Tôi Muốn Gặp Lại Anh

Chương 8


Bạn đang đọc Tôi Muốn Gặp Lại Anh – Chương 8

– Minh có sao không? Ướt áo hết rồi!!!… Mà ai vậy…sao lại vô duyên thế??? – Thiên lấy khắn giấy lau chỗ áo bị ướt cho nó.
– Thằng khùng lớp bên cạnh đó mà!!!- nó giật lấy mảnh khăn giấy từ tay Thiên rồi tự lau.
– Là… cái thằng khùng hay làm cho Minh nổi giận đó hả?
– Hả?… à… ừ…!!!- nó giật mình khi nghe Thiên hỏi như thế! Giờ nó mới để ý là lần nào ai hỏi nó cũng đều nói Long là thằng khùng hay thằng điên gì đó! Nhưng mà nó đâu có nói sai, quả thật Long khùng rất nặng nữa là đằng khác!
– Thiên không thích cái thằng khùng đó!!!
– Minh cũng có ưa gì đâu!
– Mà sao Minh quen tên đó vậy???
– … À… Tình cờ thôi!!! Không có gì đâu! Thôi mình vào lớp đi!!!
– Ừh!!!
Duy cũng ngồi ở một góc nào đó trong căn tin và đã nhìn thấy tất cả. Duy vẫn không thể hiểu nổi hai đứa đó: một đứa là em gái, một là bạn thân mà cứ chiến tranh như thế Duy đứng giữa cũng rất khó xử.
– Hân thấy hình như Long với Minh căng thẳng lắm đấy!!!- Hân lên tiếng cắt ngang những suy nghĩ đang lởn vởn trong đầu Duy.
– Ừh! Duy cũng không nghĩ là hai đứa nó thù nhau lâu vậy đâu!!!
– Hay nghĩ cách gì đi…
– À…Duy có cách rồi……@%^.^&^*- Duy ghé sát tai nói nhỏ gì đó với Hân
Duy và Hân đứng dậy đi về lớp, đi ngang qua lớp nó Duy nhìn quanh một lượt rồi tiến về phía nó với bao ánh nhìn kinh ngạc của mọi người:
– Pul! Tối nay đi cùng tao ra chỗ này!- nói rồi Duy bước nhanh về lớp không để nó có cơ hội trả lời.
– Minh quen với Duy hả? Thằng đó cũng chung hội với thằng Long đó!!!
– Ừh!…- nó ừ đại cho qua chuyện. Nó đang suy nghĩ không biết Duy lại giở trò gì nữa đây?!
Tan học nó phóng nhanh về nhà nhưng Duy đã ngồi một đống ở đó:
– Về sớm vậy?- Duy nhìn nó thắc mắc.

– Mày về nhanh hơn tao mà còn la làng!!!- nó trợn mắt nhìn Duy.
– Tối nhớ đừng có ngủ quên đó!!!
– Biết rồi! Nói nhiều quá!… Mà đi đâu thế???
– Tối rồi biết!- Duy nói rồi đi lên lầu.
– Nói đại đi!!!- nó nhăn nhó đi theo sau.
– Tối là tối! Nói bây giờ mất vui!
– Mày không nói tao không đi!- nó năn nỉ không được thì đành chơi chiêu ép vậy!
– Tùy mày thôi! Không đi thì đừng có trách sao tao không nói trước nha!!!- Duy biết tính nó ham chơi nên làm dữ lên.
– Tao… thôi mà… nói đi Duy!!!- nó kéo tay Duy năn nỉ.
– Lên phòng thay đồ đi… rồi xuống ăn cơm… dì đang đợi kìa!- Duy lảng sang chuyện khác chứ không là không xong với nó.
Đang ăn cơm thì dì nó lên tiếng:
– Tuần này dì phải đi công tác xa. Chủ nhật mới về! Nhưng để hai đứa ở nhà một mình dì không yên tâm lắm!!!
– Tụi con lớn hết rồi mà dì!
– Đúng rồi đó dì… con với Pul tự chăm sóc mình được mà!!!
– Nhưng ai nấu cơm, làm việc nhà??? Hay dì gọi bạn dì tới ở cùng hai đứa nhé!!!
– Không sao đâu dì! Anh Duy lớn rồi biết tự làm được mà!- nó nháy mắt với Duy.
– Không!… à… phải rồi! Con nấu ăn với làm việc nhà được mà dì!!!- Duy đang tính đẩy trách nhiệm qua cho nó nhưng nó nhanh tay hơn rồi giờ mà nói không thì dì sẽ thay đổi ý định mất!!!
– Nhưng…
– Dì ơi… con học lớp 12 rồi đó, năm nay con 18 tuổi rồi… không lẽ con không tự lo cho bản thân mình được sao!!! Với lại con không muốn làm phiền bạn dì đâu!!!

