vậy, cho dù tôi nổi tiếng thì cũng không có ý nghĩa gì rồi.
Phản ứng thứ năm: Dựa theo mấy bộ phim truyền hình cẩu huyết và mấy bộ tiểu thuyết ngôn tình, thì đóa Bạch Liên hoa thuần khiết là tôi đây nên tát cho hắn một cái rồi mắng: “Khốn kiếp”. Sau đó hướng đũng quần hắn sút một phát, tiêu sái xoay người hếch mông bỏ đi.
Phản ứng thứ sáu: nếu như lời nói của hắn không cầm thú như vậy, có lẽ tôi sẽ động lòng, sẽ yêu hắn từ cái nhìn đầu tiên rồi.
Trước khi tôi có phản ứng thứ bảy, hắn chợt tiến lên một bước nhích lại gần tôi, giống như con báo nhỏ đi săn đang nhìn chằm chằm miếng mồi ngon.
Lúc ấy tôi còn chưa bị xã hội tha hóa, chưa hiểu chuyện đời, so với hiện tại thì lúc ấy tôi thật không có tiền đồ. Tôi hoàn toàn bị hắn hù dọa, bối rối vô cùng, cho nên run rẩy hỏi: “Ảnh đế đại nhân, ngươi, ngươi tính. Đói khát sao?”
Hắn nhẹ nhàng nhéo nhéo cái cằm của tôi, cười lạnh nói: “Tựa hồ là bụng đói ăn quàng.”
Ta nắm chặt tay áo, thấp giọng nói: “Như vậy sẽ có hại cho hệ tiêu hóa của anh, cuối cùng dẫn tới chức năng của thận bị suy thoái . . . . . .”
Tóm lại, tôi dùng một cách vụng về nhất để cự tuyệt Kỷ Gia Khiêm. Thật may là khi đó hắn mới chỉ có hai mươi ba tuổi, đanng ở độ tuổi xen lẫn giữa một chàng trai ngây thơ và một người đàn ông thành thục, tính khí không khó lường như bây giờ. Nếu là tính khí bây giờ của hắn, có lẽ hắn đã lấy dao ra thọc cho tôi một dao, sau đó hủy xác.
Tấm danh thiếp kia của hắn, cũng bị tôi thuận tay ném vào thùng rác.
Không phải tôi không để ý tới lời nói của hắn, mà là khi đó tôi đã có người trong lòng, một người khiến tôi điên cuồng.
Có lẽ là bởi vì tôi chọc giận tới Kỷ Gia Khiêm, cũng có thể là thực lực của tôi không đủ, lần đó thử vai nhưng không được chọn. Cha mẹ đã hung hăng mắng tôi một trận, sau đó bảo tôi phải tập trung vào việc thi cử, thi đỗ đại học mới là chuyện quan trọng nhất.
Thật ra thì coi như bọn họ không nói tôi cũng sẽ làm như thế. Từ nhỏ tôi đã thích viết tiểu thuyết, tôi đã nghĩ kỹ rồi, thi đỗ đại học tôi sẽ chọn hệ biên kịch, viết ra những kịch bản tốt nhất, cuối cùng để cho Bạch mã hàng tử trong lòng tôi diễn những kịch bản mà tôi viết.
Đại học truyền thông Trung Quốc là trường đào tạo hệ biên kịch tốt nhất. Tôi hiểu rằng nếu muốn viết ra được những kịch bản xứng tầm với Mạnh Thần Úc, tôi nhất định phải thi đỗ vào trường đại học đó.
Sau đó, tôi lấy tinh thần “Muốn Mạnh Thần Úc đóng bộ phim do chính tôi sáng tác” làm động lực, rốt cục cũng thi được vào trường đại học lý tưởng này.
Cha mẹ mặc dù không hài lòng với chuyên ngành mà tôi chọn, nhưng bởi vì là trường đại học ở thành phố, cũng là học viện thuộc 221 ngôi trường trọng điểm của quốc gia nên họ cũng khống trách cứ tôi nhiều lắm.
Trong khi đang học đại học, tôi đã viết một kịch bản mấy triệu chữ, vai nam chính toàn bộ lấy Mạnh Thần Úc làm hình mẫu. Trải qua ba năm cố gắng, cuối cùng tôi cũng đạt được một thành tựu nhỏ, đó là xuất bản một cuốn tiểu thuyết.
Lúc ấy công ty giải trí Hoa Phong thay mặt Mạnh Thần Úc tuyển chọn kịch bản trên cả nước. Ta cầu xin rất nhiều người giúp một tay, ba tháng tự mình chạy trước chạy sau, rốt cục tiến vào trận chung kết.
Vào một ngày mùa đông tuyết rơi dày đặc, tôi cũng hai biên kịch gia khác xuất hiện tại công ty giải trí Hoa Phong. Ngày đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Mạnh Thần Úc, nhưng thật không ngờ chỉ một lần gặp gỡ ngắn ngủi ấy, đã khiến tất cả ảo mộng trong lòng tôi đều bị phá hủy.