Bạn đang đọc Tôi Muốn Gặp Lại Anh – Chương 6
Sáng hôm sau vừa bước vào lớp nó đã thấy Hân đứng trước cửa đợi. Nó hớn hở chạy đến chỗ Hân nhưng Hân không cười với nó, nhìn mặt Hân lúc này rất nghiêm túc nên nó thấy hơi lạ.
– Hân! Sao tự nhiên đứng đây mà mặt mày nhăn nhó vậy?
– Tao… tao… có chuyện muốn hỏi mày!- Hân nhìn nó ấp úng.
– Có chuyện gì thì hỏi đi!- nó thản nhiên.
– Mày… mày với Duy thật ra là… là… quen nhau lâu chưa?- Hân không dám nhìn nó mà quay đi chỗ khác.
– Lâu rồi! Nhưng sao thế?- nó thắc mắc nhìn Hân.
– À không… không có gì!
– Mày có chuyện gì phải không? Tao thấy mày lạ lắm!
– Không có gì thật mà!- Hân chối phắt.
– Mày không nói phải không?- Nó hăm dọa Hân.
– tao…tao… khó nói quá!!!- Hân hết chịu nổi đứng dậy định bỏ đi nhưng bị nó kéo lại.
– Tao với mày bạn bè mà có gì khó nói chứ?
– Mày có thích Duy không?- Hân lấy hết can đảm hỏi thẳng nó.
– ………
– Sao mày không nói?
– Tao không hiểu ý mày!… thích hay không là sao? – nó ngơ ngác nhìn Hân.
– Thì mày nói đi! Có hay không?
– … không biết nữa! nhưng sao tự nhiên mày lại hỏi thế?
– Duy rất thích mày! Cũng phải thôi! Mày là bạn gái Duy mà! Nhưng sao mày không nói tao biết!- Hân có vẻ buồn kèm theo chút bực bội.
– Ai nói vậy? Tao có phải bạn gái nó đâu mà nói gì với mày chứ!!!- nó ngơ ngác nhìn Hân mà chẳng hiểu Hân đang nói cái gì nữa.
– Vậy sao hôm bữa mày nói với Long đó… mày nói mày là bạn gái Duy…với lại hôm qua tao thấy mày ở nhà Duy nữa… nên tao nghĩ vậy!- Hân ngại ngùng giải thích.
– Trời ơi!… Tao chỉ chọc tức tên đó thôi!…Vậy mà mày cũng tin nữa hả?- Nó vừa nói vừa cười sặc sụa.
– Ai biết! Vậy là mày không phải bạn gái của Duy… nhưng mày… có thích Duy hay không?
– Thích gì mà thích! Nó là anh họ tao đó!- nó vẫn chưa nín cười được khi phát hiện ra một điều không nên biết đó là…hình như Hân thích Duy!!!!
– Anh họ?- Hân la lên
– Mày làm gì mà la to thế? Muốn cả cái trường này biết tao là em họ nó hả?- nó lấy tay bịt mồm Hân
– Sao mày không nói tao? Mà mày dọn lên ở nhà Duy luôn hả?
– Ừ ở lâu rồi…
– uhm………
– Mày thích Duy phải hok?- nó nhìn Hân cười tinh nghịch.
– tao…tao…sao mày biết?- Hân đỏ mặt cuối xuống
– Minh mà! Chỉ cần nhìn thôi là biết mày thích nó rồi!
– Xạo quá đi mày!
– Được rồi! Tao sẽ giúp mày! Nhưng mày không được kể ai nghe chuyện tao là em họ của Duy, mắc công mấy nhỏ trong trường lại kéo tới hỏi thăm tao này nọ về Duy nữa! Thằng đó nhiều gái theo lắm!
– Ừh biết rồi mà!!!!
– Nhưng mà… còn có chuyện này… tao muốn nói mày biết!- mặt nó buồn buồn làm Hân cũng hồi hợp.
– Chuyện gì mày mau nói đi!- Hân nôn nóng hối nó.
– Thì là…
Reng reng!
– Thôi vào lớp rồi về lớp thôi! Để bữa sau tao kể cho nghe!- Nó kéo Hân đứng dậy
– Ừh!- Hân hơi tiếc nhưng cũng phải chấp nhận không thôi là tiêu với ông thầy dạy văn.
……………
Vào lớp Hân nhìn Duy với ánh mắt chứa chan tình cảm rất khác với mọi ngày làm Duy có cảm giác ngại ngại.
