Đọc truyện Tôi Muốn Nổi Tiếng – Chương 29: Tình phân
Xem ra ba mẹ đã chờ ở trong xe rất lâu rồi. Nhìn thấy tôi đi ra cùng Kỷ Gia Khiêm, hai người cũng không kinh ngạc chút nào cả, chỉ tùy ý tán gẫu vài câu rồi xuất phát.
Ai ngờ xe vừa mới đi qua được con phố đầu tiên, ba tôi bỗng nhiên “A” một tiếng, chợt dừng xe lại.
“Làm sao vậy?” Mẹ già có chút bất mãn hỏi.
Ba quay đầu nhìn tôi nói: “Mạch Mạch con tới cửa hàng tạp hóa ở dưới nhà mình mua ít pháo hoa đi, ba mang số pháo năm trước dùng còn thừa, chắc không đủ đâu.”
“Dạ. . . . . .” Mặc dù tôi cực kỳ lười, nhưng vẫn ngoan ngoãn xuống xe, giữ chút mặt mũi cho cha già.
Tôi xuống xe cửa sau còn chưa đóng chặt, liền mơ hồ nghe thấy Kỷ Gia Khiêm nói “Cháu đi cùng Mạch Hàm” . Mặc dù như thế, nhưng tôi vẫn không dừng lại chờ hắn, một mình đi về phía trước.
Bước chân của Kỷ Gia Khiêm rất lớn, rất nhanh đã đuổi theo đến nơi. Hắn kéo lấy tay áo khoác của tôi, có chút oán giận nói: “Bây giờ lá gan của em càng lúc càng lớn rồi đó, tại sao không đợi anh?”
Tôi gạt gạt tóc mái, nhàn nhạt nói: “Em muốn thử giống nữ chính trong mấy bộ tiểu thuyết, để lại bóng lưng như một nữ vương quyết tuyệt cao ngạo.”
“. . . . . .”
Kỷ Gia Khiêm không nói lời nào, vẻ mặt lại vô cùng nghiêm túc, cực kỳ dọa người . Tôi vụng trộm liếc mắt nhìn hắn một cái, hơi xấu hổ gãi gãi đầu, thuận miệng tìm đề tài nói chuyện: “Sao anh lại muốn đi theo em?”
Hắn lườm tôi một cái, thấy tôi cố ý xoa dịu bầu không khí, nên ngữ điệu cũng nhẹ đi đôi chút: “Em không biết là khi em sang đường không bao giờ chịu nhìn ngó xung quanh sao? Anh không tưởng tượng nổi tại sao người như em lại có thể may mắn sống sót qua hai mươi mấy năm qua a .”
Tôi cười khan một tiếng, đáp: “Như anh nói đó, là do may mắn thôi. . . . . .” Tôi ho nhẹ một tiếng, tiếp tục nói: “Nhưng mà, em muốn hỏi không phải chuyện này. Em muốn hỏi. . . . . .30 tết rồi sao anh còn chưa về nhà anh vậy?”
Hắn hơi hơi ngẩn ra, trầm mặc một chút nhưng rất nhanh lại nhàn nhạt đáp: “Cha mẹ anh đều ở Mỹ, đi lại bất tiện.”
Tôi bĩu môi, lắc đầu nói: “Vừa nhìn đã biết Kỷ thiếu gia không phải là người biết nói dối rồi, lấy năng lực của anh thì muốn đặt một cái vé máy bay chẳng phái là một chuyện dễ như trở bàn tay sao?”
Kỷ Gia Khiêm hơi chút tức giận nhìn ta một cái. Chắc hắn cũng đã nhận ra, tôi đang ép hắn thổ lộ.
Tôi nghĩ tới nghĩ lui, hắn vì tôi mà làm những việc này chỉ có hai khả năng. Nếu hắn không thích tôi, thì là đang trêu đùa tôi.
Mặc dù đối với tình yêu tôi không còn là một Lolita, nhưng để đối phó với một cao thủ tình trường như Kỷ thiếu gia thì quả thực là một trời một vực.
Tâm tư của hắn quá sâu, tôi cũng giống như mấy đối thủ cạnh tranh của hắn mà thôi, nhìn không thấu hắn.
Công lực Kỷ thiếu gia qquả nhiên không phải ai cũng có. Vẻ mặt của hắn nháy mắt đã trở nên nghiêm túc, khiến bạn không thể không tin tưởng: “Anh sợ em không đối phó nổi với giới truyền thông, sẽ gây ảnh hưởng xấu tới công ty.”
