Tôi Muốn Nổi Tiếng

Chương 2: Nữ nhân tội già làm khó nữ nhân


Đọc truyện Tôi Muốn Nổi Tiếng – Chương 2: Nữ nhân tội già làm khó nữ nhân

Tôi vui vẻ đi đến nhà vệ sinh lại “vô tình gặp được” Kỷ Gia Khiêm.

Bởi vì đã nói trước là làm bộ như không quen biết, nên tôi chỉ lễ độ che lấy cổ áo trễ ngực gật đầu với hắn một cái. Hắn vẫn không nói gì, tôi cũng không muốn nói nhiều, đi thẳng tới phòng tiệc.

Ai ngờ thời điểm đi ngang qua hắn, đột nhiên hắn giống như mấy diễn viên hạng ba trong mấy bộ phim truyền hình cẩu huyết , kéo cổ tay tôi lại. Lòng bàn tay của hắn có chút nóng, cầm tay tôi có chút đau .

Tôi ngẩng đầu nhìn hắn. Trong mắt của hắn, rõ ràng mang ý cười.

Trong lòng tôi không khỏi hoảng sợ. Trên người hắn tản mát ra một loại hơi thở nguy hiểm. Ta sớm đã hiểu, trên cái thế giới này sẽ không có người nào vô duyên vô cớ giúp mình không phải sao?

Sau khi kết thúc tiệc rượu, chị Đồng Đồng đi ô-tô đưa tôi về nhà trọ. Trên xe mở ca khúc mới đang rất thịnh hành do đội trưởng nhóm nhạc ” Chung ái” sáng tác tên là 《soul¬mate》, dịch ra thì hình như là “Bầu bạn với linh hồn”. Nghe nói bốn chàng trai của ban nhạc này. . . . . . Chậc chậc, thật không lời nào có thể diễn tả nổi nha!

Chị Đồng Đồng đã hơn ba mươi nhưng vẫn chưa lấy chồng, Giống như một mực buộc mình phát triển theo hướng “nữ kingkong” ( người phụ nữ mạnh mẽ), không ngờ chị cũng thích nghe mấy ca khúc nhạc thần tượng này! Vì vậy tôi nháy nháy mắt đùa giỡn chị: “Hắc, chị Đồng Đồng, chị thích một người trong số họ à? Là Lý Dật Nhiên sao?”

Chị Đồng Đồng liếc tôi một cái, tức giận nói: “Em nghĩ chị mẫu tính tràn lan hả? Đây chẳng phải là giúp em tìm sao ?”

“Giúp em?” Tôi ngẩn ngơ, kỳ quái nói: “Nhưng người mà em thần tượng cũng không phải là bọn họ nha?”

Chị Đồng Đồng thở dài, bất đắc dĩ nói: “Em là ngốc thật hay giả vờ ngốc thế? vai năm chính của《 Dục sắc 》 đã được quyết định là do đội trưởng Chung Dịch An đảm nhiệm, em không biết sao?”

Thấy tôi lắc đầu, chị Đồng Đồng cũng lắc đầu một cái, đột nhiên xe dừng lại. giây phút đó tim tôi như muốn nhẩy ra ngoài, mới phát hiện thì ra là đã đến cửa nhà trọ. Tôi đang muốn lễ phép cáo từ, chợt thấy chị Đồng Đồng vòng qua đuôi xe, thật nhanh đi tới bên này. Tôi vội vàng lăn xuống xe, xấu hổ tươi cười hỏi: “Chị Đồng Đồng còn có việc gì sao?”

“Đại sự.” Cô ngoài cười nhưng trong không cười nhìn tôi nói: “Tối nay không mệt sao? Đi, đi lên, chị có chuyện quan trọng muốn nói với em.”

Bộ dáng chị Đồng Đồng vô cùng nghiêm túc khiến tôi lo lắng không yên.

Chị Đồng Đồng nói khiến cho tôi càng thêm lo lắng.


“Chị nói. . . . . . cái gì. . . . . . ? !”

Chị Đồng Đồng uống một hớp cà phê, ngước mắt quét tôi một cái nói: “Chớ có cái vẻ mặt này, không phù hợp với hình tượng ngọc nữ tương lai của em.”

Tôi không khỏi khóe miệng co quắp: “Chị không phải đang nói đùa đó chứ? Công ty thật vì em sắp xếp. . . . . . Đi theo phong cách thuần khiết sao?”

