Bạn đang đọc Tôi Muốn Gặp Lại Anh – Chương 21
– hức…đâu có…- nó vừa khụt khịt cái mũi vừa trả lời mà còn muốn chối.
– Vậy sao áo tao ướt hết rồi?
– uhm…thì…hức…ừ…
– Muốn khóc thì khóc lớn lên…có ai nhìn đâu mà sợ!- Duy cũng phải buồn cười vì thái độ của nó.
– Không thích!
– ừhm…biết rồi! Không thích thì thôi!
Về đến nhà dì nó nhìn cả hai mà lắc đầu. Nó đã ngủ trên lưng Duy từ lúc nào không hay. Duy mở cửa phòng nó rồi nhẹ nhàng đặt nó lên giường. Lúc ngủ trông nó cứ như một thiên thần, phải, thiên thần bé nhỏ 10 năm trước cũng chính là nó.
– Anh Rin!…đừng đi…đừng bỏ Pul!- nó ngủ rồi mà vẫn không quên gọi Duy.
– hì…anh không bỏ Pul đi đâu mà! Pul ngoan! Ngủ đi!- Duy vuốt nhẹ mái tóc nó.
…………………
Sáng nay nó dậy sớm nên xuống phụ dì làm bữa sáng. Đầu vẫn còn hơi nhức nhối nhưng có lẽ ổn hơn rồi.
– Dì ơi con muốn…con muốn…- nó nhìn dì mà ấp úng nói không nên lời.
– Có chuyện gì hả Pul???- dì nhìn nó cười hiền.
– Dạ! Con muốn sang Hàn Quốc!
– Chừng nào đi?
– Dạ…hôm nay!
– Hôm nay? Gấp vậy? Mà sang đó làm gì…nhớ mama rồi hả?
– Dạ…con muốn về thăm nhà thôi!
– Uhm…vậy chừng nào con về? Cho dì gửi lời hỏi thăm pa mẹ…
– Dạ…khoảng vài ngày con về!
– Mẹ con chắc nhớ con lắm…cứ mỗi lần cuối tuần là mẹ lại gọi cho dì hỏi thăm tình hình của con…lần này về chắc mẹ con vui lắm.
– Con còn đi học nữa mà dì…con đâu có đi lâu được…con cũng nhớ mẹ lắm!- mặt nó buồn hiu.
– Ừh thôi dọn đồ ăn lên bàn đi con!
– Dạ!- nó bưng đồ ăn để lên bàn rồi lên phòng gọi Duy xuống.
Cả bữa ăn nó cứ cười tủm tỉm, Duy nhìn nó chăm chăm, dường như mọi chuyện tối qua nó đã quên hết, hôm qua thì khóc lóc hôm nay tươi tỉnh hẳn ra, đó cũng là cái mạnh của nó, nó rất mau quên đi những phiền muộn trong lòng.
– Rin lát đi học xin phép dùm em nhé!- nó thấy Duy cứ nhìn nó nên lên tiếng.
– Ừ…mà sao thế? Đi đâu àh?- Duy ngạc nhiên nhìn nó vì sự thay đổi nhanh như chong chóng của nó.
– ờ…em sang thăm pa mẹ!- nó cười tít mắt.
– Ừh…vậy lát anh xin phép cho!- Duy muốn đi cùng nó lắm nhưng nghĩ sao lại thôi.
– hì…thanks nhá!
Nó ăn xong chạy lên phòng chuẩn bị đồ đạc. Nó gọi điện thoại cho Hân.
“ ………………”
– A…lô- Hân trả lời bằng giọng ngái ngủ đặc sệt.
– Hân hả? Đang làm gì đó! Giờ này mà còn ngủ hả? Hôm nay có bận gì không???
– ưm…ưm…không! Mà chi vậy?- Hân còn đang nhắm mắt nằm trên giường, giờ chỉ mới hơn 6h thôi mà.
– Dậy chuẩn bị đồ rồi sang Hàn với tao!
– HẢẢẢẢẢ? SANG HÀN? LÀM GÌ?- Hân mở to mắt ra ngồi bật dậy.
– Sang thăm pa với mama tao! Đi không thì bảo?
– Đi! Đi chứ! Đợi tao xíu! Lát tao qua nhà mày!- Hân đứng nhanh dậy chạy ngay vào phòng vệ sinh.
Sau 30’ chuẩn bị Hân có mặt ở nhà nó.
– Nhanh vậy?- nó giật mình khi thấy Hân đang đứng trước nhà nó.
– hỳ…Hân mà!- Hân cười tươi.
– Ừh vậy đi thôi!- Nó nói rồi kéo hành lý đến sân bay.
Sau 30’ làm thủ tục nó và Hân cũng yên vị trên máy bay.
Trở lại với Duy và Long.