“A…. . . . . .” Tôi cố gắng khiến bản thân tin tưởng những gì hắn đang nói, bởi vì chỉ có như vậy trong lòng tôi mới có thể thoải mái chút.
Kỳ thật, ta đã hy vọng hắn nói thật, nhưng cũng rất sợ hắn nói thật. Chúng tôi cứ như bây giờ, cũng rất tốt.
Rất tốt.
Tôi đem hai chữ “Rất tốt” khắc ghi ở trong lòng, đột nhiên một thanh âm không mấy hài hòa vang lên: “Khá lắm P!”
Cái này thanh âm này hình như phát ra từ trên người tôi.
Tôi ngớ ra ba giây, rốt cục phản ứng kịp một chuyện thực —— tôi. . . . . . Tinh phân rồi !
Tôi rốt cục bị Kỷ gia khiêm giày vò đến tinh thần phân liệt rồi !
Đúng vậy a, như bây giờ khá lắm P! Ngay từ đầu tôi đã lo lắng bản thân lâu ngày sẽ sinh tình, xem ra bây giờ cái loại chiều hướng này càng ngày càng rõ ràng rồi. Nếu Kỷ Gia Khiêm thực sự thích tôi còn dễ nói, nhưng nếu hắn chỉ xem tôi như một thứ để hắn tiêu khiển thì phải làm sao bây giờ?
Hơn nữa, tôi còn là diễn viên. Người nhà hắn lại phản đối hắn theo nghiệp diễn viên, thì làm sao có thể chấp nhận một người con dâu là diễn viên đây.
Phi, không nói tới những chuyện trước kia, chỉ nói tới hiện tại, tôi và hắn căn bản là cũng không có cách nào đường đường chính chính xuất hiện trước mặt đồng nghiệp trong công ty. Nhưng nếu tôi đi cùng với Chung Dịch An, mọi người sẽ nói chúng tôi phim giả tình thật, có lẽ còn chúc phúc cho chúng tôi nữa kìa.
Nhưng nếu mọi người biết tôi ở chung với Kỷ Gia Khiêm, thì trong đầu họ cũng chỉ có thể suy nghĩ tới ba chữ —— quy tắc ngầm.
Trong ngành giải trí, loại quan hệ cấp trên cấp dưới như này nhất định sẽ bị người đời xuyên tạc. Chưa nói tới việc bản thân tôi còn chưa chắc chắn với tình yêu này, chỉ cần tưởng tượng đến những áp lực mà dư luận có thể tạo ra. Kỷ Gia Khiêm sẽ vì tôi mà gánh lấy cái áp lực này sao?
Nếu đúng như vậy, thì ngay từ đầu hắn đã không yêu cầu tôi làm tình nhân bí mật của hắn rồi.
Nói cách khác, nếu tôi nghe theo chủ ý quái quỷ của chị Đồng Đồng làm ra những chuyện vượt quá bổn phận, đó chính là si tâm vọng tưởng. Kết cục chỉ có một, chính là bị Kỷ Gia Khiêm vứt bỏ không thương tiếc.
Không phải là tôi không tự tin, chỉ là tôi không có lòng tin vào việc Kỷ Gia Khiêm có tình cảm với tôi.
“Khoan đã nào!” Một thanh âm khác từ trong cơ thể tôi phản bác lại: “Nhan Mạch Hàm, mày đừng lập dị như vậy có được không, nhỡ đâu…………Nhỡ đâu mồm Kỷ Gia Khiêm bị hỏng rồi thì sao? Nói không chừng trong lòng hắn còn đang yêu mày đến chết đi sống lại kìa? ? Nói không chừng bây giờ hắn còn đang khổ sở không biết làm cách nào để biểu đạt tình yêu vừa sâu lắng vừa mãnh liệt của hắn dành cho mày đó nha?”
Phụt!
Tôi rất nhanh đã bị hai kẻ tiểu nhân trong đầu hành hạ đến điên rồi.
Con mẹ nó, không phải ngay từ đâu tôi đã xác định sẵn là chỉ lợi dụng hắn để nổi tiếng thôi sao? Vậy bây giờ là loại tình huống gì đây? !
Im lặng hồi lâu, tôi rốt cục vẫn không nhịn được mở miệng hỏi hắn: “Người nhà anh. . . . . . Đồng ý cho anh tái xuất sao?”
