Đọc truyện Tôi Muốn Nổi Tiếng – Chương 25: Nhất thời ham vui
Tôi biết ngay mà, mọi chuyện chắc chắn sẽ không thuận lợi như vậy.
Trong buổi lễ ra mắt《 Dục Sắc 》thì có người tới phá đám. Bộ phim mới được tuyên truyền xong, trước còn chưa có bài nào khen ngợi chúng tôi, thì chẳng hiểu chui từ đâu ra mấy tên đàn ông, trong tay họ cầm một đống ảnh, đi khắp nơi rêu rao.
Là ảnh tôi và Chu Duệ Vũ ở trên phim trường cười cười nói nói vói Doãn đạo diễn.
Hai người chúng tôi lúc đó ăn mặc vô cùng nghiêm chỉnh, mấy bức ảnh này chắc chắn đã bị photoshop rồi, rõ ràng là muốn phá đám mà.
Nhưng truyền thông sao có thể dễ dàng buông tha cơ hội này cơ chứ.
Bộ phim này không ít mấy cảnh giường chiếu a, Chu Duệ Vũ thì tốt rồi, cô ta là nữ phụ chỉ có một cảnh nhạy cảm mà thôi. Nhưng còn tôi a. . . . . . Cẩn thận đếm lại, thì cũng đến 6 cảnh hôn, 3 cảnh giường chiếu rồi a, mặc dù ánh mắt của tôi vô cùng ngây thơ, nhưng bản thân mấy cảnh nhạy cảm đó vẫn rất ** đúng không!
Vì thế tôi cứ như vậy liền bị công kích.
Chính xác mà nói thì số người quan tâm coi trọng tôi trong đoàn làm phim ít lại càng thêm ít, hơn nữa tin đồn đã bắt đầu xuất hiện rồi. Chẳng lẽ làng giải trí thực sự là một cái xưởng nhuộm cỡ lớn sao?(Ý câu này chắc là đổi trắng thay đen, sự thật bị xuyên tạc ý)
“Một số người vì nghệ thuật mà hiến thân gắn mác gái mại dâm, còn một số diễn viên trẻ được bồi dưỡng lại mang danh khách làng chơi.”
“Có phải quy tắn ngầm đã làm tha hóa giới giải trí Trung Quốc rồi hay không?”
“Vạch trần quy tắc ngầm của làng giải trí: phẫu thuật thẩm mỹ là chuyện bắt buộc, bồi ngủ bồi rượu là chuyện bình thường.”
Bởi vì nguyên nhân này, mà doanh thu phòng vé của《 Dục Sắc 》cũng bị ảnh hưởng, tuy rằng chưa tới mức bị vùi dập giữa chợ, nhưng so với kỳ vọng của tôi thì chưa có tới.
Nói cách khác, tôi không hề dựa vào bộ phim này để nổi tiếng.
Con đường đến với thành công của tôi, còn rất xa xôi. . . . . .
Nhưng mà, sự việc cõ lẽ cũng không đến nỗi tệ.
Dưới sự giúp đỡ của Kỷ Gia Khiêm, nên những tờ báo lá cải đó mặc dù viết bài về quy tắc ngầm trong làng giải trí nhưng không có đề cập đến tên của tôi. Đây cũng chỉ có thế nói là may mắn trong bất hạnh. Còn về phòng bán vé, Kỷ công tử hắn nhiều nhất cũng chỉ có thể giúp tôi làm giả số doanh thu của bộ phim, như vậy thì còn ý nghĩa gì nữa chứ, chẳng qua cũng chỉ là lừa dối mọi người mà thôi.
Tôi ôm một bụng ấm ức trở lại công ty lĩnh tiền thưởng cuối năm. Không nhiều không ít, ba vạn khối. Cộng thêm tiền đóng quảng cáo thì tôi được cầm khoảng 8 vạn đồng về nhà. Cát xê đóng《 dục sắc 》vẫn chưa được trả, hình như phải đợi một thời gian để nhà sản xuất thống kê lại doanh số phòng vé.
Cũng vì lần sóng gió này, mà Trương Xán Xán được công ty đầu tư hơn để ra mắt công chúng. May mà trước đó tôi đã được bố trí đóng một bộ phim mới, bằng không tôi cũng sẽ giống như Chu Duệ Vũ bị ướp lạnh rồi.
Còn có hai ngày nữa là sang năm mới rồi (Năm mới này là lịch âm nha, mấy chương trước là lịch dương đó). Công ty chính thức cho các nghệ sĩ nghỉ phép, ước chừng là được nghỉ nửa tháng. Đương nhiên, những nghệ sĩ nổi tiếng sẽ không giống như chúng tôi rồi. Lễ mừng năm mới là lúc kiếm được rất nhiều tiền a, bọn họ làm sao bỏ qua cơ hội này được.
