Bạn đang đọc Tôi Muốn Gặp Lại Anh – Chương 34
Nó mệt mỏi lên phòng ngâm mình một lúc để thư giãn. Nó chuẩn bị xong thì Duy và Long cũng đã có mặt ở phòng khách. Lần đầu tiên thấy nó xỏa tóc trông thật hút hồn người đối diện, Long đứng nhìn nó một lúc lâu.
(hình ảnh chỉ mang tính minh họa)
– Làm gì mà nhìn tôi dữ vậy? Chưa thấy con gái xỏa tóc bao giờ àh?- nó thấy Long và Duy cứ nhìn nó chăm chăm không chớp mắt cũng có hơi ngại nhưng giọng nói thì vẫn đanh đá như mọi ngày.
– Lạ! Lần đầu tiên thấy Pul nhà ta trông nữ tính vậy đó nha!- Duy nhìn nó thì không khỏi ngạc nhiên.
– Ừh! trông xinh hơn nhiều đấy!- Long khen nó mà mặt đỏ như trái gấc.
– Còn phải nói! Pul mà không xinh sao được???- nó được dịp “chảnh” một chút với Long và Duy.
– Mới khen xíu mà lên giọng rồi!
– Thôi! Ra lẹ đi để mắc công Hân tới trước là tiêu đó!
– Ừh.
Cả ba đều đã có mặt ở LENGH, chỉ còn đợi Hân tới nữa thôi! Bọn nó thấy Hân từ xa thì tắt hết đèn. Hân từ từ bước vào thấy tối quá cũng hơi nghi nghi, vừa mở cửa ra thì có tiếng pháo bông bắn lên ánh nến sáng trưng, một khung cảnh lãng mạn xuất hiện.
– Happy Birthday!
– Sao mọi người biết hôm nay sinh nhật Hân mà tổ chức vậy?- Hân nhìn mọi người hạnh phúc, đặc biệt là nó.
– Hi…Minh có một trí nhớ thật là đáng nể đúng không?!- nó cười thật tươi với Hân.
– Happy birthday to you! Happy birthday to you!…- Duy từ trong đi ra với cái bánh sinh nhật trên tay và hát bài Happy Birthday mừng sinh nhật Hân.
– Thôi ngồi xuống đi!
– Cảm ơn mọi người nhiều nha!
– Cảm ơn gì! Bạn bè với nhau hết mà!
– Bánh kem Duy tự làm hả?- Hân nhìn vào cái bánh Duy cầm trên tay thì hạnh phúc vô cùng.
– Không biết có ăn được không nữa! Nhưng mà nên tin vào tài làm bánh của Duy chứ nhỉ???!- nó luôn là người đặt ra những nghi ngờ về tài làm bếp của Duy, nhưng nó cũng chính là người làm cho người khác an tâm hơn về món ăn mình sắp thử với một ông đầu bếp như Duy.
– Hân ước đi rồi thổi nến!
– Ờ…
Hân rất xúc động. Hân tưởng sẽ không ai nhớ sinh nhật của mình chứ nhưng nó lại làm Hân quá bất ngờ vì điều đó! Cũng 4 năm rồi mới được cùng nó ăn sinh nhật như thế này.
– Hân mày có nhớ cái lần sinh nhật mày năm tụi mình 4 tuổi không?
– Uhm…nhưng sao?
– Cũng 14 năm rồi nhỉ?
– Ừh lúc đó tao nhớ mày đang ở nhà tao mà có cái thằng nhóc nào cứ nhõng nhẽo đòi qua chơi với mày cho bằng được!
– Haha! Thằng nhóc đó là ai…là ai nhỉ?- nó quay sang nhìn Duy cười gian- Ai vậy Duy? Nhớ không?
– Tao…tao…không nhớ…cũng không biết gì hết!- Duy tuy là nhớ mình chính là thằng nhóc đó nhưng vẫn chối đây đẩy.
– Ủa…sao lại có liên quan đến Duy!- Hân nhìn hai anh em nó ngơ ngác.
– Hỏi nó đấy!
– Ah… Chắc chắn thằng nhóc đó là Duy đúng không?- Long nhìn Duy đắc chí với cái óc thông minh của mình.
– Ừh! Thì sao?- Duy không còn đường nào để chối nên nhận luôn.
– Ủa vậy Duy chính là cái thằng Rin gì gì đáng ghét đó hả?
– Gì mà đáng ghét! Thì ra Hân là cái con bé xấu xí ấy hả?
– Ai nói Hân là con bé xấu xí?
– Vậy ai nói Duy đáng ghét?
– %^$&(@#@#!
Nó với Long tranh thủ lúc hai người này cãi nhau thì “xử đẹp” đống đồ ăn trên bàn.
– Còn cãi nhau nữa là tao xử hết luôn đó!
– Trời! Mới đây mà tụi mày ăn lẹ vậy!
– Tại hai đứa tụi mày nói nhiều quá đó chứ!
– Khỏi cãi tụi tao cũng đủ biết mày là cái thằng nhóc đáng ghét còn Hân là con bé xấu xí! Được chưa???
– Gì chứ??? Chap 64:
– Khỏi cãi tụi tao cũng đủ biết mày là cái thằng nhóc đáng ghét còn Hân là con bé xấu xí! Được chưa???
– Gì chứ???
– Không đúng sao? Lúc nãy hai đứa mày đều nói nhau vậy đó thôi!