Sáng nay Long muốn sang lớp nó rủ nó đi chơi để làm lành chuyện hôm trước, thật ra thì cũng không còn giận nhau nữa nhưng đã hai hôm rồi không thấy nó. Nhưng nghe Duy nói nó mới về nhà lúc sáng, lại không thấy Hân đâu cả, chắc là Hân đi cùng nó.
– Duy!
– Cái gì? Mày làm gì mà léo nhéo sáng giờ vậy?
– Pul …nó về nhà nó rồi hả?
– Ừh! Đi vài ngày thôi! Không cần phải sốt ruột đến thế đâu!
– Tao đâu có…sốt ruột hồi nào!?? Chap 38:
– Ừh…không sốt ruột…chỉ là nhớ thôi chứ gì!
– Không có!
– Heizzzzzzz…Chán quá mày ơi! Tao muốn sang đó quá! Nhưng mà…
– Ừh…vậy sang đi!- Long hớn hở.
– Sang đó??? Ừh…cũng được! Lát về chuẩn bị đi! Sáng mai tao với mày đi!
– Ủa…sao mai mới đi???
– Thì bây giờ đi qua tới đó cũng tối rồi…để mai đi qua tới đó thì chắc cũng xế chiều thôi.
– ??? – Long ngơ ngác nhìn Duy mà chẳng hiểu Duy đang nói cái gì.
– Đi qua Hàn Quốc! Nhìn gì mà nhìn ghê thế?
– Hả??? Nhà nó bên Hàn hả? Vậy mà trước giờ tao có biết đâu!
– Nó có nói đâu mà mày biết!
Long ngồi trong lớp mà cứ nôn nao mong mau đến mai để được sang gặp mặt nó.
Còn Thiên hôm nay cũng không đến lớp vì tối qua uống nhiều quá nên sáng nay không dậy nổi. Thiên quyết định sẽ xem như không có gì…vẫn là bạn của nhau.
……………………
5 tiếng sau
Sân bay Incheon (HQ)
( hình ảnh chỉ mang tính minh họa)
Bước xuống sân bay điều đầu tiên mà nó cảm nhận được là cái lạnh se se của bầu trời Seoul. Nó và Hân mệt mỏi đón taxi về nhà. Lúc đi là 8h sáng qua đến đây cũng 13h trưa mà giờ bên Hàn quốc nhanh hơn Việt Nam 2 tiếng nên hiện tại bây giờ là 15h.
Nó nhấn chuông một hồi thì cô San chạy ra mở cửa. Nhìn thấy nó cô San mừng rỡ reo lên rồi vội mở cửa cho nó vào.
Nó lên căn phòng vốn là của nó mà bao lâu nay không được ngắm, mệt mỏi nên nó với Hân vừa bước vào phòng là lăn ra ngủ ngay.
Trời cũng sập tối. Nó lờ mờ tỉnh dậy. Xuống nhà thì pa và mama nó đã ngồi đợi sẵn.
– Mamaaaa!- nó nhào tới ôm chầm lấy mẹ nó.
– Con… sao qua mà không báo với pa và mama một tiếng để mama ra đón con!- mama nó vuốt nhẹ tóc nó.
– Dạ con muốn mọi người bất ngờ mà!- nó ôm mama nó mà cười tít mắt.
– Con bé này! Lúc nào cũng vậy!
– Hân! Lại đây đi…- nó chạy lại kéo Hân tới rồi quay sang pa và mama nó- Đây là Hân bạn con!
– Con chào hai bác!- Hân cuối đầu chào pa mẹ nó.
– Ừh…ngồi đi con.
– Àh pa ơi… Hân là hàng xóm của nhà mình hồi trước đó!
– Àh là con bé nhà bên cạnh hay đi cùng con đó hả?
– Dạ!
– $%^>&^.^#@
Mọi người nói chuyện một lúc thì trở về phòng ngủ. Nó với Hân mới vừa ngủ dậy nên không buồn ngủ. Trời thì đã tối om với cái không khí se lạnh của mùa xuân cả hai chỉ biết ở trong phòng mà trò chuyện với nhau. Được một lúc thì đều chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau.
Sau khi dùng xong bữa sáng, pa mẹ nó đều đến công ty làm việc còn nó và Hân thì chuẩn bị cho kế hoạch dạo phố.
Nó cùng Hân trên chiếc xe đạp lượn lờ quanh phố Seoul.
Cảm giác khác hẳn với ở Việt Nam. Nó đi vòng hết các đường rồi dừng chân ở một góc phố nhỏ.
Duy và Long sau khi chuẩn bị thì bây giờ cũng đã có mặt ở Seoul. Nghe có tiếng chuông cô San chạy xuống mở cửa thì thấy Duy với Long đang đứng trước cổng. Cô san cũng hơi ngạc nhiên không biết sao hai anh em nó lại kéo nhau qua đây hết. Không may cho Duy là nó với Hân đi đâu từ sáng tới giờ chưa thấy về với lại còn mệt nên lên phòng ngủ luôn cho khỏe.