Tôi Muốn Nổi Tiếng

Chương 37: Ở chung


Đọc truyện Tôi Muốn Nổi Tiếng – Chương 37: Ở chung

Hắn dùng cằm cọ vào mặt tôi, mười phần ái muội hỏi: “Sao vậy. . . . . . kỹ thuật của Mạnh Thần Úc có tốt bằng tôi không?”

Tôi quay mặt đi, không muốn để hắn nhìn thấy dáng vẻ khổ sở trên khuôn mặt tôi.

Tôi rất muốn hỏi hắn, Kỷ Gia Khiêm anh có biết hay không, thâm ,ật mà em muốn không phải như thế này. . . . . .

Tôi nhịn đau ra sức đẩy hắn, lắc đầu: “Không phải, không phải. . . . . .”

“Không phải cái gì?” Con mắt hẹp dài của hắn hơi hơi híp lại, lúc tôi muốn mở miệng giải thích thì hắn liền chặn môi tôi lại.

“Ưm. . . . . .”

Tôi cực kỳ khó chịu, theo bản năng hai tay đánh vào lưng hắn không chút lưu tình.

Hắn chưa bao giờ hôn tôi thô bạo như vậy, tôi sắp không thở nổi rồi. . . . . .

Chết tiệt, đây là hôn sao? Căn bản không phải! Cái này gọi là đánh nhau!

Hắn hoàn toàn chiếm lấy môi tôi, càng không ngừng mút vào, giống như muốn đem ta nuốt vào trong bụng.

Răng nanh của hắn cắn vào đầu lưỡi tôi, tôi đau muốn kêu cũng không kêu được.

Vài giây sau, tôi bắt đầu đáp trả lại hắn, dự định bức hắn đến không thở nổi rồi chủ động buông tôi ra.

Quả nhiên tôi xem nhẹ lượng hô hấp của Kỷ Gia Khiêm. Rất lâu rất lâu sau,
lúc thân thể tôi bắt đầu mềm nhũn ra, tinh lực của hắn vãn rất dồi dào
ép đến mức tôi không còn một hơi thở. Tôi rốt cục buông tay đầu hàng,
thân thể mềm nhũn tựa vào ngực hắn.

Ai ngờ tay hắn đột nhiên thăm dò vào vạt áo của tôi, mạnh mẽ vuốt ve khối mềm mại trước ngực tôi.

Cảm giác này không giống trước kia, tôi không có bất kỳ khoái cảm nào, chỉ
cảm thấy khuất nhục vô cùng. Nhưng bây giờ tôi không còn một chút khí
lực nào để đẩy hắn ra nữa. Vết thuông trên người tôi càng ngày càng đau, đau đến mức tôi tưởng mọt giây sau đó tôi sẽ mất đi cái mạng nhỏ này.

Tôi ngửa cổ ra đằng sau, áp chế cảm xúc nói với hắn: “Anh muốn làm gì thì
làm đi. . . . . . Dù sao tôi bị anh. . . . . . Cũng không phải lần một
lần hai.”

Kỷ Gia Khiêm nghe vậy hơi ngẩn ra, động tác trong tay
lập tức ngừng lại. Hắn rút tay ra nắm lấy cằm của tôi, trong mắt tràn
ngập sự tức giận: “Ý của cô là là, trước kia cô chưa một lần nào cam tâm tình nguyện sao?”

Tôi không biết nên giải thích thế nào, mà Kỷ Gia Khiêm hình như cũng không muốn nghe tôi giải thích.

Hắn dễ dàng bế tôi lên rồi vứt xuống giường, sau đó nghiêng người đè lên
thân thể của tôi. Tôi không chịu được sức nặng của hắn, nhịn không được
“Khụ” một tiếng.

Sắc mặt Kỷ Gia Khiêm tối sầm lại, đột nhiên kéo phăng áo trên người tôi ra.

Chiếc áo lông hơn hai nghìn của tôi, cứ thể bị hắn xé rách.

“Sao cô lại bị thương?” Hai hàng lông mày của hắn khẽ nhắn lại, sắc mặt lại trầm thêm vài phần.

Tôi nên trả lời hắn như thế nào đây? Chẳng lẽ muốn tôi nói bị người ta đánh ghen sao?