Mà tôi a, bởi vì dư luận đang làm ảnh hưởng xấu đến hình tượng của tôi, nên chị Đồng Đồng quyết định từ chối tất cả hợp đồng quảng cáo, cũng cự tuyệt toàn bộ các buổi phỏng vẫn, lần này tôi nhất định phải thả lỏng tâm tình thật tốt mới được.
Tâm trạng hiện giờ của tôi vô cùng tồi tệ.
Nếu tôi biểu hiện tốt một chút, thì cơ hội để Mạnh Thần Úc chú ý đến cũng cao hơn rồi. Như vậy lúc Kỷ Gia Khiêm mời hắn tới đóng phim cùng tôi thì khả năng Mạnh Thần Úc đồng ý có lẽ cũng sẽ cao hơn. Bằng không, với mức độ nổi tiếng của hắn mà muốn bắt hắn đóng vai nam phụ thì đúng là khó hơn cả lên trời.
Tôi cứ nghĩ đến chuyện này là lại thấy buồn bực. Tôi không phải chưa từng nghĩ tới sẽ từ bỏ việc trả thù này, đã rất nhiều lần tôi thuyết phục bản thân quên đi, không cần bận tâm đến Mạnh Thần Úc hắn như thế nào. Nhưng tôi không làm được, muốn tôi không nghĩ tới hắn nữa quả thực rất khó.
Tôi thích hắn năm năm, mỗi một nhân vật nam chính trong cuốn tiểu thuyết của tôi đều lấy hắn làm hình mẫu lý tưởng. Hiện giờ nếu bắt tôi đứng trơ mắt nhìn hắn tiếp tục dụ dỗ những cô gái ngây thơ như tôi năm đó thì tôi không làm được.
Giả dối, không sớm thì muộn cũng sẽ bị lật tẩy mà thôi.
Hắn đã phá hủy sự tin tưởng cùng ngưỡng mộ trong lòng tôi, tôi nhất định bắt hắn trả giá thật lớn!
Sau khi thu thập hành lý xong, tôi nghĩ mình nên thông báo cho Kỉ Gia Khiêm biết một tiếng là tôi muốn về nhà. Đúng lúc tôi lấy điện thoại di động ra để gọi cho hắn thì chuông cửa vang lên.
Là Kỷ Gia Khiêm.
Tôi giật mình mở cửa để hắn đi vào. Hình như Kỷ Gia Khiêm rất mệt mỏi thì phải, vì vừa mới vào đến nhà hắn đã lôi kéo tôi nằm xuống giường. Tôi ngồi xuống nhìn hắn, lần đầu tiên phát hiện thì ra lông mi của hắn lại dài đến vậy. Vì thế. . . . . . Cánh tay tôi không tự chủ được sờ sờ đôi mắt của hắn.
Hắn một phát bắt được cánh tay của tôi, liếc nhìn hành lý của tôi đang để trên sàn nhà, nhàn nhạt hỏi: “Khi nào thì lên máy bay?”
Tôi ngoan ngoãn đáp: “Tám giờ tối.”
Hắn gật gật đầu, không nói gì nữa. Không hiểu sao tôi lại có chút mất mác. Phải biết rằng lần này tôi đi hai chúng tôi nửa tháng sẽ không được gặp nhau, tuy rằng khoảng thời gian này không lâu, nhưng mà . . . . . Hắn thật sự không có điều gì muốn nói với tôi sao?
Xem ra là như vậy. Chẳng qua hắn chỉ muốn mượn chỗ này của tôi ngủ một giấc mà thôi, nghỉ ngơi tốt rồi thì liền phủi mông chạy lấy người, nơi này của tôi giống như hành cung của hắn vậy.
Tôi kéo hành lý, cúi đầu đi vào phòng chờ.
Ở thành phố xa lạ này, tôi hòa mình vào trong dòng người nhộn nhịp, đột nhiên tôi nhớ tới hình như Chung Dịch An đã từng nói, hi vọng bản thân không phải cô đơn một mình.
Tôi cũng hi vọng có một người ở bên cạnh tôi lúc này, giúp tôi đẩy hành lý, cùng tôi nói chuyện.
Có thể là do khát vọng của tôi quá mãnh liệt, nên, vừa lên máy bay tôi đã gặp ảo giác rồi.
Tôi, hình như tôi nhìn thấy Kỷ Gia Khiêm.
Hắn mặc áo sơ mi đỏ tươi, khoác bên ngoài áo vest màu xanh đen ôm lấy cơ thể cường tráng của hắn, rất đẹp trai, rất chói mắt.
