Bạn đang đọc Tôi Muốn Gặp Lại Anh – Chương 41
Sân bay
– Minh qua đó rồi nhớ liên lạc với tao thường xuyên đó!- Hân ôm nó tạm biệt.
– Ừh! Biết rồi mà!
– Cho dì gửi lời hỏi thăm sức khỏe pa với mama con nha!
– Dạ!
– Pul! Sống thật tốt vào nhé!!!- Duy ôm nó lần cuối.
– Chắc chắn mà!- nó cười thật tươi- Thôi đến giờ rồi! tao đi nhé! Con đi dì nhé!- nó quay qua dì rồi cuối xuống xách vali đi vào trong.
– Tạm biệt mọi người!!!- nó nói thầm khi đã yên vị ngồi trong máy bay.
Lúc nãy nó không dám quay đầu lại vì nó sợ nó sẽ khóc mất, hôm nay Long không đến, có lẽ Long là người duy nhất chưa biết nó đi…nó không muốn nói cho Long biết vì không muốn nhớ đến Long nữa, rời khỏi nơi đây nó sẽ xóa đi cái tên ấy trong ký ức của nó.
………
Sân bay Incheon
– Pul!- một người phụ nữ vẫy tay gọi nó.
– Mama! Mama không làm việc hay sao mà ra đón con vậy?- nó hớn hở chạy tới ôm chầm lấy mama nó.
– Công việc sao quan trọng bằng con gái yêu của mama!!!- mama xoa xoa đầu nó.
– Hỳ! pa không ra đón con hả mama?
– Uhm…pa con đang họp!
– Thôi mình về nhà đi mama!- nó khoác tay mama nó cùng đi.
…………
Jun cũng đã biết chuyện nó và Long chia tay. Jun không biết nó nghĩ gì nhưng nếu nó đã quyết định như thế thì chắc chắn có lý do của nó. Hôm nó đi Jun bận chút việc, vừa mới lấy bằng đại học xong nên Jun cứ lông nhông một thời gian và giờ cũng đến lúc bắt tay vào công việc rồi. Hiện tại thì Jun đang làm ở công ty của ông Hùng (papa Jun & Khoa), công việc khá bận rộn nên Jun không tiễn nó được.
…………
Nó đi cũng được 3 tháng rồi, cuộc sống của nó cũng khá tốt mặc dù mấy ngày đầu nó chưa quen được cuộc sống xa mọi người nhưng từ từ rồi cũng sẽ thích nghi. Trước đây nó đã sống xa gia đình quá lâu rồi và bây giờ là lúc để gia đình nó đoàn tụ. Mama nó tuy bận việc công ty nhưng vẫn dành thời gian để chăm sóc nó, nó cảm thấy hạnh phúc biết bao, tại sao trước đây nó không sang đây sớm hơn nhỉ? Nếu như lần đó mama nó gọi về nó chịu đi thì bây giờ nó đã có một cuộc sống hoàn toàn khác, nó đã không gặp Long và yêu Long. Một con người xấu tính.
Những ngày sau khi nó đi Long chán nản vô cùng nhưng Jun đã gặp Long và nói tất cả cho Long biết, tại sao nó lại giận Long vì chuyện của Denny, bây giờ thì Long mới hiểu ra mọi chuyện, thì ra ngày hôm đó nó đã đến và chứng kiến tất cả, tại sao Long không nói thật với nó! Long chỉ nghĩ chuyện đó không phải là do Long cố ý và cũng không quan trọng, nói ra chỉ làm rối thêm nhưng Long không ngờ không nói ra mới làm mọi việc trở nên như thế này. Nhưng dù sao thì cũng không còn quan trọng nữa rồi. Mọi việc đã chấm dứt. Long đã suy nghĩ những lời nó nói, quả thật là giữa nó và Long cần có thêm thời gian. Sau khi nó đi được 1 tháng Long cũng chuyển đến Pháp sống cùng chị Sally và papa. Long muốn đợi đến một ngày nào đó khi mà nó và Long thật sự hiểu nhau và cả hai trưởng thành hơn thì Long sẽ lại tìm nó, tìm lại tình yêu mà Long đã đánh mất.
………………
3 năm sau
Sau 5 tiếng ngồi máy bay nó cũng đã có mặt tại VN. Nó lại mang hành lý đến nhà Duy như cái ngày nó mới chuyển đến.