Lời vừa ra khỏi miệng tôi cảm thấy chính mình lỡ lời rồi , vấn đề này quá mẫn cảm, ngược lại rất dễ chọc giận hắn. May mà hắn còn chưa kịp trả lời tôi thì có một cụ ông ngồi trước cửa hàng tạp hóa thân thiết kêu to: “Mạch Hàm, về nhà rồi hả?”
Nếu cụ ông này không nói thì tôi cũng không thấy cụ. Nghe thấy thế tôi vội vã tiến lên hai bước, lau mồ hôi nói: “Dạ, cháu mới về hôm qua.”
Người này chính là cha dượng của một dì sống ở tầng dưới , nhưng ông tuyệt đối không phải là một người cha xấu, ông giống như cha ruột của dì ấy vậy. Mặc dù ông cụ không sống ở gần đây, nhưng vẫn thường xuyên tới đây. Hơn nữa tính tình của ông cụ rất nhiệt tình, nên sống gần ông cảm thấy vô cùng thoải mái vui vẻ.
Năm nay ông 78 tuổi, tuy tai ông vẫn rất tốt, nhưng thị lực lại giảm đến lợi hại, cũng thật khó khăn cho ông từ xa như vậy mà vẫn nhận ra tôi. Nghĩ như vậy, trong lòng lại dâng lên một cỗ cảm động.
Cụ ông nghe vậy nhoẻn miệng cười, lộ ra mấy cái răng thưa thớt. Ông đứng lên, bước đi như bay về phía tôi.
Đang lúc tôi đã chuẩn bị sẵn tinh thần để ông như hổ đói vồ lấy người tôi, nhưng bỗng nhiên đôi chân gấu của ông dừng lại ôm lấy Kỷ Gia Khiêm, cực kì cao hứng nói: “Ông Nhan, mấy hôm rồi không thấy ông a!”
Kỷ Gia Khiêm: “. . . . . .”
Tôi nhịn cười đi vào cửa hàng tạp hóa, mua mười dây pháo. Nhớ tới mấy đứa bé sống trong thôn cùng với ông nội ăn tết cũng không mua nổi một dây pháo, nên tôi quay vào mua mấy hộp pháo ném.
Lúc tôi bước ra khỏi cửa, Kỷ Gia Khiêm cũng đã thoát khỏi vòng ôm của ông cụ, vô cùng rối rắm nhìn về phía tôi.
Tôi cười gằn một tiếng chậm rãi đi tới, đột nhiên “Pằng” một tiếng ném một quả pháo ném xuống chân Kỷ Gia Khiêm.
Tôi cười cười, tâm tình bỗng dưng tốt hơn: “Hô hô, sợ chưa? Mau lại đây em an ủi anh.”
“. . . . . .Loại an ủi này có ích sao?” Kỷ Gia Khiêm đang nói với tôi thì đột nhiên quay sang nhìn ông cụ, thấy ông cụ đang nhìn chằm chằm vào cánh tay tôi vừa ném pháo ném, nhanh tay đoạt lấy hộp pháo tôi vừa bóc dở.
“Tiểu Kỷ cháu thật tốt.” Cụ ông cười tít mắt khen ngợi hắn một câu, cao hứng phấn chấn đi tới.
“Chậc chậc, ” tôi lắc đầu: “Kỷ thiếu gia cũng thật biết cách làm người a, lấy đồ người khác để đi thu mua lòng người.”
Hắn hạ mắt liếc nhìn tôi, nhàn nhạt nói: “Nói những lời khó nghe như vậy để làm gì? Chờ, anh đi mua lại bồi thường cho em.”
Vài phút sau, một nhân viên trong cửa hàng tạp hóa khiêng hai thùng pháo hoa lớn đi ra. Vài phút sau, Kỷ Gia Khiêm cũng ôm theo một thùng gì đó đi ra.
Tôi nghi ngờ nhìn thùng giấy to trên tay hắn, nheo mắt hỏi: “Chắc không phải là. . . . . . Bom chứ?”
Kỷ Gia Khiêm hơi sững sờ, có chút kỳ quái hỏi: “Đang là tết, Anh đánh bom em làm cái gì?”
Tôi đứng một bên khoa chân múa tay chỉ chỗ chiếc xe đang đỗ cho mấy nhân viên của cửa hàng tạp hóa, một bên nhàn nhạt nói: “Anh. . . . . . Vì yêu mà sinh hận .”