Còn Long thì thấy lạ là trong khi nó là bạn gái của Duy nhưng lại thấy Duy đi cùng Hân nhiều hơn, thấy Duy cũng rất quan tâm nó… nhưng cái kiểu quan tâm đó hơi lạ… nó không giống như là quan tâm bạn gái…còn đối với Hân thì…khác hơn một chút…
– Tao thấy… mày có gì đó lạ lạ…
– Lạ gì mày???- Duy thắc mắc nhìn Long
– Tao không hiểu… thật ra là mày…mày là bạn trai của nhỏ Minh khùng đó nhưng mà… sao tao thấy mày quan tâm Hân hơn…- Long cố gắng nói hết ra.
– Có gì đâu! Tao với Hân chỉ là bạn thôi! Tại mày với nó không chịu đi cùng, tao đi với mày mà không rủ nó thì nó giận mà đi với nó thì mày lại giận…đi với cả hai thì lại càng không được…nên tao đi với Hân cũng là chuyện thường tình.- Duy bình thản giải thích.
-… nhưng mà…tao… mà thôi!- Long định nói gì đó nhưng lại thôi.
………………
– Bảo Minh lên dò bài……- tiếng cô dạy Văn vang lên nhẹ nhàng nhưng lại là một áp lực lớn với nó.
Nó từ từ đi lên bảng, nét mặt khá lo lắng…đứng một hồi nó cũng trở về chỗ với nét mặt không mấy tốt, nhìn nó thì cũng biết kết quả là gì rồi!…Nó không thuộc bài vì hôm qua buồn ngủ quá nên chưa kịp học… Xui thật! Mấy bữa trước thuộc bài thì không dò hôm nay chỉ quên thôi mà bà đó lại gọi nó lên! Nó nằm dài lên bàn Thiên gọi nó mấy tiếng nhưng không thấy nó trả lời… Thiên cũng hơi lo nhưng Thiên lại không muốn làm phiền nó. Chắc là nó đang rất khó chịu…
Ra chơi
Nó đang ngồi thơ thẩn với quyển truyện trên tay thì có một bạn trong lớp bước đến chỗ nó:
– Minh ơi có ai tìm bạn kìa!
-… Ừh… cảm ơn…- nó bỏ quyển truyện xuống rồi đi ra trước cửa.
Nó lóng ngóng nhìn quanh nhưng không thấy ai, nó đang định đi vào trong lớp thì… có một bàn tay lôi nó đi.
– Anh đang làm cái trò gì thế hả? Thả tôi ra mau!- nó vùng vẫy trong khi Long không nói gì mà vẫn tiếp tục lôi nó đi trong ánh nhìn của mọi người.
– Anh bị điếc hả? Thả ra coi mỏ nhọn!
– ………
– Thả ra! Anh bị bệnh hả??? THẢ RA!!!- nó hất mạnh tay Long ra.
– Cô bớt ồn ào chút đi!- Long thả tay nó ra.
– Anh điên à? Anh kéo tôi ra đây làm gì?- nó xoa xoa cổ tay.
– Tôi… có chuyện muốn hỏi cô!
Nó chống mắt lên chờ xem Long định hỏi gì.
– cô… cô với thằng Duy…thật ra…- Long đã quyết tâm là sẽ hỏi nó nhưng sao can đảm lúc nãy chạy đâu mất hết rồi.
– hỏi gì hỏi đại đi… tôi không có rãnh đâu mà đứng nghe anh lảm nhảm!- nó nhìn Long tóe lửa.
– Tôi… tôi muốn hỏi là…
– Không nói thì thôi tôi về lớp!- nó đang định đi thì Long lên tiếng.
– Cô thích Duy thật chứ?- Long hỏi mà mặt cũng đỏ dần. Ai lại đi hỏi cái chuyện này trong khi nó và Long là kẻ thù của nhau.
– Sao lại không?
– Vậy thì… tôi nhắc cô một điều…
– Tôi không có kiên nhẫn như anh đâu!!!- nó nhìn Long khó chịu.
– Tôi muốn nói về việc… nếu như cô thích Duy thì tôi nghĩ là cô không nên tiếp tục… vì cô sẽ là người đau khổ mà thôi!
– Anh nói nhảm cái gì thế?
– Tôi không biết Duy có thích cô thật hay không nhưng tôi biết là Duy chưa quên được… người đó
– Thế thì liên quan gì tôi nào?- nó nhăn nhó không hiểu người đó mà Long nói là ai.
