Bạn đang đọc Tôi Muốn Gặp Lại Anh – Chương 28
– Này! Ăn nói cho cẩn thận nha! Cậu là cái gì mà nói thế hả???- nó đã ghét sẵn rồi nay lại còn ghét hơn.
– Vì tôi thích Long!
– Đó là chuyện của cậu!
– Tôi nói lại lần cuối! Cậu nên tránh xa Long ra! Không thì đừng trách tôi!- Vy nói rồi đi thẳng.
– Tôi sợ lắm đấy!!!- nó nói với theo giọng khinh khỉnh.
………hiện tại………
Nó đem hộp cơm vào cái bàn trống trong góc rồi ăn nhanh. Nó đang bực bội, tức quá nên nó đập bàn cái rầm, lúc nãy thư giãn được nhiêu thì bây giờ lại càng tức bấy nhiêu. Nó mà biết thế thì thà ở nhà còn sướng hơn. Nó ăn thật nhanh rồi bỏ đi chỗ khác.
– Minh! Đi đâu vậy?- Hân thấy nó lạ nên đi theo.
– Đi hít thở! Ở đây ngộp thở quá!- nó nói mà mắt nhìn về phía Vy hàm ý nói xéo.
– Đợi tao đi chung với!- Hân chạy vào trong cất hộp cơm rồi chạy ra.
– Ừh! Lẹ đi!- nó đi ra trước cửa lều.
Cả hai cùng đi lang thang trên bãi biển.
– Mày có chuyện gì không vui đúng không?- Hân nhìn nó im lặng nãy giờ nên hỏi thử.
– Đang bực!
– Sao lại bực???
– Mày không thấy hả? Hai chị em nó đó!
– Ừh! Nhưng sao???
– Con chị thì lúc nào cũng Duy Duy, em thì Long Long… Mà hai thằng đó cũng mê gái!!!
– Haha…thì ra mày đang tức vụ đó àh?- Hân không nhịn được cười khi thấy nó tức vì lý do như thế.
– Ừh! Chứ mày nhìn mà không tức hã?
– Kệ tụi nó đi! Quan tâm làm gì!
……
Cả hai trò chuyện được một lúc rồi đi lanh quanh trong khi mọi người đều ở trong lều tổ chức trò chơi.
Trời cũng sập tối, nó và Hân quay lại lều để ăn tối. Duy tìm nó từ chiều đến giờ nhưng vẫn không thấy đâu, vừa thấy nó đi vào thì Duy chạy tới ngay.
– Pul! Sáng giờ đi đâu vậy???
– Hỏi làm gì!- mặt nó lạnh lùng.
– Không biết thì hỏi chứ sao!- Duy nhìn nó cười cười.
– Ra biển không đi biển thì đi đâu???
– Này! Hỏi thật đấy!?- thấy nó có vẻ khó chịu nên Duy không cười nữa.
– Thì có ai đùa đâu!?- nó nói rồi đi thẳng.
– Hân! Nó sao vậy???- thấy Hân đi vào Duy liền hỏi ngay.
– Hân không biết!- Hân nói rồi chạy ngay theo nó.
Ăn xong bữa tối nó lẳng lặng bỏ về phòng. Trên đường về khách sạn nó gặp Vy, nó lơ như không thấy nhưng bị Vy gọi lại.
– Này!
– ……- nó không thèm để ý vẫn đi tiếp.
– Lê Hoàng Bảo Minh!!!
– Gì hả Nguyễn Thùy Tuyết Vy?- gọi đúng tên nó nó mới chịu nghe!
– Cậu…- Vy tức vì thái độ trả treo của nó- Cậu cũng biết điều đấy chứ!!!
– Chuyện gì?
– Tôi bảo cậu tránh xa Long ra thì làm ngay! Không phải cậu sợ tôi àh?- Vy làm vẻ mặt chọc tức nó.
– her! Tại sao tôi phải sợ cậu??? Tôi và Long có là gì đâu mà phải tránh với né!- nó cười khẩy trong khi Vy thì đang tức điên lên.
– CẬU CÒN CHỐI NỮA HẢ? CẬU THÍCH LONG CÓ ĐÚNG KHÔNG ???????- Vy tức quá hét lên.