Ding dong! Ding dong!
– Duy ra mở cửa!
– Dạ!- Duy chán nản ra mở cửa.
– Hiiii! Anh Duy nay đẹp trai quá ta!!!!- nó nhìn Duy cười toe toét.
– Sr! Cho hỏi ai vậy?- Duy nhìn cái người đeo cặp mắt kính đen trông ngầu ngầu đang đứng trước mặt mình cười thật tươi mà không biết là ai.
– Pul nè!- nó tháo cặp kính đen ra.
– Thay đổi nhiều quá! Xíu nữa là tao nhìn không ra rồi!- Duy nhìn nó từ đâu tới chân rồi ôm nó thật chặt.
– Hỳ! Không tính cho tao vào nhà àh!!!
– Ừh quên nữa! Dì đang ở trong đó!
– Dì ơi! Con về rồi nè!- nó chạy vội vào trong nơi dì nó đang ngồi.
– Pul! Về hồi nào vậy sao không nói dì ra đón!- dì mừng rỡ khi thấy nó.
– Con muốn làm mọi người bất ngờ mà!!!
– Pul của dì thay đổi nhiều quá!!!
– Dì…sao dì chưa chịu lập gia đình nữa mà cứ sống độc thân mãi thế???
– Sắp rồi đấy!!!- dì nó cười, nét mặt rạng ngời hạnh phúc.
– Thật hả dì???
– Ừh! Tháng sau!
Nó nói chuyện với dì xong rồi chạy ngay lên phòng, căn phòng mà bao lâu nay nó không được ngắm. Căn phòng vẫn như hồi nào không hề thay đổi. Ngắm một lúc nó chạy qua nói chuyện với Duy.
– Mày với Hân sao rồi???
– Vẫn tốt!!! Mày có quen anh nào chưa???
– Chưa! Bên đó nhiều anh đẹp trai lắm mà tao không thích!
– Chắc còn nhớ thằng Long chứ gì!!!
– ………- nó im lặng không nói gì cả, đột nhiên nhắc đến Long nó lại có cảm giác gì đó khó chịu vô cùng. Chap 78:
– Xin lỗi! mà về đây có chuyện gì vậy???- Duy nhận ra mình lỡ lời nên lảng sang chuyện khác.
– Àh…tại bên đó đang được nghỉ hè nên về đây chơi ít bữa!
– Ít bữa thôi hả?- mặt Duy buồn buồn.
– Ừh!
– Àh mà mày nhớ thứ 7 này là ngày gì không????
– Thứ 7 này hả???- nó làm vẻ suy tư- A…Ngày gì ta???
– Không biết thiệt… hả???
– Àh…để nhớ koi đã!- nó nhíu mày, ra vẻ trịnh trọng nhưng vẫn không thể nhớ ra được.- Hì…không biết!!!- nó cười tinh nghịch.
– Không biết thì thôi!- Duy giận dỗi bỏ về phòng.
– Này!!! Sao thế???- nó nói với theo rồi lắc đầu ngán ngẩm.
………………
Hôm nay nó bắt đầu ngày mới bằng việc đến nhà người bạn yêu quí của nó mà bấy lâu nay không được gặp.
Ding dong! Ding dongggg!
Nó nhấn chuông được 5’ rồi mà chưa thấy ai ra mở cửa, nó sốt ruột tiếp tục nhấn.
Ding dong! Ding donggg!
– Xin lỗi! Cô tìm ai ạh?
– Chào cô! Cô cho con hỏi Hân có nhà không ạ?- nó cười tươi.
– Cô vào đi! Cô chủ đang ở trên phòng đấy ạ! Để tôi đi gọi.- cô giúp việc mở cửa cho nó vào.
– Dạ thôi…để con tự lên cũng được!!!
Nó rón rén đi thật khẽ lên phòng Hân.
Cốc…cốc
– Ai đó?
– ……
Cốc…cốc…
– Ai vậy???
– ……
Hân thấy tò mò, cô giúp việc thì không đời nào lại hành động như thế, pa zới mama Hân thì đi công tác chưa về, không hiểu ai mà rãnh rỗi đến mức điên khùng mà cứ gõ cửa phòng mình mãi thế mà không chịu lên tiếng nên hậm hực đi ra.
