Bạn đang đọc Tôi Muốn Gặp Lại Anh – Chương 3
Nó đi được vài bước thì có tiếng gọi lại:
– Bảo Minh!!!!
Nó quay đầu lại nhìn chính là cô gái lúc nãy! Nó đang thắc mắc là tại sao cô ta lại biết tên nó thì cô gái đó chạy tới chỗ nó và ôm chầm lấy nó.
– Bảo Minh đúng hok? Lâu rồi mới gặp lại mày đó!
– Xin lỗi… tôi…
– Gia Hân nè! Không nhớ tao hả?
Ban đầu nó ngu ngơ một lúc rồi cũng ôm chầm lấy Hân.
– À nhớ rồi! Tại lâu rồi nên tao không nhớ! Nhìn mày khác quá! Đẹp hơn xưa nhỉ????
– Giờ mới nhớ hả? Cũng may là tao nhận ra mày chứ không thì không biết chừng nào mới gặp lại mày đó!
– @^$*%*&)()
“ Joheun saram… noneun naege chotsarang…”
– Alô!- nó bực bội.
– Mày đang ở đâu đó? Về nhà chưa?- Giọng Duy vẫn đanh đá như mọi ngày.
– Chưa! Tao đang lang thang ngoài đường!!!- nó cũng đanh đá không kém gì.
– Vậy mày ghé vô quán BIBI gần trường đi! Tao đang ở đó mày vô liền nha!
Nói xong Duy tắt máy không kịp để nó trả lời. Nó thì đang xì khói vì cái tính muôn thưở vẫn không bỏ được của Duy.
– Mày có bận gì không? Đến chỗ này với tao xíu nha!- nó quay qua nói với Hân.
– Ừh cũng đang rãnh! Mà định đi đâu vậy?- Hân cười cười nhìn nó.
– Đi rồi biết!
Rồi nó kéo Hân đến quán BIBI như lời Duy nói. Nó nhìn mãi mà không biết cái thằng trời đánh đó nó đang ngồi ở đâu.
– Pul!- Duy vẫy vẫy tay gọi nó
– Mày kêu tao tới đây làm gì?- Nó kéo ghế ra cho Hân rồi cũng ngồi xuống.
– Thì rãnh nên kêu mày ra chơi cho vui thôi!- Duy cười nheo mắt.
– Tao không có rãnh như mày đâu nha!!!
– Bạn của mày hả? Cũng dễ thương đó chứ!- Duy nhìn Hân cười ranh mãnh.
– Ừh! Tất nhiên! Bạn tao sao không dễ thương được!- nó khoái chí cười tít mắt.
– Chào bạn… mình là Phạm Ngọc Gia Hân!- Hân ngại ngùng nhìn Duy.
– Ừhm… còn mình là Vũ Minh Duy! Hân hạnh làm quen!- Duy nở nụ cười baby với Hân, một nụ cười sát gái.
– Sao mày không giới thiệu bạn mày luôn đi thằng kia!- Nó nhìn cái tên ngồi cạnh Duy nãy giờ với cái nhìn không mấy thiện cảm.
– ………- Long không nói gì mà chỉ đi chỗ khác, dường như không có ý định muốn giới thiệu mình.
– À đây là Long, Trần Đinh Long! Bạn thân của tao!- Duy biết tính Long là thế nên lúc nào cũng phải giới thiệu hộ cho Long.
– Ủa mà nhỏ này là bạn gái mới của mày hả Duy?- Long nói với vẻ chọc tức nó.
– Đâu có nó là…- Duy ngây thơ trả lời nhưng chưa kịp nói hết thì bị nó cắt ngang.
– Là bạn gái đó thì sao? Thắc mắc gì không???- Nó nhìn Long đầy sát khí.
– Không thắc mắc gì hết!!! Chỉ là thấy không xứng thôi!- Long cũng không vừa nhìn nó đắc chí!
– Cũng có ảnh hưởng gì tới kinh tế nhà you không? Zô duyên!!!!
– Kinh tế nhà tôi thì không! Nhưng mà có ảnh hưởng đến tôi!
– Mắc mớ gì mà ảnh hưởng đến you nào? Lãng xẹt!!!