“. . . . . .”
Xem ra hôm nay đối với Kỷ Gia Khiêm mà nói, nhất định là một ngày không thể nói gì. Hắn nội thương không nhẹ a. . . . . .
Nhìn thấy cốp xe bị nhét đầy thùng giấy, tôi nhịn không được cảm khái: “Kỷ thiếu gia, anh đúng là một ông chủ tốt bụng!”
Hắn mạnh tay đóng cốp xe lại, từ từ nói: “Sẽ khấu trừ vào tiền lương của em.”
Hắn tuy nói như vậy, nhưng tôi biết hắn nhất định sẽ không làm như vậy . Nhớ tới sự kiện “giả vờ khấu trừ tiền thưởng” hồi trước, nên bây giờ tôi không còn biết sợ nữa, trong lòng vô cùng tự mãn. . . . . .
Kỷ Gia Khiêm chạy xe được hai giờ thì ba tôi chủ động đề xuất đổi người lái, theo “bản đồ Trí Năng xx” tiến về phía trước.
Chín giờ sáng chúng tôi bắt đầu xuất phát, đến hơn hai giờ chiều mới tới nơi, tất cả đều đã sớm đói đến nỗi ngực dán vào lưng hết rồi. Ở trong sân tùy ý ăn chút gì đó, xong chúng tôi mới đi vào phòng ông nội.
Ông nội nằm nghiêng trên giường gạch, đang xem sách.
Ông nội xuất thân là một người có học, trước kia ông viết tư liệu cho trưởng khu, rất có tài, cũng cực kỳ thích đọc sách. Ông nội năm nay đã 76 tuổi rồi, tinh thần vẫn rất ổn định, đầu óc minh mẫn không thua kém bất cứ ai.
Thứ ông cầm trên tay không phải cái gì khác, chính là cuốn tiểu thuyết được xuất bản đầu tiên của tôi《 Ham mê vui thích trong khi say》.
Tôi có chút xấu hổ, đây đường đường là một cuốn tiểu thuyết ngôn tình, hơn nữa lúc đầu để thu hút độc giả, nên tôi đã cho không ít thịt vào đó nha, không biết khi ông nội nhìn thấy thì sẽ có cảm giác gì. . . . . .
Tôi đi lên phía trước vài bước đang định nói chuyện, chợt phát hiện ra ông nội đang nhắm mắt . . . . . . Cẩn thận lắng nghe, còn có thể nghe được tiếng ngáy nho nhỏ.
囧, tiểu thuyết của tôi không có lực hấp dẫn đến vậy sao? Thậm chí còn có thể dìu dắt ông chìm vào giấc ngủ. . . . . .
Kỷ Gia Khiêm liếc mắt nhìn cuốn sách trên tay ông nội một cái, hạ mắt nhìn tôi nói: “Sách này của em anh đã từng xem qua, nhưng mà. . . . . .” Hắn giảm nhỏ thanh âm, thấp giọng hỏi: “Lúc em cùng anh không phải là lần đầu tiên sao? Vậy tại sao em viết như thể em rất có kinh nghiệm vậy?”
Tôi bị nói đến ngẩn người, qua vài giây mới mặt dày nói: “Chưa thấy qua heo chạy thì cũng không được nếm qua thịt heo sao? Chưa từng hoan ái thì không biết làm như thế nào hả?”
Phim sex gì gì đó đó đơn giản cũng chỉ là rút ra rút vào, chen lên chen xuống. Anh đã sớm nhìn đủ rồi không phải sao.
Kỷ Gia Khiêm đang muốn nói gì, bỗng nhiên nghe mẹ già gọi tôi, thì ra là muốn làm vằn thắn. Tôi không biết làm vằn thắn, mỗi lần gói không tốt đều bị mẹ già mắng. Vì thế tôi ngẩng đầu nhìn Kỷ thiếu gia vạn năng, khóe miệng lộ ra ý cười: “Khiêm Khiêm, anh có biết làm vằn thắn không vậy?”
Kỷ Gia Khiêm lắc đầu, giống như xuất phát từ nội tâm cảm khái nói: “Tương lai người nào lấy em, người đó liền. . . . . .” Hắn muốn nói lại thôi chỉ nhìn tôi một cái, đột nhiên không báo trước phẩy tay áo bỏ đi.
Tôi nháy mắt mấy cái, mờ mịt nhìn theo bóng dáng của hắn.
Thật là, hắn bị làm sao vậy?