Chị Đồng Đồng nhún vai một cái, cũng không có để xuống ly cà phê, cũng không ngẩng đầu lên nói: “Không sai, mặc dù chị đã rất cố gắng để em đi theo phong cách dã thú.”

Tôi chu mỏ nói: “Làm sao đây! Em dự định đi theo phong cách sexy!”

“Dựa vào em sao? Phong cách sexy?” Chị Đồng Đồng khinh bỉ liếc nhìn bộ ngực của tôi, tôi liền hiểu ra tất cả .

Chị Đồng Đồng thấy bộ dáng ủ rũ của tôi, có lẽ là động lòng chắc ẩn, vỗ vỗ vào vai tôi tựa như an ủi, ý vị sâu xa nói: “Mạch Hàm a, em tuổi còn nhỏ, dậy thì lần thứ hai chắc là vẫn phải có. Nếu như muốn làm phẫu thuật nâng ngực ngàn vạn lần chớ có dấu chị tự mình đi làm, chị sẽ giúp em tìm bác sĩ a, ngoan!”

Vẻ mặt tôi như đưa đám: “Chị tại sao không nói luôn ‘ Bảo bối ngoan a , hôn ’!”

Chị Đồng Đồng cười không nói.

Để cho tôi tỉnh táo một lát, cô mới tiếp tục nói: “Còn nữa, phòng kế hoạch hi vọng em có thể phối hợp với bọn họ, đổi một cái nghệ danh.”

Tôi có chút vô lực hỏi: “Gọi là gì?”

“Nhan Khởi Hàm, Khỉ Lệ Khởi. ‘ Mạch ’ cái chữ này không thích hợp lắm với nghệ sĩ, em cũng biết, sẽ dễ dàng khiến người hâm mộ cảm thấy xa cách.” Nàng chợt thần bí cười cười, bổ sung: “Những tên này là do BOSS đích thân nghĩ a? Vinh hạnh không? Cảm ơn thì không cần, lão bản có lẽ không có thời gian gặp em.”

Nghĩ? Nghĩ cái em gái hắn! Cảm ơn em gái nhà hắn! Kỷ Gia Khiêm hắn cũng không phải Hoàng đế, hắn không biết danh tính cũng là một trong những quyền lợi của con người hay sao?


Bất quá cái tên này cũng không tính là khó nghe, liền tạm thời không so đo với hắn. . . . . .

Hai ngày sau, ta khiêng bọc lớn bọc bé cuốn lên xe chị Đồng Đồng, cùng nhau đi tới biệt thự mà công ty đã sắp xếp.

Mặc dù còn chưa có chính thức xuất đạo, nhưng nhiệm vụ của chúng tôi cũng không dễ dàng gì. Mỗi ngày năm rưỡi sáng phải rời giường tập thể dục, sau khi ăn xong điểm tâm lại mất một tiếng học trang điểm, buổi sáng phải học diễn xuất trong vòng ba tiếng, sau bữa cơm trưa phải luyện tập ca hát, buổi chiều chăm sóc da cùng yoga, buổi tối còn phải học làm như thế nào để ứng phó với câu hỏi của ký giả. . . . . .

Muốn chết chính là, chị Đồng Đồng lòng dạ xấu xa tăng thêm một tiếng đồng hồ luyện tập làm ngực tôi to hơn !

Ngươi mới cần ngực lớn! Cả nhà ngươi cần ngực lớn!

Mặc dù biết chị Đồng Đồng là vì muốn tốt cho tôi, nhưng tôi nhịn không được thỉnh thoảng vẫn sẽ nói lảm nhảm vài câu.

Như đã nói qua, tôi cực kỳ mong ngóng sớm một chút kết thúc khóa huấn luyện chết người này!

Nếu như chỉ đơn giản là học bổ túc thì không sao, so với bây giờ thì khi còn là một học sinh còn vất vả hơn nhiều. Nhưng việc ứng phó với hai nữ nhân kia thật không hề đơn giản.

Chu Duệ Vũ có quan hệ không tốt lắm với một người mới tên là Trương Xán Xán, hình như là bởi vì Chu Duệ Vũ khinh thường xuất thân của Trương Xán Xán. Theo đạo lý mà nói tôi phải cùng Trương Xán Xán kết thành đồng minh, nhưng cô ấy hình như cũng có chút đối lập với tôi, rất lạnh nhạt với tôi .