– Sao lại không… bạn thân tôi quen với một đứa xấu xí, đanh đá, chua ngoa như you thì làm sao tôi dám ngẩng mặt lên nhìn người khác chứ!!!- Long cười khoái chí.
– You mới là cái thứ xấu xí như trái bí, đanh đá như con cá, chua ngoa như cái loa đó!!! ĐỒ KIÊU CĂNG, VÔ DUYÊN, LÃNG XẸT!!!- nó **** xối xả vào mặt Long, sẵn đang bực mình nên trút hết lên đầu Long.
– You…
– Thôi mệt tụi bây quá! Tới nãy giờ rồi mà không gọi kem đi!- Duy cắt ngang cuộc cãi cọ vô bổ của nó với Long.
– Hân ăn kem gì?- nó quay sang Hân cười tươi (thay đổi thái độ ngay lập tức )
– Uhm… Hân ăn kem vani!!!
– Chị ơi cho tụi em 2 sôcôla 2 vani!- nói rồi Duy gọi chị phục vụ xinh xinh đứng ngay cửa ra và nở nụ cười baby làm chị ấy hơi ngượng
– Vâng!…có liền thưa quý khách!
Nó và Long thì cùng sở thích là kem sôcôla. Còn Duy thì thích ăn vani mà lại trùng hợp Hân cũng thích ăn kem vani.
Long cũng hơi ngạc nhiên là thằng Duy này lại biết nó thích ăn loại kem nào luôn. Cũng có hơi tức với nó cái vụ lúc nãy. Vì chưa có đứa con gái nào dám đối xử với Long như nó.
Còn nó thì ngay từ cái nhìn đầu tiên đã thấy khó chịu với cái vẻ chưng diện của Long và cái cách nói chuyện khinh người ấy. Nó không có cảm tình mấy với cái tên này! Mà không muốn nói thẳng ra là vô cùng ghét! Nhìn cái cách ăn mặc của hắn cũng đủ biết hắn là một dân chơi lại còn ăn nói không ra làm sao cả.
Được một lúc nó bảo là có việc bận về trước. Duy thì cứ bắt nó phải về chung nhưng nó không chịu. Long thì thấy thái độ quan tâm hơi quá của Duy dành cho nó cũng ghét ghét nó.
– Tao có chuyện phải về trước!!!- Nó nói rồi đứng lên.
– Đợi xíu đi… lát về chung luôn đi!- Duy kéo nó ngồi xuống.
– Ừh đợi tao về chung với Minh!- Hân cũng đồng tình với Duy.
– Người ta muốn về thì mày cho người ta về đi ép mà làm gì?- Long nói mà không để ý là nó đang nhìn Long chằm chằm
– Bạn mày hình như bị tật ở miệng thì phải? Mà thôi tao phải về sớm có việc mày đưa Hân về dùm tao nha!- Nó nhìn Duy cười cười như muốn chọc tức Long, ban đầu nó định kéo Hân về chung nhưng khi nghe Duy nói thế thì muốn tạo cơ hội cho Duy và Hân thân thiết hơn.
– Ừh vậy thôi mày về trước đi!- mặt Duy buồn hiu.
Sau khi nó về thì Duy đưa Hân về nhà. Còn Long thì về thẳng nhà của hắn. Trên đường về Hân và Duy cứ nói chuyện luyên thuyên: – Hân với nhỏ Pul quen nhau lâu chưa?
– Lâu rồi! Lúc trước Hân là hàng xóm của Minh nhưng mà năm 14 tuổi nhà Hân phải chuyển lên thành phố sinh sống và mới gặp lại Minh hôm nay thôi!
– Vậy là quen cũng lâu rồi nhỉ? Vậy chắc Hân cũng biết rõ tính nó lắm hả?
– Ừh… ai chứ Minh thì khỏi nói. Lúc đó Hân với Minh thân nhau lắm từ khi chuyển đi thì không còn liên lạc gì nữa! Hôm nay gặp lại Minh thật hạnh phúc!!!!
– Nhỏ Minh nhìn nó vậy chứ tính nó tốt! Duy thích nó lắm!
– Mà Duy với Minh quen nhau lâu chưa?