– Đừng có nhảm!- nó vẫn thản nhiên trong khi Vy thì đang không giữ được bình tĩnh.
– Vậy tại sao trước giờ cậu cứ bám lấy Long thế???- Vy kênh mặt lên vẻ thách thức nó.
– Tôi ư??? Her! Her! Cậu vui tính nhỉ???- nó cười khẩy rồi bỏ đi!
– CẬU!…NÀYYYYY!- Vy tức tối hét ầm lên.
– GÌÌÌ?- nó cũng hét lại, ai sợ ai.
– ÁÁÁ…- Vy nhìn thấy Long từ xa nên giả vờ đau bụng té xuống sàn.
– Này! Cậu bị sao vậy?- nó thấy Vy té nên chạy tới.
– Tôi…đau… đau bụng quá!!!
– Sao lại thế? Hay là ở ác quá chứ gì??? Đưa tay đây tôi kéo dậy!!!- nó tuy là nói vậy nhưng vẫn đưa tay đỡ Vy dậy.
– Có chuyện gì thế???- Long nghe có tiếng ồn nên đi tới.
– Vy…
– Long àh! Minh chỉ lỡ xô Vy ngã thôi mà! Không sao đâu!- Vy làm vẻ mặt đáng thương. Chap 52:
– NÀY! TÔI XÔ CẬU NGÃ HỒI NÀO MÀ CẬU NÓI THẾ HẢ???- nó thấy Vy nói thế thì tức không chịu nổi.
– hix…cậu đẩy tôi ngã không xin lỗi thì thôi chứ còn ở đó lớn tiếng với tôi nữa…- mặt Vy lúc này nai tơ mà không cáo già không thể tả nổi.
– TẠI SAO TÔI PHẢI XIN LỖI??!- nó thấy Vy khóc lại càng bực hơn!
– Pul! Xô người ta ngã rồi không xin lỗi thì thôi còn ở đó quát tháo người ta nữa!- Long thấy nó không những không biết lỗi mà còn làm càng nên có chút bực.
– ANH IM ĐI! ANH THÌ BIẾT GÌ MÀ NÓI HẢ???- nó thấy Long bênh Vy nên càng tức hơn.
– Tôi thật không biết nói gì với cô nữa…- Long thất thái độ nó như thế cũng có hơi bực.
– Thôi Vy không sao đâu! Minh cũng chỉ lỡ tay thôi mà!- Vy làm bộ hiền lành rồi đứng lên ôm bụng.
– TÔI ĐÃ NÓI LÀ TÔI KHÔNG CÓ LÀM!
– Cô đúng là… không xem ai ra gì mà?!- Long nhìn nó tức giận.
– Anh dẹp cái thái độ đó đi! Trơ trẽn! Tôi nói cả hai người đấy! TRƠ TRẼN!!!- nó hét thật to rồi bỏ chạy ra ngoài.
Nó không muốn khóc nhưng không hiểu sao nước mắt cứ tuôn ra mãi. Nó chạy thật xa đến một nơi không có người! Nó ngồi phịch xuống úp mặt xuống gối mà khóc nức nở.
Còn Long thì đỡ Vy về phòng mà vẫn còn tức vì cái thái độ của nó lúc nãy. Long cứ nghĩ Vy là một cô gái hiền lành yếu đuối nên trong tình huống đó nghi ngờ nó là phải.
– Vy có đau lắm không?
– Uhm…hơi đau thôi! Lúc nãy Minh có hơi mạnh tay tí ấy mà!!!- Vy đi với bộ dạng khúm núm.
– Pul thật quá đáng!- Long lộ rõ sự giận dữ trên mặt.
– Chắc Minh không cố ý đâu! Với lại lúc nãy do mất đà thôi mà!
– Vy đừng nói tốt cho Pul nữa! Long biết rõ cái tính ngang bướng, ngông cuồng của nó mà!
– Uhm…
– Thôi để Long đưa Vy về phòng.
Long thật sự rất giận, vừa tức vì cái bản tính không bao giờ thay đổi được của nó vừa tức vì lúc sáng nó thân mật với Thiên nên giờ Long mới cố tình bênh Vy để chọc tức nó.