– Thôi… được rồi! Nhưng mà hai đứa ở nhà cẩn thận không được đi khuya quá đó!
– Dạ!!!- cả hai hớn hở đồng thanh.
Nhà giờ chỉ có mỗi nó với Duy, nó thấy tự do hơn vì thích đi đâu thì đi. Đến chiều nó nghe có tiếng gì ồn ồn thì thức giấc, nó nhìn xuống thấy Duy, Hân và Long đang ngồi dưới giỡn ầm ầm. Nó thấy tức vì có cảm giác như mình bị bỏ rơi. Nó đang tính đi vào trong thì bị gọi lại:
– Minh! Ngủ dậy rồi hả???- Hân nhìn thấy nó nên gọi xuống.
– Ngủ sướng ha! Đi thay đồ rồi đi!- Duy giục nó.
– Đi đâu???- Nó ngơ ngác nhìn xuống.
– Lẹ đi!!!- Hân hối nó.
– À… ừ… đợi chút!!!- nó chạy vào phòng lựa đại một bộ đồ rồi vào tắm.
20’ sau.
– Cô làm cái gì mà lâu vậy? Ngủ quên trên đó hả?- Long nhìn nó khó chịu.
– Này! Vậy là nhanh rồi còn đòi hỏi gì nữa!? Tôi có bắt anh chờ đâu sao mà nói nhiều thế?
– Cô ngon nhỉ? Làm người khác phải đợi lại còn lớn tiếng à?
– Tôi thấy anh lạ thật! Tôi đã nói là tôi không có bắt anh phải đợi! Không nghe rõ hả? Hay là anh bị lãng tai???- nó cười thích thú trước vẻ mặt sắp nổ tung ra của Long. Chap 12:
-Cô… cô đúng là ngang hơn cua! Cô làm như tôi muốn đợi cô lắm à… Chẳng qua là…
– Thôi mà! Người ta nói ghét của nào trời trao của đó đấy!!!- Duy cố tình chen vào để ngăn cuộc cãi vã không biết đến lúc nào dừng của nó và Long.
– Người ta nói thế nhưng đâu phải ai cũng vậy!- nó lên tiếng thanh minh.
– Mày cũng nói quá rồi! Còn lâu tao mới đi thích cái con nhỏ này! Tao đâu có điên!!! Trừ khi tao bị điên chứ không bao giờ tao thích nó!!!!- Long nhìn nó tóe lửa.
– Biết đâu được!- Hân nhìn nó và Long cười khúc khích.
– Thôi đi lẹ đi! 7h rồi đó mấy ông mấy bà!- Duy nhìn lên đồng hồ hối bọn nó.