Ta không phải là cái loại mặt nóng dán lên mông lạnh, vì vậy cũng không qua chú ý tới việc phát triển quan hệ với Trương Xán Xán.

Nhưng cứ mỉa mai khẩu chiến suốt ngày thế này thật chẳng thú vị gì cả.

Tỷ như lần này ba người chúng tôi cùng đi ra ngoài làm tạo hình, bởi vì tôi theo phong cách trong sáng, cho nên màu tóc đang là màu vàng bây giờ trở thành màu đen, tóc xoăn cũng được là thẳng, giữ lại mái bằng, có vẻ trẻ lại không ít. Sau đó Chu Duệ Vũ liền mỉm cười khen ngợi tôi nói: “Tạo hình mới của chị Khởi Hàm (nghệ danh của Mạch Hàm) thật không tệ, thoạt nhìn không khác em là mấy.”


Không đợi tôi phản bác, Trương Xán Xán bên kia đã nói tiếp: “Đúng nha, người bình thường làm học sinh luôn muốn ăn mặc chín chắn, chờ lớn tuổi lại bắt đầu giả bộ cute, thật là có ý tứ a.” Cô lại liếc Chu Duệ Vũ một cái, cười khẩy nói: “Thế nào, nhanh như vậy mà Chu tiểu thư đã muốn đổi kiểu tóc giống nhân vật trong 《 Dục sắc 》rồi sao ?”

Chu Duệ Vũ quyến rũ cười một tiếng nói: “Thế nào, Trương tiểu thư cũng cảm thấy ta rất thích hợp đảm nhiệm vai nữ chính của《 Dục sắc 》 sao?”

. . . . . .

Lật bàn! Không cần không để ý đến tôi nha! Tôi còn chưa kịp nổi giận, hai người bọn họ đã lao vào cắn xé nhau rồi!

Còn nữa, vừa lúc nãy, chúng tôi vừa mới kết thúc chương trình huấn luyện buổi sáng đang lúc nghỉ trưa, người cha có tiền của Chu Duệ Vũ chợt đến thăm cô ta. Cảnh cô ta khoe của ít nhiều khiến tôi đứng hình.

Thật ra thì tôi không quan tâm cô ta có bao nhiêu tiền. . . . . . Tôi chỉ là, nhớ mẹ.

Khi còn học cao trung thành tích của tôi không tệ, sau lại thi đậu một trường đại học ở Bắc Kinh. Cha mẹ hi vọng tôi học văn học hoặc là ngoại ngữ, nhưng tôi lại lựa chọn biên đạo. Sau khi tốt nghiệp tôi không có ý định viết kịch bản, mà bất chấp tất cả gia nhập làng giải trí. Bọn họ không cách nào hiểu được sự lựa chọn của tôi, cũng cắt luôn phí sinh hoạt của tôi. Bọn họ ở lại thành phố nhỏ nơi tôi sinh ra, mà tôi một mình bôn ba bên ngoài.

Để xem nào, đã năm sáu tháng nay tôi không gặp bọn họ? Lần này nhớ nhà khác hẳn với khi tôi còn học đại học, chờ tôi chân chính tiến vào xã hội, mới phát hiện ra ở nhà hạnh phúc biết bao, làm học sinh thoải mái thế nào.

Cho nên khi nhìn thấy Chu Duệ Vũ và người cha mập mạp của cô ta, tôi chính là không muốn bại bởi cô ta, không muốn để cho họ coi thường. Tương lai lên TV cũng làm cho ba mẹ thấy, sự lựa chọn của tôi là không sai.

Trước kia ở quan trường tiểu thuyết 《 Họa quốc 》 đã từng nhìn thấy một câu nói như vậy: “Ở trong xã hội này không sợ bạn không có người thân, mà là sợ để người khác biết bạn không có người thân” .

Tôi biết Kỷ Gia Khiêm không thích người khác biết mối quan hệ giữa tôi và hắn, dù sao Đại lão bản nuôi tình nhân trong công ty không phải là chuyện vinh quang gì. Tôi cũng biết nếu là nữ nhân thông minh sẽ lựa theo tâm tư của hắn, phối hợp với hắn, không nên đẻ người khác phát hiện.