– Thì cô là bạn gái của Duy mà!
– Tôi không quan tâm… anh rãnh quá rồi đó!
– Này! Cô vừa phải thôi nhá! cô làm gì mà tỏ cái thái độ khó chịu đó với tôi chứ? Tôi chỉ có ý tốt nói cho cô biết thôi…
– Ý tốt gì chứ! Tôi không cần anh quan tâm. Với lại tôi muốn nói với anh rằng tôi không phải là bạn gái của Duy! Nên Duy muốn quen ai, thích ai, thương ai hay nhớ ai là tùy Duy, tôi không muốn can thiệp vào. Hiểu chưa!…Đồ điên…- Nó nói rồi thẳng cẳng bỏ đi.
– Cô quá đáng vừa thôi chứ! Con người thì phải có lương tâm chứ? Ai đời lại mắng xối xả vào mặt cái người đã có ý tốt muốn giúp cô chứ?- Long nói với theo.
Nó vội quay đầu lại… đi thẳng tới chỗ Long không nói không rằng cười thật dịu dàng có vẻ đã nghĩ thông suốt.
Nhưng không nó tặng Long một cù chỏ vào bụng rồi lại quay lưng bước đi.
– Áxxx! Cái con nhỏ này! Tưởng đâu nó quay lại xin lỗi… ai ngờ nó ình ăn một cù chỏ đau đến thấu xương… con gái gì mà bạo lực… Bảo Minh điên khùng kia! Cô nhớ đó…lần sau cho dù thấy cô gặp nạn tôi thề sẽ không bao giờ giúp cô nữa… nếu không tôi sẽ là một thằng điên!- Long điên tiếc la lên thật to rồi cũng bỏ về lớp mà đầu vẫn còn bốc khói.
– Mày làm gì mà mặt mũi đỏ bừng lên thế?- Duy nhìn Long thắc mắc.
– ĐANG TỨC! NHÌN KHÔNG THẤY HẢ MÀY???- Long hét lên
– Sao lại tức? Ai chọc mày?
– Thì cái con nhỏ……- Long khựng lại xíu nữa là Duy biết Long đến tìm nó rồi!
– Con nào?
– À không… không có gì!!!- Long cười tỏ vẻ không có chuyện gì để không bị Duy phát hiện.
– Mày… rãnh quá!!!- Duy cụt hứng.
……………
Thiên nhìn thấy nó từ xa… Thiên định là sẽ rủ nó tối nay đi xem phim mới ở câu lạc bộ nhưng nhìn thấy nó hậm hực bước vào lớp nên đành chờ dịp khác vậy, chắc là nó chưa hạ hỏa…
– Minh… sao thế?
– …………
– Sao mà mặt đỏ bừng bừng vậy?
– …………
– Nếu Minh không muốn nói thì thôi…
– …………
Thiên thấy nó không trả lời đành quay đi… lúc này nó không muốn nói gì cả…Đến tiết sau mà nó vẫn cứ lầm lầm lì lì như thế, Thiên rất muốn biết lý do nhưng không dám hỏi nữa, đâu có ai dại gì mà chọc tay vào ổ kiến lửa chứ!
Về nhà nó chào dì một tiếng nhưng dì nó chưa kịp nói gì thì nó đã bước thẳng lên phòng. Mỗi khi có chuyện gì không vui là nó lại nghe nhạc… sau đó cũng ngủ quên mất… lần nào cũng thế và lần này cũng không ngoại lệ… nó lại ngủ thiếp đi.
– Duy lên gọi Pul xuống ăn cơm đi…- Dì nó nhìn Duy giục
– Dạ!
Duy lên phòng tìm nó nhưng nó đã ngủ mất rồi…
– Nó ngủ rồi dì!
– Không biết có chuyện gì mà nó vừa về là dì đã thấy nó không vui rồi!
– Con cũng không biết nữa… để lát con lên hỏi nó xem sao!!!
Duy ăn cơm xong thì lên lầu vừa đi vừa suy nghĩ:
“ Hôm nay ngày gì mà ai cũng khó chịu hết! Lúc sáng… thằng Long cũng đang bực bội gì đó… cả Pul cũng thế… không lẽ… hai đứa nó lại cãi nhau nữa sao? ”
Tới chiều ngủ dậy Duy đi xuống lầu thì thấy nó đang ngồi xem ti vi. Duy liền tới chỗ nó:
– Lúc sáng mày cãi nhau với thằng Long hả Pul?
– Đâu có!!!- Nó chối phắt.