Tôi chậm rãi nhắm mắt lại, đột nhiên cái gì cũng không muốn nói. Hắn muốn nghĩ như thế nào thì nghĩ đi.

Tôi không sao cả, chỉ cần hắn vui vẻ là được rồi. Này xem như tôi nợ hắn .

Nhưng tôi chờ rất lâu vẫn không thấy động tác tiếp theo của hắn. Tôi hơi hơi mở mắt ra, thấy hắn từ cửa bước vào.

Kỷ Gia Khiêm mang theo hòm thuốc thuận tay ném sang một bên, sau đó bắt đầu xử lý miệng vết thương cho tôi.

Mắt tôi đã bắt đầu ươn ướt

Một người đàn ông tốt như vậy tôi không có tư cách để yêu hắn.

Hôm nay tôi không nên tới đây. Tôi thực thống hận chính mình, tại sao không giữ tôn nghiêm như vậy.

Không biết vì cái gì, vào lúc này tôi lại nhớ tới lời bài hát của Chung Dịch An:

“Tôi sớm đã biết mình yêu em. . . . . . Tôi nhắc nhở chính mình không cần
hãm sâu, biết rằng sẽ phải chia tay, vấn đề chỉ là sớm hay muộn mà thôi “

“Yêu em là kiếp nạn của an. . . . . . Tôi chỉ là một linh hồn đồng hành cùng em, khi em rẽ, thì đó chính là kết thúc của chúng ta.”

Thì ra,
tình yêu này của chúng ta đã được định trước rồi. Chúng ta đắm chìm
trong đó rất lâu, vậy mà cả hai chúng ta đều không nhận ra điều đó.

*


Ban đầu, tôi và Kỷ Gia Khiêm chỉ là hai con người xa lạ.

Chúng tôi diễn vô cùng ăn ý, nhưng thực chất chúng tôi không hay nói chuyện
với nhau. Tôi không biết trong lòng hắn đang suy nghĩ cái gì, tóm lại
tôi không dám ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái.

Những ngày quay
phim này vô cùng nhạt nhẽo. Bận rộn làm việc để không còn thời gian nghĩ đến Kỷ Gia Khiêm nữa, như vậy cũng không tồi đúng không.

Nhưng đến ngày hôm nay, sự bình tĩnh trong tôi đã hoàn toàn bị phá vỡ.

Sau khi kết thúc một ngày quay phim mệt mỏi, một đoàn phóng viên đột nhiên ùn ùn kéo tới, chặn lại lối đi của đoàn làm phim.

Kỷ Gia Khiêm chủ động bước lên phía trước. Bọn họ đang vây quanh Chu Duệ
Vũ, lải nhải hỏi về mối quan hệ giữa cô ta và Kỷ Gia Khiêm.

Tôi
bắt buộc bản thân không cần nghe không cần để ý, nhưng tiếng nói của Chu Duệ Vũ vẫn nhẹ nhàng truyền vào tai tôi: “Mọi người cũng biết đấy, anh
Kỷ là Boss của tôi, đồng thời cũng là người dẫn dắt tôi vào làng giải
trí. Tôi cực kỳ cảm kích anh ấy, chỉ có như vậy mà thôi.”

A, đúng là một câu trả lời vô cùng chuẩn mực. Đủ ái muội, cũng đủ xa cách, làm
cho người ta đoán không ra y nghĩa sâu xa trong đó.

Chỉ nghe thấy giọng nói của một phóng viên thần kinh không ổn định vang len: “Vậy xin hỏi cô Chu, vì sao cô lại đeo chiếc nhẫn kim cương giống với chiếc nhẫn mà Aaron đang đeo? Có phải hai người đã bí mật đính hôn rồi không?”

Nghe thấy như vậy, ta rốt cuộc nhịn không đườc xoay người lại, bỏ xuống cái gọi là kiêu ngạo nhìn cái nhẫn kia.

Kim cương sáng bóng chói mắt đến như vậy, giờ đây tôi hiểu rằng lời hứa hẹn không phải chỉ có thể dành cho một người, và cũng không phải chỉ có một người có thể đem lại hạn phúc cho bạn .