– Đi bộ nha! Tao không đi xe đâu?!- nó lên tiếng đề nghị.
– Tao biết rồi! Còn phải nói! Có ai nói là đi xe đâu!- Duy cười nhăng răng.
– Vậy giờ đi đâu?
– À… ở gần đây có khu vui chơi… hay là… mình đến đó đi!- Hân đưa ra ý kiến.
– Ừh cũng được!!!- Duy đồng tình.
Nói xong cả bọn kéo nhau ra khu vui chơi gần nhà. Lúc đầu nó có vẻ không thích lắm nhưng khi ra đến nơi nó là người đầu tiên chạy vào. Nó hớn hở chạy khắp nơi, chơi đủ trò lại còn ngậm khư khư cậy kẹo mút trên miệng chẳng khác nào một đứa con nít.
– Tao nhớ mày cũng thích đến đây lắm mà… sao không vào chơi đi!- Duy nhìn Long nhắc khéo.
– Ai nói với mày tao thích!?
– Thôi! Muốn chơi thì cứ vào mà chơi! Ngại gì nữa!- Duy biết thừa là Long rất muốn vào chơi nhưng lại làm ra vẻ không thích!
– Tao… tao…
– Vô chơi chung với con Pul kìa!- Duy đẩy Long vào trong.
Thế là Long cũng bị thu hút bởi những trò chơi rất là con nít này, nó và Long chơi bắn súng nhìn Long rất đáng yêu nhưng vẫn toát lên nét đẹp trai hút hồn người. Còn nó thì nhìn rất cá tính với chiếc quần jeans dài tới chân với chiếc áo thun đơn giản.
– Anh chơi cũng khá lắm!- nó khen Long trong khi mắt vẫn không rời khỏi màn hình.
– Gì mà cũng khá?! Phải nói là quá giỏi!- Long phản bác lại.
– Ặxxxxxxx! Mới khen xíu mà chảnh rồi… mà nà… Long … anh có nghĩ là ván này anh thua tôi không?
– Cô đừng có mơ xa! Cô thua thì có! Cứ chờ đó!!!
– Anh… Tôi không cãi nhau với anh nữa!… Anh có biết không…nói thật với anh thì…giờ tôi mới nhận ra… là anh rất đẹp trai!!!
– ………- Long không nói gì nhìn nó chằm chằm.
– Yeahhh! Tôi thắng rồi!!!- nó mừng rỡ nhảy cẩng lên.
– Cô chơi ăn gian!
– Tôi ăn gian hồi nào?! Tại anh không tập trung rán chịu!
– Cô gài bẫy tôi!

– Ai bảo anh tin làm gì?- nó lè lưỡi trêu Long.
– Cô… cô được lắm!!!
– Sao anh lại nói thế? Tôi nào có tài cán gì đâu!!!- nó chớp chớp mắt nhìn Long với vẻ ngây thơ.
– Cô…
– Tôi thì sao…anh Long có điều gì cần dạy bảo???
– Tôi không thèm nói chuyện với cô nữa!- Long tức giận đứng lên trong khi nó đứng đó cười khúc khích.
Duy đứng từ xa mỉm cười. Hân cũng hơi thắc mắc nhưng dần hiểu ra được ý định của Duy:
– Duy định ghép đôi bọn nó hả?
– Ừh! Duy thấy bọn nó nhìn cũng hợp lắm! chỉ mỗi tội hay cãi nhau thôi!
– …uhm…Hân thấy được đó!… hay tụi mình trốn đi để tụi nó đi chung!!!
– Ý kiến hay!- Duy vội vàng kéo hân trốn đi chỗ khác.
…………………
– Anh thấy thằng Duy với nhỏ Hân đâu hok?- nó nhìn quanh rồi chạy đến chỗ Long.
– Tôi cũng không biết! Đi tìm nãy giờ rồi mà không thấy đâu hết!- Long cũng chẳng hơn gì nó đang đảo mắt tìm hai kẻ bỏ rơi bạn bè kia.
– Chắc là… bọn nó tách riêng… bỏ lại tôi và anh một mình ở đây rồi!
– Sao lại một mình!? Tôi và cô phải là hai mình chứ?!
– Anh còn đùa được à?
– Vậy thì đi thôi!
– Đi đâu???
– Kêu đi thì đi đi… chứ ở đây làm gì nữa!!!- Nói xong Long bỏ đi trước.
Nó lủi thủi theo sau Long, cả hai chẳng ai nói với ai câu nào. Nó thấy ngại ngại nên không dám mở lời trước vả lại có nói cũng chẳng biết nói gì hết… mà không chừng im lặng thì sẽ tốt hơn… nêu không lại cãi nhau nữa!
– Sao cô im lặng thế? Lúc nãy ai lớn tiếng mắng tôi dữ lắm mà!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.