Hân ngồi trong phòng đợi nó mãi nhưng vẫn chưa thấy về. Điện thoại thì không gọi được…Hân lo lắng không biết nó có bị ai bắt cóc hay không nữa.
Cốc cốc
– Ai đó?
– Hân nè!
– Có gì không Hân???- Long chạy ra mở cửa.
– Long ơi! Có thấy Minh đâu không?
– Mới nãy có thấy nhưng đi đâu rồi đó!!!
– Giờ này mà còn đi đâu được nữa! Thiệt tình! Điện thoại thì gọi không được!- Hân lo lắng cho nó đứng ngồi không yên.
– Chắc lát rồi về thôi mà!- Long biết tính nó nên tỏ ra không lo cho lắm nhưng trong lòng thì đang rối lên.
– Vậy Hân về phòng trước!
– Uhm…
Hân thấp thỏm đi về phòng ngồi đợi nó. Còn Long thì gọi điện thoại cho Duy mãi cũng không được.
Duy thì đang ngồi một mình ngắm những vì sao đang lấp lánh trên bầu trời. Một cảm giác gì đó buồn buồn đang xâm chiếm…Duy cũng không biết lý do tại sao lại buồn như vậy? Có lẽ là vì…vì gì đó cũng không biết nữa! Vì Hân chăng?
…………
Nó mệt mỏi nằm dài ra biển, trời đêm nay nhiều sao, nó nhìn xem ngôi sao nào là sao chiếu mệnh của nó, nhìn lung tung nhưng vẫn không biết…nó chản nản ngồi dậy đứng lên đi về khách sạn…nhưng vô tình nó đụng phải một cái gì đó…hình như là một người…hay ma nó cũng không biết.
– Nààày! Mắt cô có vấn đề àhhhhh?- người đó hét lên.
– Cái gì? Tôi chưa thấy ai như anh đấy! Làm gì mà hung dữ vậy chứ???- nó tính xin lỗi nhưng thấy thái độ xất láo của anh ta thì kênh mặt lên.
– Tôi sao nào???????
– Người gì mà vô duyên không ai bằng! Có cần hét ầm lên thế không? Chẳng khác nào tâm thần!!!- nó bỏ đi một nước.
– Cô nói ai vô duyên??? Ai tâm thần hảảảả??? Đi đụng người ta không biết xin lỗi còn lớn tiếng nữa hả?- hắn kéo tóc nó lôi ngược lại không thương tiếc.
– Yaaaa! Biết đau không hả? Đồ điên kia tôi nói anh đấy! Anh đụng tôi trước mà còn nói hả?- nó hất tay hắn ra rồi chống nạnh trợn mắt nhìn hắn.
– Cô đụng tôi thì có!- hắn gân cổ lên cãi lại nó.
– Anh đấy! Người lớn mà không biết nhường con nít àh?
– Cái gì? Tôi mới 23t thôi đấy!- hắn tự nhiên tức khi bị gọi là người lớn, nghe già già nên không vui.
– Nhìn mặt già thế kia mà bảo mới 23t ai mà tin đc! 32 thì còn nghe được.- nó đắc chí cười thầm.
– Tôi đẹp trai vậy mà bảo già hả cô kia? Đúng là mắt có vấn đề mà!!!
– Mặc kệ anh bao nhiêu tuổi nhưng miễn hơn tuổi tôi thì là người lớn! Mà tôi chưa gọi bằng chú là may rồi còn ở đó mà la làng!!!!!!
– Vậy cô con nít mà cãi người lớn àh?- hắn cũng không vừa gì cãi lại nó cho bằng được.
– Thì…kệ tôi!
– Cô đúng là ngang hơn cua mà!
– Anh cũng có thua gì tôi đâu!
– Thôi mệt! Tôi không cãi nhau với cô nữa! Chỉ tôi đường về khách sạn coi!
– Đi thẳng!- nó trả lời cộc lốc.
– Cô đưa tôi về đó đi!- hắn nhìn nó với vẻ ra lệnh chứ không phải là nhờ vả.
– Tại sao tôi phải đưa anh đi???- nó thấy ghét vì thái độ xất xược của hắn.