Hạnh phúc của Kỷ Gia Khiêm, từ nay về sau không còn quan hệ gì đến tôi nữa.

“Đạo diễn, tôi xin phép về trước.”

Một đêm không ngủ, tôi cảm thấy thân thể mình như đang say, cả như một
chiếc lông vũ khẽ bay trong gió, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống
đất.

Đạo diễn Trần đang chợp mắt, nghe thấy tôi nói vậy thì hơi
hơi gật đầu, nhìn cũng không thèm nhìn tôi một cái. Tôi cắn môi đi ra
khỏi phim trường, lại phát hiện Trịnh Băng không biết đã đi từ lúc nào.

Có lẽ chị ta muốn để tôi tự học lái xe. . . . . .

Lúc tôi đang buồn bực, Mạnh Thần Úc không biết đi ra từ chỗ nào, trên người vẫn mặc đồ diễn. Anh ta dường như chỉ cần liếc mắt một cái là có thể
nhìn thấu tình cảnh xấu hổ của tôi bây giờ.

“Chờ tôi một chút, lát nữa tôi sẽ đưa em về.”

Tôi không có cự tuyệt: “Được.”

Vào thời điểm này, tôi hi vọng có một người nào đó quan tâm đến tôi. Mặc kệ người đó là ai, chỉ cần người đó có thể cho tôi một chút ấm áp là tốt
rồi.

Tôi không thể làm ra vẻ như chẳng quan tâm đến điều gì. Tôi
muốn có người quan tâm đến tôi, chứng minh tôi không chỉ có thể yêu một
mình người kia, cũng không phải tôi chỉ có một con đường để đi.

Tôi muốn tin tưởng, ngày mai sẽ có một tình yêu mới. Ngày mai sẽ có người yêu tôi nhiều hơn.

Tôi cúi đầu bước nhanh vào xe của Mạnh Thần Úc, lén la lén lút như một kẻ ăn trộm.

Mạnh Thần Úc khẽ cười, ôn nhu nhìn ta nói: “Khởi Hàm, em không thích hợp với Làng Giải Trí đâu.”

Tôi có chút mờ mịt nhìn anh ta: “Vì sao lại nói như vậy?”

Anh ta hơi quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ. Tôi nhìn theo ánh mắt của
anh ta, thì thấy một phóng viên đang cầm máy ảnh chốn sau một một chiếc
xe.

Năng lực trốn tránh chó săn của tôi quả nhiên vô cùng tồi tệ!

“Về sau không cần phải trốn nữa.” Anh ta thu hồi tầm mắt, ánh mắt mặc dù
đang nhìn tôi, nhưng lại giống như đang nhìn một người khác.

“Em nghĩ sao nếu chúng ta hợp tác với nhau?”

Đột nhiên nghe anh ta nói như vậy, tôi không khỏi có vài phần tò mò: “Hợp tác cái gì?”

Mạnh Thần Úc thản nhiên nói: “Tôi có thể nhìn thấy trong lòng em có một
người mà em không từ bỏ được. Mặc dù tôi không biết là ai. . . . . .
Nhưng trong lòng em bây giờ chắc chắn đang rất khổ sở.”


Tôi giật mình nhìn anh ta, nói không ra lời.

Hắn cũng không để ý đến phản ứng của tôi, vẫn tiếp tục nói: “Tôi có thể
giúp em thăm dò xem vị trí của em trong lòng anh ta như thế nào. Nhưng
đồnh tôi cũng muốn em giúp tôi giải quyết triệt để Tạ Đình Quân. . . . . . Tôi không cô ta bám lấy tôi.”

Nghe xong những lời này tôi vô cùng kinh ngạc, chớp chớp mắt hơn nữa ngày mới hỏi: “Anh không thích cô ta sao?”

Mạnh Thần Úc nghe vậy sắc mặt đột nhiên thay đổi, ánh mắt lộ ra chán ghét:
“Có lẽ đã từng thích, nhưng bị cô ta lừa nên mới có thể. . . . . .”

Trái tim nhỏ của tôi nhảy dựng lên, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy vô cùng
bất an. Anh ta nói là bị lừa. . . . . . Chắc không phải là đang nói đến
bộ dạng thuần khiết của Tạ Đình Quân chứ?