– Ai mà rãnh vậy! Có bị điên không??? Làm gì mà gõ cửa woài zậy???- Hân mở cửa ra **** xối xả vào cái người đang đứng trước mặt mình.
– Hiiiiiii!- nó cười thật tươi, tươi hết sức có thể.
– Ai vậy?- Hân nhìn chăm chăm vào nó cứ như thể nó là sinh vật lạ mới lọt từ trên nóc nhà xuống vậy.
– Heizzzzzzzz! Chào pé iu! Pul đây!- nó tháo cặp mắt kính đen ra.
– MINHHHHHHH!!!!- một tiếng thét vang dội, tường nhà gần như nứt dần ra, Hân ôm chầm lấy nó.
– Làm ơn cho tao vào phòng với!- nó sắp tắt thở tới nơi rồi mà Hân cứ đứng trước cửa mà xiết nó thật chặt bằng đôi tay mềm mại nhưng đầy sức lực của mình.
– Hì! Quên nữa!- Hân vội kéo nó vào trong.
– @^$#&^.^
Cả hai cùng tâm sự và kể về cuộc sống của mình cho nhau nghe. Từ nãy đến giờ Hân cứ khen nó mãi làm nó ngại không nói được gì. Thật ra Hân cũng thay đổi khá nhiều, khi ở gần thì không nhận ra, đến lúc sống xa nhau thì mới thấy sự thay đổi của nhau. Nó thật sự rất vui vì Hân và Duy vẫn sát cánh bên nhau, không ngờ tình cảm của Duy và Hân lại sâu đậm đến thế, thật ngưỡng mộ.
Trò truyện cả ngày trời, tới khi nó rời khỏi nhà Hân cũng đã xế chiều. Nó đi loanh quanh trên con đường mà khi xưa nó vẫn thường đi bộ tới trường. Nó đứng trước cổng trường một lúc lâu, nó suy nghĩ gì đó… nhưng nó không vào mà lặng lẽ bước đi. Ngôi trường ấy gợi lại cho nó rất nhiều kỉ niệm, vui có, buồn có, hạnh phúc có, sung sướng có, bực mình cũng có nốt…Nó mệt mỏi trở về nhà.
– Pul sáng giờ đi đâu vậy???- Duy tìm nó sáng giờ mà không thấy nên hơi buồn.
– Àh…sang nhà Hân ấy mà!!!- nó cười tít mắt.
Có vẻ như từ lúc nó về tới giờ nó đã cười nhiều hơn trước rất nhiều, nụ cười ấy không còn ngây thơ lém lỉnh như hồi nào, mà thay vào đó là một nụ cười sắc xảo và vô cùng quyến rũ, nụ cười ấy đã làm không biết bao nhiêu người phải ngẩn ngơ vì nó.
– Sao không nói tao biết để tao đi chung với!
– Chuyện riêng tư của con gái đi theo làm gì!- nó cười dịu dàng chứ không hề mắng xối xả vào mặt Duy như hồi đó nữa.
– Hình như mày thay đổi nhiều lắm! Kể cả cách nói chuyện! Không còn là Pul mà lúc nào cũng nạt nộ anh mình nữa!- Duy nhìn nó, vẻ mặt nghiêm túc.
– Này! Chưa đến lúc thôi…đừng có vội mừng!!! Người ta nói giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời mà…không biết hả???
– Ừh thì biết!! [người ta khen mà không chịu]…- Duy lầm bầm gì đó rồi làm bộ giận dỗi quay đi chỗ khác.
– Haizzzzz! Anh tui dạo này đẹp trai hẳn ra mà không hiểu sao lại mít ướt thế nhỉ???- nó nhìn Duy than thở, mà phải công nhận bộ dạng Duy lúc này trông buồn cười không thể tả.
– Ngày mốt là thứ 7 rồi!!! Lẹ quá!- Duy nhìn đăm chiêu nơi cuốn lịch.
– Ừh! Mà sao thế? Thứ 7 là ngày gì mà cứ nói hoài thế???
– Thứ 7 là ngày 12/7!
– Àh…zậy hả??? Nhưng sao???
– Pul!!!
– Tao hỏi mày cái này! Đừng có giận nha!