Giờ phút này, hắn đang đứng ở cửa khoang hạng nhất, ngoắc tay về phía tôi.
Tôi cũng chưa để ý đến hắn, xoay người đi thẳng tới chỗ ngồi của mình. Ảo giác, tuyệt đối là ảo giác!
Sau vài giây, cái ảo giác này đã đi qua tóm lấy cánh tay của tôi.
Ta quay đầu lại, vẻ mặt giật mình nhìn hắn. Biểu tình Kỷ Gia Khiêm vẫn nhàn nhạt như cũ. Sắc mặt của hắn không được tốt, nhưng có thể là vì bộ quần áo này, nên môi của hắn có vẻ vô cùng. . . . . . xinh đẹp.
Hắn nói: “Anh ở một mình rất buồn bực, dẫn anh về nhà đi.”
Tôi nói: “A…. Vậy anh sẽ trả tiền ăn ở sao?”
“. . . . . . Được.”
Tôi cực kỳ hài lòng đem hành lý ném cho hắn, hướng khoang hạng nhất đi đến. Kỷ Gia Khiêm được gắn mác tình nhân của tôi, ở nhà chuẩn bị đồ dùng!
Mặc dù giá vé máy bay rất đắt, nhưng khoang hạng nhất to như vậy mà chỉ có hai người chúng tôi. Tôi biết là hắn sợ bị mọi người nhận ra nên đã bao cả nơi này, có thể nói là hắn rất có lòng a.
Chắc là Kỷ Gia Khiêm rất mệt thì phải. Máy bay vừa mới cất cánh, hắn đã tựa vào vai của tôi ngủ thiếp đi. Tôi thật cẩn thận đắp chăn vào cho hắn, sau đó cầm lấy cái điều khiển ti vi tùy tiện ấn một kênh.
Đó là một bộ phim của nước ngoài, cũng không có phụ đề tiếng Trung. Tôi xem không hiểu, đơn giản liền quay đầu nhìn hắn.
Lúc Kỷ Gia Khiêm ngủ say nhìn rất điềm đạm. Tôi nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của hắn, ngón tay xẹt qua hàng lông mi cong dài, đến sống mũi cao thẳng, xuống đến đôi môi hồng nhuận như sắp nhỏ máu ra ngoài vậy.
Tôi ghé vào bên tai hắn, nhẹ nhàng nói: “Cám ơn anh đã giúp đỡ em nhiều như vậy. Nhưng. . . . . . .có lẽ không lâu nữa em sẽ phải rời xa anh rồi”
Tôi sẽ không quên, vừa mới bắt đầu mối quan hệ giữa hai chúng ta đã là một cuộc giao dịch rồi.
Tôi trao cho hắn thứ quý giá nhất của mình để đổi lấy hiện tại. Tôi không oán, lại càng không hối hận.
Ai ngờ tay của ta vừa muốn rút về, liền bị hắn mạnh mẽ bắt lấy! Tôi hoảng sợ, lo lắng không biết hắn có nghe thấy những gì mà tôi vừa mới nói hay không. May mà hắn chỉ trên cánh tay tôi cọ xát, cũng không có dấu hiệu muốn tỉnh lại.
Nhưng theo định luật cẩu huyết, thì những lời vừa rồi của tôi hẳn là hắn đã nghe thấy rồi. . . . . .
Sau khi véo một cái trên mặt Kỷ Gia Khiêm, tôi mới xác định vừa rồi là mình nghĩ nhiều. Kỷ Gia Khiêm rất ghét tôi cầm mặt hắn, nếu hắn đã tỉnh thì chắc chắc đã sửng cồ lên mắng tôi rồi.
Tôi thở dài, mặc kệ đi, sang năm mới rồi tính tiếp. . . . . .
Nhưng mà lúc quay《 Ham mê vui thích trong khi say》, ta muốn cùng hắn nói rõ chuyện này.
Trong mộng không biết là thân hay là khách, nhất thời ham vui.
Hắn cho tôi rất nhiều ảo giác. Khi ở bên hắn, tôi thường xuyên quên mất mình không phải là bạn gái thạt sự của hắn.
Vì sao hắn muốn về nhà cùng tôi? Ba mẹ hắn vẫn còn, sao hắn không trở về đón năm mới với họ?
Là vì chuyện hắn muốn tái xuất, nên đã chọc giận người nhà sao?
Như vậy, tôi khiến cho người nhà của hắn giận, tôi làm sao có thể ở cũng một chỗ với hắn nữa đây?
Câu chuyện của chúng tôi vừa bắt đầu, thời điểm ly biệt đã bắt đầu đếm ngước từ lúc đó rồi.
Tôi biết, tôi đều biết rõ.