Đối với anh. . . . . . con mẹ nó, tôi thuần khiết lắm sao!

Tôi chìm vào trong suy nghĩ của mình, mãi đến khi xe ngừng lại tôi mới hồi phục lại tinh thần.

Mạnh Thần Úc bước xuống mở cửa xe giúp tôi, mười phần khách khí nói: “Em
đang bị thương lại không có phương tiện đi lại, ở lại chỗ này của tôi
đi, khi nào đến phim trường chúng ta có thể đi cùng nhau.”

Lúc xuống xe tôi mới hiểu được, Mạnh Thần Úc không hề lưu lại một con đường sống nào cho tôi cả.

Anh ta dẫn tôi đến nhà của anh ta.

Mạnh Thần Úc nhìn thấy nét mặt do dự của tôi, giống như đột nhiên nhở ra cái gì đó nói: “A…, đúng rồi, em yên tâm. . . . . . Chúng ta chỉ đang
giúp đỡ lẫn nhau giải quyết mấy mối quan hệ phiền phức kia mà thôi, cho
nên tôi chắc chắn sẽ không làm gì em đâu. Chỉ cần có thể ứng phó xong
với truyền thông, chuyện gì cũng có thể bàn bạc được mà.”

Tôi lúc này có hơi rung động.

Nói thực ra tôi không phải chưa từng nghĩ đến chuyện này. Sau khi tôi nhìn
thấy Kỷ Gia Khiêm ở bên cạnh người con gái khác lúc đó tôi mới nhận ra
tâm ý của hắn, nếu như bên cạnh tôi cũng xuất hiện một người đàn ông
khác, Khi đó Kỷ Gia Khiêm sẽ nhớ đến tôi chứ?

Áo mới là áo tốt, nhưng người mới sao bằng được người cũ. Tôi không tin hắn không hề lưu luyến tôi dù chỉ là một chút.

Lúc trước tôi không đồng ý với yêu cầu của Chung Dịch An không phải bởi vì
anh ta không tốt, mà là bởi vì anh ta quá tốt. Nói thực ra cái tên Chung Dịch An này ngoại trừ thỉnh thoảng có hơi thần kinh ra thì mọi thứ đều
rất tốt, trong lòng tôi anh ta cũng có một vị trí nào đó. Nhưng chính vì vậy nên tôi mới không đành lòng lợi dụng anh ta.

Hơn nữa Kỷ Gia Khiêm biết rất rõ, tôi không hề có cảm giác gì với Chung Dịch An.

Nhưng Mạnh Thần Úc thì khác. Anh ta đã từng gây tổn thương cho tôi, nên cho
dù hôm nay tôi có lợi dụng anh ta đi chăng nữa thì tôi cũng chẳng có lỗi gì với anh ta cả. Huống hồ lúc tôi và Kỷ Gia Khiêm ở bên nhau hắn rất
để ý đến chuyện tôi còn thích Mạnh Thần úc hay không. . . . . .

Sau khi suy nghĩ nửa ngày, ta rốt cục gật gật đầu, trầm giọng đáp: “Được, tôi đồng ý với anh.”

Mạnh Thần Úc lộ ra một nụ cười thản nhiên, không thấy vui sướng cũng chẳng thấy bất ngờ.

Mạnh Thần Úc xuất thân từ gia đình có học, điểm này khi bước chân vào nhà
của hắn là có thể nhận ra. Cứ nói những người có tiền đều dùng đồ nội
thất Châu Âu để khoe của, nên trong nhà Mạnh Thần úc cũn không tránh
khỏi có chút khoa trương.

Tôi nhìn những thứ hoa lệ treo trên
tường, đèn thủy tinh đẹp mắt, sô pha xa hoa còn có cả lò sưởi đang cháy
sáng đằng kia nữa, quả thực rất thu hút ánh nhìn của người ta.

Bày biện lòa loẹt như vậy để làm gì a? Đây cũng đâu phải làhoàng cung. . . . . .

mặc dù tôi không có cách nào giải thích được, nhưng vẫn rất thích phong
cách như vậy. Dù sao mỗi một người con gái đều đã từng mơ mình là một
nàng công chúa.

Vậy là tôi bắt đầu sống trong nhà Mạnh Thần Úc.