Nhưng đột nhiên tôi muốn cho tất cả mọi người biết tôi và Kỷ Gia Khiêm có bao nhiêu thân thiết, tối thiểu cũng để cho những nữ nhân đó không đến gây phiền phức cho tôi. Điều này chứng minh tôi là một cô gái ngốc nhưng lại tự cho mình là thông minh.

Tôi biết mình làm như vậy là không đúng, nhưng vẫn cứ làm như vậy.

Ngày thứ bảy của khóa huấn luyện, Kỷ Gia Khiêm cho người thay hắn tới đánh giá một lượt, hắn cuối cùng nhớ ra tôi, gửi tin nhắn tới đây:

“Năm rưỡi đến cửa sau vườn hoa chờ, không được phép đến trễ.”


Quả nhiên là mối quan hệ không thể lộ ra ngoài ánh sáng, chỉ có thể đi cửa sau. . . . . .

Thật ra thì một tuần này, tôi đã rất lo lắng. Tôi âm thầm hoài nghi hắn là không phải đã theo đuổi được “cô gái thích nước hoa ngọt ngào ” đó rồi chứ , nên mới không nói tiếng nào liền không để ý đến tôi.

Nhưng nghĩ lại, có thể là hắn thật sự bận rộn . Nửa tháng trước khi tôi đến công ty kí hợp đồng tình cờ gặp được hắn, lúc ấy hắn bị vây giữa một đống người mặc quần áo màu đen, rất có phong thái của một đại ca xã hội đen, ngay cả liếc cũng không liếc tôi một cái.

Vì vậy tôi tự nhủ: ừ, thật ra thì hắn là người làm ăn nghiêm chỉnh.

Kỷ Gia Khiêm đối với cách ăn mặc của tôi yêu cầu rất cao. Vì vậy trước khi ra cửa, tôi đứng trước tủ quần áo đắn đo mất nửa ngày, cuối cùng lấy ra một chiếc sườn xám màu xanh thay vào. Mẹ nó, cái mông quá mập còn ngực thì quá nhỏ, đây là một kiểu chữ “S” dị thường!

Sau khi ngồi trước gương trang điểm kĩ lưỡng, tôi xách theo giày cao gót tới cửa phòng chị Đồng Đồng, cao giọng gõ một cái vào cửa phòng cô. Chị Đồng Đồng giật mình khi nhìn cách ăn mặc của tôi, run giọng nói: “Công ty cho em đóng phim ma, chị là quản lý tại sao lại không biết nhỉ?”

Cô từ trước đến nay vẫn luôn treo ghẹo tôi, lâu dần cũng trở thành thói quen. Vì vậy tôi không để ý chút nào cười thẹn thùng với cô một tiếng, õng ẹo làm dáng nói: “Chị Đồng Đồng, giúp em xin nghỉ một buổi nha, người ta có chuyện quan trọng muốn đi làm, một lần thôi mà nha~”

Chị ấy nôn một cái, trợn mắt nói: “Không, nhưng, có thể!”

Sát vách Chu Duệ Vũ nghe thấy tiếng nhô đầu ra, đưa mắt quan sát ta một vòng cười tủm tỉm hỏi: “Chị Khinh Hàm muốn đi ra ngoài sao?”

Ta mỉm cười lên tiếng: “Ừ a, có một người bạn rất quan trọng tới thăm tôi, tôi nhất định phải đi.”

Thật ra thì tôi đã nói với chị Đồng Đồng xong rồi, hiện tại chỉ là đang diễn trò, quyến rũ sự hiếu kỳ của Chu Duệ Vũ.

Quả nhiên, tôi nói muốn đi tới cửa sau vườn hoa, cô ta khẽ mỉm cười, nói cũng muốn ra vườn hoa đi dạo, thuận tiện đi theo tôi một chút.

Chào tạm biệt với cô ta, cô ta tự cho là mình rất bí mật núp sau một đống bồn hoa lớn. Ta dương môi cười một tiếng, nhìn chiếc xe thể thao màu đen vững vàng dừng lại.

Kỷ Gia Khiêm quay cửa kính xe xuống, vẻ mặt nhàn nhạt, thanh âm cũng rất có từ tính: “Lên xe.”

Tôi cảm thấy, chỉ cần qua tối nay, cuộc sống của tôi sẽ tốt hơn rất nhiều.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.