– Nhưng mà…
– Thôi thôi biết rồi! Lúc đó thì Duy là thằng nhóc đáng ghét Hân là con bé xấu xí còn bây giờ thì…Duy là thằng nhóc àh không anh chàng đáng yêu, Hân là cô nàng xinh đẹp được chưa?
– Ừh phải vậy mới đúng chứ!- Duy nghe nó khen thì khoái quá cười tít mắt.
– Hỳ! Công nhận hôm nay Pul đáng yêu quá!!!- Hân nhìn nó cười thỏa mãn, không uổng công nãy giờ cãi nhau với Duy.
– Lâu lâu cũng phải cho ác quỷ làm việc tốt chứ!- Long nhìn nó cười sặc sụa.
– Này! Hôm nay tôi không muốn cãi nhau với anh đâu đấy đừng có chọc tôi!!!
– Thôi! Giờ tụi mình lên NEKID uống gì đi!
– Trời! nãy giờ mày uống chưa đã hả?
– Thì chủ yếu lên đó ngồi chơi thôi!
– Ừh vậy cũng được!
Cả bọn kéo nhau lên NEKID uống nước…ngồi trên tầng hai có thể nhìn thấy mọi hoạt động bên dưới. Nó đang nhìn vào một khoảng không gian vô định, nó không biết phải nên nói thế nào với Long…cũng may là Long không hỏi gì nó chuyện hôm đó nữa nếu mà Long lại hỏi nó không biết phải nói thế nào nữa. Nó có tình cảm gì với Long không? Chính nó cũng không biết…nhưng khi nghe Long nói yêu nó, nó vô cùng sung sướng và hạnh phúc…liệu đó có phải là yêu không?
“ sarangui mulbangulcheoreom tumyeonghaejigil
geurigo geu sarange moduga haengbokhaejigil
neol saranghae neoboda gabtjin geon eobseo
neol saranghae sesang nuguboda deo
jeo haneure bicheul ttaragada mannan
ojik nareul wihan han saram… ”
[Hy vọng tình yêu cũng trong trẻo như một giọt nước rơi
Và hy vọng tất cả mọi người sẽ hạnh phúc với tình yêu đó…
Em yêu anh, trên đời này không còn gì quý giá hơn anh
Em yêu anh, nhiều hơn bất cứ ai trên thế giới
Nhìn theo vầng sáng trên bầu trời
Anh là người duy nhất dành cho em]
…………
Một giai điệu nhẹ nhàng sâu lắng.
– A lô!- Hân nhẹ nhàng lấy điện thoại ra nghe.
– Con đang ở đâu vậy? về nhà liền đi!
– Con đang đi với bạn! Có gì không vậy mẹ!
– Uhm…Có…chuyện gấp lắm! Con về liền nhé!
– Con phải về ngay sao mẹ!- giọng Hân buồn buồn.
– Uhm…từ từ cũng được…mẹ và mọi người đợi con! Đi đường cẩn thận nha con!
– Dạ!- giọng Hân buồn hiu.
– Có chuyện gì vậy Hân?- Duy nhìn Hân thắc mắc.
– Ừh…Hân phải về rồi! không biết có chuyện gì không mà mẹ gọi Hân về ngay!
– Còn chuyện gì nữa! Hôm nay sinh nhật con gái yêu mà! Mẹ làm sao mà quên được đúng hok?- nó nhanh nhảu giải thích giúp Hân.
– Uhm…Chắc là vậy!
– Chắc mọi người đang đợi Hân ở nhà đó!- Long cũng hơi buồn khi nhân vật chính của bữa tiệc lại bỏ đi trước nhưng như thế cũng là cơ hội dành cho Long.
– Uhm…Hân về trước nhé! Mọi người ở lại chơi vui vẻ nha!
– Để Duy đưa Hân về!
– Thôi Hân tự về được mà! Duy ở lại với Long và Pul đi!
– Không sao đâu! Đi hai người sẽ vui hơn mà!- Duy rất muốn đưa Hân về vì 2 lý do, một ình và một cho nó với Long.
– Không sao Hân tự về…
– Đi thôi!- Duy vội kéo Hân đi không kịp để ai lên tiếng.
– Sao vậy Duy?- Hân thấy Duy nhìn nó với Long lạ lạ nên đợi xuống dưới rồi mới hỏi.
– Duy không muốn ngồi đó cản trở hai đứa kia!
– Àh…thì ra là vậy!- Hân giờ mới hiểu ra nhưng cũng hơi buồn vì cái lý do ấy…- Vậy thôi đến đây được rồi! Hân tự về được mà!
– Lỡ rồi để Duy đưa Hân về luôn cho.
– Ờ…! Cũng được…
Còn nó và Long thì ngồi ngơ ngác ở trên tầng hai với thái độ lạ lùng của Duy và Hân lúc nãy.
– Tụi nó sao thế?- nó nhìn Long.
– Ai biết đâu!
– Chưa kịp tặng quà cho Hân nữa mà! Cái thằng đó thiệt tình!
– Thôi để mai đưa cũng được!
– Phải đưa hôm nay mới có ý nghĩa chứ!- nó bực bội cất hộp quà đi.
– Đành chịu thôi!
– Vậy giờ làm gì đây? Tụi nó về hết rồi!
– Đi thôi!- Long hí hửng kéo nó lôi đi.
– Đi đâu?- nó đẩy tay Long ra, có vẻ nó đang rất ngại, cả Long cũng thế.