Mỗi ngày buổi sáng anh ta đều làm bữa sáng, uống một ly cà phê nguyên chất
nồng đậm. Sau khi đã ăn uống no say, chúng tôi cùng nhau đi đến phim
trường.

Không tránh né giới truỳen thông, cũng không che dấu
những hành động thân mật. Hai ngày qua đi, cơ hồ người người đều biết

chuyện giữa hai chúng tôi.

Tôi đi đến đâu cũng dẫn Trịnh Băng theo cùng, để phòng ngừa cái người đàn bà chanh chua Tạ Đình Quân bất ngờ đánh lén.

Trưa nào chúng tôi cũng cùng nhau ăn cơm. Đoàn làm phim có gọi cơm hộp,
nhưng từ trước tới nay Mạnh Thần Úc đều không có động vào, mang theo tôi ra ngoài cải thiện bữa ăn.

Mỗi lúc thế này Uông Hân đều cười nhạo tôi, nói cái gì mà tôi cùng Mạnh Thần Úc gắn lấy nhua một phút cũng không rời.

Tôi không giải thích, chỉ cười, cười khổ. Sau đó dùng ánh mắt liếc Kỷ Gia Khiêm.

Nhưng thứ mà tôi nhìn thấy mãi mãi chỉ là bóng lưng của hắn.

Một bóng lưng rất đẹp.

Buổi tối khi về đến nhà đều đã quá nửa đêm. Tôi và Mạnh Thần Úc chúc nhau
ngủ ngon xong mỗi người một hướng về phòng mình tắm rửa rồi lên giường
đi ngủ. Nếu thỉnh thoảng có thể về sớm, anh ta sẽ dạy tôi học lái xe.
Trừ lần đó ra, thì hình như chúng tôi rất ít khi nới chuyện với nhau.

Sau khi trở về phòng của mình, bất luận có bao nhiêu mệt mỏi, tôi đều mở
máy tính lên viết một chương tiểu thuyết. Sau lễ mình năm mới đó tôi bắt đầu viết truyện về Giới Giải Trí.

Lúc viết đến đoạn nam phụ và
nữ chính ở bên nhau, độc giả liền nhao nhao lên nói tình tiết này thât
giả dối. Bọn họ nói nữ chính quá ấu trĩ, lại đi dùng biện pháp ngây thơ
như vậy để kéo lại trái tim nam chính.

Cẩn thận ngẫm lại, tôi làm như vậy hình như quả thật rất ngốc nghếch rất khờ dại. . . . . .

Nhưng mà. . . . . . đời người như kịch, con hát giả tạo. Chúng ta là diễn
viên thì không phải là con hát sao? Cuộc sống của chúng ta như đóng một
bộ phim vậy, giả cũng là thực, thực cũng là giả. Trong vòng tròn này
vĩnh viễn đều là sự giả tạo.

Giống như giờ phút này, di động của
tôi bỗng nhiên vang lên. Người gọi không phải ai khác, chính là người đã vứt bỏ tôi- chị Đồng Đồng.

“Hu hu hu. . . . . . Chị, chị chạy đi đâu vậy, em nhớ chị đến mức muốn nhét chị vào ngực em rồi đây này!”

Chị Đồng Đồng kêu lên: “Mẹ nó, ngực em nhỏ như vậy, chứa nổi chị sao!”

Tôi theo bản năng rụt cổ lại, kéo kéo lỗ tai nói: “Chị bình tĩnh. . . . .
.Rốt cuộc thì chị đang ở đâu vậy? Vì sao đột nhiên Kỷ Gia Khiêm lại đổi
người đại diện mới cho em?”

Chị Đồng Đồng trầm mặc hồi lâu mới nói: “Hiện tại chị đang ở Thượng Hải a. Ba mẹ của Boss từ Mỹ trở về.”

“Cái gì? !” Tôi giật mình một cái, chỉ trong phút chốc mà đầu tôi đã tượng tượng ra rấ nhiều thứ.

Chẳng lẽ là vì ba mẹ hắn về nước, hắn sợ tôi làm mất mặt hắn nên mới gấp rút
vứt bỏ tôi, sau đó tìm một Thiên Kim Đại Tiểu Thư để làm bạn gái hắn
sao?

Khụ, nếu nghĩ lạc quan hơn một chút. . . . . . Hắn là sợ ba mẹ hắn làm khó tôi, cho nên tìm bia đỡ đạn cho tôi sao?

Phi, nếu nói như vậy, thì tại sao hắn lại không nói cho tôi biết? Giả vờ gì mà giống đến vậy. . . . . .

Chị Đồng Đồng thấy tôi không nói gì, biết là tôi lại bắt đầu mơ mộng rồi.
Chị ấy nhẹ giọng thở dài, thấm thía nói: “Chị đã nói với em rồi còn gì,
Boss đối xử với em không tệ, em nên bắt lấy thời cơ mới đúng. Khi nào
nên ra tay thì phải ra tay, tuyệt đối không thể lề mề rồi lại mất trong
tay kẻ khác!”

Tôi thụ giáo liên tục”Uh`m” vài tiếng.

Chị
Đồng Đồng tiếp tục nói: “Trước hết không nói đến việc này nữa, chị gọi
điện là muốn nói với em về chuyện lập ID . . . . . . Baidu làm việc rất
nhanh, đã công nhận nghệ danh của em rồi, từ giờ em có thể dùng tên
“Nhan Khởi Hàm”. Mật khẩu là xi¬ao¬er¬bi, khi nào rảnh thì chịu khó lên
đó xem một chút, nó sẽ giúp em nâng cao nhân khí đó.”

Nước mắt
tôi tuôn rơi chậm rãi gật đầu, cảm thấy vô cùng vô cùng nhớ chị Đồng
Đồng. Bây giờ tìm đâu ra một người đại diện tận tâm tận lực như vậy a!
Tôi thật sự sắp bị Trịnh Băng hành hạ đến chết thôi. . . . . .

Vốn dĩ lấy lại được ID tôi rất vui vẻ, nhưng chờ đến lúc tôi đămg nhập vào thì mọi sự vui vẻ đã hoàn toàn biến mất.

Có lầm không vậy, chị đây ít nhất cũng đã đảm nhận một vai nữ chính, tại
sao lượng fan chỉ có vài người thế này? Tốt xấu gì thì thì fanpage kia
cũng lên tới hàng nghìn người a, vậy vì sao fan của tôi chỉ mới vừa vặn
800 người?

Vì thế tôi bắt đầu ngồi đếm số avata của fan hiện bên dưới, tôi lại mở fanpage kia ra, các loại giấy báo nhận tiền.

Có người nói tôi giả tạo, cũng có người nói tôi hiểm độc, tóm lại là tất
cả nhưng lời nói khó nghe đều có hết cả rồi. Mãi đến khi Baidu cấp cho
tôi một ký hiệu màu hồng trong ID của tôi, mọi người mới tin tưởng tôi
là. . . . . . Nhan Khởi Hàm thật sự.

Lượng fan bắt đầu “Vùn vụt
vùn vụt” tăng lên, nhưng lên tới 7000 thì liền dừng lại. Con mẹ nó, sao
có thể như vậy! Nhưng minh tinh khác kượng fan cũng lên tới chục vạn?
Đến này cả Chu Duệ Vũ lượng fan cũng lên tới 10 vạn rồi!


Tôi đột nhiên bị cái suy nghĩ trong đầu làm cho hoảng sợ.

Fan giả. . . . . . là fan giả sao?

Vừa rồi có phải tôi đã nghĩ đến “fan giả” đúng không?

Con mẹ nó, Chu Duệ Vũ nhiều tiền như vậy cơ mà, chắc chắn đã mua fan, chắc chắn!

Đang lúc tôi có ý định muốn làm như cô ta thì lại thấy lượng fan của mình
bỗng nhiên tăng lên đột ngột. Mà còn tăng đến mức bất thường, chỉ trong
vòng hai ngày ngắn ngủi đã tăng lên 3 vạn!

Chờ đến lúc ăn cơm tôi mới hiểu có chuyện gì xảy ra. Thì ra là vì Mạnh Thần Úc theo dõi ID của tôi, nên fan của anh ta mới tìm đến chỗ tôi.

Tôi vô cùng vui mừng khi giảm đi được chút tiền để mua fan. . . . . .

Vào ngày thứ mười tôi sử dụng ID “Nhan Khởi Hàm” này, lượng fan đã đột ngột vượt ngưỡng mười vạn.

Tôi thấy Mạnh Thần úc theo dõi ID của tôi, nên xuất phát từ sự lễ phép nên
tôi cũng theo dõi lại anh ta, nhưng không thể nào ngờ được, trong những
người theo dõi tôi còn có cả Chung Dịch An và Kỷ Gia Khiêm!

Tôi nói a, lượng fan có xu thế tăng đến kinh ngạc!

Nhưng mà, càng kinh ngạc hơn chính là mấy cái status ở dưới. . . . . .

“Khởi Hàm, Chung thiếu gia, van cầu các ngươi, các ngươi nhất định phải ở bên nhau a!”

“Hàm Hàm a, mau kết hôn cùng Úc hoàng tử đi!”

“Hai người thật sự rất xứng đôi, hoả tốc kết hôn! ! ! ! ! ! ! ! ! ! !”

“Nếu dám làm tổn thương Úc hoàng tử của tôi. . . . . . Tôi liền chết cho cô xem!”

“Hai người rất xứng đôi . . . . . .”

“Cùng nhau kết hôn hết đi. . . . . . Gần đây tôi rất thích xem.”

“Rốt cuộc khả năng XX của Nhan Khởi Hàm mạnh đến mức ào a?”

Phụt!

Phụt!

Phụt!

. . . . . .

Tôi văng hết nước miếng lên màn hình máy tính.

“Khởi Hàm.”

Tôi đang đọc bình luận mà fan để lại, thì thanh âm của Mạnh Thần úc bất
chợt vang lên từ ngoài cửa. Tôi hoảng sợ, luống cuống tay chân định hỏa
tốc tắt máy tính, nhưng vẫn chậm hơn một bước.

Anh ta nhìn thoáng qua chiếc máy tình còn đang tắt dở, lắc lắc đầu nói: “Em lại lên mạng
vào giờ này à. Dạy sớm như vậy làm gì, chi băng em ngủ thêm một lát đi.”

Tôi hả hê sờ sờ quầng thâm trên mắt, ngửa đầu cười nói: “Anh không biết
sao, ít nhiều gì cái bọng mắt này đã giúp tôi có được vai nữ chính đó!”

Mạnh Thần Úc bất đắc dĩ nhìn tôi một cái, nói: “Em nên cố gắng ngủ nghỉ thật tốt, dưỡng tốt cái bọng mắt của em đi.”

Tôi bĩu môi, không cho là đúng nói: “Dưỡng nó để làm gì? Càng dưỡng sẽ càng lớn a. . . . . .”

“. . . . . .”

*

Thời điểm đến phim trường, tôi nhịn không được dừng lại bước chân, hơn nửa ngày cũng không động đậy.

Thật ra hôm nay tôi hơi hồi hộp.

Mấy ngày nay đang quay đến tập 12, giai đoạn mập mờ của hai nhân vật chính
cũng đã qua, hôm nay hình như sẽ phải diễn cảnh hon nhau.

Nghĩ tới việc cùng Kỷ Gia Khiêm diễn cảnh nóng là tôi lại cảm thấy vô cùng áp lực. . . . . .

Mạnh Thần Úc thúc giục tôi mãi nhưng vẫn không thấy tôi nhúc nhích, rốt cục
anh ta nhịn không nổi nắm lấy bàn tay tôi kéo đi, kéo tôi đến phòng
trang điểm.

Thình lình va chạm vào thân thể anh ta, tôi khó tránh khỏi có chút không được tự nhiên, kìm lòng không được muốn né tránh
rồi. May mà Mạnh Thần Úc không để ý đến điều đó, tôi cũng tự nhiên hơn
một chút.

Nhưng có người hiển nhiên là không thản nhiên được. Ví
dụ như lúc tôi bước vào phòng thay quần áo, thì có một đôi mắt phẫn nộ
nhìn chằm chằm vào tôi.

Trái tim của tôi rất đau, như có ai đó đang cầm gậy đập vào nó.

“Anh. . . . . . Anh không phải. . . . . . Đi nhầm. . . . . . A. . . . . .”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.